Gần tới giờ Dần, trời bỗng đổ mưa. Thần Dương rửa mặt trong sảnh giải lao, rửa xong thấy bên ngoài lất phất mưa bụi lẫn theo ít tuyết tơ.
“Bảo phòng bếp bắt đầu nhóm bếp đi,” Thần Dương sai người hai bên, “tranh thủ thuốc phong hàn còn nóng thì bưng lên, chuẩn bị canh gừng nữa. Quan bào của chủ tử và trấn phủ xông xong chưa? Mau qua đưa đi. Hôm nay mưa có tuyết, đường trơn, mọi người lúc hầu hạ phải cẩn thận, đừng ngã kẻo mất thể thống.”
Trời còn chưa sáng, người hầu trong viện đã lục tục chuẩn bị. Thần Dương mở ô đến phòng bếp kiểm tra đồ ăn sáng hôm nay. Đầu bếp thấy hắn tới, bèn vội vàng bảo tạp dịch đi lấy hộp cơm.
“Hôm qua nghe nói trấn phủ bị bệnh nên sáng nay nấu canh cá, thêm chút dưa muối thanh đạm ăn kèm cháo và bánh bao kim ngân[1].” Đầu bếp tự mình đưa hộp đồ ăn cho Thần Dương, “Đồ ăn sáng cho các vị gia đây, tối qua các gia thủ cả đêm rồi, uống chút canh nóng cho ấm người.”
1.
Thần Dương sờ thử rồi cười: “Được, còn chuẩn bị cả rượu cho Cốt Tân nữa, ta cảm ơn ngươi giùm hắn nhé! Mau bảo người dọn đồ ăn sáng cho chủ tử đi, ta đi hầu trước đây.”
Đầu bếp tiễn hắn ra, tạp dịch còn định tiễn tiếp nhưng Thần Dương từ chối, tự mình che ô rảo bước về viện.
Cơm ba bữa của cận vệ bọn họ người khác không được chạm vào, chỉ bọn họ mới có thể tự mình thay phiên đi lấy, đây là quy tắc tối kỵ ở Ly Bắc.
Thần Dương vào trong sân, gọi ba người còn lại xuống rồi mở hộp ra, mọi người cùng đứng ăn.
Đinh Đào cắn bánh bao, ngó phòng, nói: “Chủ tử dậy rồi.”
Cốt Tân: “Chuẩn bị xe ngựa chưa? Hôm nay hơi trễ rồi đấy.”
Thần Dương gật đầu: “Không nghĩ hôm nay lại mưa, lát nữa chủ tử vào cung ký tên kiểu gì cũng bị ướt. Trấn phủ đại nhân mắc phong hàn nên tạm thời không đi được, không định xin nghỉ à?”
Câu này hỏi ai?
Cốt Tân và Đinh Đào nhìn nhau, rồi đồng loạt quay sang nhìn Kiều Thiên Nhai đi theo ăn chực.
Kiều Thiên Nhai một hơi húp hết cháo, dựng một ngón tay lên, còn chưa kịp mở miệng, ba người kia đã đồng thanh kêu: “Nuốt xuống đi!”
Hắn nuốt xuống rồi nói: “Xin nghỉ một ngày cũng không dám, chủ tử ta bây giờ vẫn còn tính là người mới, làm gì có chuyện các lão tiền bối bên trên không sao, y thì lại xin nghỉ trước, bộ y còn bận hơn cả Chỉ huy sứ chắc?”
Đinh Đào càm ràm: “Sao Cẩm y vệ các huynh buồn cười thế, bị ốm mà cũng phải phân biệt đối xử nữa!”
Kiều Thiên Nhai: “Biết sao được, trên dưới đang nhìn chằm chằm mà.”
Bốn người vừa ăn vừa trò chuyện, cửa đằng kia mở ra, nha hoàn bưng khay vào.
Thẩm Trạch Xuyên được Tiêu Trì Dã ôm cả một đêm, ra đầy mồ hôi, nốt ban trên cổ vẫn chưa hết.
Tiêu Trì Dã đã mặc đồ, thấy tinh thần y hẵng kém, bèn sờ ngón tay vào trán y rồi nói: “Thuốc trên bàn đấy, uống đi cho nóng.”
Thẩm Trạch Xuyên xỏ ủng, xuống giường uống thuốc rồi mặc đồ. Hai người quay lưng vào nhau trước gương, tiếng quần áo vang sột soạt.
Thẩm Trạch Xuyên thắt đai lưng, đẩy cửa sổ ra nhìn sắc trời, nói: “Cơn mưa này tới không đúng lúc.”
“Tối qua chẳng thấy động tĩnh gì, hôm nay khơi thông nhanh thì vẫn kịp.”
Tiêu Trì Dã cũng qua ngó, nha hoàn đeo quan cho hắn ở đằng sau với không tới, Thẩm Trạch Xuyên bèn đưa tay tiếp. Tiêu Trì Dã chống lên bệ cửa sổ, Thẩm Trạch Xuyên đeo quan cho hắn, hai người nhìn nhau.
“Mùi đắng quá.” Tiêu Trì Dã nói.
“Ngươi lại gần chút nữa,” Thẩm Trạch Xuyên nói, “thì mùi còn nồng hơn đấy.”
Nha hoàn bên cạnh cúi rạp người, không dám hé răng.
Lúc ra cửa Kiều Thiên Nhai đã mở sẵn ô, Thẩm Trạch Xuyên bước xuống thềm, còn chưa đi ra sân đã thấy Đàm Đài Hổ tất tả đi tới. Đàm Đài Hổ nhìn thấy Thẩm Trạch Xuyên, tuy mặt nặng mày nhẹ như thường nhưng vẫn hành lễ, sau đó vội vã sải bước lên thềm.
“Lão Hổ!” Thần Dương chào, “có chuyện gì thế?”
Tiêu Trì Dã đã đi ra, Cốt Tân khoác thêm áo choàng cho hắn, hắn lẳng lặng nhìn Đàm Đài Hổ.
Đàm Đài Hổ quỳ một gối xuống đất, gấp gáp bẩm báo: “Tổng đốc! Đội tuần tra phố Đông Long vừa mới báo tin, lầu Ngẫu Hoa bị sập!”
Thẩm Trạch Xuyên dừng bước, chờ lời tiếp theo của Đàm Đài Hổ.
Đàm Đài Hổ lau nước mưa trên mặt, nói: “Sập vào nhị thiếu Hề gia thì không nói làm gì, ai ngờ bên trong còn có cả Hoàng thượng nữa!”
Ánh mắt Tiêu Trì Dã lạnh thấu xương, trong nháy mắt, mưa tuyết càng trĩu nặng.
***
Thẩm Trạch Xuyên sải bước ra khỏi phòng làm việc, Cát Thanh Thanh đã chờ dưới thềm. Thẩm Trạch Xuyên vừa gài yêu bài vừa nói: “Thuật lại rõ cho ta nghe.”
Cẩm y vệ nhanh chóng rời viện theo y, Cát Thanh Thanh đỡ đao, thấp giọng nói: “Hoàng thượng trốn ra ngoài, sáng nay lúc lầu sập không ai biết, lúc đào các chị em ra thì người của tám đại doanh còn đang sốt ruột tìm Hề Hồng Hiên. Nào ngờ đến giờ thượng triều trong cung, thái giám vén rèm lên thì thấy Hoàng thượng đã chạy mất từ hồi nào rồi! Không thấy người đâu, lúc đầu đến cung Thải Vy hỏi Mộ tần có chuyện gì mà Mộ tần cũng không biết, thành ra nháo nhào hết lên. Sau đó đi mời Thái hậu và Hoa tam tiểu thư, nghiêm hình thẩm vấn cung nữ hầu hạ thì mới biết, đêm qua Hoàng thượng cải trang thành thái giám, nằng nặc đòi theo Hề Hồng Hiên đến lầu Ngẫu Hoa chơi.”
Sắc mặt Thẩm Trạch Xuyên rất kém, nói: “Tuần phòng đại nội tầng tầng, nếu không ai giúp đỡ hắn thì ngay cả cửa Minh Lý đường còn chẳng bước qua nổi.”
“Lạ là ở chỗ đó,” Cát Thanh Thanh càng nhỏ giọng, “lúc ta kiểm tra, lính canh nói đêm qua không hề có ai ra vào.”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
2. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời
3. Kẹo Sữa Bò
4. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
=====================================
Thẩm Trạch Xuyên chẳng mảy may biến sắc, lạnh mắt nhìn tám đại doanh dàn hàng đi qua. Y đi vội, dầm mưa cả chặng đường, lúc này không ai dám bật ô, mây đen giăng kín trên mặt các đại thần, biểu tình ai nấy cũng nghiêm trọng như chết cha chết mẹ.
***
Hải Lương Nghi và Tiêu Trì Dã đứng trước căn lầu sập, lầu Ngẫu Hoa bị sập khiến cho các nhà lầu chen chúc nhau trên nửa con phố cũng sập theo. Nước thức ăn trong cống đã tràn ra từ sáng sớm, dưới cơn mưa tầm tã, toàn bộ tuyến phố Đông Long bốc lên một mùi hôi thối khủng khiếp, ai cũng phải lội nước mà đi.
Thượng thư bộ Công Phan Tường Kiệt là gia chủ của Phan thị trong tám đại gia tộc, tuy cùng họ với Phan Như Quý năm Hàm Đức, nhưng Phan Như Quý quả thực với chẳng tới ngạch cửa nhà lão. Lão vào cung cùng năm với Hải Lương Nghi, làm cái chức này không bao giờ dám mắc lỗi gì nghiêm trọng, biết mình không đặt chân được vào nội các cho nên lúc nào cũng hết sức cẩn thận, chỉ mong sau này được yên ổn nghỉ hưu, con lão đã làm thị lang bộ Hộ rồi. Dè đâu lão mới ngủ có một giấc thôi, tỉnh dậy trời đã sập.
Lúc này Phan Tường Kiệt còn không đứng vững nổi, cuống đến nỗi hai tay run cầm cập, luôn miệng: “Nhanh, nhanh đào đi, Hoàng thượng vẫn còn bên trong đấy!”
Hải Lương Nghi bị mưa tát buốt cả mặt, có nằm mơ ông cũng không ngờ nổi, Lý Kiến Hằng có thể vì ham chơi mà mê muội đến mức này! Ông lau nước mưa mấy lần, hệt như đang lau nước mắt, nói với Tiêu Trì Dã: “Đào… Cứu Hoàng thượng ra đã!”
Tiêu Trì Dã cởi áo khoác, lội nước xuống xem xét tình hình. Người tạm quyền tám đại doanh hiện tại là Hàn Cận em trai Hàn Thừa, hắn xắn ống quần nhấc áo lên đi xuống theo.
“Tổng đốc,” Hàn Cận gọi trong mưa, “phía dưới bị khoét rỗng rồi, không dám đào!”
Phía dưới không chỉ bị khoét rỗng, mà lại còn xếp toàn ang là ang, không ai dám nói ra, lúc lầu sập đã đè vỡ hết ang rồi, Lý Kiến Hằng mà bị đè dưới này thì có trời mới cứu nổi! Lần đầu tiên trong lịch sử Đại Chu có một hoàng đế vì trốn đi chơi mà bị đè chết, lời này sử quan nào dám viết chứ? Đời thấy ai ấm ức như vậy chưa.
“Đêm qua Hoàng thượng nghỉ ở bên trên,” Thẩm Trạch Xuyên gỡ đao xuống nước, nói, “chỗ này không sâu.”
“Sợ lại sập,” Tiêu Trì Dã nâng người dậy, “gọi người của bộ Công tới!”
Sầm Dũ cũng mới tới nơi, Thẩm Trạch Xuyên vừa thấy ông đã bảo ngay Hải Lương Nghi: “Các lão, hôm nay phải khơi thông cống, mưa này mà không tạnh thì nước không thoát được đâu.”
“Đằng sau còn giáp sông Khai Linh!” Sầm Dũ nói, “ta vừa mới đi xem, lầu ven sông sập hết rồi, móng bên dưới ngâm rữa sạch! Đê bao lâu chưa sửa rồi hả? Lát nữa nước dâng thì ngập luôn nửa Khuất đô mất! Mấy năm nay rốt cuộc bộ Công làm ăn cái gì vậy! Phan Tường Kiệt, ông điếc à! Chuyện này ta đã bảo ông bao nhiêu lần rồi, hả?!”
Phan Tường Kiệt quỳ “bịch” xuống đất, tóc lão đã bạc một nửa, khóc rống lên: “Ta biết làm sao được! Chuyện này trách ta được à? Bộ Hộ toàn người tai to mặt lớn, chuyện này đã nhắc từ đời tám hoánh rồi mà bạc có phát đâu, người có điều đâu, ta còn làm gì được nữa! Sầm Tầm Ích, ta còn làm gì được nữa?!” lão vốc từng vốc nước bẩn, nức nở khôn nguôi, dập đầu gào khóc, “muốn bọn ta lấy mạng ra đền chắc!”
“Đều là lão nhân trong triều, đây là cái thể thống gì!” Hải Lương Nghi đột nhiên quát, “tính mạng Hoàng thượng ra sao còn chưa rõ, giờ là lúc lửa sém lông mày, muốn đùn đẩy cãi cọ thì cũng phải chờ người ra được rồi hẵng nói! Cấm quân điều tám trăm người từ quân phòng vệ hiện giờ, lập tức đi thông cống với bộ Công, nhà nào mà lấn chiếm thì dỡ luôn! Bộ Hộ nhanh chóng kiểm kê kho bạc, đưa nạn dân bị sập nhà đến chùa Chiêu Tội tổ chức cứu tế. Tám đại doanh tuần phòng các cổng thành, ra vào bắt buộc phải có thông điệp và công văn. Đây là thời điểm cấp bách, mong chư vị đồng tâm hiệp lực, ổn định tình hình, chớ có rối!”
Dứt lời, Hải Lương Nghi bỗng nhìn về phía Thẩm Trạch Xuyên.
“Cẩm y vệ canh gác đại nội, tuyệt đối không cho người không liên quan thừa cơ phá đám. Chỉ cần bất tuân, theo mệnh lệnh của Hải Nhân Thời ta, giết ngay tại chỗ!”
Tâm tình bấp bênh trong cơn mưa nặng hạt chỉ chớp mắt đã bình xuống trước loạt mệnh lệnh đằng đằng sát khí này, Hải Lương Nghi bước vài bước, cởi mũ cánh chuồn trong mưa.
“Hoàng thượng là thiên tử,” nước mưa chảy xuôi trên khuôn mặt Hải Lương Nghi, ông không để người khác lên tiếng, “Đại Chu ta vận trường trăm năm, còn chưa đến lúc tuyệt.”
***
Lý Kiến Hằng bị kẹt dưới thanh gỗ gãy, mặt úp sấp, nước lạnh chảy vào cổ làm tỉnh. Hắn thấy khó thở, ngực bị đè nghẹt, xương sườn đau kinh khủng.
Lý Kiến Hằng ho khan, lạc giọng kêu: “Cứu, cứu mạng—”
Âm thanh thô ráp yếu ớt lặn mất tăm trong cơn mưa xối xả.
Lý Kiến Hằng đảo mắt, nàng con gái trong tay đã lạnh ngắt, thịt xám ngoét lèn lên bức tường sập, vài lọn tóc bị máu nhuộm đỏ quạch. Lý Kiến Hằng run lên, chẳng nhận ra nổi người đẹp nhảy múa theo tiếng vỗ tay hôm qua nữa.
“Cứu mạng.”
Lý Kiến Hằng cúi đầu, dùng hết sức bình sinh gọi.
“Cứu mạng.”
Tiếng sặc nước bỗng truyền tới từ bên dưới, nửa người Hề Hồng Hiên ngâm trong nước. Hắn ngửa thân trên, đang bị một cái ang đè lên, phần lưng be bét máu thịt. Hắn thở phì phò, nói: “Hoàng thượng, đừng gọi nữa, không nghe thấy đâu.”
Lý Kiến Hằng như người mất hồn, dùng khuỷu tay đẩy thanh gỗ nhưng không được. Hắn đã rơi mất một chiếc giày, lạnh tái mét cả mặt mày, nói: “Chắc chắn sẽ có người đến cứu ta…”
“Đúng vậy,” Hề Hồng Hiên bật tiếng cười nghèn nghẹt, “ngươi là thiên tử mà.”
Lý Kiến Hằng: “Ngươi cười cái gì?”
Hề Hồng Hiên quẹt tay qua miệng, nhổ ra một ít cát, nói: “Ta cười cái mệnh này… Ngươi nói xem có kỳ lạ không chứ, hình như con người cứ mãi ở trong một vòng luân hồi.”
Lý Kiến Hằng nâng mí mắt, chẳng nhìn được gì ráo, giọng hắn u ám: “Không phải… Không có luân hồi…”
“Mẹ đẻ Nhạc thị của Hoàng thượng,” Hề Hồng Hiên chật vật ngọ nguậy, “chính là chết đuối mà.”
Ào.
Nước hôi thối tóe từ trên cổ ra chung quanh, nước chảy róc rách, Lý Kiến Hằng nuốt nước bọt.
Chết đuối mà.
Lý Kiến Hằng chật vật nhớ lại, ký ức thời thơ ấu tựa ảnh ngược loang loáng lướt qua. Hắn lại nhìn sang cơ thể xám ngoét kia, nhưng dường như nhìn thấy mẹ hắn.
Người đàn bà bị ấn vào thùng nước bẩn tưởi, ngón tay cào mặt đất, cào đến bật cả máu. Nước bắn lên mặt, Lý Kiến Hằng trông thấy chiếc cổ xám ngoét của nàng, cánh tay xám ngoét của nàng.
Chết đuối mà.
Nước mắt Lý Kiến Hằng trào lên, hắn điên cuồng lấy tay che mắt, ai oán: “Câm mồm, ngươi câm mồm!”
Hề Hồng Hiên không nói.
Lý Kiến Hằng không muốn ở gần đống thịt này nữa, hắn bắt đầu khóc, chẳng thèm kiêng kỵ gì mà rủa mà xả ra đủ thứ ô ngôn uế ngữ, hắn nói: “Đừng có nhắc tới bà ta, trẫm là cửu ngũ chi tôn, trẫm—”
Lý Kiến Hằng thở hổn hển, mặt mày hắn dữ tợn sau mười ngón tay.
“Mẹ của trẫm là đương kim Thái hậu!”
===