Ẩn Thương chỉ toàn nói chuyện với Lạc Dao từ đầu chí cuối, cũng hiểu được ý hắn Lạc Dao bảo bọn họ an tâm lui xuống hết và dọn lên một bàn thức ăn.
- Mỗi buổi sáng nàng đều ăn nhiều vậy sao?
- Nếu ngài không muốn ăn thì đừng ăn.
Bầu không khí trở nên gượng gạo, Lạc Dao cứ gắp thức ăn bỏ vào chén chứ không ăn, cứ gắp rồi lại lén liếc nhìn Ẩn Thương.
- Nàng có chuyện gì muốn nói với ta sao?
Bị phát hiện ra ý đồ, Lạc Dao lúng túng
- Không ta...
- Có chuyện gì cứ nói thẳng với ta, không phải ngại.
Ẩn Thương nói vậy, Lạc Dao lấy hết quyết tâm nói ra.
- Là chuyện của mẫu thân ta? Ta... đã nghe được cuộc nói chuyện giữa ngài và Tử Phàm. Thật ra năm đó bà ấy không phải bệnh mà qua đời, bà ấy chỉ là đột nhiên biệt tích, nên ta muốn nhờ...
- Nhờ ta điều tra ra tung tích hiện giờ của bà ấy sao?!
Ẩn Thương buông đũa xuống, từ tốn lấy khăn lau miệng.
- Ngài... biết rồi sao?
- Phải, từ lúc ta phát hiện nàng nghe lén thì ta đã biết cũng có một lúc nàng chủ động nhờ ta, nhưng ngộ nhỡ ta điều tra ra bà ấy có liên quan đến việc hành thích thân vương thì đó là tội chết, nàng muốn sao?
- Ta không nghĩ nhiều như vậy, ta chỉ cần gặp bà ấy.
Thấy Lạc Dao bày ra khuôn mặt kiên quyết như vậy Ẩn Thương chỉ đành gật đầu chấp nhận.
- Ngài... luôn bị hành thích từ nhỏ đến giờ sao?
Lạc Dao tò mò hỏi nhỏ
Ẩn Thương vẫn bình thản nói với nàng
- Không phải từ nhỏ, mà từ hai năm trước.
- Hai năm trước?
- Phải là vào khoảng thời gian hoàng cung tổ chức lễ Hoàng Yến hai năm một lần, lúc đó các nước giao hảo cũng có sứ giả đến tham dự.
Vào buổi thứ năm tức ngày cuối cùng của lễ Hoàng Yến, Ẩn Thương bất ngờ bị bắn lén, nhưng mũi tên đó đã bị trượt, trên mũi tên còn có khắc dòng chữ " Không giết được ngươi thì sẽ làm cho ngươi đau khổ"
Nửa tháng sau hôm đó, vị cầm sư ở Cẩm Hương lầu bị giết chết, vị cầm sư này là một cô nương, là người thường xuyên cũng là người duy nhất được Ẩn Thương gọi đến để đánh đàn cho hắn nghe.
Tiếp theo là Liễu Các một nữ phó quan luôn sát cánh với Ẩn Thương trên sa trường, Liễu Các bị hạ độc lúc ở quân doanh, chết ngay trước mặt Ẩn Thương.
Đã là người thứ hai Ẩn Thương rất tức giận, dù là kẻ nào thì Ẩn Thương cũng chỉ muốn tự tay chém hắn ra trăm ngàn mảnh.
Nhưng các cuộc điều tra đều không có kết quả bởi những kẻ bắt được kẻ nào cũng nhận mình là kẻ cầm đầu, thế nhưng sau khi giết chúng thì những chuyện tưng tự vẫn xảy ra.
- Người tiếp theo ta đoán là Hạ Vân, đúng chứ?
- Sao nàng biết?
- Hai người trước đều là giai nhân, mỹ nữ bên cạnh ngài, đương nhiên Hạ Vân cũng là một trong số đó.
Ẩn Thương thở dài
- Đúng vậy, cộng thêm lần hành thích trên phố hôm đó là đã là lần thứ ba Hạ Vân bị nhắm tới rồi.
Nhưng những lần đó thật không may cho đám sát thủ là ta đã âm thầm bố trí cao thủ âm thầm bảo vệ nàng ấy.
Thức ăn hàng ngày cũng đều thử độc qua Hạ Vân mới dùng.
Lạc Dao nghe xong cười thầm trong bụng "Haha chẳng trách, từ đầu Ẩn Thương đề phòng mình như vậy là sợ mình làm hại nàng ta, chẳng trách vì sao Hạ Vân nàng ta một mực khuyên ta lấy Ẩn Thương mặc dù nàng ta cũng thèm khát vị trí đó, thì ra là sợ bị giết, ha"
Thấy Lạc Dao nghe xong lại trầm ngâm suy nghĩ gì đó, lại bày ra vẻ mặt bí hiểm như vậy, Ẩn Thương hỏi nàng. Truyện Cổ Đại
- Nàng đang nghĩ bậy gì đấy?
Lạc Dao ngước nhìn Ẩn Thương cười nham hiểm, sau đó tự tin mà nói ra những suy đoán của mình.