Dương Phàm dẫn Hồ Phi bay lên bầu trời Vụ Liễu trấn.
Khi hắn bay đến một độ cao, đột nhiên dừng lại, nhắm mắt cảm nhận tất cả xung quanh.
Hồ Phi cũng dừng lại theo, chỉ là ߠgiữa hư không nhảy nhót như khỉ, cũng không quấy rối tới hắn.
- Không tệ, thượng cổ kỳ trận, lại còn có hai tầng
Một lúc lâu sau, Dương Phàm giãn mặt cười khẽ, cảm thấy rất thỏa mãn.
Toàn Vụ Liễu trấn đều được một tầng trận phép thủ hộ không nhìn được bằng mắt thường.
Đây là bản đơn giản thượng cổ kỳ trận Thất Thải Thành Bảo ở Cửu U Bí Cảnh.
Khi đó là do Đặng Thi Dao căn cứ bản vẽ thay đổi thành dạng đơn giản.
Ngoại trừ không có lĩnh vực cấm pháp, hiệu quả bố trí trận phép này không kém nhiều lắm so vói Thất Thải Thành Bảo.
Trong trận pháp, mật độ linh khí tốt hơn bên ngoài nhiều, tu luyện cũng làm ít công to.
Càng làm cho Dương Phàm cảm thấy kinh ngạc, chính là thượng cổ kỳ trận bao phủ nơi này lại có hai tầng. Chia làm hai tầng nội ngoại. Nội tầng là trận nhỏ bao phủ toàn Vụ Liễu trấn. Còn ngoại tầng, hẳn là đại trận Tiên Thành trong phạm vi ngàn dặm. Cái trước chỉ là một trấn nhỏ, không đáng kể.
Thế nhưng cái sau, là Tiên Thành phạm vi ngàn dặm, không gian lớn như vậy, đủ để dung nạp mấy chục vạn tu sĩ cũng còn dư. Bố cục trận phép cỡ lớn như thế, khẳng định tiêu hao rất nhiều tài liệu cùng tinh lực nhân lực.
- Trước tiên lướt qua Tiên Thành xem thử
Dương Phàm bắt đầu có chút hứng thú, kéo Hồ Phi phi hành trong phạm vi ngàn dặm.
Rất nhanh, hai người đã tới biên giới Tiên Thành.
Cách đó không xa. thành tường nguy nga cao tới trăm trượng vững vàng, khí thế hùng hồn, khiến cho các sinh vật ở trước mặt nó đều nhỏ bé vô cùng.
Không nói đến độ cao tường thành này, chỉ riêng tài liệu xây dựng, đều là khoáng thạch nguyên thủy dùng làm tài liệu luyện chế Pháp Bảo tu tiên giới.
Có thể tài liệu nguyên thủy cấp thấp như vậy không đủ để chống lại người tu tiên bậc cao công kích, nhưng độ dày, độ cao của nó cũng làm cho người ta nhìn mà thở dài.
Tường thành độ dày đã có mười trượng, lại là tài liệu tu tiên giới, hiển nhiên chịu được lực đánh.
Nhìn từ xa xa, nó giống như một mảnh núi cao.
Đi tới gần cửa thành, Dương Phàm còn thấy được một con sông hộ thành, rộng chừng trăm trượng.
Nước sông là dẫn từ Thanh Giang Hà tới đây.
Ở chỗ này, thần thức Dương Phàm bắt được Bồ Thiên Quân Vương.
- Dương Quân vương rốt cuộc xuất quan rồi
Bồ Thiên Quân Vương thở ra một hơi dài, vẻ mặt có vài phần mừng rỡ, chạy tới đón.
- Những năm gần đây, đều là nhờ có Mục Quân vương.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
2. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời
3. Kẹo Sữa Bò
4. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
=====================================
Dương Phàm bày tỏ lòng cảm ơn, đồng thời lại hỏi:
- Không biết tiến độ kế hoạch Tiên Thành này thế nào rồi?
- Đã hoàn thành tám mươi phần trăm, thành trì đã xây xong, trận phép cũng chế tạo tốt. Nhưng còn cần một nhóm lớn tài liệu, tiến một bước cô đọng thân tườngNhưng điều này, chỉ sợ không phải mấy năm là làm tốt được, ít nhất cần tâm huyết mấy thế hệ.
Bổ Thiên Quân Vương phân tích.
- Thời gian năm mươi năm, có thể chế tạo được Tiên Thành phòng thủ kiên cố như thế, đã nhanh hơn ta tưởng tượng rồi.
Dương Phàm cười thoả mãn nói.
- Đây cũng là nhờ Dương quân vương lấy ra nhiều tài liệu như thế, bằng không tiến trình cũng không thể nhanh được như vậy.
Bồ Thiên Quân Vương than thở.
Lúc huyết tẩy Quy Huyễn Môn, Ma Dương Tông, Dương Phàm đã lấy ra hết những tài liệu trong kho hàng hai phái này.
Không những vậy, hắn còn để Thạch Thiên Hàn đi nội hải làm bốc vác, từ nội hải vận chuyển tới lượng lớn tài liệu.
Sau đó. Dương Phàm lại cùng Bồ Thiên Quân Vương hàn huyên một chút đại cục Bắc Tần.
Nói tới đại cục Bắc Tần, khẳng định không thể bỏ qua đề tài man di cửu tộc, Hắc Phong Ma Hoàng.
Khi đó Dương Quân vương thật có dự kiến trước, ngay khi đối kháng ngang hàng với Tam U Lão Ma, để ta phái người thẩm thấu vào man di cửu tộc, tầm nhìn xa như vậy thật làm người ta không thể tưởng tượng được.
BỔ Thiên Quân Vương thán phục.
Từ lúc man di cửu tộc lần đầu đánh Bắc Tần, lúc đề cập tới Hắc Phong Ma Hoàng, Dương Phàm đã làm ra quyết định như thế.
Nghe được Bồ Thiên Quân Vương tán thành, Dương Phàm lại không vui vẻ nổi, ánh mắt nhìn về phía tây xa xa Bắc Tần than thở:
- Khi đó làm như vậy, gần như là một loại trực giác tạo thành, Bởi vì nghe ngài nói sự tích về Hắc Phong Ma Hoàng, ta liền có một cảm giác cực kỳ đáng sợ, rất có thể một ngày nào đó lời cuồng ngôn của hắn sẽ thực hiện lần nữa, san bằng Bắc Tần Thập Tam Quốc.
- Đúng vậy, khi đó Dương quân vương cảm giác không sai một chút nào, Hắc Phong Ma Hoàng, người này dùng đáng sợ cũng không đủ hình dung, bất luận là thực lực, mưu trí, thủ đoạn, đều là siêu việt người khác. Ngay cả tam đại tu sĩ Bắc Tần hôm nay cũng không phải đối thủ của hắnTiếp tục xu thế như vậy, không tới mười năm, Bắc Tần Thập Tam Quốc sẽ bị hắn san bằng.
Lúc Bồ Thiên Quân Vương nói tới Hắc Phong Ma Hoàng, cũng lo lắng thật sâu.
Cuối cùng, hắn dùng ánh mắt thoáng chờ mong nhìn Dương Phàm:
- Khi đó ngay cả Tam U Lão Ma dùng Ma Thần Phụ Thể cũng bị ngài giết được, hiện giờ tu vi đã tăng lên, có thể chém giết người này, để cho Bắc Tần Thập Tam Quốc trở về bình lặng.
- Nếu như đoạn kiếm còn trong tay ta, vậy tự nhiên không nói chơi. Đừng nói là Nguyên Anh Kỳ, cho dù Hóa Thân Kỳ cũng có thể bị ta một kiếm diệt sát.
Dương Phàm than khổ:
- Chỉ là hiện tại Vô Song hành tung không rõ, hơn nữa cảnh giới tu vi cũng lơ lửng không chừng.
- Điều này cũng đúng.
Bồ Thiên Quân Vương đương nhiên rõ ràng tình tiết trong đó.
Khi đó lúc Dương Phàm tay cầm đoạn kiếm, tự tin ngạo nghễ ra sao.
Tay cầm kiếm này. vô địch Bắc Tần.
Loại trạng thái coi rẻ địch nhân thậm chí làm cho hắn là một người ngoài cuộc cũng cảm thấy máu nóng sôi trào.
- Ta dường như có một loại cảm giác
Dương Phàm đột nhiên hít sâu một hơi, ngữ khí trang trọng kỳ lạ:
- Một ngày nào đó, ta còn sẽ gặp lại hắn, đồng thời lại kề vai chiến đấu
- Hy vọng ta có thể thấy ngày đó.
Bồ Thiên Quân Vương đầy vẻ chờ mong, hắn không chút nghi ngờ. Đến khi Dương Phàm cùng Vô Song liên thủ lần sau, có thể sẽ khiêu chiến tồn tại đáng sợ không ai biết tới.
Vậy thì bằng độ cao của hắn hiện giờ, cuối cùng không có cơ hội thấy được Dương Phàm tái hợp với đoạn kiếm lần nữa.
Những điều này là về sau, tạm thời không nói tới.
Mục đích giai đoạn hiện giờ của Dương Phàm là tìm kiếm Thiên Nhất Hồn Thủy trong truyền thuyết, sống lại phụ thân, an ủi một tia hổ thẹn bất an cuối cùng ở trong lòng.
Thời gian ngàn năm, nhìn như rất dài, nhưng càng kéo dài thời gian, xác xuất sống lại thành công lại càng thấp.
Dương Phàm tự nhiên rõ ràng điểm này.
- Vốn dự định sau khi bế quan, nội trong ba năm rời Bắc Tần đi lên Cực Bắc.
Dương Phàm cười khổ nói:
- Chỉ là ở nơi Bắc Tần này, một cục diện hỗn loạn còn cần phải thu dọn.
Bồ Thiên Quân Vương gật đầu:
- Ta hiểu được tình cảnh Dương Quân vương. Ngư Dương Quốc là cố hương chúng ta, có rất nhiều thứ không thể dứt bỏ.
Thân nhân, bằng hữu, sư trưởng, đệ tửcòn có mảnh đất thương nhớ này.
- Kỳ thậtchờ mong Dương Quân vương xuất quan không chỉ có chúng ta, còn có tam đại tu sĩ Bắc Tần.
Đột nhiên sắc mặt Bồ Thiên Quân Vương lại trở nên ngưng trọng.
- Xin nói rõ?
Dương Phàm thoáng kinh ngạc.
- Mấy năm trước khi ngài xuất quan, tam đại tu sĩ Bắc Tần đều từng phái tu sĩ Nguyên Anh tới hỏi khi nào ngài xuất quan, thậm chí đề xuất Dương Quân vương viện trợ, cùng kháng man di.
Bồ Thiên Quân Vương giải thích.
Dương Phàm nghe xong, trầm ngâm một lúc lâu, trong mắt chợt lóe hàn quang.
- Thế nào?
- Ta hoài nghi những tên cường giả man di tới Vụ Liễu trấn gây sự hôm nay, có mục đích khác
Dương Phàm trầm tư nói.
- Ý của ngài làngay cả cao tầng ở hoang mạc Tây Nhạc xa xôi cũng đã quan tâm ngài bế quan. Thậm chí, đây là chính Hắc Phong Ma Hoàng bày mưu đặt kế.
Bồ Thiên Quân Vương không khỏi hít vào một hơi lạnh.
- Điều này có gì kỳ quái, từ lúc ta chống lại Tam U Lão Ma, đã phái người đi quan tâm kẻ này. Hắc Phong Ma Hoàng có thể trở thành đệ nhất nhân Bắc Tân hôm nay, đánh Thập Tam Quốc liên tục bại lui, nào sẽ không điều tra nhân tố không rõ như ta.
Dương Phàm lại không chút cảm thấy bất ngờ.
- Vậy Dương Quân vương, nên dự tính thế nào?
Bồ Thiên Quân Vương nghiêm nghị hỏi.
Quyết định của Dương Phàm, sẽ đại biểu ý chí toàn Ngư Dương Quốc.
- Còn có thể thế nào? Đương nhiên là đánh.
Trong mắt Dương Phàm lóe lên lệ mang:
- Quét ngang hết thảy địch nhân, chỉ có như vậy, ta mới có thể yên tâm rời Bắc Tần. Nghe hắn nói, Bồ Thiên Quân Vương chợt cảm thấy xúc động, không khỏi kích động.
Hồ Phi bên cạnh không khỏi nhiệt huyết sôi trào:
- Nói rất hay, đánh, hung hăng đánh, quét ngang hết thảy địch nhân.
Quét ngang hết thảy địch nhân.
Đây là thái độ của Dương Phàm.
Bá đạo, cương quyết, coi rẻ tất cả.
Đồng thời nó thành lập trên cơ sở thực lực.
- Tin rằng tam đại tu sĩ sẽ nhanh chóng tới tìm ta, tuy nhiên trước đó, ta còn có việc muốn làm
Dương Phàm mỉm cười, mang theo Hồ Phi bay đi nơi khác.
Sau đó. hai người đi một chuyến tới Dương Gia Bảo.
Trong Dương Gia Bảo, Dương Lỗi từ hai mươi năm trước đã thăng cấp Kim Đan bậc cao.
Tu vi Điệp Liên đã sớm tới gần Nguyên Anh bậc cao.
Từ đó, Dương Phàm cùng đệ đệ, muội muội, một nhà sum họp, thật là ấm áp.
Điệp Liên thừa dịp nói:
- Lúc này tiếp Vũ Tịch tỷ tỷ tới đây?
Dương Phàm lại thở dài, chỉ là nói:
- Qua một thời gian đi xem nàng
Ở Dương Gia Bảo đoàn tụ mấy ngày, thật là nhàn nhã.
Chỉ là Hồ Phi rốt cuộc không nhịn được nữa, phải tìm Dương Phàm đấu một trận.
Bọn người Dương Lỗi, Điệp Liên rất có hứng thú với chuyện này, thậm chí ngay cả Độc Vương La Tùng Hoành cũng tới xem náo nhiệt.
Dương Phàm còn có thể nói gì, chỉ phải đáp ứng cho bọn họ xem trận chiến.
Mấy người này, chủ yếu là hiếu kỳ thực lực Dương Phàm.
Bế quan năm mươi năm, cảm thấy hứng thú với thực lực chân chính của Dương Phàm cũng không chỉ có bọn họ.
ở một nơi bí mật cách nơi này xa mấy trăm dặm.
Một trận gió đen quỷ dị không tầm thường, chợt rung động, bên trong nhảy ra hai người.
Một nam một nữ, đó là Dạ Hạm, còn có thanh niên mắt tím bị hóa đá.
Tiếp đó, cơn gió đen quỷ dị chấn động, bên trong lộ ra một nam tử áo choàng đen mơ hồ mờ ảo.
Hắn tồn tại vượt quá bình thường, giống như ở trong một lỗ đen, thần bí, quỷ quái, không biết, cường đại.
- Lão sư, Nghê Phi đã chết, chết trong tay Dương Phàm
Dạ Hạm hành lễ vói nam tử thần bí trong gió đen, giọng nói thoáng kinh hoảng.
- Chỉ có hai người các ngươi trở về, hắn đương nhiên đã chết.
Trong cơn gió đen truyền ra một giọng nói trống rỗng, lạnh băng, giống như không hề có tình cảm.
Dứt lời, hắn nâng tay bắn ra một đoàn ngọn lửa màu đen, dung nhập vào trong pho tượng
đá.
Thoáng cái, pho tượng đá tróc lở ra, lộ ra bên trong một thanh niên mắt tím sắc mặt tái nhợt.
Nếu như Dương Phàm ở đây, chắc chắn vô cùng kinh ngạc, thần thông Thạch Hóa của mình lại bị người này dễ dàng giải trừ như thế.
- Ma hoàng đại nhân.
Ánh mắt thanh niên mắt tím này khẽ run lên, lập tức quỳ xuống hành lễ.
Đường đường Nguyên Anh bậc cao, lại bó gối quỳ xuống, thật là khó mà tin được.
- Linh hồn ngươi đã bị độc thương, sau khi trở về mời đại tế sư trong bộ lạc trị liệu cho ngươi.
Giọng nói trong cơn gió đen rất lạnh nhạt.
- Vâng vâng.
Thanh niên mắt tím vội thưa dạ.
- Kể lại tình cảnh Dương Phàm ra tay.
Nam tử trong cơn gió đen lần đầu hỏi chuyện.
Dạ Hạm không nhanh không chậm kể lại những chuyện xảy ra.
Nam tử thần bí, ở phía sau áo choàng bay phần phật, gió đen xung quanh chập chờn không ồn, ánh mắt nhìn một phía xa xa, giọng nói lộ ra hàm ý khác:
- Nơi Bắc Tần này, còn có đối thủ.