Trên đường về nhà, Nguyệt Vô Phong và Hoa Nhiễm ở trong xe ngựa. Nguyệt Vô Phong hôn vành tai Hoa Nhiễm, nói thật nhỏ, "Trở về chúng ta sinh một tiểu hài tử."
Hoa Nhiễm đỏ mặt, quệt mồm nói, "Tiểu hài tử đâu thể nói có liền có......". Truyện mới cập nhật
"Cũng đúng, chỉ có tiểu hài tử có duyên phận với chúng ta mới có thể chạy đến bụng của nàng."
Hai người vui đùa một phen, Hoa Nhiễm dựa vào bả vai Nguyệt Vô Phong ngủ thật say, vì để cho nàng ngủ cho thoải mái, Nguyệt Vô Phong kéo Hoa Nhiễm xê dịch một chút, tựa vào trong ngực của hắn. Hắn trêu chọc tóc mái Hoa Nhiễm, dịu dàng rơi xuống nụ hôn, trước kia cuộc sống như thế không có hi vọng xa vời, vậy mà hôm nay tới tự nhiên như vậy, hắn rất cảm kích, cũng rất hạnh phúc.
Nhân sinh xoay vòng, vào đúng lúc gặp đúng người chính là hạnh phúc lớn nhất. Trước kia Nguyệt Vô Phong tuyệt đối sẽ không cười ấm áp, hạnh phúc như vậy.
Trở về nhà, đã lâu Nguyệt mẫu không gặp nhi tử và tức phụ của bà. Mắt cười thành vầng trăng, bà cho người chuẩn bị một bàn món ăn nhìn bọn họ ăn, còn nói đã phơi chăn cho bọn họ, trải xong giường để cho bọn họ nghỉ ngơi.
Hoa Nhiễm lại đưa một chút quà mua ở Tô Châu giao cho Nguyệt mẫu và Nguyệt phụ, quà tặng tuy nhỏ, nhưng hai lão nhân gia rất vui vẻ. Đặc biệt là Nguyệt mẫu, nhìn Hoa Nhiễm thế nào cũng không hài lòng, hôm nay càng nhìn càng thuận mắt, đứa nhỏ này cười một tiếng, ngọt ngào, thật là phiền não gì cũng quên mất. Nhi tử thật có mắt.
Lúc Nguyệt Vô Phong và Hoa Nhiễm cơm nước xong, Nguyệt mẫu len lén kéo Vô Phong hỏi, "Có động tĩnh gì về hài nhi chưa?”
Vô Phong bật cười, "Mẹ, ở đâu nhanh như vậy."
"Con trai, mẹ lớn tuổi rồi......"
"Vô Phong biết bà muốn nói gì, vỗ vỗ vai của bà, "Mẹ, người phải tin tưởng năng lực của nhi tử người."
Mặc dù rất muốn tiểu hài nhi, nhưng nghĩ tới Hoa Nhiễm mang thai mười tháng, sinh con khổ sở đột nhiên hắn có chút không đành lòng, tùy ý nói đôi câu rồi đi vào phòng cùng Hoa Nhiễm.
Hoa Nhiễm nằm lỳ ở trên giường, hít thật sâu thở ra một hơi, "Đi chỗ nào cũng kém hơn ở nhà a, trên giường có hương vị ấm áp." Hoa Nhiễm cười, nghiêng đầu qua nhìn Nguyệt Vô Phong đang đứng đó, "Tướng công, ngủ cùng với ta một lát đi, ta rất mệt mỏi."
"Tốt." Nguyệt Vô Phong cưng chìu cười một tiếng, cúi thấp người sờ sờ mũi của nàng, "Ta cũng mệt chết đi, hầu hạ nàng ngủ ta cũng không ngủ được."
Hắn cởi hài cho Hoa Nhiễm, thấy dáng vẻ Hoa Nhiễm ngượng ngùng lại chọc ngứa trên người nàng, nhìn Hoa Nhiễm khóc cầu khẩn, hắn mới bỏ qua. Nguyệt Vô Phong cũng lên giường, kéo Hoa Nhiễm, "Hoa Hoa?”
"Ừ......" Hoa Nhiễm có chút cảm giác mông lung, giường mềm mại, lồng ngực trượng phu cũng làm cho nàng cảm thấy rất thoải mái.
"Về sau có mơ ước gì muốn thực hiện không?”
"Không biết."
"Nếu như có phải nói sớm một chút, nếu như sau này già rồi, chúng ta cũng không đi nổi, khi đó nói thì đã quá muộn. Bây giờ ta còn có thể cho nàng một chút thời gian, cùng nàng đi thực hiện."
Đôi tay Hoa Nhiễm ôm cổ Nguyệt Vô Phong, nàng nở nụ cười, "Vô Phong, chàng thật tốt, nhưng hiện tại ta thật rất muốn ngủ. Chàng đã từng là mơ ước của ta, có chàng, những mơ ước khác cũng sẽ rất nhanh thực hiện thôi......"
Nguyệt Vô Phong véo cái mũi của nàng, "Có thể ta đã từng cũng có rất nhiều khát vọng, sau này mới hiểu có một số chuyện suy nghĩ lại, cho dù muốn làm cũng không có khả năng. Hôm nay có nàng, chút mộng tưởng viễn vông ta đều bỏ qua."
Hoa Nhiễm có chút hiểu tâm tư của Nguyệt Vô Phong. Hắn không để bụng quyền lợi, cũng không đại biểu hắn không muốn, nàng không muốn hắn vì nàng mà buông tha lý tưởng, nhưng nếu hắn thật theo đuổi lý tưởng của nàng, nàng nghĩ...... Vậy thì ích kỷ một lần là được, giọng nói Hoa Nhiễm mang theo nỉ non, "Này, Nguyệt Vô Phong, chàng còn có mộng tưởng khác không?”
"Tỷ như, muốn bay, dĩ nhiên cái này không thể nào."
Hoa Nhiễm cúi đầu nở nụ cười, nhẹ nhàng lại gần lỗ tai của hắn nói, "Tướng công, ngủ một giấc thật ngon, ngủ dậy ta dẫn chàng đi bay."
Ngủ một giấc đến sáng hôm sau, lúc Nguyệt Vô Phong rời giường, Hoa Nhiễm đã trang điểm ăn mặc xong. Y phục màu hồng đào, trên y phục không có bao nhiêu trang sức, chỉ có trên bả vai có một đóa hoa nhỏ màu hồng, trên mặt của nàng thoa một lớp phấn nhàn nhạt, xem ra khí sắc rất tốt, nụ cười tràn đầy khuôn mặt, Nguyệt Vô Phong rất kinh ngạc. Nàng thấy Nguyệt Vô Phong tỉnh, cười khẽ, "Tướng công, nhanh rửa mặt, ăn điểm tâm, chúng ta đi chơi có được hay không?”
"Tốt." Nguyệt Vô Phong khẽ nở nụ cười, đứng lên ôm chầm Hoa Nhiễm hôn lên mặt nàng một cái.
Hoa Nhiễm đưa Nguyệt Vô Phong đi tới một chỗ trống trải trên bãi cỏ gần đó, ngày hôm nay khí trời tốt, vạn dặm không có bóng mây, mặt trời chiếu rọi ấm áp.
Hoa Nhiễm nhẹ nhàng chu miệng lên, "Không khí thật mát mẻ."
"Tại sao hôm nay nhàn rỗi như vậy, muốn tới đây chơi."
"Nhắm mắt lại." Hoa Nhiễm ngẩng đầu lên nói với nguyệt Vô Phong.
"Làm cái gì?”
"Nhắm mắt lại rồi nói." Hoa Nhiễm nhất quyết không tha, ép buộc làm nũng.
"Tốt." Nguyệt Vô Phong nhắm mắt, cảm thấy mình chân của từ từ lơ lửng cách mặt đất, hồi lâu, hắn hỏi, "Có thể mở ra chưa?”
"Có thể." Hoa Nhiễm đáp lời.
Lúc Nguyệt Vô Phong mở mắt, phát hiện mình đã bay ở trên không, hắn nắm tay Hoa Nhiễm, chậm rãi bước trên không trung.
Dường như hắn có chút không tin nhìn Hoa Nhiễm, Hoa Nhiễm vô cùng đắc ý nói, "Cha ta trả lại pháp thuật cho ta, để cho ta tự bảo quản, ông nói ông tin tưởng ta sẽ không làm chuyện xấu......"
Nguyệt Vô Phong đưa tay còn lại vuốt mặt của nàng, "Mặc dù có pháp thuật, về sau không vào lúc khẩn cấp, không cần lấy ra có hiểu không?”
"Ừ, hiểu."
"Hoa Hoa?”
"Hả?”
"Ở trên không trung hôn môi có cảm giác gì?”
"Không biết." Hoa Nhiễm lắc đầu, lại thấy mặt của Nguyệt Vô Phong từ từ nhích lại gần, "Vậy chúng ta thử một chút."
"Ưmh......" Môi bị gắt gao dán sát vào......
Trong không khí chảy xuôi một loại gọi là tình cảm mập mờ, trong không khí tĩnh lặng chỉ có âm thanh xào xạc của lá cây và tiếng hít thở của bọn họ từ từ nặng thêm.