Tiểu Nguyệt Nha

Chương 13: Bị thương chảy máu




Edit: Simi
Tiết đầu tiên của lớp tự học buổi tối sắp bắt đầu, trường học lại như vỡ tổ.
Lúc đó Nhạc Nha và Tạ Khinh Ngữ vẫn đang trên đường trở về lớp, đột nhiên nghe thấy loa phát thanh trong trường có giọng nói phát lên.
Chỉ nghe được một tiếng ho nhẹ: "Chào mọi người, tôi là Ngu Tửu."
Giọng nói của cô ấy rất êm tai, phát ra qua loa phát thanh của trường cũng không bị biến giọng, ngược lại còn hơi bị đè nén, nghe rất mê hoặc.
Tạ Khinh Ngữ a một tiếng: "Đây không phải là người học lớp bên cạnh sao?"
Nhạc Nha cũng nhớ rõ, nghi ngờ nói: "Tớ nhớ cậu ấy đâu phải là người phụ trách phòng phát thanh đâu, cậu ấy mới chuyển đến không lâu mà."
Ngay sau đó, Ngu Tửu lại tiếp tục lên tiếng: "...Sau đây tôi sẽ dành tặng bài hát <Tiểu Phong Tình> cho Tô Tụng lớp 2 khối mười hai."
Đài phát thanh của trường luôn mở bài này sang bài khác, một phút trước còn đang mở bài hát do những học sinh khác yêu cầu, vài phút sau đã đổi sang bài khác.
Tạ Khinh Ngữ phản ứng, "Oa, đây không phải là đang thổ lộ sao? Trời ơi, thế này cũng quá trực tiếp rồi."
Nhạc Nha vẫn còn nhớ rõ giọng nói của Ngu Tửu, chỉ nghe một lần trong văn phòng của giáo viên nhưng cô lại khắc sâu trong đầu, không ngờ cô ấy lại nổi loạn như vậy.
Thật sự quá can đảm, không hề sợ giáo viên chút nào.
Nhạc Nha thấp giọng hỏi: "Cậu ấy không sợ thầy cô biết hả?"
Tạ Khinh Ngữ vỗ cô một cái, "Nguyệt Nha à, cậu chả hiểu gì hết, đây gọi là kích tích đó, tụi mình đến xem Tô Tụng đang làm gì đi!"
Sinh hoạt của khối mười hai như ao tù nước đọng, đài phát thanh trong trường rất ít khi tổ chức các hoạt động giải trí cho bọn họ, phần lớn đều mở những bài hát mang tính cổ vũ, truyền cảm hứng. Trường học ngăn cấm, cũng chỉ có một số học sinh can đảm sẽ mở những bài hát có tính mập mờ thế này.
Nhưng nếu có mở, thì cũng sẽ không trắng trợn giới thiệu tên người hát như vậy, vì đài phát thanh của trường đều là dựa vào sự đóng góp các bài hát mà.
Lần này xem ra là Ngu Tửu đang ở trong phòng phát thanh.
Lúc Nhạc Nha trên đường về lớp, có không ít bạn học đi bên cạnh, đều là vẻ mặt hưng phấn chạy đi xem náo nhiệt.
Một nữ sinh kích động nói: "Tuy không biết bài hát này nhưng tớ nghe xong cảm thấy chắc chắn là có bí mật!"
Người bên cạnh vừa nói vừa chơi điện thoại: "Tớ tra rồi, không có bài hát này, hay có do chính cậu ta sáng tác?"
"Có thể đó, cái này là đang tự đàn ghita làm nhạc đệm nè, chắc là do cậu ta tự sáng tác rồi, cũng không biết người được tặng có cảm tưởng gì nữa."
"Nhanh lên nhanh lên, thừa dịp còn chưa hát xong, tranh thủ thời gian đi xem thử."
Các nữ sinh đó nhanh chóng chạy đi.
Lúc Nhạc Nha và Tạ Khinh Ngữ trở về dãy lầu dạy học của khối mười hai, trên loa phát còn quanh quẩn giọng hát của Ngu Tửu, thật sự mang đậm dấu ấn của cô ấy, tiếng đàn ghita pha trộn với một chút cảm xúc đa tình.
Giai điệu bài hát rất chậm, ca từ vô cùng ngay thẳng, nhưng lại hàm súc thú vị, chỉ cần nghe xong là biết rõ ý nghĩa đại khái của bài hát là gì.
Nhạc Nha nghe xong cảm thấy mặt đỏ bừng.
Hành lang của dãy phòng học khối mười hai bên này vây kính người, đặc biệt là lầu bốn, chỉ toàn người là người.
Vốn khối mười hai ở cơ sở chính mới chuyển tới đây được một tuần, chưa ai quen ai, Ngu Tửu làm ra chuyện này, chỉ một lần lập tức nổi danh ngay.
Nhạc Nha với Tạ Khinh Ngữ trở về lớp mình phải mất rất nhiều thời gian.
Tiếng hát trong loa phát thanh đã ngừng từ lâu, nhưng dư vị vẫn chưa tan hết.
Cửa ra vào của lớp 1 và lớp 2 đều chật kính các học sinh, trên mặt mỗi người đều ghi dòng chữ vừa to vừa rõ "Chúng tôi đến xem náo nhiệt".
Tất cả cửa sổ của lớp 2 đều đã đóng lại, y hệt như học sinh trong lớp đang phải chịu đựng sức ép nặng nề vậy.
Lý Minh chuyên hóng chuyện bát quái nhất của lớp 1 về lớp, ngồi vào chỗ ngồi ở hàng đầu tiên nói: "Vừa nãy tớ có đi nghe ngóng ở lớp bên cạnh rồi, nhưng mà bị bọn họ đuổi về hết, trước đó Tô Tụng ở trong lớp, nhưng giờ không biết đi đâu rồi."
Vừa nãy cậu ta còn nhìn thấy Tô Tụng nghe tiếng loa phát thanh rồi mới bỏ đi.
Sau đó là một hàng dài người vây lại xem, nếu không phải đến giờ vào học, chỉ sợ những người hóng chuyện này cũng muốn đi theo cậu ta.
Tạ Khinh Ngữ nghi ngờ: "Chẳng lẽ là trốn đi rồi? Mọt sách mà làm vậy thì cũng là chuyện bình thường, ai bảo bình thường cậu ta cứ dông dài mãi, quản đông quản tây, giờ thì xem ra vỏ quýt dày có móng tay nhọn rồi."
Nhạc Nha suy đoán: "Có thể là đi tìm Ngu Tửu."
Dù sao cũng là chuyện riêng của hai người bọn họ, cô từng nghe qua về tính cách của Tô Tụng, theo như những bạn học khác mà nói, thì chính là một Đức Chúa Cha.
"Tụ tập ở đây làm gì vậy? Còn không tranh thủ thời gian trở về lớp đi!"
Không đợi mấy học sinh hóng chuyện cho xong, vừa ăn cơm tối xong là mấy giáo viên tới đây đuổi người, trong vòng hai phút tất cả đều về lớp hết.
Vào lúc đó, Ngu Tửu và Tô Tụng xuất hiện ở cầu thang.
Cuối tuần này Nhạc Nha chuyển tới ngồi ở cửa sổ gần hành lang, lúc Ngu Tửu nhìn thấy cô, còn cười cười với cô.
Không hề có dáng vẻ như sắp bị phê bình.
Nhạc Nha không ngờ đối phương lại nhớ rõ mình, vì cả hai chỉ mới gặp một lần ở văn phòng kia thôi.
Nhưng cô cũng rất khâm phục hành động của Ngu Tửu.
*. ngôn tình hay
Chuyện xảy ra ở đài phát thanh trong trường vẫn kéo dài đến tận bây giờ.
Trước khi tiết tự học buổi tối thứ nhất kết thúc, vẫn có người mải mê thảo luận về chuyện này, còn hai nhân vật chính, cũng đã nổi danh toàn trường.
Trước kia bọn họ đều cảm thấy Trần Dạng là lớn gan nhất trường, bây giờ lại xuất hiện thêm một người, tuy người này họ không hề quen biết.
Triệu Minh Nhật dựa lưng vào ghế, "Vậy thì tụi mình cũng hát một bài cho em gái Nhạc Nha đi, nói là do Dạng ca tặng."
"Thôi đi, để làm gì." Lương Thiên tức giận nói: "Dạng ca sẽ giống mấy người khác à?"
Triệu Minh Nhật suy nghĩ, "Cũng đúng, làm vậy thì giống như Dạng ca bắt chước người khác vậy, không được."
Nhân vật trọng tâm trong cuộc thảo luận, Trần Dạng, đang ngủ.
Hai người thảo luận không được bao lâu, bỗng có tiếng điện thoại cắt ngang, bởi vì áp vào thân bàn, nên nghe vô cùng rõ ràng.
Lương Thiên ho khan một tiếng.
Nửa phút sau, Trần Dạng bình thản ngồi thẳng dậy, lấy di động ra, liếc nhìn một cái, trực tiếp cúp máy.
Chưa tới vài giây sau, điện thoại lại gọi tới.
Trần Dạng lần nữa cúp máy, người ngồi bên cạnh cũng có thể cảm giác được bầu không khí ngột ngạt này.
Điện thoại lại tiếp tục gọi tới, lần này Trần Dạng đợi hẳn một phút mới bắt máy, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của một người đàn ông trung niên: "Ranh con, còn không mau về đây!"
Trần Dạng vô cảm nói: "Tôi còn đang học lớp tự học buổi tối."
Người ở đầu dây bên kia mặc kệ có lớp tự học buổi tối hay không, hùng hùng hổ hổ bắt đầu chửi rủa, những từ thô tục không ngừng vang lên bên tai.
Lương Thiên và Triệu Minh Nhật ngồi gần đó đều không nói chuyện, xem xét điệu bộ này thì biết ngay là ba của Trần Dạng lại gọi điện đến rồi.
Tuy bọn họ không biết trong nhà Trần Dạng trước kia từng xảy ra chuyện gì, nhưng cũng biết rõ ba của Trần Dạng không phải là kẻ tốt lành gì, động một chút lại la hét, cả ngày cứ trong tình trạng rối tinh rối mù, u u mê mê.
Hơn nữa tính tình của Trần Dạng như vậy một phần cũng là vì chuyện trong nhà.
Trần Dạng thẳng tay cúp điện thoại, "Tôi về nhà một lát."
Lương Thiên uây một tiếng: "Tôi sẽ xin phép chủ nhiệm cho cậu nghỉ."
Dù sao cũng lấy đại lý do trong người cảm thấy không khỏe, đến lúc đó giáo viên cũng sẽ không hoài nghi gì, còn đặc biệt quan tâm hơn.
Trần Dạng tùy ý ừ, ra khỏi lớp học.
Lúc này Triệu Minh Nhật mới lên tiếng: "Dạng ca sao lại có người cha như vậy nhỉ, quả thực không xem cậu ta là người mà."
Lương Thiên nói: "Ai biết được."
Lúc cả hai lần đầu gặp anh cũng vô cùng khiếp sợ, nếu đổi lại là họ, chắc người trong nhà cũng hạnh phúc muốn chết, muốn thành tích có thành tích, không cần phải lo đậu vào trường nào, vì họ có thể đậu vào bất kì đâu.
Đến phiên Trần Dạng thì lại thành vô dụng.
*
Trong hành lang chỉ le lói chút ánh đèn vàng không phải loại cảm ứng âm thanh, bóng đèn lung lay sắp rớt, thậm chí còn có dấu hiệu như muốn tắt phụt thứ ánh sáng nhỏ nhoi này.
Trần Dạng cầm chìa khóa mở cửa.
Cửa vừa mở, một cái ly từ bên trong bay ra, anh né sang bên cạnh, cái ly kia đập vào cửa, phát ra một tiếng xoảng rồi bể thành từng mảng rơi đầy đất.
Ánh mắt Trần Dạng tối lại, giẫm lên mảnh vỡ đi qua.
Không đợi anh đi được vài bước, lại có vật khác bị ném qua từ bên trong, theo sau đó là tiếng mắng chửi tức giận: "Mày vậy mà còn dám trốn?"
Lần này Trần Dạng chưa kịp né tránh, vật kia bay sượt qua má, lúc đầu không có cảm giác gì, sau đó lại có chút nóng rát ẩn ẩn đau.
Anh đưa ngón trỏ sờ lên má, thấy có chút máu.
Chảy máu nữa à.
Trần Dạng nhìn chằm chằm nửa ngày, đưa ngón tay lên môi, vị sắt của máu lan tỏa trong miệng.
Người đàn ông ngồi xe lăn trong phòng khách, thở hồng hộc, trên mặt tràn đầy vẻ giận dữ, còn chuẩn bị ném đồ tiếp, thấy mặt của anh mới ngừng lại.
Trần Dạng đứng yên tại chỗ, "Nói đi, kêu tôi về có chuyện gì?"
Nghe thấy câu hỏi này, người đàn ông trung niên mới cảm thấy thoải mái một chút, nhưng cơn giận chưa tan mất, "Mày nấu cơm chưa? Tao sinh mày ra để mày suốt ngày cứ chạy ra ngoài chơi à? Đúng là nuôi phải một tên phế vật!"
Trần Dạng chớp mắt, bỗng nhiên bật cười một tiếng.
Người đàn ông trung niên nghe thấy sự trào phúng trong giọng cười của anh, thoáng cái trở nên bạo lực, nổi giận mắng: "Mày cười cái gì? Biến đi nấu cơm đi!"
Trần Dạng chậm rãi lau tay sạch sẽ, mãi cho đến khi đối phương sắp không nhịn được nữa, mới nói: "Đúng là ông sinh ra tôi."
Anh lại thong thả nói tiếp: "Về phần ai nuôi tôi... Trần Minh Võ, ông chính là người hiểu rõ nhất."
Nói xong, Trần Dạng liền quay người vào phòng bếp.
"Ai nuôi mày!" Trần Minh Võ thẹn quá hóa giận, ném cái ly còn sót lại ở gần đó, nện vào cánh cửa bếp đóng chặt.
Ông ta bị nói trúng tim đen, hai mắt đỏ lên, nếu có thể đứng lên khỏi cái xe lăn này, ông ta sẽ lập tức đi vào phòng bếp ngay.
Trong phòng bếp không có nhiều đồ, lần trước Trần Dạng mới dọn dẹp sạch sẽ, ngay ngắn, bây giờ lại lộn xộn, nhìn qua cũng biết là do ai làm.
Anh vén tay áo, không nói lời nào.
Mấy phút sau, Trần Dạng từ trong phòng bếp đi ra, lãnh đạm nói: "Cơm ở trong nồi, còn có, ông chỉ bị què chân, chứ tay vẫn còn nguyên vẹn, sau này tự mình nấu cơm đi."
Trần Minh Võ đẩy xe lăn muốn đi qua, nghe thấy thế liền bị kích thích cơn giận: "Lão tử sinh mày ra, mày phải nấu cho tao cả đời!"
Trần Dạng lần này không trả lời, mà đi thẳng qua bên cửa chính, đưa tay sờ lên miệng vết thương trên má, "Ông sống được cả đời đi rồi nói tiếp."
Anh bỏ lại sau lưng những lời này, rời đi.
Trong căn phòng nhỏ hẹp chỉ còn lại một mình Trần Minh Võ đang tức giận thở hổn hển, còn có thể nghe thấy tiếng đồng hồ tích tắc tích tắc từng giây trong phòng.
"Sống cả đời? Tao nhất định sẽ sống thật lâu cho mày xem!"
Tiếng gào thét giận dữ quanh quẩn trong phòng, trừ ông ta ra thì không còn ai nghe thấy nữa.
*
Tiết thứ hai của lớp tự học buổi tối là của thầy dạy Toán.
Tạ Khinh Ngữ vẫn truyền giấy cho Nhạc Nha, "Vừa nãy tớ đi ngang qua văn phòng giáo viên thấy Ngu Tửu với Tô Tụng đang ở trong đó, hình như là hơn một tiếng rồi á, tớ toán chắc là bị phạt rồi."
Dù sao cũng náo loạn lớn như vậy mà.
Nhạc Nha vẫn nghe thầy Chu giảng đề, tiện tay trả lời: "Sẽ không đâu."
Bởi vì bây giờ đang học mười hai, thành tích Tô Tụng tốt như vậy, trường sao có thể nhẫn tâm xử phạt cậu ta, cho dù có phạt, cũng sẽ xóa bỏ trước khi tốt nghiệp.
Bài tập giảng được một nửa, thầy Chu đột nhiên nhớ tới mình đã cho giáo viên dạy toán lớp 15 mượn giáo án, "Cán sự môn, em qua bên lớp 15 cầm về giúp thầy."
Nhạc Nha vừa truyền tờ giấy qua, bị giật mình hoảng sợ.
Cô vội vàng đứng dậy, đáp: "Dạ."
Thầy Chu không phát giác ra, dặn dò: "Ở chỗ thầy Trương đó, em cứ xuống nói với thầy ấy, sau đó mang lên đây là được."
Thầy và thầy Trương thuê chung phòng trọ, xem như là bạn cùng phòng, chuyện này cả lớp đều biết, cho nên họ cũng biết giáo viên lớp 15.
Nhạc Nha gật đầu nói: "Dạ."
Hiện giờ đang là thời gian tự học buổi tối, bên ngoài chỉ có ánh đèn sáng phát ra từ dãy phòng học, chẳng có bóng dáng ai, tiếng thầy cô giảng bài trầm bổng du dương vang vọng khắp nơi.
Cô từ trên lầu đi xuồng, bước chân vô thức bước nhanh hơn.
Mới xuống lầu ba, cô bỗng nhìn thấy một bóng lưng quen thuộc, cặp chân dài miên man, lười biếng gác qua trong cầu thang.
Trần Dạng đang ngồi trên bậc thang.
Từ góc độ của Nhạc Nha nhìn xuống, có thể nhìn thấy trên miệng anh đang ngậm một điếu thuốc, trên tay là bật lửa bị anh quẹt mở.
Chỉ là quẹt mấy lần mà không ra lửa, Trần Dạng dứt khoát ngừng lại, chỉ cần ngẩng đầu là có thể nhìn thấy Nhạc Nha đang đi từ trên lầu xuống, động tác ngập ngừng.
Nhạc Nha kinh hoàng vì hành động quang minh chính đại này của anh.
Bạn học nam trong trường dù có lúc nghịch ngợm cũng bắt đầu không nghe lời giáo viên, nhưng hút thuốc thì chưa từng xảy ra.
Nhạc Nha đột nhiên nhớ lại, lần trước lúc chuyển đồ sang cơ sở mới, trên xe buýt có nữ sinh thảo luận với nhau, có một nam sinh hút thuốc rất đẹp trai.
Trong hoàn cảnh hơi đen tối này, động tác của anh lại khiến cô cảm thấy có chút gợi cảm, rất nhanh sau đó liền biến mất.
Hiện tại cô đã xuống đến lầu một rồi, trừ khi cô lên lại tầng trên rồi đi qua dãy cầu thang bên kia, bằng không cô nhất định phải đi ngang qua anh.
Do dự vài giây, Nhạc Nha vẫn quyết định đi xuống dưới.
Dù sao lúc chiều ở bãi tập trong sân trường, cả hai đứng chung với nhau cũng có chút vui vẻ, chắc anh sẽ không đột ngột vây lấy cô đâu nhỉ.
Nghe được động tĩnh, Trần Dạng ngẩng đầu, xuyên qua lan can nhìn theo thân ảnh của cô.
Cô gái nhỏ nhìn anh có chút e sợ, nếu không phải chỉ có ngần ấy đường đi, anh cảm thấy có lẽ cô sẽ bỏ chạy ngay lập tức.
Nhạc Nha đi sát lan can, lúc đi ngang qua anh, nhịn không được nhắc nhở: "Học sinh không thể hút thuốc, thầy chủ nhiệm quản chuyện này nghiêm lắm."
Trần Dạng kẹp điếu thuốc trên tay, bị lời nói của cô chọc cười, nghiêm trang hỏi: "Cậu muốn đi báo cáo à?"
Nhạc Nha lắc đầu, phủ nhận: "Không phải."
Tuy rằng không tốt, nhưng dù sao anh cũng đã giúp cô nhiều lần, cô sẽ giả bộ như không nhìn thấy, chuẩn bị lách qua người anh đi xuống lầu.
Lúc đi ngang qua anh, tay Nhạc Nha đột nhiên bị túm lấy.
Sau đó cả người đều trời đất quay cuồng, té khỏi thang lầu bên trên, không khống chế được ngã lên người Trần Dạng, dọa cô kêu lên một tiếng: "A..."
Trần Dạng bị đau, nhíu mày lại, rất nhanh khôi phục lại bình thường.
Nhạc Nha vội vàng đứng dậy, lúc chống tay vô thức đụng phải ngực của anh, lỗ tai trắng nõn của Nhạc Nha lập tức đỏ bừng.
Cô vẫy vẫy tay, không biết phải làm gì, đành giấu ra sau lưng, "Tôi đã nói sẽ không báo thầy đâu, cậu yên tâm đi."
Trần Dạng mở to mắt nói lời bịa đặt: "Tôi không tin."
Nhạc Nha không muốn nói chuyện với anh, dù sao cũng đã nói hết rồi, dứt khoát quay người định đi xuống lầu, nhiệm vụ lấy giáo án không thể trì hoãn được nữa.
Trần Dạng kéo lấy góc áo đồng phục của cô.
Nhạc Nha hít một hơi thật sâu xoay người lại, "Cậu buông ra."
Trần Dạng liếm liếm môi, "Trước khi đi cho tôi mượn cái hộp quẹt."
Đúng lúc này, đèn cảm ứng âm thanh đột nhiên sáng bừng, Nhạc Nha liền chú ý tới bên má phải của anh có vết thương.
*
Simi: Sao Dạng ca lại hỏi mượn con gái hộp quẹt thế này??? Còn hỏi mượn bé Nha ngoan hiền nữa chứ:))) Mà suốt ngày cứ động tay động chân miết, bởi vậy ai dám lại gần nữa:))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.