Truyện được đăng ở wattpad QuiinYue.
***
Chương 37: Tang thi được khai sáng
Nhóc tang thi thẹn thùng đứng tại chỗ chốc chốc thì nhéo nhéo đầu ngón tay, chốc chốc thì lại xoa xoa vạt áo, cậu hoảng loạn không biết phải làm cái gì mới tốt.
Hai mắt đỏ ửng rũ xuống, mím chặt môi, thật sự không biết nên đáp lại như thế nào, cuối cùng cậu vội vàng cầm đồ lau dọn tiếp tục quét tước trong nhà xe.
Trước kia, bởi vì thói quen ở sạch của mình nên Lâm An theo bản năng mà dọn dẹp, nhưng hiện tại, rõ ràng không khí xung quanh người cậu đều đang nhảy nhót, ngay cả người tâm lớn như Từ Phóng cũng có thể nhìn ra được cậu đang vui vẻ biết chừng nào.
Mà cái khung ảnh Lâm An xem như bảo bối lại được đặt trên nóc tủ của nhà xe, ngẩng mặt lên là có thể thấy được, lúc Lâm An quét dọn vệ sinh cũng sẽ nhìn một cái.
Bọn họ thành công thoát khỏi sự đuổi bắt của chim Nham Đỉnh, những con chim khác cũng không có đuổi theo nữa.
Có lẽ Thẩm Tu Trạch muốn nhanh chóng rời khỏi phạm vi chim Nham Đỉnh sinh sống, cho nên nhà xe vẫn luôn chạy không ngừng, mấy người bên trong nhà xe rảnh rỗi, chỉ có thể tìm những việc khác để làm.
Ô Đóa cũng lau dọn, tuy rằng mỗi ngày nhà xe đều được dọn dẹp rất sạch sẽ, nhưng mỗi lần quét dọn vẫn có thể quét ra được ít rác rưởi, giống như bụi bẩn hay tóc rụng linh tinh.
Từ Phóng cùng Âu Dương Đông thì nghiên cứu người máy mà giáo sư Lâm đưa cho.
Người máy cao chưa tới một mét, béo béo lùn lùn, nhìn rất đáng yêu.
Tiểu Phúc đứng bên cạnh, tò mò dùng mũi ngửi ngửi người máy, đến khi Từ Phóng ấn vào nút khởi động, đôi mắt người máy lập tức sáng lên ánh xanh lam, làm Tiểu Phúc sợ tới mức chạy thẳng tới bên cạnh chân Lâm An, lộ ra một đôi mắt đen láy cảnh giác nhìn chằm chằm về phía người máy.
Lâm An đang đứng lau bàn, cậu cúi đầu nhìn con chó đang dựa sát vào chân mình, cậu chậm rãi chớp mắt, sau đó vươn tay, xoa xoa đầu của Tiểu Phúc.
!!!
Tiểu Phúc ngửa đầu nhìn chủ nhân của mình, đã lâu lắm rồi nó không được chủ nhân sờ đầu.
Sau khi Lâm An biến thành tang thi, phát hiện cái loại sinh vật vừa rớt lông vừa biết phun nước miếng này không thể ăn, nên cậu không thèm để ý tới nó nữa, tuy rằng cậu vẫn sẽ đúng giờ cung cấp thức ăn và nước uống cho nó, cũng sẽ chải lông tắm rửa sạch sẽ, nhưng những lúc khác thì cậu sẽ đắm chìm trong thế giới của mình.
Mà hôm nay, sau khi Lâm An biến thành tang thi, lần đầu tiên cậu chủ động sờ đầu nó.
Không phải là do nó cố tình đưa đầu tới để chủ nhân sờ, mà chính chủ nhân chủ động sờ nó.
Tiếu Phúc lập tức quên luôn người máy kỳ lạ kia, nó đem toàn bộ thân thể của mình ỷ lại vào bên cạnh chân chủ nhân, rầm rì làm nũng muốn chủ nhân sờ nó thêm nữa, cái đuôi lông xù vẫy điên cuồng như muốn bay lên.
Lâm An rất dung túng mà tiếp tục sờ sờ đầu nó, ánh mắt chăm chú nhìn Tiểu Phúc, khóe miệng hơi nhếch lên, mang theo chút dịu dàng yêu chiều mà chính cậu cũng không phát hiện được.
Sau đó, cậu được một tay dính đầy lông chó.
Lâm An: "....."
Độ cong nơi khóe miệng lập tức hạ xuống, Tiểu Phúc còn đang muốn tiếp tục làm nũng lại bị chủ nhân dắt qua một bên chuẩn bị chải lông.
Từ Phóng cùng Âu Dương Đông đang ngồi xổm bên cạnh người máy, tò mò nghiên cứu, bởi vì giáo sư Lâm không đưa bản thiết kế và hướng dẫn sử dụng, cho nên bọn họ chỉ có thể tự mình tìm tòi.
"Cái này điều khiển bằng giọng nói? Hay là có chỗ nào đó để thao tác bằng tay?" Từ Phóng nhìn một vòng người máy nhỏ, ngoại trừ chốt mở thì không còn cái gì khác, ngay cả chỗ sạc điện cũng không có.
" Xin chào ngài, Tôi là người máy Z số hiệu 001." Đột nhiên người máy nói chuyện, là giọng nói trong trẻo của một đứa trẻ con, cùng với chiều cao của nó, thật sự nhìn có chút dễ thương.
Rõ ràng chỉ nói một câu, Từ Phóng và Âu Dương Đông đã vô cùng phấn khởi: "Nói chuyện rồi."
Nhưng sau đó người máy nhỏ không nói thêm câu nào nữa, đôi mắt xanh lam vẫn nhìn về phía trước, không hề nhúc nhích.
Âu Dương Đông sờ cằm hỏi: "Z001?"
"Tôi đây."
"Mày biết làm cái gì?"
"Rất nhiều."
.....
Không khí đột nhiên lạnh dần, người máy này hoàn toàn không giống với trong tưởng tượng của bọn họ, vô cùng cao ngạo, lạnh lùng.
Từ Phóng thở dài: "Tôi cứ tưởng người máy này sẽ gọi chúng ta là chủ nhân chứ, sao nó nói ít như vậy nhỉ, đây là thiết lập của giáo sư Lâm sao?"
Người máy: "Ha."
Từ Phóng: ".....Có phải vừa rồi nó cười nhạo tôi không?"
Âu Dương Đông gật đầu: "Hình như vậy."
Cho dù thái độ của người máy rất lạnh nhạt, nhưng hứng thú của hai người cũng không hề giảm chút nào, còn thương lượng muốn đổi tên của người máy, muốn chọn một cái tên thật dễ nghe.
Từ Phóng: "Anh xem gọi là Chiến sĩ dũng mãnh vô địch thì sao?"
Âu Dương Đông tỏ ra ghét bỏ nói: "Cậu nghiêm túc đấy à? Cái tên đó so với tên Z001 còn khó nghe hơn, không bằng gọi là Thần nơi Hoang dã đi."
Ô Đóa đang quét dọn bên cạnh nhìn lướt qua bên này, thấy sắc mặt nghiêm túc của hai người họ, không hề giống bộ dáng vui đùa chút nào, khóe miệng cô bé giật giật, thật sự quá khó nghe, hơn nữa còn rất trung nhị.
Người máy bị hai người vây quanh vẫn không nhúc nhích như cũ, nếu không phải hai mắt của nó vẫn sáng ánh đèn xanh lam, thì mọi người còn tưởng là nó tắt máy rồi.
Bà Ô đang ngồi trên ghế sô pha đấm chân của mình, nghe bọn họ nói ra các loại tên gọi lạ lùng, bà cười ha hả lên: "Gọi Đại Phúc đi, chúng ta có một Tiểu Phúc rồi, hiện tại thêm một Đại Phúc nữa."
Đúng thật là rất dễ nhớ, Ô Đóa cảm thấy tên này rất tốt, nhưng Từ Phóng và Âu Dương Đông lại có chút không tình nguyện lắm, bọn họ vẫn cảm thấy cái tên mà mình chọn là tốt nhất, nghe đặc biệt khí phách.
"Đã ghi nhận Đại Phúc, đặt tên thành công." Người máy lại nói chuyện lần nữa, dứt khoát giải quyết chuyện đổi tên của mình.
Trên cái đầu tròn của người máy chỉ có đôi mắt màu xanh lam, khi tắt máy thì ánh đèn sẽ tắt, chỉ còn lại hai cái màn hình màu đen, không có miệng cùng lỗ tai, tứ chi và thân thể là chế tạo dựa theo của con người, cho nên đều có tay chân đủ cả.
Trong tình huống không có người ra lệnh, người máy nhỏ dùng cái chân ngắn ngủn của mình chậm rãi đi tới trước hai bước, đi ra khỏi vòng vây của hai người. Truyện Sủng
Sau đó nó đi tới nơi mà trước đó Lâm An đã đứng, cầm lấy cái giẻ lau đặt trên bàn, bắt đầu lau dọn vệ sinh.
Có thể thấy rõ bằng mắt thường được vẻ thất vọng của hai người, dù sao giáo sư Lâm ra vẻ thần bí như vậy, hai người còn tưởng là người máy này rất lợi hại, không nghĩ tới chỉ là một người máy gia đình.
Thôi được rồi, có một người máy gia đình cũng được, trước đó ở thành Sơ Hi, một người máy gia đình mà bọn họ còn mua không nổi, hiện tại có một cái cũng coi như không tồi.
Từ Phóng vẫn chưa từ bỏ ý định, hắn đứng sau lưng người máy đang bận rộn hỏi đông hỏi tây, nhưng dường như người máy này nghe không hiểu, vẫn luôn nghiêm túc lau bàn, hoàn toàn không thèm nhìn hắn lần nào.
Ô Sương Tuyết ngồi trên ghế sô pha, bà cảm thấy người máy mà Lâm Hoài đã cố tình đưa cho họ sẽ không đơn giản chỉ là một người máy gia đình như vậy.
"Đại Phúc? Mày còn biết làm cái gì nữa?"
Động tác lau bàn của người máy ngừng lại, nó nhân tính hóa nhìn về phía Ô Sương Tuyết: "Những thao thác cơ bản để quét dọn vệ sinh, phát tin tức, âm nhạc, lái xe, mua đồ ăn nấu cơm, dự báo thời tiết, giết tang thi, bản nâng cấp cần phải học tập thì mới có thể sử dụng được."
Từ Phóng: "Bản thăng cấp gì đó, làm sao mới có thể thăng cấp được."
Người máy nhỏ lại bắt đầu lau bàn.
Ô Sương Tuyết: "Đại Phúc, bản thăng cấp của mày cần phải học tập như thế nào?"
Người máy nhỏ: "Thông qua việc bắt chước cùng học tập những hành động của con người, trình độ học tập trước mắt không đủ, không thể bắt đầu bản thăng cấp."
Từ Phóng sắp khóc tới nơi: "Sao người máy này phân biệt đối xử quá vậy."
Hiện tại mỗi lần làm việc, Lâm An chỉ có thể làm được một việc, cho nên lúc đang chải lông cho Tiểu Phúc, cậu hoàn toàn không có chú ý tới việc những người khác đang giao lưu.
Chờ đến khi cậu chải lông xong, quay lại chuẩn bị tiếp tục lau dọn, thì lại phát hiện giẻ lau của mình đã bị cầm đi.
Cậu mờ mịt đi tìm kiếm khắp nơi, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người máy nhỏ không tới một mét đằng kia, cậu nhìn chằm chằm vào cái giẻ lau màu trắng trong tay người máy, bỗng nhiên Lâm An ý thức được, việc của cậu bị người khác đoạt đi rồi.
Lâm An không làm ra hành động trực tiếp đoạt lại giẻ lau, cậu tủi thân trừng mắt với người máy, cứ nhìn chằm chằm gắt gao vào nó.
Người máy Đại Phúc ngẩng đầu lên, bốn mắt nhìn nhau với Lâm An.
Nếu đổi lại là một con người, thì Lâm An với chứng bệnh sợ xã hội đã sớm cúi đầu tránh đi ánh mắt của đối phương, cho dù là đám người Thẩm Tu Trạch đã khá là quen thuộc cũng như vậy, nhưng bây giờ cùng cậu đối diện trực tiếp lại là một người máy, cho nên Lâm An vô cùng dũng cảm mà trừng mắt với nó, ý bảo trả cái giẻ lau lại cho cậu.
Lâm An: Giẻ lau! Tôi!
Người máy nhỏ không tiếp nhận được tin tức từ trong ánh mắt của Lâm An, nó để giẻ lau lên bàn, vươn một bàn tay về phía cậu.
Từ Phóng càng chua: "Mọi người xem nó kìa, nó còn muốn bắt tay với anh An nữa, quá phân biệt rồi, tôi cứ có cảm giác như mình đang bị kỳ thị ấy."
Vốn dĩ Lâm An đang trừng mắt với người máy nhỏ, nhưng nhìn thấy động tác vươn tay ra của đối phương làm cậu không biết phải làm sao, cậu suy nghĩ một lúc, rồi không thuần thục lắm mà vươn một bàn tay ra giống vậy.
Lẽ ra là một cuộc gặp gỡ rất tốt giữa một nhóc đáng yêu lớn cùng với một nhóc đáng yêu nhỏ, hình ảnh dễ thương đến nỗi khiến tim người khác run rẩy theo.
Nhưng giây tiếp theo, cánh tay của người máy nhỏ bỗng nhiên biến thành một thanh đao lớn sắc bén, rõ ràng người máy này cao không tới một mét, cánh tay cũng chỉ dài tầm bốn mươi xen, thế mà lúc biến thành thanh đao lại dài hơn cả một mét.
"Phát hiện ra tang thi, thỉnh cầu lập tức giết chết" Giọng trẻ con đáng yêu bình tĩnh nói ra lời khiến mọi người kinh hoảng hết cả.
"Không được!"
"Đừng giết, đừng giết!"
"Đây không phải là tang thi đâu, không đúng, đây là tang thi, nhưng mà là đồng bạn của chúng ta."
"Mau mau mau, mau kéo cái người máy này ra đi, nó có đao á, nhanh chóng mang Lâm An đi đi."
Một trận nhốn nháo hoảng loạn diễn ra, bọn họ mới để cho người máy đưa Lâm An vào khái niệm đồng bạn, là người không thể giết được.
Mà Lâm An bị người máy chĩa đao vào người, còn bị nó cướp giẻ lau, cậu giống như một cái nấm nhỏ mà ngồi xổm vào một góc.
Sau đó mọi người còn không yên tâm, dù sao người máy nhỏ nhìn hiền lành và vô hại như thế mà trên người lại mang theo "dụng cụ cắt gọt" nguy hiểm như vậy, lỡ như mà không để ý một cái, nói không chừng Lâm An sẽ bị chém mất.
Trước đó có nghe người máy nhỏ nói nó biết lái xe, Từ Phóng để Thẩm Tu Trạch dừng xe lại, cho người máy nhỏ này thử một lần, nếu nó thật sự có thể lái được, cũng vừa lúc ngăn cách nó và Lâm An ra, đồng thời bọn họ cũng có thể tiết kiệm không ít sức lực.
Thẩm Tu Trạch đi vào nhà xe, liếc mắt một cái là nhìn thấy được Lâm An đang ngồi xổm trong góc giả làm nấm, hắn nhướng mày hỏi: "Cậu ấy làm sao vậy? Nhìn giống như không vui vẻ lắm thì phải."
"Lão đại, anh không biết đâu, thiếu chút nữa anh An đã bị người máy kia chém rồi, tự nhiên nó vươn ra một cây đao hơn một mét muốn giết tang thi, mọi người mém tí bị hù chết."
Từ Phóng ôm người máy đi ra ngoài, hắn muốn nhìn xem bộ dáng lái xe của người máy nhỏ này như thế nào, mà phải nói, người máy này lùn như vậy, ngay cả phanh xe cũng giẫm không tới, không biết muốn khởi động xe như thế nào?
Từ Phóng mang theo người máy đi ra phía trước, còn Thẩm Tu Trạch thì đi về phía Lâm An, nhìn xuống cái xoáy tóc trên đỉnh đầu của cậu: "Sao vậy, bị người máy kia dọa sợ rồi hả?"
Lâm An: Mới không phải nhé.
Cậu bị nghẹn rất nhiều lời muốn nói nhưng không nói được, rồi lại còn không dám cùng đối phương trực tiếp đối diện, dù sao nhìn Thẩm Tu Trạch cũng rất là hung dữ.
Từ cái hôm bị khung ảnh kích thích tới, tốc độ hồi phục của Lâm An trở nên đặc biệt nhanh, hiện tại một ít lời nói không quá phức tạp thì cậu đều có thể nghe hiểu được cả, chỉ là cậu nói chuyện không được lưu loát lắm, cậu cũng cố gắng không mở miệng nói chuyện.
"Thật sự là bị dọa sợ rồi hả? Hay là tôi ném người máy kia đi nhé?" Thẩm Tu Trạch vừa nói, vừa xoay người, ngay lập tức góc áo bị túm lấy.
Khóe môi hắn hơi nhếch lên, đuôi mắt hẹp dài mang theo chút ý cười, dù sao cũng đã ở chung một đoạn thời gian, hắn cũng đại khái biết được tính cách của Lâm An như thế nào, quả nhiên một câu của hắn đã khiến cho cậu có phản ứng lại.
Lâm An không có oán trách hay ghi hận người máy nhỏ kia, cậu chỉ là đột nhiên ý thức được một việc, một việc mà cậu vẫn luôn xem nhẹ.
"Tôi, là, tang thi."
Giọng Lâm An khô khốc, cậu nói chuyện không quá lưu loát, lúc nói ra những lời này, cậu cúi thấp đầu có chút muốn khóc.
Bởi vì thái độ của mọi người đối với cậu không khác gì với người bình thường, cho nên cậu cũng không nhớ tới chuyện này, mãi cho tới khi bị người máy vạch trần, cậu mới nhớ tới, cậu cùng mọi người không giống nhau, cậu là một con tang thi.
Là một con tang thi nên bị giết chết.
"Ồ, vậy thì sao?" Dường như Thẩm Tu Trạch không cảm nhận được tâm tình của Lâm An, hắn nghe vậy thì chỉ tùy ý hỏi lại một câu.
Lâm An cắn môi, tâm tình sa sút nặng nề.
Bỗng nhiên, bên cạnh có động tĩnh, cậu lặng lẽ nhìn thoáng qua, Thẩm Tu Trạch đã ngồi xuống bên cạnh cậu rồi.
Lâm An rúc cả người thành một cục ngồi trong góc, còn Thẩm Tu Trạch thì dựa vào tường đằng sau, một chân cong lên, một chân khác thì duỗi thẳng ra, động tác tùy ý tự nhiên, lại có cảm giác rất đẹp không nói nên lời.
"Sau này chúng ta còn phải đi qua mấy cái thành phố nữa, những người trong đó sau khi phát hiện cậu là tang thi, khẳng định đều sẽ muốn giết cậu, muốn đuổi cậu đi, bọn họ nhìn thấy cậu thì sẽ sợ hãi, sẽ chán ghét, những tình huống đó nói không chừng cậu đều sẽ gặp được."
Lâm An vùi đầu xuống càng thấp.
"Nhưng mà, vậy thì sao chứ? Người thích cậu sẽ không vì cậu là tang thi mà ghét cậu, người ghét cậu thì dù cậu có là người tốt cỡ nào thì cũng không được bọn họ yêu thích, cái này chắc là cậu hiểu được nhỉ?"
Thẩm Tu Trạch nghiêng mặt qua, xoa xoa đầu Lâm An, bỗng nhiên hắn phát hiện đằng sau gáy của cậu có một nốt ruồi son nho nhỏ, ở ngay vị trí chính giữa, trước đó nó vẫn luôn bị tóc che mất, nay cậu cúi đầu xuống quá thấp, cho nên nốt ruồi hiện ra rất rõ ràng.
Hắn híp mắt nhìn một lát, rồi mới thu hồi tay: "Tang thi thì sao? Cậu cũng chưa từng ăn thịt người, cũng không làm qua chuyện xấu gì, so với những người tùy ý làm loạn ở mạt thế, những tên khốn đánh mất nhân tính, thì cậu tốt hơn bọn hắn nhiều lắm."
Lâm An yên lặng tiêu hóa những lời nói của Thẩm Tu Trạch, cậu có chút được an ủi rồi, cậu ngẩng đầu, nhỏ giọng hỏi một câu: "Sẽ, ghét tôi."
Những lời này không đầu không đuôi, nhưng Thẩm Tu Trạch lại nghe hiểu được, ý tứ của cậu chính là, về sau gặp được người khác, khẳng định đều sẽ ghét cậu.
Bởi vì những chuyện khi còn nhỏ, Lâm An rất để ý ánh mắt của người khác, chỉ cần người khác nói một câu mỉa mai, hoặc một ánh mắt khinh miệt, sẽ khiến cậu ngủ không ngon mấy ngày liền, sẽ luôn lặp đi lặp lại suy nghĩ rằng có phải cậu làm chỗ nào không tốt hay không.
Nghĩ đến chuyện mình đã biến thành tang thi, thành một dị loại, về sau sẽ bị rất nhiều người ghét bỏ, bị rất nhiều người mắng chửi, hiện tại cậu cũng đã bắt đầu cảm thấy khó chịu trong lòng rồi.
"Không có gì đâu, nếu như ai dám nói ghét cậu, cậu cứ nói lại với tôi, tôi đi đánh hắn, chỉ cần đánh hắn một trận thì cái gì hắn cũng không dám nói nữa." Đối với loại việc này, Thẩm Tu Trạch đã quá quen thuộc rồi, dù sao từ nhỏ đến lớn hắn đều mang một cái gương mặt khinh thường người khác, nhìn ai đều giống như đang khiêu khích người ta, cho nên lúc còn nhỏ người ghét hắn rất nhiều, chỉ là sau này những người đó thấy hắn thì đều phải đi đường vòng.
"Rất nhiều người nhìn thấy người khác mạnh hơn mình sẽ sợ hãi hoặc kính sợ, thậm chí là sùng bái, nếu nhìn thấy người yếu hơn thì sẽ coi thường và bắt nạt, còn mẹ nó ngu ngốc cảm thấy chính mình rất ngầu nữa, cho nên khi nhìn thấy loại người như vậy thì không cần phải nhẹ tay, dị năng của cậu rất mạnh, dùng một lần thôi sẽ khiến bọn họ hiểu được ai mới là kẻ mạnh, ai mới là lão đại, bọn họ sẽ lập tức câm miệng ngay."
Lần này Lâm An phải tiêu hoá rất lâu, mới đồng ý mà gật gật đầu.
"Lại nói, cậu không cần phải để ý những người đó, chỉ là bèo nước gặp nhau mà thôi, hắn ghét cậu, hay thích cậu cũng đâu có quan hệ gì, dù sao chỉ gặp có một lần, sau này nói không chừng cả đời cũng không gặp lại nữa, chỉ cần những đồng bạn như chúng tôi vẫn luôn ở bên cạnh thích cậu là được rồi."
Lâm An quay đầu lại, từ lúc gặp nhau tới bây giờ, lần đầu tiên cậu nghiêm túc đánh giá Thẩm Tu Trạch, tướng mạo của hắn cực kỳ tốt, đường nét khuôn mặt rõ ràng, đôi mắt phượng hẹp dài luôn cười như không cười, sườn mũi góc nghiêng thẳng tắp, xác thật là một diện mạo vô cùng tuấn tú, nhưng bởi vì khí chất quá mạnh mẽ, cho nên ánh mắt đầu tiên khi mọi người nhìn thấy hắn chỉ cảm thấy đặc biệt hung ác.
Ngay cả Tiểu Phúc khi bị Thẩm Tu Trạch trừng mắt một cái, cũng sẽ kẹp chặt đuôi chạy trốn đến bên cạnh chủ nhân.
Chỉ là hiện tại xem ra, Thẩm Tu Trạch là một người rất tốt.
Đột nhiên, nhà xe khởi động, vọt về phía trước mấy mét lại đột ngột dừng lại, Lâm An không kịp phòng ngừa bị đập đầu vào tường, những người khác cũng thiếu chút nữa thì ngã ra đất.
Thẩm Tu Trạch đang cười vui vẻ, ngay lập tức lạnh mặt xuống, hắn đứng dậy với khí thế hừng hực đi tới phía trước.
Lâm An sờ đầu, nhìn bóng dáng của Thẩm Tu Trạch mà nghĩ thầm.
Kỳ thật, hắn vẫn dữ lắm.
Đúng thật là người máy Đại Phúc biết lái xe, tuy rằng lần đầu tiên có xuất hiện sai lầm, nhưng sau đó cũng không không xảy ra vấn đề gì nữa.
Nhà xe này cũng là mua từ thành Cơ Giới, cho nên Đại Phúc chỉ cần kết nối với một dây dẫn trong đó, thì có thể tự động điều khiển được rồi, không cần phải dùng đến phanh xe, hay tay lái gì đó.
Mấy ngày sau đó, Đại Phúc vẫn luôn lái xe, những người khác thay phiên nhau ngồi ghế phụ quan sát nó.
Mà người máy và nhà xe đều dựa vào năng lượng mặt trời, chỉ cần thời tiết tốt mang người máy ra ngoài phơi nắng một chút, là có thể duy trì hoạt động bình thường được.
Càng về sau, đường càng xấu, vì không được tu sửa nhiều nên bọn họ chỉ có thể tiếp tục đi trên con đường lồi lõm gồ ghề này tiến về phía trước.
Nhưng khi thảm thực vật càng ngày càng nhiều, khu vực hoang dã mênh mông vô bờ cũng dần dần biến thành những ngọn núi nhỏ với thảm thực vật phong phú, lúc này nhà xe cũng không chạy tiếp được nữa.
Ô Đóa đem xe và cả người máy đều thu vào không gian, đoàn người đi bộ tiến vào bên trong khu rừng rậm.
Trên đường sẽ thỉnh thoảng gặp được một ít động vật biến thành tang thi, thậm chí cả thực vật cũng hóa thành tang thi, lần đầu tiên bọn họ biết được, thì ra thực vật cũng sẽ bị nhiễm bệnh, thậm chí có mấy loại tang thi thực vật vô cùng khó chơi, phải mất khoảng thời gian rất lâu thì bọn họ mới có thể giết chết được nó.
Bởi vì trước đó, Từ Phóng và Âu Dương Đông tay dài chọc tới mấy con nhện, cho nên lúc tiến vào rừng rậm, hai người họ vẫn luôn rất cẩn thận, ngay cả đi vệ sinh cũng phải đi chung với nhau.
Thẩm Tu Trạch bị mời đi cùng, mặt lạnh nhìn bọn họ: "Tôi không có thói quen tay nắm tay với đàn ông cùng đi vệ sinh, tự các cậu đi đi."
Từ Phóng và Âu Dương Đông chỉ có thể vừa bước đi vừa quay đầu lại nhìn, dặn dò mấy người kia tuyệt đối đừng đi xa quá, bọn họ rất nhanh sẽ trở về.
Mắt thấy Thẩm Tu Trạch vén tay áo lên chuẩn bị đánh người, hai người họ mới lập tức chạy nhanh.
Mấy người còn lại thì nghỉ ngơi tại chỗ, Lâm An nắm dây dắt Tiểu Phúc, lần đầu tiên Tiểu Phúc tới nơi như thế này, nó nhìn cái gì cũng cảm thấy mới lạ, chỉ là nó nhát gan, không dám chạy xa, chỉ có thể lè lưỡi ngồi xổm bên cạnh chủ nhân nhìn xung quanh.
Ô Sương Tuyết quan sát hoàn cảnh xung quanh, nói với Thẩm Tu Trạch: "Không biết đường phía sau còn xa bao nhiêu, những đồ ăn sẵn có kia chúng ta ăn ít lại một chút, ở chỗ này cũng có thể tìm được thức ăn rất nhiều, còn có thể đi săn nữa."
Thẩm Tu Trạch ngồi trên cục đá " Tôi cũng nghĩ như vậy, chờ hai tên kia trở về, tôi đi xem thử xung quanh đây có con mồi nào không."
Không bao lâu sau, Từ Phóng và Âu Dương Đông đã trở lại, chỉ là lúc mấy người quay đầu lại nhìn về phía hai người kia, thì ánh mắt lại dừng ở phía sau bọn họ.
Thẩm Tu Trạch cau mày: "Các cậu mang theo cái gì trở về vậy hả?"
Hai người ngây ngốc quay đầu lại nhìn, nhưng không thấy cái gì cả.
"Lão đại, đang ban ngày ban mặt đó, vốn dĩ trong rừng đã âm u lắm rồi, anh đừng có nói mấy chuyện ma quỷ nữa." Ánh mắt của Từ Phóng hơi thấp thỏm, còn mang theo chút bất an.
"Đằng sau, ở dưới chân của hai anh đó." Ô Đóa nhịn không được mà nhắc nhở.
Hai người họ quay đầu nhìn xuống dưới chân, phát hiện có một quả cầu lông màu xám vừa tròn vừa béo đang đi gắt gao theo sau chân của Âu Dương Đông.
Âu Dương Đông lập tức giải thích cho mình: "Lần này thật sự tôi không làm cái gì hết á!"