Tiểu Thư Phế Vật Thật Yêu Nghiệt

Chương 2.1: Mạng như đường chỉ (1)




Edit: rinnina
Độc Cô Thiên Diệp nhìn nhóm người vây quanh mình, hơi kinh ngạc vì bọn họ đến nhanh như vậy.
Mọi người trong khách điếm đi ra, mọi người trong cửa hàng bên cạnh đến gần cửa, người người đều là bộ dạng muốn xem kịch vui.
Lúc này có hai người từ phía sau đến, Độc Cô Thiên Diệp nhìn thấy, là thôn trưởng.
Thôn trưởng chỉ Độc Cô Thiên Diệp bọn họ nói: "Là bọn họ, đại nhân, là bọn họ đánh Thần Vệ Trường, giết người của đội thần vệ!"
Đi cùng hắn là một cái một hán tử lưng hùm vai gấu, tuy rằng mặc quần áo thần điện, nhưng là vẫn không lấn át được mùi lưu manh trên người hắn.
"Là bọn họ đúng không ?" Tùng Kê nhìn ba người hỏi.
Thôn trưởng liên tục gật đầu, nói: " Đúng là bọn họ, ngày hôm qua bọn họ ở trong nhà Chu Hải đả thương thần vệ đại nhân, là người mặc tử y kia. Mọi người của đội thần vệ là bị nữ nhân này đả thương. Lúc ấy ta chuẩn bị đi xem tình huống, vừa vặn thấy nàng phóng hỏa thiêu bọn họ."
Tùng Kê nhìn họ nói: "Các ngươi thật là to gan, ngay cả người thần điện cũng dám đụng. Người tới, bắt bọn họ lại, mang về cho điện chủ đại nhân xử lý!"
Người thần điện nhận mệnh lệnh, đánh tới ba người. Ba người Độc Cô Thiên Diệp đâu phải dễ chọc, ba người xông lên, đánh ngã những người kia rất nhanh.
Người xem náo nhiệt bên cạnh nghe thấy là bọn họ giết người thần điện, còn chưa phục hồi tinh thần lại từ kinh ngạc, đã thấy bọn họ đá bay toàn bộ người thần điện.
"Trở về nói cho điện chủ của các ngươi, nếu muốn sống, thì ngoan ngoãn mang theo cái đuôi làm người. Cút !" Hác Bằng Du quát.
Nếu không phải đang vội vã, sao bọn họ có thể để lại cho chúng một mạng này !
Người thần điện xám xịt đi khỏi, Độc Cô Thiên Diệp liếc mắt nhìn những người đang xem náo nhiệt kia một cái, bọn họ sợ tới mức nhanh chóng lùi đầu về. Thành thị nhỏ như vậy, vài thập niên cũng không có cao thủ như vậy đến, mọi người đều bị bọn họ làm chấn động.
"Đi thôi." Độc Cô Thiên Diệp nói, sau đó ba người đi đến Công hội Linh sư ở đây.
Tin tức người của Thần điện bị bọn Độc Cô Thiên Diệp giết chết và đả thương truyền khắp thành thị rất nhanh, nhất là Công hội Linh sư tin tức linh thông. Cho nên khi bọn Độc Cô Thiên Diệp đến đến đây, mọi người trong Công hội Linh sư dừng nói chuyện, nhìn bọn họ đi đến.
"Xin hỏi có thể giúp gì cho các ngươi ?" Quản sự Công hội Linh sư nhìn ba người, hỏi. Cường giả như vậy, bọn họ không dám đắc tội.
"Chúng ta muốn dùng truyền tống trận." Độc Cô Thiên Diệp nói.
"Đến đâu ?"
"Thành thị lớn nhất gần đây.". ngôn tình sủng
"Tốt, xin đi theo ta." Quản sự nói, sau đó xoay người đi đến viên bên cạnh.
Viện này rất lớn, ngay giữa vẽ một truyền tống trận. Sau khi bọn Độc Cô Thiên Diệp đi lên về, quản sự khởi động truyền tống trận, ba người biến mất rất nhanh.
Mà lúc này trong đại điện Thần điện thành Tùng Cổ, một đám người bị đánh cho mặt mũi bầm dập quỳ trên mặt đất, trên quần áo màu trắng là một mảnh dấu chân dày đặc. Mà trên ngai vàng, một người ánh mắt âm lãnh đang ngồi.
"Các ngươi là một đám vô dụng, trừ chơi đùa nữ nhân ở bên ngoài, còn có thể làm cái gì ! Ngay cả người thần điện ta cụng dám đụng, xem ra lá gan mấy người kia rất lớn." Thần điện điện chủ nói.
"Điện chủ, bọn họ còn nói nếu ngài muốn sống, thì ngoan ngoãn mang đuôi của mình làm người, bằng không lấy thân phận của ngài, xách giày cho bọn họ cũng không xứng ! Còn nói ngài chỉ là con tôm nhỏ trong biển, chỉ có thể bị người ta ăn luôn ! Đến lúc đó bị người ta chém thành tám mảnh cũng không biết!" Tùng Kê nói. Đương nhiên, cho mấy chuyện là do hắn tụ thêm thắt!
"Phanh!" Điện chủ trực tiếp đưa tay bóp nát cái chén, nói: "Cư nhiên dám nói ta như vậy! Muốn chết! Giờ bọn họ ở nơi nào ?"
"Hồi điện chủ, người đi theo bọn họ về báo, bọn họ dùng truyền tống trận rời khỏi." Tùng Kê hồi đáp.
"Hừ, nghĩ rằng chạy sẽ không có chuyện gì? Người tới, chuẩn bị một chút, báo chuyện này lên, nói có người khiêu khích uy nghiêm thần điện ta, mắng linh vị đại nhân của chúng ta, bảo tất cả mọi người thần điện đuổi giết bọn họ!"
"Vâng, điện chủ!" Tùng Kê trả lời.
Điện chủ nhìn những người quỳ phía dưới, nói: "Cút xuống tu luyện cho tốt đi! Nhiều người như vậy bắt không được ba người, mặt mũi của thần điện đều bị các ngươi quăng đi mất rồi!"
Truyền tống trận do Công hội Linh sư thành Hoắc Diêm phụ trách vang lên, người trông giữ nhìn thấy trên thạch bích sáng lên báo là là thành Tùng Cổ, ban đầu muốn đi xem lại ngừng lại. Địa phương nhỏ như vậy có thể đến dạng người gì.
Rất nhanh, trên truyền tống trận xuất hiện ba người, hai người nam trạng thái hoàn hảo, sắc mặt người nữ hơi xanh xao. Sauk hi ra khỏi truyền tống trận, sắc mặt người nữ mới hơi tốt lên.
Độc Cô Thiên Diệp đi ra, cảm giác đầu váng mắt hoa mới dần dần biến mất, sau đó ba người ra khỏi Công hội Linh sư. Sauk hi ba người đi khỏi, người quản lý truyền tống trận còn chưa phục hồi tinh thần lại từ trong khiếp sợ, miệng lẩm bẩm nói: "Thiên tiên..."
Nhìn thấy bộ dạng của Độc Cô Thiên Diệp, ban đầu định trực tiếp chuyển tới thành Ngô Lai biến thành đi khách sạn nghỉ ngơi một chút. Khi nằm trên giường nàng nghĩ, sau này nàng nhất định phải tự làm truyền tống trận, sau đó mơ mơ màng màng ngủ.
Sáng sớm hôm sau, ba người đi tới Công hội Linh sư, Độc Cô Thiên Diệp phát hiện Công hội Linh sư dẫn bọn họ đến không phải chỗ ngày hôm qua, thì hỏi Hác Bằng Du.
"Thành thị lớn như vậy, người lui tới rất nhiều, nếu đi ra ngoài và đến đều dùng một truyền tống trận, sẽ xuất hiện va chạm và chật chội . Đến lúc đó không gian sụp đổ thì rất phiền toái . Đơn giản tách truyền tống trận đến và đi ra."
Độc Cô Thiên Diệp hiểu ra, xem ra nàng không thể chỉ nghiên cứu phương pháp kiến tạo truyền tống trận, còn có rất nhiều chuyện phải học.
Ban đầu vốn nghĩ rằng bọn họ đã đến sớm, vừa đến là có thể dung trận. Nhưng đi tới chỗ mới phát hiện, phía trước bọn họ đã có rất nhiều người đang xếp hàng .
"Không nghĩ tới nhiều người như vậy !" Độc Cô Thiên Diệp cảm thán, "Không nghĩ tới lại đụng phải người thần điện, ngươi nói nếu đẩy thần điện thánh tử là ngươi ra, các nàng có biết không ?"
Tử Tiêu cầm tóc trước ngực Độc Cô Thiên Diệp, nghĩ nghĩ, nói: "Phỏng chừng sẽ. Nhưng nhiều nhất là phải đi làm báo cáo."
"Nếu bọn Thất Nguyệt đến đây, bảo bọn họ đi làm, thuận tiện thám thính chút tin tức. Đáng tiếc hắn và Hắc Tử lưu ở nơi nào đó cho đồ đệ đại trưởng lão chế trụ."
"Ngươi là người thần điện ?" Hác Bằng Du chuyển lại đây nói.
"Trước kia hắn làm thần điện thánh tử của Huyền Nguyệt đại lục." Độc Cô Thiên Diệp nói, "Nhưng là tự hắn xây dựng một Ám các, chuyên đối nghịch Thần điện!"
"Phốc!" Hác Bằng Du cười ra, "Nhìn không ra, ngươi còn có thể chơi đùa vui như vậy."
Tử Tiêu liếc mắt nhìn Hác Bằng Du một cái, không nói gì.
"Nhưng mà nói thật, ngươi có thể đi lại trong thần điện cung4 tốt mà!" Hác Bằng Du nói.
Đến phiên bọn họ rất nhanh, báo thành Ngô Lai, giao tiền, ba người đi đến trên truyền tống trận. Khi truyền tống trận khởi động, bên ngoài đi vào một đám người, nhìn thoáng qua truyền người trên tống trận, nhất thời đứng tại chỗ, dịu dụi mắt lại vừa nhìn, truyền tống trận đã không có người .
"Hoa mắt, nhất định là ta hoa mắt !"
"Sao vậy?" Người bên cạnh hỏi.
"Ta giống như nhìn thấy tiểu hoàng tử ." Người nọ nói, "Có lẽ là ta hoa mắt."
Thành Ngô Lai xem như trọng đại thành thị của đông đại lục, ở rất gần trung tâm của đông đại lục, là thành thị trung tâm từ nam đến bắc, cho nên rất phồn hoa.
Ba người Độc Cô Thiên Diệp đi ra, tìm khách sạn lớn nhất ở đây nghỉ lại. Không nghĩ tới khi Hác Bằng Du đi thuê phòng lại lấy ra mấy cái thẻ, Độc Cô Thiên Diệp nhìn thấy khóe mắt giật giật.
Đây là nhà xoát thẻ chuyên nghiệp sao?
Vừa thuê phòng xong, thì nhìn thấy mọi người trong khách sạn hừng hực chạy ra, Hác Bằng Du hỏi người bán hàng của khách sạn: "Bọn họ đi làm hả ?"
"Đi đến trước cửa Phong gia xem diễn!" Người bán hàng nói, "Hai tháng trước, Phong gia đi không gian thấp bắt vài người lên, nói là kẻ thù diệt phân gia của bọn họ ở không gian thấp. Từ một tháng trước, mỗi ngày sẽ bắt một người đến cửa sau, để người ta dung roi ngâm nước muối đánh một giờ, sau đó lại bắt về, cho ít đan dược cấp thấp để bọn họ không chết. Ai, khi vừa bắt đầu ta cũng đi xem qua, khi đó một đám người đều trong veo như nước, một tháng qua, ai, phỏng chừng có hai người sẽ... trong hai ngày này. Làm bậy!"
Người bán hàng còn chưa nói xong, Độc Cô Thiên Diệp bỏ chạy ra ngoài, tuy nàng không biết cửa sau Phong gia ở đâu, nhưng đi theo dòng người, nàng tìm được rất nhanh.
Cửa sau Phong gia có rất nhiều người xem náo nhiệt, ba tầng trong ba tầng ngoài vây quanh, người ở bên ngoài thỉnh thoảng chỉ trỏ tình huống bên trong.
"Ba ba ba!" Mới vừa đi gần, Độc Cô Thiên Diệp chợt nghe thấy từ trong truyền ra tiếng quất roi.
Nàng dùng lực chen vào, Độc Cô Thiên Diệp thấy được Mạc Liên bị đánh đến huyết nhục mơ hồ. Lúc này Mạc Liên cúi đầu, tán loạn tóc thật lâu không gội, khối máu đông, khối bầm tím ngưng kết cùng một chỗ, toàn thân cao thấp là vết roi cũ mới. Quần áo bị máu tươi nhiễm đỏ, Độc Cô Thiên Diệp nhận ra là bộ quần áo nàng (ĐCTD) mua cho nàng (ML) khi còn ở Bồ.
"Tiện nhân, kêu, kêu đi, ngươi phải thống khổ kêu ra, nói ngươi là tiện nhân, các ngươi đều là tiện nhân, hôm nay ta sẽ bỏ qua cho ngươi!" Người quất vừa hung hăng huy roi, vừa cười nói.
Mạc Liên cố hết sức ngẩng đầu lên, nhìn người nọ, nói: "Ngươi nằm mơ!"
Gương mặt hồng nhuận trước kia của Mạc Liên lúc này đã gầy đi, hốc mắt lồi ra, hai mắt vô thần, sớm đã không còn linh động như xưa. Độc Cô Thiên Diệp nhìn bộ dáng của nàng, nhìn thấy Phong Thành còn tại đang không ngừng quất roi, đau lòng và lửa giận đan xen, ngưng ra linh lực muốn đánh tới Phong Thành, khắc cuối cùng trước khi ra tay có người cầm tay nàng.
Độc Cô Thiên Diệp quay đầu, nhìn Tử Tiêu. Tử Tiêu cái gì cũng không nói, chỉ cầm lấy tay nàng không thả. Chỉ chốc lát sau, Độc Cô Thiên Diệp đè ép lửa giận xuống. Giờ nàng không thể xúc động, nếu lúc này cứu Mạc liên, những người khác sẽ nguy hiểm .
"Không kêu phải không? Không kêu ta sẽ đánh ngươi tới kêu không được!" Phong Thành nói, roi quất nhanh hơn, đánh hai cái thì dính một chút nước muối.
Da thịt Mạc liên đã sớm bị đánh nát , lộ ra một ít thịt bên trong, dính roi nước muối đánh qua, cũng kéo da thịt ra theo, nước muối lại dính đi lên, không ít người vây xem hít một hơi, nhưng lại không ai dám nói cái gì. Chỉ ở một bên nhỏ giọng thảo luận.
"Cô nương này cũng không hay ho, cư nhiên gặp Phong Thành."
"Đúng vậy, mấy vị thiếu gia Phong gia, Phong Thành này là tâm ngoan thủ lạt nhat61."
"Ai, nhìn bộ dáng cô nương này, phỏng chừng sống không quá hai ngày ."
"Tiểu tử ngày hôm qua cũng không khác lắm, nghe nói còn chưa chết đâu, không biết có thể qua hôm nay hay không. Ai, ngày hôm qua bị đánh thảm như vậy, thật là đáng thương."
"Ai bảo hai ngày này Phong Thành tốt như vậy ! Thành Ngô Lai này ai chẳng biết đại thiếu gia Phong gia thích tra tấn người! Nghe nói đại hội gia tộc Phong gia năm nay, bổn gia chỉ tên muốn hắn đi, đây là vinh quang của phân gia, nếu như được bổn gia coi trọng, hắn có thể đi đến nơi khác phát triển. Đến lúc đó chắc chắn tốt hơn ở nơi này."
"Ai, đáng thương những người này ."
"Lần trước nhị thiếu gia Phong gia không phải cũng giống vậy sao, chỉ vì không hiểu được lĩnh ngộ, tâm tình không tốt, đánh người ngày đó chết khiếp."
Độc Cô Thiên Diệp nghe thấy, sát ý trong mắt càng đậm. Chết tiệt Phong gia, tất cả đều đáng chết !
Nhìn Phong Thành còn muốn vung roi, Độc Cô Thiên Diệp gọi Viêm ra. Giờ Viêm và nàng linh tính, có thể khống chế nhiệt lượng của nó không phóng thích ra ngoài. Được chỉ thị của Độc Cô Thiên Diệp, nó nhanh chóng bay đi chỗ ngọn roi, bắt đầu đốt.
Phong Thành đang quất vui vẻ, đột nhiên cảm thấy một cỗ sóng nhiệt truyền đến, hắn nhìn hỏa diễm sắp đốt tới tay mình, nhanh chóng ném roi, nhưng vẫn bị đốt tới tay.
"A..." Phong Thành nhìn tay mình bị đốt thành than đen, đau đến lên to lên.
Thị vệ bên cạnh nhanh chóng vây lên, nói: "Nhanh đi nói cho lão gia thiếu gia, hôm nay lại có người quấy rối, đại thiếu gia còn bị thương, nhanh chóng thỉnh dược sư! Dẫn người này đi!"
Viêm nhìn bộ dáng bận rộn của những người này, bay bay hai vòng, bay đến trên cửa sau Phong gia, thiêu cháy cửa sau!
"Cháy , cháy !"
"Nhanh dập tắt lửa, còn thất thần làm gì, nhanh đi gọi linh sư hệ thủy tới, còn có linh thú hệ thủy!"
Lúc này cửa sau Phong gia đã lộn xộn một mảnh, không ít người xem náo nhiệt vỗ tay trầm trồ khen ngợi. Lần trước cũng có người nhìn không vừa mắt, đánh lén đánh chết người quất roi, không nghĩ tới hôm nay lại có người xuất đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.