Tiểu Yêu Tru Ngọc

Chương 5:




Bọn ta rơi xuống một nơi đất trống, U Tồn có chút buồn bực nhìn ta, "Bổn tọa bị lão già Hiên Viên kia phong ấn, cộng thêm ngủ đông quá lâu, yêu lực bây giờ tạm có thể chống được tiểu yêu một hai trăm năm, làm sao đánh lại lão yêu quái hơn ngàn năm chứ."
"Vậy bây giờ chúng ta phải làm gì đây?"
"Giải chú ấn giấu trong Thiên Địa Linh Thạch, nhưng Hiên Viên đã chết, cũng không biết Linh Thạch đã đi đâu. Một vạn năm quá lâu, trên đời đã không cỏn người nhớ được bổn tọa, nếu không giải được phong ấn thì khó mà khiến cho người khác tín phục. Lão già Hiên Viên đó, hừ."
Hắn đưa lưng về phía ta, trông thật là hiu quạnh.
Chuyện ly kỳ như vậy mà hắn kể phải gọi là bài bản hẳn hoi, chẳng lẽ tên này thật sự sống một vạn năm rồi à?
Ta len lén quan sát hắn, thấy thế nào cũng không tin được.
Nhưng, ta lại có một ý, Thiên Cung nhiều bảo bối như vậy, nếu thật có Linh Thạch gì đó, nói không chừng cũng ở trong đó, tại sao ta không dẫn hắn đến Thiên Cung theo chứ?
Ta vỗ tay, nói: "Chủ nhân, ta biết phải đi đâu tìm Linh Thạch rồi."
"Hử?"
"Ta đọc trong sách nói, bảo bối trong Thiên Cung nhiều vô số kể, thứ bảo vật như Linh Thạch rất có thể cũng ở đó. Chúng ta không bằng đến Thiên Cung tìm thử nhé?"
Hắn cân nhắc một lúc, nói: "Ngươi nói thì dễ, bây giờ ta có thể lên được đó, hay là ngươi lên được đó à?"
"Đi Thiên Cung còn có cách khác mà, ngươi tin ta là được."
Đi Thiên Cung quả thật còn có cách khác.
Vân Mộng Trạch có một nơi tu tiên, được gọi là Vân Trung Nhị Thập Tứ Lâu (lầu hai mươi bốn trong mây), bên trong khắp nơi là thần tiên, ta chính là tu luyện tại đó, trước khi ta thành tiên đã thường xuyên được các sư huynh sư tỷ đưa ra vào Thiên Cung.
Sư phụ ta là Chiến Thần Thiên giới, chúng tiên tôn gọi hắn là Huyền Diệp Thượng Thần. Mấy trăm năm trước Ma tộc gây rối loạn, hắn bèn tại Vân Mộng Trạch lập nên Nhị Thập Tứ Lâu, chọn người phàm có tuệ căn đến tu tiên cùng chống lại Ma tộc, bởi vì tỷ lệ không đạt quá cao nên hàng năm đều thu nhận đệ tử mới.
Năm đó ta từ Vân Trung Nhị Thập Tứ Lâu tiến vào Thiên Cung, hôm nay, ta lại phải lấy cách này để trở về.
Số mệnh đúng là diệu kì.
U Tồn cũng không hề nghi ngờ lời ta, chỉ hơi cân nhắc đã dẫn ta đến Vân Mộng Trạch.
Khi đó hắn ẩn đi yêu khí, giả trang làm người phàm, cùng ta nghỉ chân ở thành Mộng Trạch, hỏi dò một phen, biết được Vân Trung Nhị Thập Tứ Lâu quả nhiên vẫn còn đang chiêu mộ đệ tử.
Nhưng lúc này sắc trời đã tối, chuyện lên núi chỉ có thể để hôm sau tính.
Bôn ba cả ngày, ta và hắn đều có chút đói, bèn tìm tửu lầu ăn cơm, hiếm khi gặp được quán ăn, dĩ nhiên là ta gọi thịt cá ăn cho sảng khoái.
Lúc tính tiền, mắt ta trong mong nhìn U Tồn, hắn cũng nhìn ta, hỏi: "Tại sao phải trả tiền?"
Tiểu nhị hầu ở một bên chỉ coi như hắn đang nói đùa, cười nói: "Công tử ăn vặn hào hoa phú quý, chắc hẳn không biết ăn cơm mà không trả tiền thì chỉ có hạng lưu manh thôi."
U Tồn lạnh mặt, mặt mày hiện lên xíu xiu sát khí nói: "Láo xược, bổn công tử có lúc nào ăn gì mà phải trả tiền!"
Khí thế hắn hung hăng, ta chỉ cảm thấy mất mặt chết đi được, thoắt cái đỏ bừng, vội vàng kéo ống tay áo của hắn hỏi: "Ngươi làm sao vậy! Ngươi không có tiền à? Không có tiền sao ngươi không nói sớm chứ?"
Hắn cúi đầu nhìn ta, thản nhiên nói: "Ngươi cũng không hỏi ta."
Tiểu nhị thấy tình huống không đúng, cũng hiểu ra, cười lạnh nói: "Ha, hóa ra là hai tên quỷ nghèo giả vờ giàu có, ở Thiên Hương lâu này mà các ngươi tưởng được ăn cơm Bá Vương à? Nằm mơ!"
Hắn vung tay, kêu lên: "Người đâu! Đánh gãy chân hai kẻ này, xiêm áo cũng lột ra cho ta!"
Vừa dứt lời, mấy tên cường tráng rải rác ở bốn phía nhanh chóng chạy tới.
"Xui, sắp bị ăn đòn rồi!" Ta nhanh chóng tiến vào trạng thái báo động.
U Tồn buồn cười nói, "Có ta ở đây, ngươi sợ cái gì?". truyện đam mỹ
Không biết sao lòng ta chợt đau xót.
Ta sợ nghe thấy câu này lắm đó.
Lúc ở trên Thiên Cung Huyền Diệp luôn nói như vậy, sư phụ sẽ bảo vệ con, có sư phụ đây.
Những lời này là những lời nói dối đáng sợ nhất.
Trong lúc ta thất thần, U Tồn chợt nắm bả vai ta nhảy lên, đến khi ta nhận ra thì hắn đã chọc thủng một lỗ to trên mái nhà người ta.
"Ngươi nhìn cái gì? Ta không phải không đánh lại bọn họ, chẳng qua là khinh thường ra tay với người phàm."
"Biết biết."
Bọn tiểu nhị trong tửu lâu chạy ra, chạy tán loạn trên đường lớn, vừa chạy vừa hô: "Mau bắt hai tên ăn cơm Bá Vương lại!"
U Tồn nhìn bọn họ, hỏi: "Cơm Bá Vương là gì?"
"Là ăn cơm không trả tiền, giống chúng ta bây giờ đó."
"Ngươi biết nhiều thật." Hắn sáng tỏ, ôm ta ẩn thân.
Chúng ta rơi xuống một nơi khác, không có tiền nên không thể ở trọ một cách quang minh chính đại, bọn ta bèn tìm khách sạn bình dân, thừa dịp không có ai lén chiếm một gian phòng, tạm thời ngủ lại đó.
Giường chỉ có một cái, U Tồn chiếm một nửa, hắn nhìn ta đang bứt rứt bất an, vỗ chỗ trống bên cạnh, "Còn chờ cái gì?"
Ta vẫn còn nhớ chuyện buổi sáng, cẩn thận lui về sau một bước, nhìn sàn nhà, cắn răng nói: "Thôi vậy! Ta ngủ dưới đất đi."
Nói xong đã nằm xuống, vừa mới chạm đất, mấy cây mây bỗng vươn xuống quấn lấy kéo ta lên giường.
Ta không thể động đậy, nhìn U Tồn đang gần trong gang tấc, hoang mang nói: "Ngươi, ngươi, ngươi muốn làm gì!"
Hắn lại không để ý, cũng không buông ta ra.
"Thân thể ngươi bây giờ là người phàn, nằm trên đất vừa cứng vừa lạnh, ngủ một đêm sẽ là sẽ hỏng."
"Ta, ta không sợ..."
Hắn hừ lạnh, trở mình không nhìn nữa ta, nhàn nhạt nói: "Yên tâm, thân thể của ngươi vẫn chưa sống lại hoàn toàn, lạnh như băng, bổn tọa không có hứng thú."
Thật sự không hề nhúc nhích nữa.
Lòng ta từ từ buông xuống.
Cây mây trên người không biết đã rút đi từ lúc nào, ta mơ màng thiếp đi.
Lạnh, thật là lạnh, chăn không hề có tác dụng gì.
Bên cạnh U Tồn ấm áp quá, muốn dựa qua quá.
Không được, trước đó còn nói muốn ngủ dưới đất, ta phải có khí phách một chút, không thì hắn lại cười nhạo ta mất.
Ta che kín chăn, lạnh đến mức răng run cầm cập.
Đang lúc ta nửa tỉnh nửa mê, một bàn tay duỗi qua, cham vào khuôn mặt lạnh như băng của ta, sau đó kéo người ta qua.
Cả người ta được bọc lại, giống như từ trời đông giá rét được rơi vào gió xuân.
Dễ chịu quá.
Sáng sớm ngày hôm sau, ta đang ngủ say, đột nhiên cảm thấy chóp mũi mình rất nhột, có thứ gì đập vào đó, ta thở phì phò mở mắt ra, lại phát hiện U Tồn đang một tay chống người nằm ở trước mặt ta, tay khác thì nhặt mấy cọng tóc phẩy lên mũi ta.
"Ngươi làm gì vậy!"
Ta gắt ngủ, hắn cũng không nổi giận, thấy ta bực dọc còn bật cười, lại phẩy một cái lên mũi ta, nói: "Phải dậy rồi."
"Còn sớm mà!"
"Dậy, đưa ta đi ăn cơm Bá Vương."
Lúc hắn nói tới cơm Bá Vương, ta lại nghĩ tới chuyện ngày hôm qua, lập tức ngại ngùng thức dậy. Sau đó ta nhận ra mình nằm ở trong giường, hắn nằm bên ngoài.
Tối hôm qua rõ ràng ta nằm ở bên ngoài mà.
Ta vội vàng ôm lấy người, "Tôi qua ngươi làm gì ta rồi!"
"Ta thì có thể làm gì ngươi?"
Hắn chê bai liếc nhìn ta rồi xoay người xuống giường.
"Đi thôi."
Hắn mở cửa ra, tia nắng mặt trời từ bên ngoài chiếu vào, cả phòng trở nên vàng óng ấm áp.
Ta chợt nhớ tới chuyện tối ngày hôm qua, nhớ tới lúc sau ta lưu luyến cái ấm áp đó, quấn chặt lấy người hắn không buông hệt như con bạch tuộc.
Khí phách tự hứa đâu mất rồi.
Ta chán nản không thôi, vừa lúng túng ngoe nguẩy ngón chân, vừa lăn lộn bò dậy.
Thu dọn qua loa xong, bọn ta đi đến Vân Trung Nhị Thập Tứ Lâu.
Lúc đến dưới chân núi ta chợt ngẩn ra, hóa ra năm nay số lượng nam đệ tử báo danh đã đầy, chỉ nhận nữ đệ tử.
Đứng hồi lâu, ta nhìn U Tồn.
Ngươi xem, không phải ta muốn chạy, nhưng có một số việc là trùng hợp thế đấy.
"Chủ nhân, ngươi nhìn xem... không thì chúng ta làm tỷ muội nhé?"
Hắn quét mắt nhìn ta, dọa ta sợ nổi hết da gà lên, vội vàng sửa lời: "Ta đi mình!"
"Cũng được, ngươi đừng quên nhiệm vụ của mình."
"Sao mà quên được!"
Hừ, chờ ta lên núi rồi là ngươi không bắt được ta đâu.
Đang suy nghĩ, hắn bỗng nhiên xoa xoa ta đầu, trong mắt đầy uy hiếp, "Tru Ngọc, đừng mơ tới chuyện chạy, ta sẽ luôn trông chừng ngươi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.