*Cùng đường tuyệt lối
Một ngày sau, Lạc Tự Tỉnh một lần nữa có được cơ hội ra ngoài. Ngay bản thân hắn cũng không ngờ tới, vừa mới quay về điện bên của Thần Việt Cung "tiếp tục kiểm điểm", ý chỉ của Hoàng hậu đã đến. Mà ý chỉ này hẳn cũng phải được Ích Minh Đế ngầm cho phép.
Trước tầm mắt, Hậu tẩm cung so với Thần Vô Cung của Đức Phi hoa mĩ khí thế hơn nhiều, lầu các tráng lệ phức tạp, nơi chốn điêu khắc mài giũa tinh tế. Lạc Tự Tỉnh không rảnh để ngắm, im lặng theo Chính ti của Hậu tẩm cung đi vào trước tẩm điện của Hoàng hậu.
Hoàng hậu triệu hắn tới dưới danh nghĩa là đã lâu không thấy hắn, gọi hắn tới nói chuyện. Hai năm trước khi hắn bị bệnh, nàng gần như ngày ngày tới thăm, thực sự từ ái, hắn dĩ nhiên không thể khước từ.
Hậu tẩm điện hoàn toàn khác với tẩm điện của Đức Phi, cửa sổ mở rộng, ánh sáng chan hòa, sáng ngời khiến người ta không thể không thả lỏng theo.
Nhưng bình thường Lạc Tự Tỉnh còn có thể có lòng thanh thản mà nhìn đông ngó tây xem xét, nay sự chú ý chỉ chăm chăm tập trung vào Hoàng hậu đang nằm trên sập mềm. Khuôn mặt đẫy đà của nàng đã gầy đi rất nhiều, nhưng không thật sự tiều tụy, hơn nữa phục sức vẫn cẩn thận như trước, hoa lệ động lòng người. Thấy hắn tới đây, nàng thậm chí còn hơi hơi cười, cùng với dáng vẻ điên cuồng hôm nào như hai con người khác nhau.
Nhưng điều khiến người ta cảm thấy khác thường không phải là vẻ tươi cười của nàng, mà là ánh mắt của nàng.
Lạc Tự Tỉnh nghĩ không ra phải miêu tả cặp mắt kia như thế nào. Giống như tràn ngập sự âm u, tuyệt vọng, ác ý, lạnh lẽo, lại ẩn giấu sự cuồng loạn, thậm chí còn có vẻ bình tĩnh. Hắn cuối cùng cũng lý giải được một cách sâu sắc sự khủng hoảng của Đức Phi. Bị một đôi mắt như vậy nhìn chằm chằm, hắn từ trong ra ngoài đều cảm thấy cực kỳ khó chịu. Đương nhiên, hắn không sợ hãi cũng không kích động, mà là tràn ngập cảm giác mờ mịt cùng bất an. Cho dù xưa nay vẫn tự tin lạc quan, cho dù hiểu và tin tưởng vào năng lực của Thiên Tốn, hắn vẫn không thể không có chút dao động.
"Mau ngồi."
"Tạ ơn mẫu hậu." Lạc Tự Tỉnh theo lời ngồi xuống gần mấy cái án bên cạnh, nhìn không chớp mắt, "Mẫu hậu, xin thứ cho nhi thần không thể hầu hạ bên người. Thân mình ngài đã khoẻ hơn chưa?"
"Ta tốt lắm," Hoàng hậu bật cười, rõ ràng là thật dịu dàng, nhưng luôn luôn có vài phần quỷ dị, "Nghe nói Đức Phi muội muội cũng bị bệnh, ta còn đang định đi thăm nàng đây."
"Xin mẫu hậu yên tâm, chăm sóc trước cho thân mình rồi nghĩ. Nương chỉ là ưu tư quá nhiều mà thôi." Nói mấy lời xã giao như vậy, Lạc Tự Tỉnh chỉ liên tiếp cảm thấy ánh mắt đặt trên người hắn càng ngày càng quỷ dị.
Hoàng hậu thở dài, hốc mắt đỏ ửng, nói: "Ta khi đó cũng là thần trí u mê, thế mà lại nổi giận với nàng. Sau này nghĩ lại thật hối hận, không biết tặng nhân sâm, linh chi qua đó nàng đã dùng chưa."
Lạc Tự Tỉnh hoàn toàn không biết còn có việc như thế, cho nên không đáp lại.
Hoàng hậu cũng không trông mong hắn trả lời, lại nói: "Ta đã nghe Hâm nhi nói, tên Tần Phóng kia chỉ nói năng bậy bạ, vu cáo ngươi cùng Tốn nhi." Nói đến đây, nàng càng lúc càng kích động, hai mắt trợn lên, khó nén được sự giận dữ cùng sát ý, năm ngón tay nắm chặt mép sập, đã chuyển màu xanh trắng: "Cấn nhi từ nhỏ đã giao hảo với Tốn nhi, Ly nhi, ba huynh đệ tình thâm thực sự! Mà Tích Vương Chấn cho tới bây giờ vẫn luôn muốn hại hắn! Còn muốn vu oan giá họa! Ta tuyệt đối không thể tha cho bọn họ!"
Lạc Tự Tỉnh nghe thế nào cũng thấy những lời này còn chứa đựng ý tứ sâu sa hơn, nhưng nếu Hoàng hậu đã nói sẽ đối phó với Tích Vương, tự hắn cũng không thể vờ vĩnh khuyên giải: "Mẫu hậu hiểu chúng ta là tốt rồi. Chính là hiện nay trong triều..."
"Không thể để cho Tần Phóng sống. Nhất định là hắn..." Hoàng hậu ngắt lời, lại nhìn về phía hắn, sát ý cùng sự tức giận không hề giảm, vô cùng bén nhọn, "Tỉnh nhi, ngươi có hận hắn không? Nghe nói trước kia các ngươi còn từng giao hảo."
"Nói không hận là giả." Nhưng nếu muốn mượn đao giết người, tìm hắn cũng là tìm nhầm. Lạc Tự Tỉnh phục xuống hành lễ: "Thỉnh mẫu hậu nén bi thương. Nhi thần có thể lý giải ý của mẫu hậu, nhưng nếu lúc này giết đi Tần Phóng, việc điều tra của Điền Tướng quân sẽ trở thành chết không đối chứng."
Hoàng hậu bỗng nhiên cười có chút sầu não, nói: "Cũng phải."
Lạc Tự Tỉnh cảm thấy ánh mắt của nàng vẫn khóa chặt lấy hắn, sự u ám cùng ác ý ẩn bên trong khiến hắn lạnh cả người. Nàng hẳn biết hắn không phải là người dễ dàng bị châm ngòi như vậy, gọi hắn đến thực sự chỉ vì chuyện này sao?
"Tốn nhi và Ly nhi còn bị nhốt lại trong phủ ư?"
"Vâng."
"Vậy chẳng phải là để cho kẻ có ác tâm được đắc ý sao?"
"Thanh giả tự thanh, cũng chỉ còn hạ sách như vậy."
Sắc mặt của Hoàng hậu dần dần trở nên dịu dàng, nàng hơi vươn tay ra, vẫy vẫy.
Lạc Tự Tỉnh quỳ đi qua, dừng lại bên sập. Nàng đặt tay lên vai hắn, chậm rãi vỗ vỗ.
"Đừng lo. Rất nhanh sẽ tốt lắm."
Lạc Tự Tỉnh biết, trong tình hình này, theo lẽ thường tình hắn phải giải nghĩa là việc điều tra sẽ nhanh chóng có manh mối, nhưng sự lạnh lẽo cùng căng thẳng toát ra từ trong bản chất lại cho hắn biết rõ, lời này có hai nghĩa. Hắn chỉ có thể giữ vững tinh thần, tận lực giấu giếm chút hoài nghi cùng lo lắng, thấp giọng trả lời: "Nhi thần tin tưởng phán đoán sáng suốt của phụ hoàng và mẫu hậu."
Hoàng hậu cười thành tiếng, không nói gì.
Ra khỏi Hậu tẩm cung, Lạc Tự Tỉnh mặt trầm như nước. Chỉ trong thời gian ngắn ngủi vừa rồi, hắn đã nghĩ tới vô số khả năng ám sát và âm mưu. Hắn tin chắc rằng với trí tuệ và mưu kế của mình, hồ ly nhất định sẽ suy xét chu toàn, phòng bị đầy đủ. Nhưng dự cảm không rõ lại càng ngày càng dâng mạnh. Cảm xúc hỗn loạn trong lòng khiến hắn không thể tự cân nhắc, để cho bản thân bị chi phối bởi ý nghĩ muốn quay về Chiêu Vương Phủ mãnh liệt chưa từng có. Hắn thậm chí bỏ qua lời nhắc nhở của người hầu, vận khí dùng vũ lực xuất cung. Ít nhất, có hắn ở đó, không ai có thể hại đến Thiên Tốn.
Cùng ngày đó, giờ dậu (5–7h chiều), tại Chiêu Vương Phủ.
Buổi sáng trời vẫn sáng sủa, không bao lâu sau lại dày đặc mây, tuyết thoảng rơi. Chiêu Vương điện hạ liền ra khỏi thư phòng, lẳng lặng đi vào tiểu đình bên hồ thưởng tuyết, cùng vây quanh bàn đá trải da hổ còn có ba vị mỹ nhân mỗi người mỗi vẻ. Các nàng ăn diện tỉ mỉ, đôi mắt trong suốt có giận có oán, điện hạ lại như không nhìn thấy gì, vẫn thất thần.
Sắc trời dần tối, cảnh tuyết đã sớm mịt mù. Thiên Tốn vẫn không hề có ý định dịch chuyển.
Hắn mấy ngày nay đều ở trong thư phòng tập viết đọc sách, thỉnh thoảng cũng pha trà đánh cờ, nhưng cuộc sống nhất quán hơn mười năm đột nhiên lại trở nên buồn tẻ vô vị. Mật thất rỗng tuếch, tẩm điện cũng chỉ có một mình hắn, thiếu đi con người thần thái phấn chấn kia, thiếu những việc "kinh hỉ" mà ngày nào cũng có, thời gian tựa như ngưng trệ, dài đằng đẵng mà không thú vị.
Trước khi gặp nhau, hắn vẫn bình yên sống qua những ngày giả dối của một hoàng tử nhàn tản, thậm chí có đôi khi còn hưởng thụ cuộc sống hai mặt đó.
Nhưng giờ đây, bất luận là cuộc sống giả dối hay chân thật, hắn đều khó có thể chịu được.
Hắn không thể tưởng tượng, nếu mất đi Lạc Tự Tỉnh, hắn sẽ làm thế nào mà chịu qua nổi những ngày như nước lặng không gợn sóng thế này.
"Điện hạ, nên dùng bữa." Giang quản sự nhắc nhở.
Thiên Tốn hơi ngẩng đầu, đưa mắt nhìn ba thị thiếp: "Trời lạnh, các ngươi cũng sớm quay về đi, đừng để bị nhiễm lạnh."
"Điện hạ." Du Cầm duyên dáng đứng lên, đối mắt đẹp điểm lệ, "Nhìn điện hạ suy sụp như vậy, tỷ muội chúng thiếp sao có thể yên tâm."
"Đúng vậy, chúng thiếp đều muốn san sẻ cùng điện hạ." Chước Dung cùng nói.
Nhược Liễu cũng lo lắng đầy mặt mà nhìn lại.
Thiên Tốn thản nhiên gật đầu, ánh mắt thoáng dừng trên người các nàng: "Những việc khác ta đều không sao, chỉ lo cho Tự Tỉnh chịu tội trong cung mà thôi."
"Nội điện xưa nay cơ trí, võ nghệ lại cao cường, xin điện hạ yên tâm." Giang quản sự vội không ngừng an ủi.
Ba vị mỹ nhân không để lộ gì mà liếc xéo vị quản sự một cái, quay về lại càng tỏ vẻ dịu dàng.
"Điện hạ cả ngày đều ở trong thư phòng, tâm tình dĩ nhiên sẽ tích tụ, vẫn nên thường xuyên đi ngắm cảnh thế này mới tốt."
"Tuy chúng thiếp đều là nữ nhân yếu đuối, không thể giải mối lo cho điện hạ, nhưng cùng giúp điện hạ giải sầu cũng có thể làm được."
"Đúng vậy, điện hạ, không bằng cùng đi dùng bữa thôi. Nô tì nghe nói điện hạ dùng bữa cũng không điều độ, thực sự lo lắng cho sức khỏe của điện hạ."
Nghe vậy, Thiên Tốn hơi cong môi: "Cũng tốt."
Từ khi hắn trở về từ trong cung, vẻ mặt so với trước kia trầm ngâm khép kín hơn rất nhiều, lúc này cuối cùng cũng lộ ra được nụ cười hiếm thấy, Giang quản sự nhẹ nhàng thở ra, ba vị mỹ nhân cũng giãn đôi mày liễu.
Nhưng bị cấm quản cũng không để cho được thoải mái gì. Bọn họ đang định theo con đường nhỏ quay về phòng khách phía trước dùng bữa, xa xa đã truyền lại tiếng giáp trụ.
Bóng đen dần dần dày lên, Thiên Tốn chỉ có thể nhìn thấy một đoàn người đông nghìn nghịt nhanh chóng bước đều tới. Một đội quân đã được huấn luyện kỹ cứ như vậy mà nghêng ngang đi vào Chiêu Vương Phủ, hoàn toàn không thèm nhìn tới thân phận và địa vị của hắn. Như thế cũng đủ thuyết minh phái Chiêu Vương hiện giờ sa sút biết chừng nào.
"Chiêu Vương điện hạ."
Dẫn đầu đội quân hai ba trăm người này là Điền Sính toàn thân mặc giáp đen.
Thiên Tốn nhăn mày, trong tình huống như vậy, hắn không thể giữ vẻ tươi cười: "Điền Tướng quân, thế này là thế nào?"
"Thỉnh Chiêu Vương điện hạ thứ cho thần vô lễ, việc điều tra còn đang tiến hành, thần chỉ đến nói chuyện với điện hạ vài câu mà thôi." Điền Sính khom mình hành lễ, binh sĩ sau lưng hắn cũng đồng loạt rào rào cúi đầu.
"Nói chuyện với nhau vài câu mà cần phải mang theo những người này sao?" Thiên Tốn lạnh nhạt nói.
"Lúc buổi trưa, Kinh Hồng nội điện từng có ý định xông ra khỏi cung, trong cung hoàn toàn hỗn loạn. Cho nên thần phụng mệnh bệ hạ dẫn quân tới."
"Hắn có thể bị thương không?" Trong giây lát, Chiêu Vương điện không hề bình thản nữa, mày nhíu chặt, khó nén nổi lo lắng. Hiển nhiên, điều hắn chú ý nhất không phải là thái độ nghiêm khắc của Hoàng đế.
"Điện hạ yên tâm, mọi người trong cung rất đúng mực." Điền Sính đáp, lập tức quay đầu cho những binh sĩ kia lui lại trăm bước.
Giang quản sự cùng ba vị thị thiếp vốn đang hồi hộp giờ mới hơi thả lỏng, cũng đều tự giác mà tránh xa ra chút.
"Điền Tướng quân có việc gì muốn hỏi xin cứ hỏi. Có điều, nếu có liên quan đến sự tình đêm hôm đó, lúc trước ta đã nói rồi."
"Thần hiểu, có hỏi lại như thế nào cũng không thể có kết quả. Không dối gạt điện hạ, thần đã rất rõ hung thủ đứng sau màn trong việc này là kẻ phương nào." Điền Sính nói đến đây, dừng một chút, tựa như không biết mở lời như thế nào, suy tư rồi mới nói tiếp, "Trong đêm, khi thần chờ ở nơi trọng yếu để vào thành, nhờ có cao thủ tương trợ nên mới không toàn bộ chết trận. Thần biết rõ người đã liều mình giúp đỡ là ai, nhưng nói ra sẽ không ai tin. Đây đều là sai lầm của thần, thần tất nhiên sẽ vì điện hạ cùng nội điện rửa sạch oan khuất."
Thiên Tốn nhìn hắn, nhưng chưa vì lời hắn nói mà biểu hiện gì: "Đến nay, oan khuất đã không còn tính là gì, rửa sạch cũng không để làm gì nữa. Những điều đã mất đi không thể cứu lại, ta chỉ hi vọng sớm có ngày hung thủ bị trừng phạt."
"Đó là tất nhiên." Điền Sính thấp giọng nói, "Chỉ cần thần còn một hơi thở, liền sẽ không cho phép kẻ đầu sỏ gây tội ung dung sống tiếp."
Thiên Tốn thoáng do dự, lại nói: "Nếu Tướng quân ở trong cung có thể quan tâm một ít..."
Điền Sính có chút khó xử, lắc lắc đầu: "Kinh Hồng nội điện hôm nay quá mức xúc động, bệ hạ tăng thêm phòng vệ thật đúng như tường đồng vách sắt."
Thiên Tốn không khỏi có chút thất vọng, ngay cả Điền Sính cũng không có cách gặp mặt Lạc Tự Tỉnh, việc trao đổi tin tức để hỏi rõ nguyên nhân hôm nay người kia không khống chế được đã là hi vọng xa vời. "Tướng quân đã dùng bữa tối chưa? Nếu không chê, mời ở lại dùng bữa."
"Đa tạ điện hạ đã mời, thần xin cung kính không bằng tuân lệnh."
Nếu nói ngắn ngủi một lúc liền chấm dứt thì kẻ khác cũng không vừa lòng. Lúc này tốn nhiều thời gian một chút mới có thể toàn vẹn cho việc điều tra. Thiên Tốn giữ Điền Sính lại vừa để hắn báo cáo kết quả, cũng tiện cho hai người bàn việc.
Lời nói giữa bọn họ bình thản không ngờ, thế là Giang quản sự run run bước đi, ba vị thị thiếp tự nhận thức được sự tình, lập tức cáo lui.
Chưa đi được vài bước, Thiên Tốn bỗng khựng lại, cả người lảo đảo, loạng choạng suýt ngã xuống đất.
"Điện hạ!"
Giang quản sự quay đầu, kinh ngạc nhảy dựng lên, vội chạy tới đỡ.
Thiên Tốn há mồm thở, mặt trắng bệch mà lắc lắc đầu, ý bảo không sao.
Nhưng ngay sau đó, hắn lại bị cảm giác đau đớn đột nhiên đánh úp tới, cướp đi sự tỉnh táo trong nháy mắt, thống khổ mà rên rỉ lên thành tiếng. Cơn đau chưa từng có từ trước tới nay quét qua toàn thân hắn, gân mạch, da, thậm chí là cốt tủy đều như bị lửa cháy nướng đến sôi trào, nứt toác ra, hắn rốt cuộc không đứng nổi, nặng nề ngã xuống đất.
Song đó mới chỉ là điềm báo, tiếp theo sau là đau đớn như bị lăng trì, không ngừng sùng sục khắp người, cắt đứt lý trí cùng cảm giác của hắn. Trước khi mất đi ý thức, hắn bỗng nghĩ tới hành vi xúc động của Lạc Tự Tỉnh, một tia ngọt ngào cùng an tâm đó cũng nhanh chóng bị nỗi thống khổ cuốn phăng đi không còn bóng dáng.
––––––––––––––––––––
Khi Thiên Tốn tỉnh lại, cơn đau vẫn tàn phá, nhưng không còn đau đớn toàn thân nữa, mà là cơn đau từng đợt không ngừng như dao cắt, theo da vào thịt rồi tới cốt, lột mở xắt ra, như thợ săn đang từng bước cẩn thận mổ xẻ con mồi. Hắn từ nhỏ đã thường xuyên chịu đau, từ lâu cảm giác đã chai cứng hơn rất nhiều so với người thường, nhưng vẫn đau đến mức khó khăn lắm mới giữ được tỉnh táo. Đau đớn này vượt xa so với những gì hắn đã quen trong những lần phát tác bình thường, hắn thậm chí có thể cảm giác được cơ thể mình từ trong ra ngoài sắp hỏng rồi, cho nên mới gào thét kịch liệt như thế để cảnh báo hắn.
Hắn đã từng lưỡng lự vô số lần giữa sống hay chết, ngoại trừ chấp niệm ra chưa từng có cảm xúc gì, mà cũng hoàn toàn nhờ vào những chấp niệm đối lập nhau nên mới còn sống. Nhưng lần này, trong thời khắc cận kề tử vong dài vô tận, chấp niệm của hắn mang rất nhiều tâm tình. Đó là khát vọng chưa từng có từ trước đến nay. Khát vọng rằng trong suốt thời gian nặng nề âm u này, sẽ có một chuyển biến duy nhất, về một người vốn không thuộc về nơi đây, cũng là người hắn không nguyện buông tay.
Dù có phải chết, cũng mong được chết ở nơi người ấy có thể nhìn thấy. Không phải vô thanh vô tức, cô độc mà chết như thế này.
Gắng gượng duy trì tỉnh táo, Thiên Tốn dùng hết sức lực để mở mắt. Trong tầm nhìn chỉ mơ hồ thấy những bóng dáng, nhưng có thể dịch chuyển sự chú ý của hắn, khiến hắn hơi dễ chịu hơn. Lắng nghe, hắn còn có thể nhận thấy chút tiếng nói chuyện, giọng rất trầm và cũng rất quen thuộc.
Cao Gián Phong cùng Điền Sính nhẹ giọng nói chuyện với nhau vài câu, quay đầu lại, mắt thấy chính là ánh mắt vô thần của Thiên Tốn đang nhìn bọn họ. Hai người đều kinh sợ; trước kia bọn họ đã từng gặp hắn khi chú độc phát tác, nhưng chưa bao giờ thấy hắn suy yếu đến mức mất đi ngũ giác.
"Điện hạ, là ta, ngài nghe thấy không?"
Cao Gián Phong tiến tới, cúi người ghé vào lỗ tai hắn nói.
Hai mắt Thiên Tốn giật giật. Lúc này hắn nghe được rất rõ, nhưng cũng không biết có thể duy trì đến bao giờ.
"Tất cả không có gì cần quá lo lắng. Hiện tại quan trọng nhất chính là sức khỏe của ngài."
Hắn sao có thể không lo lắng? Có người ở trong cung làm ầm đến long trời lở đất, lại đem an nguy của bản thân vứt ra sau não rồi. Mà hắn cũng không xác định được, sau lần phát tác này, mình còn bao nhiêu dư lực để khống chế những chuyện vượt ra ngoài dự liệu. Từ đầu vốn đã tính tới sau việc ở Hòa Vương phủ có thể sẽ xuất hiện nhiều loại tình thế, cũng đã có sách lược đối phó, nhưng không ngờ có kẻ lại đánh lén một cách ác độc như thế. Hắn còn chưa kịp loại bỏ mật thám bên người, còn chưa kịp đưa Tự Tỉnh trở về... Không, có lẽ đây lại là thời cơ tốt.
"Lần phát tác này của điện hạ rất bất thường, phải thỉnh sư phó tới chữa trị." Vị Thái y xuất thân từ Thánh cung lâu nay vẫn ở trong phủ chăm sóc đặt bàn tay của Thiên Tốn xuống, sắc mặt nghiêm trọng, "Chú độc trong cơ thể điện hạ trở nên rất lạ, hạ quan học nghệ không tinh, thực sự không biết phải đối phó thế nào..."
"Có thể khai thuốc trước để giảm bớt đau đớn cho điện hạ không? Sau đó có thể tìm biện pháp liên hệ với Quốc sư." Điền Sính nói.
Thái y lắc lắc đầu: "Đúng là có thuốc để giảm bớt đau đớn, nhưng cân đối trong chú độc của điện hạ cũng không tầm thường. Sư phó từng cho điện hạ thử rất nhiều loại thuốc, đều kích thích chú độc trong cơ thể điện hạ phát tác."
Cao Gián Phong nói: "Lập tức thỉnh Quốc sư tới."
"Hạ quan không làm được. Trận thế này hoàn toàn triệt hạ liên lạc với bên ngoài trận, chưa nói đến người bằng xương bằng thịt, dù là linh lực cũng không truyền ra ngoài được. Hơn nữa, không phải là người linh lực cao cường, thông hiểu trận pháp thì không thể phá trận.
Ba người im lặng nhìn nhau, Thiên Tốn đau đến mức người khẽ run lên, hai mắt lại vẫn hết sức tĩnh lặng.
Điền Sính lên tiếng: "Canh giữ bên ngoài là Ngự lâm quân của bệ hạ, nếu bọn họ biết điện hạ bệnh nặng thì chắc cũng không dám nhận trách nhiệm. Thái y hãy cùng ta đi gặp người đứng đầu của họ."
"Chỉ còn cách như thế." Thái y gật đầu nói, "Đại sư huynh đang ở trong cung, trước tiên mời sư huynh tới cấp cứu cũng tốt hơn là không thể làm gì."
"Tiểu Hầu gia, nếu bệ hạ biết việc này, quan hệ giữa ngài cùng điện hạ chắc chắn sẽ bị ngờ vực vô căn cứ, chuyện điều tra chỉ sợ sẽ rơi vào tay người ngoài." Cao Gián Phong nhìn gương mặt tái nhợt của Thiên Tốn, nói.
Điền Sính quay đầu lại, cũng nhìn về phía Thiên Tốn.
Không thể kiếm củi ba năm thiêu một giờ. Đôi mắt Thiên Tốn giật giật, cố sức biểu hiện sự không đồng tình của bản thân.
"Vẫn để hạ quan đi thôi. Có điều thời gian có thể sẽ lâu hơn chút." Thái y nói.
"Ta cũng nên đi." Điền Sính than nhẹ, xoay người ra ngoài.
Trong điện liền còn lại hai người, Cao Gián Phong mang vẻ mặt trầm buồn dị thường, chăm chú nhìn Thiên Tốn: "Ta biết điện hạ đang nghĩ gì."
Thiên Tốn thoáng thả lỏng. Hiện giờ hắn không thể bày tỏ được mong muốn của chính mình, tất cả chỉ có thể dựa vào Cao Gián Phong lĩnh hội và phối hợp mới có thể được việc.
"Ta cũng tin tưởng điện hạ nhất định sẽ vượt qua được. Chỉ cần điện hạ muốn sống, lần này cùng trước kia cũng không khác gì nhau."
"Nếu sự tình có biến, chỉ có thể dựa vào điện hạ hoặc nội điện chủ trì cục diện, không chấp nhận được có chút sai sót gì."
"... Cho nên, điện hạ, thỉnh ngài lấy sức khỏe làm trọng. Người dạy ngài biết lợi dụng thời cơ như thế nào chính là ta, nhưng ta không tán thành nếu ngài thuận thời mà lợi dụng tính mạng cùng sự an toàn của chính mình."
Trong tình hình như thế này, nếu không lợi dụng cơ hội cho tốt, liền có thể làm hỏng mà mất toàn bộ. Thiên Tốn hiểu Cao Gián Phong luôn khoan dung gìn giữ cho hắn, cho dù vị biểu huynh này còn biết rõ phải làm thế nào trong chốn cung đình này hơn hắn; tuy sinh tồn ở nơi quan trường, nhưng chung quy vẫn không khỏi có sự quan tâm của một huynh trưởng. Lần trước, trong biến loạn ở tràng săn bắn, Cao Gián Phong đã duy trì im lặng, lần này rốt cuộc không nhịn được.
Có điều, tình hình cứ thế này, cơ thể hắn cũng không chịu nổi giày vò.
Cao Gián Phong dừng một chút, bỗng nhiên lại nói: "Cha ta đối với nội điện cực kỳ khen ngợi, không cần ngươi ta ra mặt, Cao gia trên dưới coi như ổn định.
Đối với Thiên Tốn, trong chớp mắt cảm giác đau đớn trên người cũng không gian nan mấy nữa, đơn giản chỉ là nghe thấy việc liên quan đến Lạc Tự Tỉnh mà thôi.
"Ánh mắt của ngươi quả nhiên là không tồi."
Cao Gián Phong đã biết Lạc Tự Tỉnh có ảnh hưởng lớn tới hắn đến mức nào, cho nên một câu lại một câu vẫn không rời Kinh Hồng nội điện.
"Có điều trưa nay hắn xem như đã hủy mất cơ hội ra ngoài, có lẽ cũng là vì lo lắng cho ngươi."
Cho dù cảm giác vui mừng sẽ bị đau đớn che lấp trong phút chốc, Thiên Tốn vẫn cảm thấy tinh thần dường như tốt hơn một chút. Từ khi quan hệ giữa hắn và Lạc Tự Tỉnh tiến thêm một bước, thời cuộc có hạn, hắn không có thời gian tiếp tục bồi đắp, trong lòng cảm thấy vô cùng tiếc nuối. Nhưng người hắn chung tình đối với hắn cũng không phải không có tình ý, hắn xem như tạm thời thỏa mãn.
"Điện hạ không cần lo lắng thay cho hắn. Nghe nói hắn không bị phạt, người canh giữ Thần Việt Cung lại thêm hơn trăm người. Bệ hạ có khi đã đem Giám sát ngự sử cùng Ám hành ngự sử gài hết vào rồi. Nghĩ như thế, Kinh Hồng nội điện đúng là một... nhân vật đáng sợ." Cao Gián Phong khẽ cười thành tiếng, "Nếu Lạc Lục công tử cũng cùng hắn náo động, chỉ sợ ai cũng không ngăn được bọn họ."
Nếu hai người đều làm loạn, không có ai kiểm soát, vậy đúng là vô cùng nguy hiểm. May có Lạc Tự Ngộ ở đó, có thể khắc chế được người kia, không cho hắn tùy tiện làm càn. Nghĩ vậy, Lạc gia cho cả hai người cùng đến Hạo Quang có lẽ cũng đã cân nhắc như thế. Quả là hiểu tính nết người nào đó. Thiên Tốn nghĩ đến đây thì nhắm mắt lại, chống đỡ cơn đau vừa ập tới cướp lấy thần trí hắn trong nháy mắt.
"Điện hạ, ngày mai–"
Trong chốc lát, Cao Gián Phong nói nhỏ lại.
"Ta đã thu thập toàn bộ chứng cứ bọn chúng phá luật ăn hối lộ, không uổng công sức vài năm nay, nhất định sẽ đẩy bọn chúng vào đường cùng. Nhất là tên công tử ăn chơi kia trong phủ Thừa tướng, việc xấu khắp nơi, thế nào cũng không che giấu được, phái Hoàng hậu tất sẽ không còn hung hăng như thế nữa."
"Chỉ cần bọn chúng có thể từng bước thối lui thì sẽ còn đường cứu vãn. Điện hạ không cần lo lắng, tin rằng bọn chúng cũng biết phân biệt lợi hại, có người đồng ý nghe kết quả điều tra của Điền Sính là đủ rồi."
Hắn nói chưa bao lâu, Giang quản sự liền mang ba vị thị thiếp vào.
Du Cầm cùng Chước Dung trong tay đều bưng bát thuốc bổ, giật mình làm đổ cả xuống đất. Nhược Liễu thì nức nở khóc.
Thiên Tốn lúc đầu còn nghe thấy tiếng khóc thương cùng nghẹn ngào, sau đó thì bất tỉnh.
"Điện hạ!" Giang quản sự hoảng loạn không thôi.
Du Cầm và Chước Dung như bị tiếng kêu này làm tỉnh, lập tức ngậm nước mắt mà tới chăm sóc. Cao Gián Phong lui sang một bên, im lặng nhìn các nàng.
"Cao đại nhân, phải làm sao bây giờ!" Giang quản sự vội kêu lên.
Cao Gián Phong nhìn nhìn ông lão, nói: "Đừng hoảng sợ, điện hạ không có việc gì. Mậu Ninh tôn giả sắp tới.". Truyện Khác
"Tiểu nhân cũng đã ra cửa hỏi, đám thủ vệ này không thông tình đạt lý, sao mà biết mời Mậu Ninh tôn giả được."
"Kẻ muốn hết sức trốn tránh trách nhiệm thì luôn luôn "thông tình đạt lý"."
Quả nhiên, hai canh giờ sau, Mậu Ninh vội tới. Nhưng sau khi chữa trị, Thiên Tốn vẫn không có dấu hiệu thanh tỉnh. Phủ Chiêu Vương lập tức hoảng loạn chạy vòng, mà Cao Gián Phong thì giống như khi tới mà vô thanh vô tức biết mất.
Ngày hôm sau, khi thượng triều, Hộ bộ có người liều chết dâng thư lên Hoàng đế, chỉ điểm Hộ bộ Thị lang Cao Gián Phong biển thủ ngân khố, làm trung gian kiếm lời vào túi tiền riêng, bè đảng trên dưới, thông đồng làm bậy, còn buộc tội hắn làm giả sự thực, muốn vu oan hãm hại mấy đại thế tộc. Chứng cớ vô cùng xác thực, Hoàng đế tức giận, tước chức của Cao Gián Phong, nhốt vào Thiên lao.
Phái Chiêu Vương mất đi nhân vật quan trọng, hoàn toàn đại loạn.
Mà sau cơn hỗn loạn này, Quốc Sư đích thân tới Chiêu Vương Phủ, tin Chiêu Vương bệnh tình nguy kịch lập tức truyền ra.
Tin tức này khiến cung đình trong ngoài một lần nữa chấn động, bất luận là thật hay giả, đại thế của phái Chiêu Vương đã mất.
*Thanh giả tự thanh: Người trong sạch không cần minh oan.