Phương Tâm trợn tròn mắt, phát hiện mình tuyệt đối không thể hiểu nổi kết cấu não bộ của loài sinh vật như đàn ông.
Cứ sáng sớm là anh họ tới đây, liên tục nói nhớ cô khiến lỗ tai cô thiếu chút nữa mọc gai, tiếp đó còn rất nhiệt tình mời Vĩnh Quần đi ăn cơm.
Ăn cơm thì ăn cơm, sao phải ra ngoài ăn từ trưa đến chạng vạng tối mới trở về, mà mặt mũi cả hai người còn bầm dập hết?
“Phương Tâm, em đói bụng không?” Dù cho một bên mắt thâm tím, nụ cười của Vĩnh Quần vẫn rất đẹp mắt, dù nhìn qua hơi buồn cười, “Buổi tối chúng ta gọi pizza thôi. Anh họ, anh muốn ở lại ăn chung không?” Anh nhanh chóng giấu tay phải sưng to như chân heo ra phía sau.
Hai má Lý Ấp Thanh sưng vù như bị viêm tuyến nước bọt, vừa lục lọi tủ lạnh, vừa không vui vẻ trả lời, “Cậu thấy tôi có vẻ như có thể ra ngoài đi ăn được sao? Tôi muốn ăn pizza Hawaiian.” Anh ta cắn răng chịu đựng chườm túi nước đá lên mặt.
“Hai người đánh nhau sao?” Phương Tâm giận tái mặt.
“Nào có!” Hai người đàn ông đồng thanh thốt lên, sau đó trừng mắt nhìn nhau.
Vĩnh Quần nhẹ nhàng dụ dỗ, “Không có đánh nhau. Vừa hay biết anh họ từng học Taekwondo, anh cũng có tập vài năm nên mới học hỏi một chút. Những vết thương này là do không cẩn thận té ngã thôi.”
Hừ, tốt nhất là do ngã bị thương! Lý Ấp Thanh trừng mắt nhìn anh, bực bội uống một ngụm nước.
Vĩnh Quần nhún vai. Trải qua một trận ‘học hỏi’ kịch liệt, anh thật sự đã nhận không ít thông tin tình báo có lợi.
Đầu tiên, anh xác định được sự yêu thương và bảo vệ Phương Tâm của vị anh họ này đã sớm vượt qua tình cảm ‘anh em như thể tay chân’. Cảm tạ quy định quan hệ huyết thống không được kết hôn, vị anh họ đại nhân cho dù yêu thương Phương Tâm đến mức nào, cũng chỉ có thể bảo vệ Phương Tâm, chứ không có tư cách cạnh tranh.
Nói đến ba người bạn trai cũ của Phương Tâm, thật ra khiến anh khá bất ngờ. Không phải bác sĩ tuổi trẻ tài cao, thì chính là doanh nhân thế hệ thứ hai, mà ngay cả tên bạn trai tiền nhiệm họ Triệu mít ướt mà anh đã gặp trước đó cũng là phó cơ trưởng.
Anh hơi khó tin, những người này đều có điều kiện rất tốt, là những người đàn ông độc thân hoàng kim best-seller trên thị trường hôn nhân.
Anh nhịn không được hỏi: “…Tại sao bọn họ lại muốn chia tay Phương Tâm?”
“Có tên ngại Phương Tâm quá độc lập, có tên nói tính cách không hợp, tên thì nói cách sống quá khác biệt.” Lý Ấp Thanh nghiến răng nghiến lợi, “Mẹ nó, chỉ giỏi lấy cớ, muốn chia tay thì nói chia tay, Phương Tâm cũng chả ôm đùi ai khóc lóc ỉ ôi bao giờ… Chia tay xong lại bò về dây dưa, nhìn mãi cũng phiền chết!”
Anh ta mạnh bạo túm lấy cổ áo Vĩnh Quần, “Oắt con, cậu nghe kỹ cho tôi. Lòng dạ Phương Tâm tốt, tuy nhiên tôi không ngại trở thành kẻ ác! Nếu như cậu đối xử với nó không tốt, coi chừng tôi kiếm người đánh cậu! Nghe rõ hay không?”
“Trong suy nghĩ của tôi, Phương Tâm là người phụ nữ tốt nhất thế giới.” Vĩnh Quần nhíu mày.
Thật sự là thế, anh hoàn toàn nghĩ như vậy.
Bất kể xét theo khía cạnh nào, Phương Tâm đều là một người bạn gái tốt nhất.
Cô dịu dàng chu đáo, khéo léo hiểu lòng người, làm chuyện gì cũng có suy có tính, chưa bao giờ cáu kỉnh vô lý. Có thể cô không biết làm việc nhà, tuy nhiên, điểm thiếu hụt nho nhỏ ấy căn bản không đáng để kể đến.
Được đứng bên cạnh cô thú vị biết bao, cũng là chuyện sinh hoạt thường nhật, cô lại tìm được sự thú vị trong đó.
Trở về Đài Bắc, mỗi ngày cô đều đưa anh tung hoành các con phố lớn ngõ nhỏ, một cửa hàng đồ cổ thú vị, một quán bán tào phớ ngon, một mái nhà ngắm buổi chiều tà đẹp đẽ nhất…
Được đứng bên cạnh cô, như có đóa hoa nở rộ khắp nơi trên chặng đường đời dài đằng đẵng, đâu đâu cũng tràn đầy sức sống.
Kỳ nghỉ dài hạn có lẽ sẽ chấm dứt, tuy nhiên…
Anh không thể không có Phương Tâm.
“Anh được quay về làm việc.” Gối đầu lên đùi Phương Tâm, Vĩnh Quần than thở. Lúc bắt đầu kỳ nghỉ, anh nhàm chán đến sống không bằng chết, hôm nay kết thúc kỳ nghỉ phép, anh càng cảm thấy chán nản hơn.
Rên rỉ một tiếng, anh xoay người ôm lấy eo Phương Tâm, tham lam ngửi hương thơm trên người cô. Chờ anh bắt đầu công việc, không thể nào giờ giờ khắc khắc đều dính lấy cô được.
Phương Tâm ngây người, thật ra thời gian nghỉ của cô đã hết, nhưng cô không gọi điện thoại về công ty, phía bên công ty cũng không ai gọi điện hỏi thăm.
Cũng đúng, cô đã sớm cân nhắc đến tình huống này rồi.
“Có công việc à?” Cô chạm nhẹ vào mái tóc của Vĩnh Quần, “Em cũng không thể suốt ngày đợi trong nhà… Công việc của anh thật sự không liên quan đến phụ nữ chứ?”
Vĩnh Hôn bất ngờ dùng sức hôn cô giống như trừng phạt, hôn đến môi cô hơi đau, “A… Vĩnh Quần! Anh cắn em!”
“Em cho rằng… anh làm cái gì hả?” Cũng nên ngả bài rồi, càng ngày anh càng không thỏa mãn đối với loại quan hệ này, thậm chí càng tham lam hơn, anh muốn thăng chức, tốt nhất có thể trói chặt cô cả đời.
Không biết cô có thích nhẫn kim cương không?
“Anh có thể không đi làm.” Phương Tâm hôn lên trán anh, “Em sẽ kiếm tiền.”
Anh không thích đáp án này, “Rõ ràng em đang bảo anh ăn cơm chùa?! Thật ra …”
“Em không để ý việc này.” Ánh mắt của cô ảm đạm dần, “Haizzz, nếu muốn sống chung với nhau, ai kiếm tiền quan trọng sao?”
Cô thật sự không ngại, ngoại trừ việc trốn tránh ràng buộc hôn nhân ra, Vĩnh Quần chăm sóc tâm hồn và cuộc sống của cô, bọn họ thật ra đã xem như là một gia đình nho nhỏ rồi. Ai quản ngoài, ai chủ trong cũng không quan trọng, quan trọng là hai người có thể sống cùng nhau.
“Anh để ý, hơn nữa rất để ý.” Vĩnh Quần nở nụ cười, rồi móc một tấm danh thiếp ra khỏi túi, “Xin được chỉ giáo.”
Khi mắt cô nhìn thấy tấm danh thiếp, đầu óc đột nhiên tạm ngừng hoạt động. Đọc kĩ nhiều lần mới hoàn toàn tiêu hóa hết chức vụ và tên công ty trên đấy.
Anh là tổng giám đốc Hách Lâm? Là doanh nghiệp thần bí sở hữu những Chuyên gia Kế toán giỏi nhất nước, công ty luật, công ty tín dụng thương mại… đang làm mưa làm gió hai giới chính – thương?
Phiếm Mỹ và Hách Lâm từng hợp tác, hơn nữa cô luôn cẩn thận tìm hiểu bối cảnh của đối tượng làm ăn.
Nét mặt Phương Tâm tái nhợt: “Anh… là tổng giám đốc Hách Lâm?”
Vĩnh Quần cảm thấy có điều không đúng, “Phương Tâm? Xin lỗi em, đến bây giờ mới nói cho em biết, em nhất định rất ngạc nhiên? Khi nhìn thấy mẩu quảng cáo, vừa hay anh cũng đang trong kỳ nghỉ, nhưng anh không cố ý lừa gạt em…”
“Em hiểu.” Cô cúi đầu nhìn tấm danh thiếp, biểu cảm vẫn trống rỗng như cũ, “Em hiểu, là em đã hiểu lầm.”
“Phương Tâm…” Sự bình tĩnh của cô ngược lại khiến anh sợ hãi, “Anh rất thật lòng với em. Anh hy vọng có thể đối xử tốt với em, anh thật sự rất yêu em, chỉ là… chỉ là anh không biết nên mở lời như thế nào, trong lúc còn không chắc chắn tình cảm của em đối với anh, anh không muốn dọa em bỏ chạy.”
“Ừ…” Cô miễn cưỡng cười cười, “Có chút đột ngột, cho nên em hơi giật mình. Không ngờ em luôn nhắm trúng những người không thích hợp, xem như là số mệnh vậy…”
“Anh và những tên bạn… tên trứng thối kia không giống nhau!” Anh vô cùng sốt ruột và phẫn nộ, “Phương Tâm, em nên có lòng tin với anh!”
Cô ngơ ngác nhìn anh trong lúc, nở nụ cười, “Sao lại sốt ruột như thế? Còn đổ mồ hôi đầy đầu, không sao… Ha ha, em chỉ dọa anh thôi, ai bảo anh làm em sợ chứ?”
Vĩnh Quần nhẹ nhàng thở ra, ôm chặt lấy cô.
Chẳng qua, anh không thấy được sự thay đổi hoảng hốt trên gương mặt của Phương Tâm.
Cuộc đối thoại rất quen thuộc. Tình yêu đúng là vòng tuần hoàn tàn khốc… phải không?
Người bạn trai thứ hai cũng từng nói với cô: “Anh không giống với tên trứng thối đó, em nên có lòng tin với anh!” Sau đó anh ta gặp được một người con gái mỏng manh mít ướt liền chia tay cô.
Khi quen Triêu Gia, hắn cũng nói, “Anh không giống với mấy tên trứng thối đó, nếu như em yêu anh thì hãy tin tưởng anh!” Sau đó trong miệng thì hắn nói yêu cô, quay lưng liền lên giường với người phụ nữ khác, cô không ngừng nhẫn nại, không ngừng chờ đợi, cho đến khi hắn gặp được người con gái mỏng manh yếu đuối khác, cũng chia tay với cô.
Mỗi một giai đoạn tình cảm, cô đều hết lòng đầu tư, hết lòng đắm say, đến mức trong khoảng thời gian yêu đương, cô sẽ không thèm chú ý đến người con trai nào khác, trong mắt chỉ có người khiến cô yêu nồng nàn. Cô luôn cố gắng làm việc, cẩn thận chở che cho mối tình của mình, nhưng vẫn không thay đổi được kết quả cuối cùng.
Bọn họ tranh nhau rời bỏ cô, khi gặp phải khó khăn lại quay về tìm cô, đến lý do cũng giống nhau — “Không thể tìm được người phụ nữ nào yêu họ hơn cô.”
Có lẽ bọn họ đều cho rằng cô là người yêu tốt nhất. Nhưng cô chưa bao giờ muốn trở thành người yêu tốt hay cái quái gì cả, cô chỉ muốn một người đàn ông chỉ thuộc về cô, chỉ yêu mỗi cô mà thôi.
Cô chỉ có thể an ủi bản thân, những người đàn ông này tốt quá, cho nên cạnh tranh khốc liệt. Nếu như là một người bình thường? Hoặc đã bình thường hơn một chút… có lẽ cô có thể tìm được tình yêu của mình.
Nhưng Vĩnh Quần… ngay cả từng câu từng chữ cũng tương tự. Ha ha… Cô đột nhiên cười khổ một tiếng.
Vòng tuần hoàn thảm thương này rốt cuộc đến khi nào mới có thể chấm dứt? Cô cảm thấy mệt mỏi quá rồi, mệt mỏi quá…
Kỳ nghỉ dài hạn, cũng đã kết thúc.
Vĩnh Quần trở về công ty, lập tức bận tối mày tối mặt.
Nhưng anh không muốn một cuộc sống sinh hoạt mà không có Phương Tâm, cho nên anh mở lời: “Phương Tâm, em muốn ở cùng anh hay muốn anh đến chỗ của em?”
Bây giờ, giữa bọn họ đã không còn bí mật, việc Phương Tâm có thể dễ dàng tha thứ cho anh khiến anh cực kỳ vui vẻ, thế nên anh không chú ý đến sự thay đổi nho nhỏ của cô.
“Em dọn đến chỗ ở của anh đi.” Cô suy nghĩ thuận tiện cho hai bên.
Vĩnh Quần nở nụ cười, “Anh cũng thích em dọn đến. Em sẽ thích quản gia Trần, tay nghề của dì ấy rất tốt…”
Phương Tâm cười xòa, xách một túi hành lý đơn giản chuyển đến nhà anh.
Nhà Vĩnh Quần rất rộng, được thiết kế với hai màu đen trắng tối giản vô cùng nam tính; có một phòng bếp nhỏ nhưng không có phòng khách, có thể nhận ra chủ nhân căn nhà không có ý định tiếp đãi bất kì vị khách nào.
Tuy nhiên vừa khi đặt chân vào, Phương Tâm đã cảm thấy rất thân thiết, những kệ sách bao vây đặc kịch bốn phía, các cuốn sách được đặt tùy ý trên giường hoặc trên bàn, là sự mất trật tự một cách gần gũi.
“Chỉ có từng này hành lý thôi à?” Vĩnh Quần bất ngờ, đúng ra còn ít hơn so với lúc đi du lịch.
“Cũng không xa, thiếu thì có thể quay về lấy.” Cô trả lời qua loa, nhún nhún vai, “Dù sao ở bên chỗ anh cái gì cũng có.”
Anh nhìn cô thận trọng chăm chú, cô đáp lại anh bằng một ánh mắt vô tội.
Chỉ vì lười? Anh yên tâm rồi. Phương Tâm thân yêu của anh, thật sự không giỏi những việc vặt vãnh.
“Anh sẽ về sớm.” Anh hôn Phương Tâm một cái rồi đi ra ngoài.
Đợi cánh cửa đóng lại, nụ cười trên môi Phương Tâm dần tắt ngấm. Ngắm chiếc chìa khóa Vĩnh Quần đưa cho cô, cô không hiểu sao cảm thấy mệt mỏi.
Cô không rõ bản thân. Không phải vì vòng tuần hồi yêu hận khốc liệt nên quyết tâm từ bỏ tình yêu sao? Tại sao lại khiến bản thân rơi vào tình huống như thế này?
“Tiêu tiền, thật sự nhẹ nhõm hơn.” Cô lẩm bẩm, nét đau đớn mờ mịt xuất hiện trên gương mặt xinh đẹp.
Tại sao mỗi cuộc tình đều có cùng một điểm bắt đầu, kết thúc sẽ có gì khác nhau?
Cô nằm lỳ trên giường mãi không nhúc nhích. Đây là số mệnh hay chỗ thiếu sót? Tại sao tình yêu của cô đều có chuỗi trình tự giống nhau? Cô khó có thể tin rằng Vĩnh Quần sẽ có điều gì khác biệt.
Cô bằng lòng dọn đến bởi vì cô không nghe lời, cũng không thể rời đi.
Nếu như phải tiến đến giây phút tệ nhất, cô chỉ cần nhấc hành lý rời đi là xong.
Ít nhất, hiện tại cô cảm thấy hạnh phúc. Cô tự an ủi bản thân, ít nhất bây giờ còn thú vị, không phải sao? Đợi đến giây phút chia tay, mối quan hệ trở nên tẻ nhạt, lúc đó rời đi cũng không sao.
Một chút đau… cũng sẽ không sao.
Phương Tâm phớt lờ công ty quảng cáo Phiếm Mỹ bởi vì cô hiểu rất rõ tổng giám đốc không muốn cô quay về, vừa hay cô cũng không có ý định quay lại dưỡng lão ở đó, tổng giám đốc đã giúp cô sắp xếp một vị trí “tốt”, trưởng phòng Bộ Dịch vụ Tổng hợp.
Rất cảm ơn, tuổi tác của cô còn quá sớm để dưỡng lão. Truyện Xuyên Nhanh
Cô tìm vài công ty, cuối cùng cũng chọn ra một công ty outsourcing chuyên tiếp nhận hoạch định dự án (1). Công ty nhỏ này cơ bản cái gì cũng làm, cái gì cũng nhận, từ dự án của cơ quan nhà nước, đến nhận thầu in ấn quảng cáo, rất hợp với tính thích sự mới mẻ của cô.
(1) Outsourcing = thuê ngoài: một thuật ngữ kinh tế, một hình thức chuyển một phần nhiệm vụ công ty sang nhân công bên ngoài.
Vừa mới vào, ông chủ nhìn vào chức vụ phó tổng giám đốc công ty quảng cáo Phiếm Mỹ, lập tức ném cho cô một bản dự án lớn – công trình cảnh quan tháp linh cốt, khiến cô cười đến mức đau hết cả hông.
Tuy nhiên cách suy nghĩ kì quái của cô đã mở ra một con đường riêng. Nếu người bình thường thực hiện dự án này, họ sẽ xây dựng sơ sài thêm công viên vào tháp linh cốt coi như xong. Nhưng ngoại trừ quy hoạch cảnh công viên hoa lá xum xuê, cô còn lợi dụng tầng cao nhất của tháp linh cốt để thiết kế một quán cà phê với tầm nhìn hoàn hảo có thể ngắm cảnh 360 độ, kèm theo một bãi đỗ xe thích hợp cho trạm trung chuyển giữa tàu điện ngầm MRT và xe buýt miễn phí.
Khi chủ xí nghiệp trông thấy bản kế hoạch, hai mắt nhìn chằm chằm không dứt.
Sau mấy lần họp mặt, không ngờ bản kế hoạch hão huyền này có thể vượt qua kiểm tra. Yêu cầu duy nhất của chủ sở hữu là Phương Tâm trực tiếp giám sát toàn bộ quá trình.
Nói thật ra, khoảng thời gian thi công các dự án là khoảng thời gian vui vẻ của Phương Tâm. Mỗi ngày đều đem hết tất cả sức lực ném vào công việc, tạm thời bỏ lại những bất an trong tương lai.
Vĩnh Quần bận bịu, cô cũng bận bịu. Bình thường khi về nhà, hai người chỉ kịp âu yếm, thổn thức về nỗi nhớ, sau khi hoan ái liền chìm vào giấc ngủ say.
Không có tranh cãi, cũng không có xung đột, cô thậm chí vui mừng vì hai người bận rộn như thế…
Có lẽ, sống chung cũng là một kiểu yêu đương. Sử dụng tiết kiệm, nói không chừng bọn họ có thể đi hết cả đời, mà vận xui tình yêu cũng có thể hoãn lại vô thời hạn.
Mỗi ngày chui rúc vào lòng Vĩnh Quần, lắng nghe nhịp tim vững vàng của anh, Phương Tâm mang một tâm tình hân hoan đồng thời buồn phiền khôn xiết, cô sẽ cẩn thận cất giữ thật sâu chút dịu dàng và ngọt ngào này.
Được nạp năng lượng từ kỳ nghỉ, cũng có lẽ vì có được tình yêu thoải mái, Vĩnh Quần trở về cương vị công tác với tinh thần dồi dào.
Ông Chương lặng lẽ quan sát sự thay đổi của anh, quyết định không nói toạc ra.
Nếu như chỉ là tình cảm thoáng qua… Đàn ông mà, bao giờ cũng cần phụ nữ bầu bạn, ông làm cha không tiện can thiệp việc này, nhưng nếu bàn đến chuyện kết hôn thì là một chuyện khác. Nhất là tổng giám đốc Hách Lâm, chuyện hôn nhân là không thể tự quyết định được.
Chương gia bọn họ mấy đời hiển hách, dựa vào quan hệ tốt đẹp hại bên chính thương, hắc bạch, dựa vào khứu giác nhạy cảm với sự thay đổi thời cuộc, cẩn thận lựa chọn thông gia, mới có thể có ngày hôm nay.
Một gia tộc khổng lồ, hành vi phải vô cùng cẩn thận, không tiếp nhận bất kì phỏng vấn truyền thông nào. Trên thực tế, truyền thông cũng không nắm rõ gia tộc và doanh nghiệp dưới cơ, ánh mắt của người bên ngoài đều tập trung vào các doanh nghiệp con dưới sự quản lý của gia tộc, ví dụ như công ty kế toán chuyên nghiệp, công ty tín dụng thương mại vân vân,… đều là những cái tên nổi bật trong giới.
Số cổ phần doanh nghiệp trong phạm vi của Chương gia, phần lớn cổ phiếu do thân tộc nắm giữ, nhưng quyền kinh doanh thực tế là nằm trong tay Hách Lâm.
Bắt đầu quản lý sự nghiệp khổng lồ của Chương gia không hề dễ dàng, muốn duy trì nó càng khó hơn. Vì vậy thân là tổng giám đốc, hôn nhân không được tự ý quyết định, mà đây chỉ là cuộc trao đổi quyền lợi.
Ông Chương nghĩ đến lần cự tuyệt lời mời “ăn cơm” thứ sáu của con trai, không khỏi lâm vào trầm tư.
Ông có ba đứa con trai, hai tên đầu đáng chết chạy trốn vì tình, chỉ còn lại một đứa này, ông cần cẩn thận hơn. Dù sao thời đại khác biệt, người làm cha như ông thật ra không còn nhiều trọng lượng.
“Cha, cha có việc gì thì cứ việc nói thẳng.” Ánh mắt của cha khiến Vĩnh Quần có chút sợ hãi.
“Con trai, cũng chỉ là ăn cơm, tại sao lại phản ứng kịch liệt như thế?” Ngữ điệu của ông Chương vô cùng ôn hòa, “Hay là con bất mãn với vị thiên kim danh môn cha sắp xếp cho con? Danh sách của cha còn rất dài, cuối cùng con sẽ tìm được người mình thích thôi.”
Vĩnh Quần nâng cao cảnh giác, biết rõ điều gì đến sẽ đến: “Cha, thật ra chúng ta nên nhìn xa hơn một chút.” Anh không hề muốn cưới con gái chính trị gia hay em gái đại ca xã hội đen gì cả, cho dù ý chí như sắt thép của cha, tuy nhiên thật không may, trong ba anh em nhà anh, anh là người giống cha nhất, đặc biệt là có một ý chí cứng cỏi.
“Hửm? Ý con nói những người cha lựa chọn làm con dâu tương lai đều là không nhìn xa trông rộng?” Ông Chương lộ ra vẻ mặt hòa ái dễ gần.
Đối mặt với cha thật mệt mỏi, Vĩnh Quần phải dùng hết 200% tinh thần: “Thời đại đang thay đổi, gia tộc chính trị và gia tộc hắc đạo không phải kế hoạch lâu dài. Hách Lâm chúng ta hiện giờ có thể đứng sừng sững không phải nhờ vào quan hệ chính – thương hay hắc – bạch, mà bằng thủ đoạn kinh doanh. Nói như vậy có phải nên phóng xa tầm mắt hơn một chút, ví dụ như một nữ doanh nhân? Hoặc là tổng giám đốc, phó giám đốc? Xét lấy bối cảnh gia thế để chọn nữ chủ nhân Chương gia đời sau thật sự có hơi mạo hiểm.”
“Con nghĩ mẹ con không phù hợp sao?” Cha Chương mỉm cười, “Nếu để mẹ con nghe thấy chắc chắc bà ấy sẽ rất buồn. Bà ấy xuất thân từ Thiên Đạo Minh (2), con còn cho rằng bà ấy không phù hợp với vai trò nữ chủ nhân Chương gia không?”
(2) Một trong bốn băng đảng lớn nhất Đài Loan: Trúc Liên Bang, Tứ Hải, Thiên Đạo Minh và Tùng Liên Bang
Vĩnh Quần chửi thầm trong lòng. Năm đó thật ra cha đã có tình cảm với mẹ, chỉ vừa vặn tên của mẹ nằm trong danh sách chọn vợ mà thôi, cái này có thể lấy ra đánh đồng với nhau à?
Tuy nhiên vừa nghĩ đến mẫu thân đại nhân, anh chợt cảm thấy lạnh cả xương sống. Người ngoài luôn khen ngợi mẹ có khí chất xuất chúng, nhưng lại không biết tính tình gắt gỏng tiềm ẩn của bà, động một chút là cầm dao đuổi theo con trai. Thời thơ ấu, ba người anh em bọn họ rất sợ bà, bây giờ nhìn thấy vẫn còn run rẩy.
“Con không có ý như vậy! Mẹ rất tốt, là nhờ vào vận mệnh của cha tốt mới có thể chọn trúng một người cao quý, tao nhã, tập hợp tất cả các tính cách và tài trí của người con gái hoàn mỹ như mẹ con giữa hàng ngàn cái tên trong danh sách đề cử…” Vĩnh Quần khẩn trường tâng bốc mẹ mình lên, miễn cho rước lấy tai bay vạ gió.
Ông Chương cười vui vẻ khi nghe thấy anh thổi phồng một cách trơn tru, tự nhiên như thế: “Được rồi, mẹ của con rất tốt, cha là người hiểu rõ nhất. Con có đề nghị như vậy có phải đã phát hiện một viên ‘ngọc thô’ rồi không? Hay giống như hai người anh trai của con cũng đã yêu trúng con gái gia đình bình thường?”
Ông vỗ vai con trai mình với vẻ tiếc hận: “Con trai, hai người anh của con đều hiểu lầm mẹ cả. Yêu con gái gia đình bình thường không có vấn đề gì, cho dù muốn kết hôn cũng không sao, cha tin ánh mắt nhìn người của con trai ta, người các con vừa ý tuyệt đối không phải người hời hợt, chỉ cần cô gái ấy đảm đương nổi vị trí nữ chủ nhân Chương gia đời sau, chúng ta cần gì phản đối?” Ông dùng ánh mắt ấm áp nhìn con trai, “Cô gái của con đã xuất hiện rồi?”
Vĩnh Quần gần như đã thốt ra nhưng lại cảm thấy có gì không đúng. Theo sự hiểu biết của anh, biểu hiện ngoài mặt của cha mẹ luôn văn minh và mềm mỏng, sẵn sàng lắng nghe tâm sự của con trai và thuộc hạ, nhưng trên thực tế lại đa mưu túc trí, luôn phát triển tình huống theo hướng bọn họ khó lường nhất.
“Thật ra con còn trong giai đoạn quan sát.” Anh cười trừ, trong lòng mang chút cảnh giác.
“Hôn nhân đại sự, thật sự cần phải cẩn thận.” Ông Chương vỗ nhẹ lên vai anh, “Quan sát nhiều một chút cũng không có gì không tốt. Ngày mai cha với Hoàng Đổng có một buổi tiệc, con cũng cùng đi đi.”
Do dự chốc lát, anh lắc đầu: “Cha à, ngày mai công ty có rất nhiều việc cần phải giài quyết, bữa tiệc này chắc con không thể tham dự được rồi.” Anh cũng không muốn tham dự bất kì buổi tiệc gặp mặt trá hình nào.
“Không sao, con cũng không cần ép bản thân.” Ông Chương cười cười đầy hàm ý.
Không nghĩ sẽ vượt qua kiểm tra một cách dễ dàng, Vĩnh Quần thở phào nhẹ nhõm. Có lẽ không khó như vậy? Cũng nói không chừng anh nghĩ quá nhiều rồi, Phương Tâm đáng yêu bao nhiêu, tài giỏi bao nhiêu, ngay cả một công vụ bình thường không có gì đặc biệt cô có thể tạo ra thành tích bất ngờ…
Nghĩ đến quán cà phê trên tháp linh cốt kia, anh không khỏi nhỏen miệng cười.
Sau khi tạm biệt cha, anh dồn hết tâm sức giải quyết hết tất cả công việc tồn đọng chỉ mong có thể về sớm với Phương Tâm.
Lúc về tới nhà, anh mua một bó hoa hồng trắng ở hàng bán hoa dưới tầng, nếu không phải chọn không được chiếc nhẫn vừa ý, chỉ sợ anh đã mang chiếc nhẫn về cùng.
Hôm nay anh về tương đối sớm, chỉ mới hơn bảy giờ, nghĩ thầm Phương Tâm chắc hẳn tám chín giờ mới về đến nhà, cho nên anh tận dụng thời gian làm một nồi sườn hầm thuốc bắc. Mấy ngày nay cô bận bịu gầy đi rất nhiều, anh chỉ để bụng nhưng không nói gì.
Nhưng ngoài ý muốn, anh vừa vào phòng ngủ đã phát hiện Phương Tâm ngồi ngẩn ngơ trên giường.
“Phương Tâm?” Anh vui vẻ đem hoa đến trước mặt cô, “Sao hôm nay em về sớm thế?”
Nhận lấy hoa hồng, Phương Tâm rất muốn cười một cái để anh yên tâm, nhưng khóe miệng cô chỉ có thể miễn cưỡng nhếch lên một ít.
“Có chuyện gì xảy ra vậy em?” Vĩnh Quần cảm thấy tình hình khá nghiêm trọng. Phương Tâm luôn khống chế tốt tâm trạng của mình, cho đến bây giờ anh chưa từng thấy cô không vui như thế này.
“Không có việc gì…” Cô mù mờ hơn nữa còn rất hoang mang, “Em cũng không biết đã xảy ra chuyện gì. Em đột nhiên bị đuổi việc, ông chủ yêu cầu em tạm thời rời khỏi vị trí công tác nhưng không nói nguyên nhân vì sao. Em cho rằng dự án em phụ trách xảy ra tình huống ngoài ý muốn nhưng tất cả mọi chuyện rất thuận lợi, cuối tháng này dự án có thể nghiệm thu rồi.”
Cô nhíu mày: “Em không biết đã xảy ra chuyện gì nữa.” Cô hiểu có chuyện gì không đúng nhưng lại chỉ có thể run rẩy ôm chặt hai tay, mệt mỏi không muốn làm cái gì.
Đầu tư bao nhiêu tâm huyết cuối cùng chỉ nhận được kết quả này, bây giờ, cái gì cũng không có…
Lòng Vĩnh Quần bỗng lạnh lẽo hẳn, anh không muốn tin nhưng sự thật bày ra trước mắt.
“Không sao, công việc có thể tìm lại.” Ngay cả anh cũng cảm thấy lời an ủi này rỗng tuếch, nhưng ngoại trừ ôm chặt lấy cô, anh không biết phải làm gì nữa, “Đến chỗ anh làm thì sao? Anh có thể tìm giúp em một công việc phù hợp ở công ty.”
Cô phấn chấn lại: “Này, anh đang nói gì thế? Em là loại phụ nữ bất tài chỉ biết dựa vào đàn ông à?” Đưa tay chạm lên mặt anh, “Không sao đâu, anh không cần lo lắng. Bằng năng lực của em còn sợ không tìm được việc khác? Có lòng tin với em một chút đi nào.”
Vĩnh Quần yên lặng. Anh hoàn toàn có lòng tin với Phương Tâm, nhưng người anh không có lòng tin nhất… là cha của mình.