Từ khi Hiên Cảnh xuất hiện trong cuộc sống của Tần Hiểu, Tần Hiểu liên tục làm ra những chuyện rất điên cuồng. Ví như nhảy cầu, ví như bay lên đạp người ta. Trước đây những chuyện này, dù nàng muốn cũng sẽ không nghĩ đến, nhưng kết quả là nàng đã làm rồi.
Ngay cả bây giờ, nàng vẫn đứng giữa người bạn lâu năm Chu Tiểu Bạch, với việc Hiên Cảnh đang bị thương. Với sức một mình cô ấy, phải chống lại ít nhất 6 7 người của Chu Tiểu Bạch.
Bầu không khí đông lại, ngàn cân treo sợi tóc.
Chu Tiểu Bạch nhìn Tần Hiểu với ánh mắt rất phức tạp, ngạc nhiên, tức giận, khinh thường, còn có đau lòng.
Nhớ tới lúc còn đi học, Tần hiểu luôn xem thường mấy bài viết, văn chương phân tích thật nực cười. Làm sao có thể chỉ một ánh mắt, mà nhìn ra nhiều cảm xúc với suy nghĩ bên trong?
Lúc này thì nàng đã hiểu, nghệ thuật bắt nguồn từ đời sống, những việc này thật sự có thể! Chu Tiểu Bạch ở trước mặt chính là một ví dụ, thậm chí có thể đưa vào sách giáo khoa Trung Quốc.
"Cậu đang nghĩ làm sao giúp cô ấy à? Tần Hiểu." - Giọng của Chu Tiểu Bạch rất lạnh, nhưng nét mặt lại đau lòng.
Tần Hiểu vẫn đang đeo cái tay gãy trước ngực, nhưng cũng không chút nào yếu thế: "Cô ấy đã bị thương. Cậu vẫn không tha cho cô ấy sao?"
Khi Tần Hiểu chạy đến cửa sau công viên Triều Dương, thì họ đã chạm mặt nhau.
Tần Hiểu luôn nghĩ rằng, Hiên Cảnh sẽ không đi xa đến cuộc hẹn hoang đường này. Nhưng khi Tần Hiểu tình cờ nhận ra một vài thứ, nàng không khỏi lo lắng, liệu Hiên Cảnh có vì tin nhắn của nàng, mà trong đêm đi xa đến vậy để gặp nàng.
Tần Hiểu chạy quanh công viên khá lâu, không thấy bóng ma nào. Bình tĩnh suy nghĩ, liền tìm mấy nơi hẻo lánh. Đến khi chạy tới cửa sau, đầu tiên là nhìn thấy một đám người, Hiên Cảnh bị dồn vào góc, tóc có chút rối, gò má trái sưng đỏ, khóe miệng dính máu. Chu Tiểu Bạch đứng trước mặt cô ấy nói gì đó, những người phía sau cũng không phải người lương thiện gì.
Nói thật, ai trong hoàn cảnh này đều sẽ sợ hãi, nhưng vẻ mặt Hiên Cảnh lại rất bình tĩnh.
Khóe miệng hơi nhếch lên, ánh mắt nhàn nhạt nhìn Chu Tiểu Bạch.
Thành thật mà nói, nét mặt đó của Hiên Cảnh cực kỳ đẹp.
Không khí về đêm dường như cũng trở nên nặng nề, làm người ta khó thở. Cũng giống như một vở kịch, mang theo buồn thương có chút chán chường. Thế nhưng bản thân bóng tối cũng có sức sống và khí chất, mà Hiên Cảnh chính là người tô điểm thêm cho những điều này.
Khi đó, Tần Hiểu cảm thấy Hiên Cảnh như một màu đỏ --- một màu sắc không hề phù hợp với lý tính. Nhưng bất luận kiểu gì, ý nghĩ này cứ xuất hiện trong đầu Tần Hiểu. Truyện Thám Hiểm
Chu Tiểu Bạch giữ chặt cánh tay Hiên Cảnh, ép cô ấy vào tường, đưa mặt đến gần. Chu Tiểu Bạch nhìn Hiên Cảnh với ánh mắt sáng rực phản chiếu ánh trăng, tràn đầy dục vọng.
Hiên Cảnh cũng không còn giãy giụa vô ích nữa, trái lại khẽ mỉm cười, nói:
"Chu Tiểu Bạch, cô thật mất mặt. Cô yêu tôi nhiều thế sao?"
Lời nói đầy khiêu khích.
Cô ấy vẫn trêu chọc.
Chu Tiểu Bạch làm bộ muốn hôn cô ấy, cô ấy quay đầu đi. Chu Tiểu Bạch nắm hàm dưới của cô ấy, mạnh mẽ xoay mặt cô ấy lại.
Nỗi đau thoáng qua khuôn mặt xinh đẹp của Hiên Cảnh, chỉ trong nháy mắt nhưng tác động mạnh đến Tần Hiểu. Cảm xúc trong lòng của Tần Hiểu điên cuồng sôi trào, suy nghĩ của nàng không theo kịp phản xạ có điều kiện của cơ thể. Khi nàng nhận thức được, thì nàng đã phóng tới đẩy Chu Tiểu Bạch ra khỏi Hiên Cảnh.
Chu Tiểu Bạch lảo đảo, nghi hoặc quay đầu xem đứa chết tiệt nào xuất hiện vào lúc quan trọng này.
Cậu không ngờ rằng, là Tần Hiểu. Cậu chưa từng nghĩ Tần Hiểu sẽ có hành động chống lại mình.
Ngăn cản người phía sau muốn tiến tới, Chu Tiểu Bạch nhìn Tần Hiểu với nét mặt đầy sự khó hiểu.
"Tần Hiểu, cậu làm gì?" - Chu Tiểu Bạch nhất thời không xác định được, đây là tình huống gì.
Tim Tần Hiểu đập mạnh như trống đánh, nàng cảm thấy hơi thở của Hiên Cảnh ở phía sau. Thậm chí có thể cảm nhận được, ánh mắt ấm áp đang nhìn nàng.
Một khát vọng bảo vệ mãnh liệt, khiến toàn thân Tần Hiểu nóng bừng. Thậm chí tâm trí bình tĩnh và tỉnh táo lạ thường.
"Đủ rồi, Tiểu Bạch." - Tần Hiểu nói: "Cậu làm vậy thật sự rất khó nhìn."
Im lặng. Sau đó, nét mặt của Chu Tiểu Bạch liên tục thay đổi.
"Được, cậu bảo vệ cô ta." - Chu Tiểu Bạch lấy thuốc lá ra, nhanh châm một điếu, cúi đầu để không nhìn Hiên Cảnh với Tần Hiểu, tập trung hút thuốc.
Những nam nữ nhàn rỗi phía sau Chu Tiểu Bạch, dường như rất nể mặt Chu Tiểu Bạch. Lúc nãy cậu cản họ lại, nên họ cũng không vội vàng ra tay. Vì thế, họ cũng đứng im một chỗ, vẫn không quên chế nhạo Tần Hiểu.
"Ra vẻ cái gì, nhìn lại bản thân kìa, gãy một tay còn muốn làm anh hùng! Mau về nhà phơi nắng đi!"
"Mày không về, coi chừng gãy luôn tay kia đó nhóc."
......
Trong lòng có sợ hãi, nói không có là xạo. Từ nhỏ tới giờ, Tần Hiểu là một người an phận, hoàn cảnh như vậy nàng chưa từng gặp. Nếu đám người đó cùng lúc lao lên, đừng nói là gãy một tay, cho dù có mọc ra thêm 8 cái tay, cũng sẽ bị đè xuống đất đánh cho một trận.
Tần Hiểu vô thức nuốt nước bọt.
Chu Tiểu Bạch ném tàn thuốc xuống đất, trừng mắt nhìn Tần Hiểu, nói: "Tần Hiểu, mình rất khâm phục sự dũng cảm của cậu. Bình thường mình cứ nghĩ cậu là đứa nhu nhược nhát gan, không có chủ kiến, chuyện gì cũng phải nhờ Tiểu An quyết định dùm. Nhưng hôm nay, vào lúc này, cậu dám cản trở mình, mình rất khâm phục cậu. Thế nhưng!" - Giọng của Chu Tiểu Bạch đột nhiên cao lên một quãng tám, gần như hét: "Thế nhưng cậu cho mình cái lý do đi!!"
"À?"
"Tại sao cậu lại che chở cho cái thứ phụ nữ thối đã đùa giỡn mình? Nếu như cậu không cho mình một lý do hợp lý, thì đừng trách Chu Tiểu Bạch mình, không để ý đến tình bạn với Tần Hiểu cậu. Mình cũng xử luôn cậu."
Lúc này, Hiên Cảnh ở phía sau, kéo cổ áo Tần Hiểu lôi nàng ra sau, bước ra trước, nhìn thẳng vào Chu Tiểu Bạch, nói: "Cô có bản lĩnh thì nhắm vào một mình tôi, người khác không liên quan. Dù cô đem rất nhiều người bao vây tôi ở một nơi như vậy, nhưng tôi rơi vào tay cô, không có gì để nói. Nhưng, Chu Tiểu Bạch cô, tốt nhất là giết tôi ngay hôm nay, nếu cô không giết tôi, thì tôi nhất định sẽ giết cô."
Hiên Cảnh không có chút sợ hãi, lời nói này cũng rất phù hợp với tác phong của nàng. Tính cách của Hiên Cảnh quá cứng cỏi và kiêu ngạo, huống chi lại 1 mình lớn lên trong hoàn cảnh phức tạp ở nước ngoài, chỉ thế này mà muốn dọa nàng sao. Chu Tiểu Bạch đánh giá thấp Hiên Cảnh hung hăng này rồi.
Có điều, Chu Tiểu Bạch cũng không phải quả hồng mềm có thể tùy ý lay chuyển.
"Cô yên tâm, tôi sẽ thỏa mãn cô. Để cô đến phút cuối, rồi từ từ giết cô."
Hiên Cảnh lùi về sau một bước, bảo vệ Tần Hiểu ở phía sau, nhỏ giọng nói bên tai cô: "Chút nữa tôi cản họ, cô nhân cơ hội chạy đi."
"Không." - Tần Hiểu kiên định nói.
"Không phải cô không muốn nhìn thấy tôi sao? Tôi đối xử với cô như vậy, cô cần gì ở lại dọn dẹp cái mớ hỗn độn của tôi."
Tần Hiểu với Hiên Cảnh nhìn nhau, đột nhiên cảm thấy gò má sưng phồng của Hiên Cảnh như một cục đường, rất đáng yêu. Liền mỉm cười.
Hiên Cảnh cau mày: "Cô bị điên à?"
Hai lần như vậy làm Tần Hiểu cảm thấy nhẹ nhõm, giống như có thể vứt bỏ hết lo lắng, mọi thứ không còn quan trọng nữa.
Tần Hiểu nhìn thẳng Chu Tiểu Bạch, một tay vòng qua eo Hiên Cảnh, nói: "Quan trọng, đây là lý do cậu muốn."
Sau đó thì hôn lên môi Hiên Cảnh.
Môi Hiên Cảnh được trộn lẫn với mùi máu, mềm mại, đầy đặn mê người.
Tần Hiểu rời khỏi môi Hiên Cảnh, nhìn mặt cô, phát hiện mặt cô đầy ngại ngùng, ửng hồng, ánh mắt đầy thẹn thùng nhìn Tần Hiểu. Nét mặt như thế này, Tần Hiểu cho rằng, mãi mãi sẽ không bao giờ xuất hiện trên khuôn mặt đầy kiêu ngạo của Hiên Cảnh.
Những cú đấm đá của nhiều người, cũng không làm Hiên Cảnh chớp mắt. Nhưng nụ hôn của Tần Hiểu, lại khiến nàng bối rối.
Tần Hiểu quay đầu nhìn Chu Tiểu Bạch, nói: "Cô ấy là cô gái của mình, nếu cậu muốn làm khó cô ấy, thì bước qua mình. Cho dù gãy hết tay chân, mình không chết, thì đừng hòng đụng vào cô ấy."
Tần Hiểu bị tác động bởi nét mặt ngượng ngùng của Hiên Cảnh, tinh thần được nâng lên rất nhiều. Nàng chưa từng nói những lời khó nghe, nhưng không ngờ, lần đầu tiên nói lại thuận miệng như vậy.
Người phía sau Chu Tiểu Bạch muốn tiến lên, lại bị cậu cản.
Chu Tiểu Bạch tức đến mức, nói năng lộn xộn: "Được, cậu được lắm, Tần Hiểu, chơi gian lắm. Cậu nói, hôm nay cậu nhất định bảo vệ cô ta?"
"Phải!" - Tần Hiểu kiên định trả lời.
Chu Tiểu Bạch chỉ vào nàng, nói: "Được! Chuyện hôm nay mình sẽ nhớ kỹ. Nói thật, đừng ép mình động vào cậu, cho dù người khác chạm vào một sợi lông của Tần Hiểu cậu, mình sẽ liều với nó!" - Sắc mặt Chu Tiểu Bạch âm trầm.
Tần Hiểu không đành lòng, nhẹ nhàng gọi: "Tiểu Bạch...."
"Được rồi, được rồi, đừng kêu mình, hai người đi đi. Nhưng sau này, đừng để mình gặp lại hai người, nếu không sẽ không đơn giản như hôm nay đâu."
"Tiểu Bạch....."
"Cút cho mình!"
Chu Tiểu Bạch hét lớn.
Hiên Cảnh kéo Tần Hiểu đi, Tần Hiểu thỉnh thoảng quay đầu, thấy Chu Tiểu Bạch với đám người kia vẫn đứng đó. Đèn đường phản chiếu dáng người mảnh khảnh của cậu ấy, trông thật cô đơn.
Hai người đi tới bên lề đường, lúc này rất ít xe qua lại.
Hiên Cảnh vẫn nắm tay Tần Hiểu.
Im lặng, cả hai nhìn nhau.
Tần Hiểu muốn giải thích, mấy câu nói lúc nãy là do tình huống cấp bách, không còn cách nào. Vì thoát khỏi cảnh khó khăn đó, nên mới nói để Hiên Cảnh yên tâm.
Có thể Tần Hiểu có chút chột dạ, những hành động đó có chút bốc đồng và dục vọng.
Nàng không biết nên giải thích với Hiên Cảnh thế nào, giống như lúc này, nàng không biết phải làm sao rút tay khỏi tay Hiên Cảnh.
Ngược lại, Hiên Cảnh thở dài một hơi, buông tay Tần Hiểu, cứ nhìn thẳng vào con đường đối diện, mang theo giọng tự giễu, nói: "Tôi biết cô chỉ nói đùa, cô không cần cảm thấy khó xử, hay không biết đối mặt với tôi thế nào."
Tần Hiểu nghe cô nói vậy mới yên lòng, cười khà khà nói: "Tôi thật sự không biết nên nói gì! Cái kia.....Việc hôn cô, cô cũng đừng để ý."
Cứ tưởng bầu không khí đã dịu đi, nhưng vừa quay đầu lại bắt gặp vẻ mặt đau lòng của Hiên Cảnh, tim Tần Hiểu liền thắt lại. Hóa ra, nàng tưởng mấy câu tự giễu của Hiên Cảnh là thật. Nàng đã hiểu tâm ý của Hiên Cảnh, nhưng chỉ là thuận miệng nói ra, tổn thương người ta cũng không biết làm sao thu lại.
"Không sao." - Nét mặt đau lòng của Hiên Cảnh chỉ thoáng qua, trở lại vẻ tịch mịch thường ngày:
"Tôi đúng là đã từng làm vậy với cô, một chuyện trả lại một chuyện, dù sao tôi còn nợ cô một lần."
"Đừng nói vậy."
"Tôi về đây."
"Về nhà? Cô không sợ cha cô thấy mặt cô như vậy, sẽ ép hỏi cô sao?"
Vết thương trên mặt Hiên Cảnh đúng là hơi đáng sợ.
"Dù vậy cũng phải về."
"À....Hay là, đến nhà tôi đi! Ba mẹ tôi không có nhà, cũng không báo cáo với cha cô."
Hiên Cảnh ngẩn ra.
Tần Hiểu liền giải thích: "Ba mẹ tôi đi Hà Bắc thăm bà nội rồi! Tôi cũng muốn đi, nhưng mẹ nói sợ bà thấy tôi bị gãy tay, lại lải nhải một tràng, nên kêu tôi ở lại giữ nhà. Ây....để tôi gọi cho cha cô, để chú ấy yên tâm. Cô thấy sao?"
Tần Hiểu dám thề với Chúa rằng, những lời nàng nói ra với suy nghĩ đơn thuần thanh khiết, với suy nghĩ giúp người là niềm vui, tuyệt đối không có ý nghĩa muốn chiếm tiện nghi Hiên Cảnh.
Hiên Cảnh chớp mắt, khẽ cắn môi dưới, tóc dài buông xuống, hình ảnh này cũng đủ đẹp.
"Hả? Thế nào?" - Tần Hiểu hỏi.
Hiên Cảnh nhìn vào ánh mắt Tần Hiểu, nhẹ nhàng gật đầu, thấp giọng nói: "Được."