Tô Dương Quang, Lại Đây Anh Hôn Một Chút

Chương 1:




1
Năm lên tám, Tô Dương Quang và ông nội dọn đến đường Tường Hoà ở Nam Thành để định cư.
Nhà ở cuối phố, trong một khoảng sân nhỏ, trước cửa có treo một tấm biển gỗ ghi số 45 đường Tường Hoà. Bên cạnh còn có một hòm thư màu xanh lục, có lẽ do để trống quá lâu nên ổ khóa đã bị gỉ sét.
Đẩy cửa vào, bên trong cũng không phải là chốn tiên cảnh gì.
Trong sân có một cái đình nghỉ mát, phía trên phủ đầy dây thường xuân và hoa bìm bìm xanh thẳm vô cùng tươi tốt, um tùm. Vừa vặn vào ngày xuân, hai ba đóa hoa đào nở xum xuê. Ở phía tây còn có một cái giếng, bên cạnh đặt máy bơm nước và một cái thùng để múc nước.
Ông nội híp mắt cười ha hả hỏi cô: “Dương Quang thích nơi này không?”
Cô bé không nói tiếng nào chỉ dùng sức gật đầu, đôi mắt ánh lên những vì sao sáng ngời.
Ngoài phố ồn ào náo nhiệt, một đám thanh niên từ ngoài sân đi vào. Người đi đầu ngậm một cọng cỏ đuôi chó, giữa hàng chân mày hiện lên vài phần hào hùng, những người khác cầm xẻng, liềm, giỏ tre và một vài dụng cụ khác.
Không đợi ông nội Tô hỏi chuyện, bọn họ đã bắt đầu bận rộn trong sân. Nào là cắt cỏ dại, dọn vườn hoa, sửa cửa sổ và cửa ra vào.
Thời tiết đầu xuân còn hơi lành lạnh, nhưng bọn họ đổ mồ hôi nhễ nhại. Tô Dương Quang cầm ly nước, ngồi một bên nghe ông nội trò chuyện với mọi người, nghe luôn cả những cái tên khớp với bản chất của những con người nơi đây.
“Ông nội Tô, con tên Trình Tích, ở nhà số 37 ngay phía trước. Hai người có việc thì lúc nào cũng có thể đến tìm chúng con.”
“Mọi người đều nói bà con xa không bằng láng giềng gần, lời này rất đúng!”
Miêu Nô nói chen vào: “Ông nội Trình đã nói sơ qua tình hình của hai người rồi, tóm lại ông và em đừng khách sáo với tụi con.”
Ông nội Tô gật gật đầu, vươn tay sờ cái đầu nhỏ xù xù của Tô Dương Quang, thấy cô cứ im lặng thì thở một dài một hơi, sau đó xoay người vào nhà pha trà cho mấy đứa nhóc.
Dư Tư Giác là người đầu tiên phát hiện ra vẻ khác thường của Tô Dương Quang. Cô có hơi yên tĩnh, ngoan ngoãn ngồi trên bậc thềm, đôi mắt tròn xoe nhìn chằm chằm bọn họ không chớp, đầu ngón tay hồng hào thỉnh thoảng gõ nhẹ lên nắp ly, nụ cười nhàn nhạt, hai má lúm đồng tiền như ẩn như hiện.
Cậu suy nghĩ một chút, lấy từ trong túi ra một viên kẹo trái cây vị dứa đặt lên bàn tay mềm mại ấm áp của cô: “Thấy em ngoan như vậy anh thưởng cho em một viên kẹo!”
Trước mặt là một cậu bé vô cùng đẹp trai, tỏa sáng như ánh mặt trời. Cậu cười lên trông rất dịu dàng, đôi mắt rực rỡ như trăng sáng.
Tô Dương Quang bị nụ cười kia làm cho ấm lòng, cô nhìn hàm răng trắng sáng của cậu rồi lại nhìn viên kẹo trong lòng bàn tay, ngượng ngùng mỉm cười. Chợt nhớ ra hai ngày trước mình vừa bị rụng mất một cái răng để lại một khe hở nhỏ, vội vàng lấy tay che miệng.
Dư Tư Giác giúp cô xé vỏ kẹo, sau đó bỏ lại viên kẹo vào tay cô: “Em ăn đi!”
Thấy cô không nhúc nhích, trong lòng của cậu sáng tỏ. Cậu nhắm hai mắt lại bật cười nói: “Anh sẽ không nhìn vào răng của em đâu, ăn đi!”
Nghe vậy Tô Dương Quang mới thoả mãn đưa viên kẹo vào miệng.
Cậu cảm thấy cô rất dễ thương, không ồn ào náo loạn, mềm như một cục bột, nhỏ nhắn đáng yêu. Cậu không nhịn được vươn tay nhéo khuôn mặt non nớt trắng nõn của cô, cảm thán nói: “Thật đáng yêu!”
Tô Dương Quang cũng làm theo, đưa tay sờ lên khuôn mặt của cậu, bóp nhẹ một cái rồi nhanh chóng buông ra, thấy cậu không tức giận lại bóp thêm cái nữa. Chu kỳ này cứ lặp đi lặp lại, chơi không biết mệt.
“Chúng ta trao đổi tên nhé? Anh tên là Dư Tư Giác, sau này em có thể gọi anh là anh Tư Giác.”
Cô gật đầu, lông mi dài khẽ run, dưới mi mắt hiện lên một bóng đen nhỏ.
“Còn em, em tên gì?”
Tô Dương Quang ngây người nhìn cậu một lúc rồi nhặt một viên đá nhỏ lên, viết từng nét xuống bậc thềm, bên dưới hiện lên ba chữ: Tô Dương Quang.
Nháy mắt tình phụ tử trong lòng cậu tràn lan, tim như hóa thành dòng nước suối mềm mại, đưa tay sờ đầu cô: “Dương Quang, chữ của em đẹp quá!”
Cô gái hé miệng mỉm cười.
2
Từ nhỏ Dư Tư Giác đã đi theo các anh náo loạn khắp nơi, mọi ngóc ngách của Nam Thành hầu như đều bị bọn họ lục tung lên. Nơi nào có bánh quẩy ngon nhất, nơi nào bán món chè ngọt nhất, nơi nào chơi vui nhất, không có cái gì mà bọn họ không biết.
Cuối đường Xương Hoa có một quảng trường, bên cạnh ngoại trừ những căn nhà cũ kỹ, loang lổ mọc lên như nấm, còn ẩn chứa một tiệm trò chơi. Đó là nơi yêu thích của Dư Tư Giác.
Các anh trai đang bận rộn cho kỳ thi tuyển sinh, còn ông nội Tô thì mở một cửa hàng ăn sáng lưu động trên góc phố nên gần như không có thời gian chăm sóc cho Tô Dương Quang. Thêm nữa ông hy vọng cháu gái có thể chơi cùng những đứa trẻ khác, sớm ngày gỡ bỏ khúc mắc, lần nữa mở miệng nói chuyện trở lại.
Vì vậy những lúc rảnh rỗi Tô Dương Quang thường đi theo Dư Tư Giác.
Cậu đưa cô đến cửa hàng trò chơi. Tô Dương Quang ngoan ngoãn ngồi bên cạnh nhìn không chớp mắt dáng vẻ nghiêm túc nhìn màn hình của cậu. Rõ ràng trong tiệm có vô số các loại âm thanh khác không ngừng vang lên, nhưng cô cảm thấy dường như chỉ có hai người bọn họ, vô cùng tốt đẹp.
Dư Tư Giác chơi thắng nên rất vui vẻ kéo cô đi khắp nơi, đến tiệm phía Đông mua bánh hoa quế rồi sang nhà phía Tây mua một ly trà sữa ấm, xem phố xá náo nhiệt ngoài cổng Nam và đến phía Bắc xem múa rối trước miếu mẹ tổ.
Trời tối, trên người bọn họ dính đầy bụi bặm, nắm tay cùng nhau về nhà dưới ánh trăng sáng.
Bình thường nếu Tô Dương Quang có bài tập không biết làm thì ông nội Tô sẽ đeo kính vào, tỉ mỉ xem giúp cô. Nhưng sau một ngày mệt nhọc làm việc thì ông chỉ nhìn qua rồi ngủ thiếp đi trên ghế mây, tiếng gáy như sấm.
Ánh đèn đường ngoài phố lung linh như pháo hoa, cô băng qua tiếng cười nói của các hộ gia đình, đi qua những đoạn đường thật dài, đi từ cuối phố lên đến đầu đường, đứng trước cửa của căn nhà số 7 rồi nhẹ nhàng nhấn chuông.
Dư Tư Giác mở cửa liền nhìn thấy một bóng người nho nhỏ trong tầm mắt, cô gái nhỏ với đôi mắt long lanh nhìn chằm chằm cậu không chớp. Cô giơ quyển bài tập trong tay lên sau đó bắt đầu lộ ra vẻ mặt khó xử, ấn đường nhíu chặt.
Ba của Dư Tư Giác là hiệu trưởng trường trung học cơ sở Nam Thành, trong tay cầm thước kẻ, không hề cười nói bừa bãi, nhưng lại có tiếng gầm như sư tử, một tiếng gào thét thôi đã khiến học sinh toàn trường sợ hãi. Thế nên bị đám học sinh đặt cho biệt danh là “Thần sấm mặt đen”.
Ông thường xuyên cảm thấy đau đầu vì hai đứa con trai của mình. Tất cả đều là vì hai đứa oan gia này, một đứa thì ồn ào ầm ĩ, đứa còn lại cũng không thể làm cho người khác bớt lo. Ba ngày nếu không đánh nhau thì sẽ gây ra những rắc rối khác. Hết chuyện này lại đến việc nọ.
Có điều, hiệu trưởng Dư phát hiện kể từ khi cô cháu gái nhỏ của họ Tô đến, cậu con trai út của ông gần đây như đã tỉnh ngộ làm người. Ông kích động đến suýt chút nữa bật khóc. 
Vì vậy mỗi lần nhìn thấy Tô Dương Quang ông đều bày ra vẻ mặt cười tít mắt, hận không thể nuông chiều cô lên tận trời.
“Dương Quang, chú mua búp bê Barbie cho con nè. Con xem đi, đây là chiếc váy màu hồng nhạt!”
Nhìn hai người thiết kế kiểu tóc cho búp bê, chơi rất vui vẻ. Dư Tư Giác ghét bỏ mở miệng: “Hiệu trưởng Dư, bím tóc mà ba thắt thật sự rất xấu!”
Cậu cảm thấy hơi ghen tị, người ta thường nói con gái là áo bông nhỏ tri kỷ. Nhìn đi, Tô Dương Quang vừa đến, khuôn mặt của hiệu trưởng Dư luôn nghiêm túc cũng trở nên hớn hở.
Hiệu trưởng Dư hiếm khi không tức giận: “A Giác, sau này con dậy sớm một chút để đọc sách cùng Dương Quang đi. Biết đâu nghe nhiều con bé sẽ chịu nói chuyện!”
3
Tô Dương Quang không phải là một người câm.
Nghe người lớn kể lại rằng ba mẹ của cô là những vị cảnh sát giỏi khiến người khác phải nể phục, họ đã bắt được rất nhiều tội phạm. Tuy nhiên cũng vì thế mà rất nhiều người tìm bọn họ để báo thù.
Ngày đó cả nhà bọn họ đi chơi xuân không may gặp phải mai phục. Vốn đang chơi trốn tìm, chỉ là Tô Dương Quang trốn trong bụi cỏ rất lâu cũng không thể chờ được ba mẹ mà lại chờ được tiếng súng vang lên.
Vén bụi cỏ ra, cô nhìn thấy ba mẹ đã bị trúng đạn. Mẹ Tô nghe thấy tiếng động liền ra hiệu cho cô đừng bước ra.
Lúc chú cảnh sát chạy đến tìm cô, cô đã ngất xỉu trong bụi cỏ vì bị hoảng sợ quá độ. Ba mẹ Tô mất máu quá nhiều thế nên đã hy sinh vì nhiệm vụ.
Tận mắt chứng kiến ​​cái chết của ba mẹ cộng thêm tuổi còn quá nhỏ nên Tô Dương Quang bị chấn thương tâm lý nghiêm trọng. Sau khi trở về từ bệnh viện, cô không chịu mở miệng nói chuyện lần nào nữa.
Ông nội Tô dự định thay đổi hoàn cảnh sống mới cho cô thế nên đã đưa cô đến thành phố nhỏ ở phía Nam này.
Hôm nay là cuối tuần, sáng sớm Dư Tư Giác đã đến nhà họ Tô.
Ông nội Tô đã ra ngoài bày quầy hàng, Tô Dương Quang còn đang mơ màng ngủ, vừa mở mắt ra đã nhìn thấy Dư Tư Giác ngồi cạnh mép giường. Cơn buồn ngủ bay đi mất vài phần, cái đầu nhỏ bù xù bò dậy, yên lặng nhìn cậu.
“Từ hôm nay trở đi em luyện đọc buổi sáng cùng anh được không?”
Cô cái hiểu cái không gật đầu. Cậu ôm cô vào phòng tắm, lấy kem đánh răng cho cô rồi ra hiệu để cô đánh răng.
“Xem con mèo mướp nhỏ này, Tô Dương Quang ngủ chảy cả nước miếng kìa.”
Cô ngượng ngùng cười, cầm lấy khăn lông anh đã vắt khô để lau mặt, cẩn thận lau sạch vết nước bên khóe miệng.
“Để anh giúp em buộc tóc. Em muốn kiểu đuôi ngựa hay thắt bím? Thôi quên đi, buộc đuôi ngựa nhé, tương đối đơn giản.”
“…”
Mặt trời chậm rãi nhô lên từ phía Đông, giọng nói mềm mại nhẹ nhàng từ trong sân truyền ra đón lấy làn gió ban mai, trôi về khắp các phố lớn ngõ nhỏ.
“Dương Quang, đọc theo anh nào – Tiểu thì bất thức nguyệt/ Hô tác bạch ngọc bàn/Hựu nghi Dao Đài kính/ Phi tại bạch vân đoan. (*)
(*) Đây là bài thơ “Cổ lãng nguyệt hành” của Lý Bạch.
Các thím ra ngoài mua đồ ăn đi ngang qua, nhìn thấy cậu nhóc nhà họ Dư tính tình ngang bướng đang dạy cháu gái của nhà họ Tô đọc thơ, nhịn không được che miệng mừng thầm: “Bà xem, con trai phải nuôi chung với con gái, dù tính nết có ầm ĩ đến đâu cũng có thể kiềm lại được.” 
“Chứ gì nữa? Gần đây A Giác thật sự rất ngoan. Vài ngày trước, lúc gặp tôi còn tặng cho tôi hai trái xoài to. Bà nói xem nếu đặt việc này vào lúc trước thì làm gì có khả năng, nó không gây chuyện là đã phải cảm ơn trời rồi!”

Xuân đi thu đến, năm này sang năm nọ, thời gian trôi nhanh như đôi chân dài chạy thoăn thoắt. Nháy mắt Tô Dương Quang và ông nội đã ở Nam Thành hơn tám năm.
Mà Dư Tư Giác đã đọc cho cô nghe ba nghìn bài thơ vào buổi sáng, từ “Tiểu thì bất thức nguyệt/ Hô tác bạch ngọc bàn” của Lý Bạch rồi đến “Hồi đầu hướng lai tiêu sắt xứ/ Quy khứ/ Dã vô phong vũ dã vô tình” của Tô Thức, gần như lần nữa học thuộc tất cả các bài thơ Đường.
Tô Dương Quang dùng chữ viết nhỏ nhắn đẹp đẽ chép lại những bài thơ này, hiện tại đã thành một tập thơ dày.
4
Bài thơ yêu thích của Tô Dương Quang là “Nhớ lại thời xưa” của Trần Hiến Chương, một học giả lớn thời nhà Minh. Dư Tư Giác đã đọc nó cho cô nghe và cô nhớ mãi.
“Nhớ ngày xưa theo bố đi uống trà. Mài vỏ ốc trước cửa, làm đụn cát trước ngõ. Bây giờ con người ta lớn lên, đầu óc rối tung cả lên. 
Tôi nhớ ngày xưa, tôi thích xem bà nội quay sợi. miếng ngói lõm làm kén, ghẹo vịt con trong nhà. Ngày nay, khi con người ta lớn lên, tâm trạng của họ nhẹ như trà.
Tôi nhớ khi tôi còn nhỏ, tôi thích cuộn tròn các góc quần áo của mình. Những tổ kiến ​​chồm hổm dưới mái hiên, leo lên cây táo. Bây giờ con người ta lớn lên, họ dễ xúc động hơn.
Tôi nhớ ngày xưa, tôi luôn chê thầy giáo nói nhiều, xe ngựa cả ngư long, nhạc vui vẻ hút hồn. Ngày nay, khi con người lớn lên, tâm tư như ngọn cỏ.
Tôi nhớ ngày xưa nhờ anh dạy tôi bắt tép. Đào rêu nơi ngõ ngách, biết ngọn ngành. Bây giờ mọi người lớn lên, lòng hồ lăn tăn.”

Giọng điệu trôi chảy, mềm mại như nước vang lên. Trên đỉnh đầu bỗng truyền đến giọng nói trong veo của thiếu niên: “Đọc diễn cảm có tiến bộ nha! Có điều, cô hãy hiện nguyên hình đi…..”
Tô Dương Quang ngơ ngác ngẩng đầu lập tức nhìn thấy Dư Tư Giác đang nằm trên cây đào nở đầy hoa, trong miệng ngậm một cọng cỏ đuôi chó, đôi mắt phượng hẹp dài hơi híp lại, khóe môi nhếch lên một cười.
Mọi người đều nói hai đứa con của hiệu trưởng Dư đều rất đẹp trai. Từ nhỏ Tô Dương Quang đã lớn lên cùng bọn họ nên không để ý. Ngay lúc này, khi được những bông hoa đào màu hồng nhạt làm nền, cậu trông thật giống một yêu tinh hoa đào với khuôn mặt tuyệt đẹp.
Tim đập thình thịch như con thỏ chạy, tâm tư dâng trào, muốn giấu cũng không được.
Cô đỏ mặt, tìm trong sân một cây trúc chọc vào người đang nằm trên cây, cái miệng nhỏ nhắn chu lên, tiếng nói êm ái ấm áp hệt như chén bánh trôi nước mềm dẻo ngọt ngào, tức giận mắng một câu: “Anh lưu manh quá!”
Cậu lăn lộn trên cây né tránh đòn tấn công của cô. Đợi đến khi cô mệt mỏi chống cây thở hổn hển thì cậu mới lấy cọng cỏ đuôi chó trong miệng ra, ra hiệu cô nhìn về phía này, đưa tay chỉ về phía đầu vai của mình nói: “Tô Dương Quang, dây áo màu hồng của em bị tuột xuống rồi kìa.”
Tô Dương Quang cúi đầu nhìn, quả đúng như vậy. Cô vô cùng xấu hổ, vội vàng ném cây trúc đi, vươn tay kéo dây áo lên. Trên mặt hiện lên vệt đỏ ửng, giống như ánh nắng hoàng hôn rực rỡ.
Dư Tư Giác bật cười một cách trơ trẽn lộ ra hàm răng trắng sáng đập vào mắt cô. 
“Khi  Dương Quang còn nhỏ ngoan ngoãn biết bao nhiêu. Bây giờ trưởng thành rồi, tính tình cũng lớn theo.”
Chàng trai ung dung ngồi ngay ngắn trên thân cây, khuôn mặt mang theo ý cười, vẻ ngoài sáng sủa và yên tĩnh.
Tô Dương Quang xì một tiếng, khôi phục lại bộ dáng mềm mại như bánh bao: “Em không có xấu tính.”
Cậu nhướng mày: “Coi kìa, còn học được cách nói dối nữa.”
“Em không có!”
Thấy cô nổi giận, vội vàng dỗ dành: “Anh trêu em đó, con gái không được hấp tấp bộp chộp như vậy. Tô Dương Quang nhà chúng ta là công chúa nhỏ xinh đẹp, phải ngoan nha!”
“Hừ!”
“Đọc lại bài thơ vừa rồi cho anh trai nghe đi. Anh mệt quá nên nghỉ ngơi một lát.”
Tô Dương Quang bỗng nhiên ngẩng đầu lên, bắt gặp bóng dáng nhỏ bé phản chiếu trong đôi mắt như vì sao của anh, mờ mờ ảo ảo, cảm thấy ấm áp.
Bất giác cô cười toe toét với anh. Lần nữa cất giọng, âm thanh trong trẻo đong đưa trong gió xuân, từng câu từng chữ đọc lại bài thơ <Nhớ lại thời xưa>
5.
Dư Tư Giác gối đầu trên những vần thơ, mơ mơ màng màng ngủ trên cây.
Chuyện tốt nhất từ trước đến giờ đó chính là cậu che chở cho Tô Dương Quang mấy năm nay rốt cuộc cô cũng chịu mở miệng nói chuyện.
Trong phạm vi mấy km ở đường Tường Hòa, ai cũng biết đến nhóm của Dư Tư Giác. Do tính nết cực kỳ ngang bướng, cho nên không ai dám trêu chọc bọn họ.
Ngày đầu tiên Tô Dương Quang chuyển đến, cậu đã đưa cô đi khắp các ngõ ngách, ai tinh mắt một chút sẽ biết đây là cô nhóc nhà của họ Dư, không được bắt nạt.
Nhưng ở trường, Dư Tư Giác không thể lúc nào cũng che chở cho cô được. Cậu hơn cô hai lớp, phòng học của hai người thậm chí còn cách nhau bởi một tòa nhà dạy học.
Các bạn học thấy cô vừa yên lặng lại vừa đáng yêu nên muốn chơi cùng cô, nhưng cô luôn mỉm cười mà không nói chuyện. Lúc đầu bọn họ nghĩ rằng do cô nhút nhát, không thích nói chuyện, nhưng dần dần nhận ra cô là không thể nói chuyện.
Sau đó có bạn học nam nghịch ngợm không chút kiêng nể gì mà bắt đầu chế nhạo cô, thường ở trước mặt hoặc sau lưng người khác gọi cô là “Con nhóc câm”, cũng đe dọa cô, không được méc với người nhà.
Sau một thời gian dài, Dư Tư Giác nhận ra cô không vui. Mỗi lần hỏi, cô cũng chỉ lắc đầu không trả lời.
“Tô Dương Quang, có chuyện gì thì nói cho anh trai nghe. Có phải có người bắt nạt em hay không?”
Cô lắc đầu.
“Thế tại sao em lại không vui?”
Cô lấy cuốn sách bài tập ra rồi viết lên đó một hàng chữ: “Em không có.”
Dư Tư Giác không còn cách nào, ngày hôm sau cậu mua một cái còi nhỏ, buộc chặt bằng một sợi dây màu đỏ rồi đeo lên cổ của cô, dặn dò: “Sau này nếu có ai bắt nạt em thì hãy thổi cái này, anh nghe được lập tức chạy đến cứu em.”
Tô Dương Quang nhìn cái còi liên tục mỉm cười ngây ngô. Cậu bất lực thở dài, vươn tay  búng nhẹ lên trán của cô, giả vờ tức giận, lặp lại lần nữa: “Nhớ kỹ, chỉ cần em thổi cái này sẽ tìm được anh, hiểu chưa?”
Cô gật gật đầu, chờ anh đi đến cổng sân, cô nằm bên cửa thổi còi, chớp mắt bóng dáng quen thuộc đã trở lại.
Vòng luẩn quẩn lặp đi lặp lại nhiều lần, dù là người tốt tính đến mấy cũng sẽ tức giận. Cậu cố ý xụ mặt hù dọa cô: “Tô Dương Quang, cái còi này chỉ có thể thổi năm mươi lần, em mà dùng bậy bạ thì lần tới sẽ không linh nghiệm nữa.” 
Cô bị dọa đến sững sờ, kéo tay áo của cậu cầu xin tha thứ, giống như chú mèo con bối rối xin ăn.
Cậu bị ánh mắt cô nhìn đến đầu quả tim bủn rủn, vỗ lưng cô an ủi: “Dương Quang, chúng ta hứa với nhau đi. Sau khi dùng xong số lần của chiếc còi thì em mở miệng nói chuyện được không?”
Cô nghiêng đầu suy nghĩ một hồi, cuối cùng gật đầu với anh.
“Ngoan quá. Tới đây để anh thắt kiểu tóc mới cho em, lát nữa dẫn em ra ngoài chơi game.”
“…”
6
Lúc ra ngoài đụng phải Miêu Nô: “Hai người đi đâu vậy? Chuẩn bị đi làm chuyện xấu phải không?”
“Anh Miêu Nô, em và Dương Quang đi tản bộ một chút.” Dư Tư Giác cười đùa trả lời, nếu để các anh biết cậu dẫn cô nơi hỗn loạn như cửa hàng trò chơi nhất định sẽ đánh cậu một trận.
Miêu Nô hơi nghi ngờ, nghiêng đầu hỏi người khác: “Dương Quang, Tư Giác không nói dối chứ?”
Cô sờ sờ chú mèo nhỏ của anh rồi kiên định gật đầu. Anh nhét hộp sữa bò vào trong lòng của Tô Dương Quang, sờ sờ đầu cô: “Cho Dương Quang của chúng ta uống sữa bò, để em mau mau cao lớn.”
Dư Tư Giác: “…”
“Tư Giác, lần trước em dẫn Dương Quang đi bắt cá làm hại em ấy bị ong mật đốt đầy mặt. Lần này mà không trông chừng em ấy thật kỹ, trở về xem tụi anh có dạy dỗ em hay không!”
Cậu cảm thấy lạnh cả sống lưng, đám người cưng chiều Tô Dương Quang đúng là không thể chọc vào.
Chờ anh Miêu Nô đi xa, cậu nhìn cô gái nhỏ đang cười trộm: “Đồ không có lương tâm, em còn cười nữa? Anh bị như thế này không phải vì dẫn em ra ngoài chơi à.”
Tô Dương Quang lại cười toe toét.

Dư Tư Giác chơi vui vẻ trong tiệm trò chơi, Tô Dương Quang thèm ăn bánh hoa quế nên lén đi ra ngoài mua. Tình cờ gặp nhóm con trai trong trường, bọn họ nhìn thấy Dư Tư Giác không ở cạnh cô liền muốn lấy ví tiền của cô.
“Con nhóc câm!”
Ý thức được bọn họ muốn làm gì, Tô Dương Quang gắt gao che chở ví tiền. Trong đó có ảnh chụp chung của cô với Dư Tư Giác, không ai được phép lấy đi. Cô lùi rồi lại lùi, cho đến khi đụng vào góc tường. Dưới tình thế cấp bách, cô đột nhiên thổi còi.
Chơi xong một ván trò chơi, cậu không thấy cô gái nhỏ đâu. Lòng nóng như lửa đốt chạy ra ngoài tìm, bỗng nhiên con hẻm bên cạnh vang lên tiếng còi, cậu vội vã chạy đến.
Đập vào mắt là vẻ mặt quật cường của cô. Vừa thấy cậu đến, cô liền ấm ức, miệng mím lại, nước mắt lộp bộp rơi xuống, đáng thương nhìn cậu.
“Sao lại chạy lung tung?” Cậu có hơi tức giận. Giận cô không nói lời nào đã bỏ đi, càng giận bản thân vì không trông chừng cô thật kỹ.
Mọi người đều thấy Dư Tư Giác chỉ có một mình còn bọn họ có tới sáu người, dù sao lúc này cũng không thể chạy. Hoặc không làm, đã làm rồi thì phải làm đến cùng.
Cậu vừa che chở cho cô vừa phải ứng phó với những đòn tấn công của bọn họ, dần dần không thể chống trả.
“Dương Quang ngoan, em về nhà trước đi.”
Lần đầu tiên cô nhìn thấy người khác đánh nhau, lúc này đã rúc thành một cục, nước mắt rơi như nước chảy, khóc lóc gọi: “Anh Tư Giác.”
Nghe thấy cô mở miệng nói chuyện, Tư Giác không rảnh dạy dỗ mấy tên lưu manh kia nữa: “Dương Quang, em gọi anh là gì?”
Cô hít hít cái mũi, nhỏ giọng nói: “Anh Tư Giác.”
Tất cả mong chờ đã được đáp lại, tựa như một giấc mơ, cuối cùng Tô Dương Quang của anh cũng nói chuyện.
Năm đó, Tô Dương Quang mười tuổi, Dư Tư Giác mười hai tuổi.
7
Khi Dư Tư Giác tỉnh lại từ trong giấc mơ về hoa đào, trong sân đã không còn bóng dáng của Tô Dương Quang nữa. Cậu tìm một vòng trong phòng ngủ nhưng vẫn không tìm thấy, chỉ có ông nội Tô nghe radio ngủ quên trên ghế mây.
Lúc ra cửa cậu đi đến hòm thư cũ nhìn, bên trong rỗng tuếch.
Cậu cười cười, sữa và bánh kẹo cậu để vào chạng vạng tối hôm qua đã được cô lấy đi. Kỳ thi đại học sắp đến, cậu bận rộn chuẩn bị nên không có thời gian luyện đọc buổi sáng với cô, thời gian cùng cô đi xem kịch cũng không có, ngay cả nói mấy câu cũng không được.
Vì vậy cậu đã mua đồ ăn vặt cho cô và viết mảnh giấy nhỏ đặt vào hòm thư, cô nhìn thấy được lập tức trả lời lại, còn thường xuyên vẽ một ít tranh hoạt hình để cổ vũ cậu, bảo cậu chăm chỉ ôn tập.
Tuy nhiên vừa về đến nhà, cậu nhớ ra còn một chuyện vô cùng quan trọng mà cậu chưa nói với cô, bất chấp cả bàn chất đầy bài thi, vội vàng chạy ra ngoài tìm người.
Từ khi còn nhỏ cô đã thích dính lấy cậu, ít nhiều cũng học được một số thói quen của cậu. Lúc không có việc gì làm cô thích đến tiệm trò chơi một lúc, nhưng từ hai năm trước tiệm trò chơi đã đóng cửa, toàn bộ những căn nhà cũ kỹ trong khu đó đã bị phá bỏ và dời đi nơi khác, hiện tại mở một trung tâm mua sắm lớn.
Ngoại trừ trò chơi, Tô Dương Quang còn thích xem múa rối. Trước đây khi rảnh rỗi, thỉnh thoảng cậu có đưa cô đi xem, cô gái nhỏ đặc biệt thích “Lưu Nghị truyền thư” và “Bạch Xà truyện”, xem trăm lần cũng không chán. Mỗi lần cậu không để ý là cô lại rơi nước mắt. Ông Lý hát tuồng rất thích cô, còn nói sẽ nhận cô làm học trò cuối cùng, truyền y bát (*) lại cho cô.
(*) Y bát: vốn chỉ áo cà sa và cái bát mà những nhà sư đạo Phật truyền lại cho môn đồ sau này, chỉ chung tư tưởng, học thuật, kỹ năng… truyền lại cho đời sau.
Quả nhiên cậu tìm được cô ở miếu mẹ tổ. 
“Tô Dương Quang” Cậu bước lên hai bước và gọi cô một cáchi quen thuộc. Tô Dương Quang ngồi bất động trên băng ghế, chẳng qua hai mắt sáng lên, trong mắt như có vì sao sáng lên, tai cũng bất giác đỏ ửng.
“Anh Tư Giác.”
Cậu gõ vào đầu của cô một cái: “Em chạy ra ngoài một mình không thấy xấu hổ à, sao không gọi anh?”
“Không phải anh muốn ôn bài sao?” Khó lắm mới có một ngày nghỉ, không ôn bài thì cũng phải nghỉ ngơi cho khoẻ.
Dư Tư Giác hừ một tiếng, không trả lời mà tập trung xem kịch. Vở kịch này đã được diễn rất nhiều lần, bọn họ cũng đã xem qua không ít lần, mỗi lần đều vẫn thích thú như cũ.
Khi câu xướng cuối cùng kết thúc, bức màn sân khấu được kéo xuống, vai chính rối gỗ lui về sau.
Tô Dương Quang đi qua giúp thu dọn đồ đạc, Cậu nhìn dáng vẻ một già một trẻ cẩn thận lau chùi rối gỗ, cong môi mỉm cười. Một việc nhỏ đơn giản cũng có thể thỏa mãn vui vẻ, Tô Dương Quang của cậu thật đúng là ánh mặt trời!
“Ông à, ngày nào ông cũng lừa Dương Quang nhà cháu đến đây để làm lao động miễn phí, thật không phúc hậu!”
Ông Lý tức giận dựng cả râu lên: “Thằng nhóc con, ta và Dương Quang là bạn vong niên (*) tri kỷ hiểu chưa? Đúng là không có kiến thức mà!”
(*) Bạn vong niên: là người bạn mình chơi không quan tâm đến chuyện tuổi tác.
“…”
Thấy thế cô nhanh chóng kéo cậu rời đi. Hai người này, vừa nói mấy câu đã đấu võ mồm rồi, đúng là tính tình trẻ con.
8.
“Anh không lo ôn tập chạy tới đây làm gì?”
“Tô Dương Quang, đây là giọng điệu ghét bỏ anh sao? Cũng không biết lúc trước là ai đã kéo áo của anh, một tiếng hai tiếng gọi anh Tứ Giác, hiện tại vì một người bạn vong niên mà sỉ vả anh!”
“…”
Cậu nhớ tới chuyện ông nội Tô giao phó cho mình, không buồn cãi nhau với cô, chuyển sang nói đến chuyện chính. 
“Anh có chuyện quên hỏi em. Em phải thành thật trả lời.”
“Có chuyện gì vậy?”
Cậu nghiêm túc hỏi: “Tô Dương Quang, có phải em yêu sớm hay không?”
Ông nội Tô nói gần đây Tô Dương Quang có hơi kỳ lạ, không chỉ đi sớm về trễ, trong nhà còn giấu mấy cuốn tiểu thuyết ngôn tình, lâu lâu lại cười ngây ngô. Hôm bữa ông còn phát hiện con nhóc lên bách khoa toàn thư xem cách viết thư tình.
Nghĩ đến đây, Dư Tư Giác cảm thấy đau lòng, nói mãi vẫn thế! Cô gái nhỏ anh nâng niu che chở trong lòng bàn tay nhiều năm như vậy, chẳng mấy chốc lớn lên liền thích người khác?
Cô là người được cưng chiều nhất đường Tường Hoà, chỉ bằng mấy anh trai lợi hại của bọn họ thì những đứa con trai khác phải chạy đến ôm đùi, thuần phục dưới váy của cô mới đúng! Sao cô có thể để chủ động viết thư tình cho người khác cơ chứ? Thật là ngược ngạo.
Tô Dương Quang trộm nhìn vẻ mặt của cậu, giống như không vui nhưng cũng không có vẻ tức giận, chợt cảm thấy hụt hẫng.
Đúng là cô đang giấu một chuyện không thể nói với anh. Nói cho cùng đây cũng là tâm tư của con gái, còn liên quan đến anh nữa. Dù cho quan hệ tốt đến đâu, cô cũng không thể tùy tiện thổ lộ ra hết!
Thấy cô im lặng, cậu gấp đến độ cứ đi qua đi lại tại chỗ: “Em thật sự đang yêu ai à? Là đứa nào? Anh đi cho nó một trận!”
Cậu một mực nâng niu cô. Cho đến bây giờ, cậu chưa từng dám nghĩ đến việc cô sẽ bị người khác cướp đi, lại còn cướp một cách dễ dàng như vậy! Cô gái nhỏ mà cậu che chở, thằng nhóc kia phải vượt năm ải chém sáu tướng*, trải qua muôn trùng thử thách mới có thể xứng.
(*) Vượt năm ải chém sáu tướng: Là một phần truyện trong Tam quốc Diễn Nghĩa. Đoạn truyện này ở giữa hồi 28, kể về việc Quan Vũ khi hay tin Lưu Bị đang ở trên đất Viên Thiệu liên từ biệt Tào Tháo, đưa hai chị dâu đi tìm rồi hội ngộ Trương Phi…
Quan Vũ phải chém sáu tướng Tào để vượt qua năm cửa ải: Qua ải Đổng Lĩnh chém Khổng Tú, đến ải Lạc Dương chém Hán Phục và Mạnh Thẩn, qua Nghi Thuỷ giết Biện Hỷ, vượt ải Huỳnh Dương chém Vương Thực, đến bờ Hoàng Hà giết Tân Kỷ.
“Không được đi!”
Dư Tư Giác chỉ cảm thấy trong lòng như có ngọn lửa thiêu đốt, vô cùng khó chịu. Cậu tức đến mức gương mặt như sắp rỉ máu: “Anh chỉ mới không quản em một lúc mà em đã quậy đến thế này. Thật đúng là có con gái lớn trong nhà như quả bom nổ chậm!”
Cô không ngờ cậu lại phản ứng lớn như vậy, có điều cẩn thận nhìn một chút thì cô thấy cậu giống với một người cha già đang ghen. Chớp mắt cô lại mất hứng.
“Anh Tư Giác, tình cảm của con gái luôn như thơ ca, anh đừng có xía vào.”
“Tô Dương Quang, lúc anh biết em ngay cả một câu em cũng không chịu nói. Giờ đây miệng mồm lanh lợi liền dùng để đối phó với anh. Tức chết anh rồi!”
“…”
“Anh cực khổ cưng chiều em thành một cô công chúa nhỏ không phải để em đi yêu sớm và đến chọc giận anh.”
“…”
Thấy cô bắt đầu giả ngu không nói tiếng nào, cậu chuyển sang hướng khác, tận tình khuyên nhủ: “Bây giờ em còn nhỏ nên lấy việc học làm chính, sau này thi đậu đại học từ từ yêu đương cũng không muộn.”
Cô nhỏ giọng phản bác: “Em học rất giỏi. Kỳ thi lần trước em lại đứng nhất lớp.”
Dư Tư Giác hơi sững sờ, sau đó cậu bày ra vẻ mặt nghiêm nghị: “Vẫn không được, thằng nhóc kia là dạng người gì em biết hết chưa? Lỡ gặp phải người xấu thì sao?”
“Nếu gặp phải người xấu thì em sẽ đi tìm anh Trình Tích.”
Đúng là gà nói chuyện với vịt, không hề cùng tần số.
Cuối cùng Tô Dương Quang đã thỏa hiệp trước. Cô kéo góc áo của cậu: “Anh Tư Giác, anh đừng tức giận nữa. Em nghe lời anh, lên đại học rồi mới yêu đương, hơn nữa đến lúc đó em sẽ dẫn cậu ấy về cho anh gặp mặt.”
“Thật không?”
“Thật.” Người cô thích còn chưa chịu hiểu ra dù có muốn yêu sớm cũng không được!
9
Để phòng ngừa cô nhóc bị người khác bắt đi, trong một khoảng thời gian dài sau đó, việc mà Dư Tư Giác làm nhiều hơn cả học tập đó chính là bận bịu chắn hoa đào cho cô. Cậu mời tất cả những cậu nhóc bị hoài nghi có ý đồ với cô đến, ngoài mặt thì nói uống trà nói chuyện phiếm, nhưng trên thực tế là giơ nắm đấm ra đe dọa, bảo bọn họ sau này cách xa cô một chút.
Ngược lại Tô Dương Quang không hề hay biết chuyện gì, vẫn rất nghe lời, không hề đề cập đến chuyện tình cảm nữa, làm được “Hai tai không nghe việc ngoài cửa sổ, chỉ chú tâm đọc sách thánh hiền”. 
Nhưng trước ngày Dư Tư Giác báo danh vào trường đại học cô cảm thấy rất buồn.
Từ đầu đường đã bắt đầu kéo áo của anh, đến trạm xe cũng không buông ra. Bẹp miệng, dáng vẻ buồn buồn không vui, không chịu nói chuyện.
Dư Tư Giác dở khóc dở cười, anh biết cô nhóc dính người nhưng không nghĩ lại có thể dính đến mức này.
“Anh không ở nhà em phải tự lo cho mình, còn phải chăm sóc cẩn thận cho ông nội nữa, nghe chưa?”
Cô khéo léo gật đầu. Anh vươn tay ra sờ đầu cô: “Anh được nghỉ sẽ trở về thăm em.”
Cô lại gật đầu.
“Trong hòm thư anh có để lại cho em một món quà. Về mở ra nhìn thử xem có thích hay không.”
“Em cũng có quà cho anh, em bỏ nó trong vali của anh đó.”
Anh để lại cho cô một chiếc điện thoại để tiện cho việc liên lạc. Tô Dương Quang tặng anh một chiếc gối, bên trong có giấu một tờ giấy nhỏ, đó là thư tình mà cô viết cho anh.
Cô nghĩ ngày nào anh cũng nằm trên chiếc gối này thì trong mơ anh có thể nghe thấy lời tỏ tình của cô. Hoặc là vào ngày nào đó anh phát hiện ra bí mật bên trong rồi quay lại cho cô một đáp án.
Tuy nhiên ngày tháng trôi qua, anh chỉ luôn gửi cho cô một vài bức ảnh, quan tâm đến tình hình học tập của cô, không có bất kỳ thay đổi gì.
Nháy mắt Tô Dương Quang sắp phải thi đại học, cô gọi điện thoại cho anh: “Anh Tư Giác, anh có trở về gặp em không?”
“Em thi xong thì đi ra cổng đi. Anh ở ngoài cổng chờ em.”
Anh không nói dối cô, anh đã xin nghỉ ba ngày để trở về.
Kỳ thi cuối cùng cũng kết thúc, trời đột nhiên đổ cơn mưa lớn, Dư Tư Giác mặc bộ áo mưa hoa hoè, sốt ruột chờ đợi công chúa nhỏ của anh. Tô Dương Quang vừa ra tới đã bị anh kéo qua một bên, sau đó chu đáo mặc áo mưa cho cô: “Đừng để bị cảm.”
“Áo mưa ở đâu vậy, nhìn đẹp quá!”
Anh có hơi ghét bỏ: “Hiệu trưởng Dư đưa, ông ấy nói em thích màu này. Không ngờ khẩu vị của hai người lại giống nhau đến như vậy.”
“Anh không thích à?”
“Đàn ông như anh ăn mặc loè loẹt như vậy em cảm thấy có được không?”
“Em thấy rất đẹp.”
“…”
10
Dư Tư Giác về nhà tắm rửa, thay quần áo rồi mới đến nhà Tô Dương Quang. Lúc trước có hứa với cô gái nhỏ, sau khi cô thi xong anh sẽ mời cô đi ăn tối.
Nhìn thấy Tô Dương Quang còn đang lau tóc, lòng anh bắt đầu dâng trào, trực tiếp lấy máy sấy, sấy tóc cho cô. Tầm mắt lia đến đống đồ cột trên bàn, ngứa tay lại muốn buộc tóc cho cô.
“Đừng nhúc nhích, để anh làm cho em một cái đầu thật xinh đẹp.”
Cô vô cùng hoài nghi anh thật sự xem cô như con gái mà nuôi dưỡng.
Cô quyết định kích thích anh một chút, vì vậy cô mở ngăn kéo ra cầm một xấp thư tình: “Anh Tư Giác, đây là thư mà những bạn nam theo đuổi em đã viết cho em, cho anh xem qua đó.”
Ấn đường của anh nhảy dựng, trong lòng rơi lộp bộp, sắc mặt trở nên khó coi.
“Dương Quang, chuyện tình cảm là chuyện quan trọng, anh nghĩ mình nên tụ họp với các anh trai để cùng nhau thảo luận. Cho nên hôm nay chúng ta tạm thời không thảo luận về vấn đề này.”
“Mấy anh trai kia nói, chỉ cần anh đồng ý thì bọn họ cũng không có ý kiến.”
“…” Dư Tư Giác nhìn trời.
“Vậy anh có ý kiến ​​gì không?”
“…” Tiếp tục nhìn trời.
Tô Dương Quang bực mình, quyết định trực tiếp ngã bài.
“Em có nhét một thứ vào trong gối của anh, anh xem qua chưa?”
“Chưa.”
“Anh trở về thì mở ra nhìn đi. Dù sao chuyện yêu đương của em cũng đã giải quyết xong rồi, nếu anh không đồng ý thì em sẽ nghĩ cách khác.”
Dư Tư Giác cấp tốc gọi điện thoại cho bạn cùng phòng, bảo bọn họ hỗ trợ tìm giúp mình bí mật trong gối.
Một lát sau bạn cùng phòng gửi cho anh một tấm hình, là bài thơ tình với ba câu: Anh lớn lên cùng em. Em muốn yêu đương với anh. Cùng nhau nói bao lời âu yếm.
“A Giác à, lời tỏ tình này thật sáng tạo! Cô gái nhà nào đã viết cho cậu vậy?”
Anh rất hoảng sợ nhưng lại có chút vui mừng. Anh quyết định đi tìm anh trai của mình tham khảo một chút về chuyện tình cảm.
“Anh, Dương Quang tỏ tình với em. Em nên làm gì đây?”
Dư Tư Hành: “Cái gì mà làm sao, không phải em luôn thích Dương Quang à?”
“Thích thì thích, nhưng…”
Dư Tư Thành: “Đừng nói với anh là em thật sự xem em ấy là con gái của mình đấy nhé? Này, tỉnh lại đi, em có thể đẻ ra đứa con gái lớn như vậy sao? Lại nói, nếu em không thích em ấy thì tại sao người ta vừa nói muốn yêu đương, em liền ghen tuông?”
“Em…”
Dư Tư Thành: “Được rồi, nhanh đi tỏ tình đi. Đừng có kì kèo.”
“Anh trai…”
Dư Tư Thành: “Chị dâu của em về rồi. Anh không rảnh nói chuyện với em đâu, tự mình suy nghĩ đi!”

Dư Tư giác lăn qua lộn lại không ngủ được, lấy album của anh và Tô Dương Quang ra nhìn cả đêm.
Lần đầu tiên gặp cô, anh cảm thấy cô rất đáng yêu, khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trịa khiến người ta vừa nhìn đã muốn nhéo. Sau này anh thương tiếc cô không thể nói chuyện, luôn cảm thấy mình nên chăm sóc cô nhiều hơn một chút, không thể để cho người khác bắt nạt cô.
Khi nào thì mọi thứ bắt đầu thay đổi?
Trong suốt những năm tháng đó, anh bảo vệ cô ở khắp nơi, cùng cô luyện đọc vào mỗi buổi sáng, đọc thơ cho cô nghe, dạy cô chơi game, buộc tóc giúp cô và dẫn cô đi xem kịch. Nói cho cùng, thật ra là vì trong lòng có cô nên mới muốn đối xử với cô tốt như vậy.
Cô nhóc vừa nói chuyện lại được chính là gọi “anh Tư Giác” làm anh không giấu được sự phấn kích. Cái loại tự nhiên gần gũi và chiều chuộng này đều là thói quen, trước giờ anh chưa bao giờ nghĩ tới chuyện ngày nào đó bọn họ sẽ phải xa nhau.
Vì vậy, lúc cô nói cô có người mình thích, anh đã lo lắng và tức giận vô cớ. Có lẽ là do cưng chiều cô như em gái, cũng có lẽ đã xem mình như ba của cô, hoặc anh chỉ là không muốn cô ở bên người khác, nhận định rằng cô phải dính lấy anh cả đời.
Khi anh biết người cô thích là mình, mọi lo lắng đều tan biến thành mây khói, thậm chí phải trải qua bao nhiêu khó khăn vất vả mới có thể tìm lại được cảm giác vui sướng đã mất đi này.
Thảo nào cô luôn thích đọc bài thơ <Nhớ lại thời xưa>, hóa ra thứ cô đọc không phải thơ mà là từ những vần thơ ấy nhớ lại ngày xưa tốt đẹp của anh và cô.
Cuối cùng anh cũng hiểu rõ, anh dùng thân phận anh trai để bảo vệ cô, lại từ góc nhìn của một chàng trai mà thích cô. Ngoại trừ Tô Dương Quang ra, anh chưa từng thích cô gái nào khác.
11
Ngày hôm sau trời còn tờ mờ sáng, Dư Tư Giác lén lút bỏ đồ vào hòm thư nhà Tô Dương Quang. Chân trước vừa rời đi, sau lưng đã có người lẳng lặng mở cửa ra.
Mở khoá, bên trong ngoài hộp sữa bò thì chẳng còn thứ gì khác, cô không khỏi cảm thấy mất mác. Đã qua một đêm tại sao anh vẫn còn chưa hiểu ra?
Cô không biết mình bắt đầu thích anh từ khi nào, chỉ biết rằng trong tất cả các anh trai, người quan trọng nhất đối với cô là anh Tư Giác.
Cô thích anh mỉm cười dịu dàng với cô, thích anh ngồi trong nắng sớm đọc thơ cho cô nghe, thích anh chải tóc giúp cô mà không biết mệt, thích anh cầm tay dạy cô chơi trò chơi, thích anh yên lặng xem múa rối cùng cô, thích dáng vẻ anh che chở cô. Cảnh tượng này thoáng ẩn thoáng hiện ra trong đầu, gợn sóng trong lòng tan hết vòng này đến vòng khác, cuối cùng biến thành tâm nguyện không yên!
Cô cầm hộp sữa bò giận dỗi ngồi xổm trên mặt đất, trên cổ treo chiếc còi anh đưa trước kia, không nghĩ ngợi mà thổi một cái.
Dư Tư Giác cầm một con rối làm bằng kẹo đường trở về liền nhìn thấy bóng dáng nho nhỏ rúc thành một cục ở ven đường, khoé môi cong lên rồi quen thuộc gọi một tiếng: “Tô Dương Quang.”
Cô quay đầu lại, người mà cô nhớ nhung đang đứng trong nắng sớm mờ ảo, dáng vẻ thắng tắp, mạnh mẽ rắn rỏi, đầu tóc bù xù, dưới mắt còn có hai quầng thâm, tay cầm Bạch Nương Tử (*) mà cô thích nhất.
(*) Bạch Nương Tử: là nhân vật trong Bạch Xà truyện. Bạch xà truyện còn có tên là Hứa Tiên và Bạch Nương Tử là một trong bốn truyền thuyết dân gian lớn của Trung Quốc. Câu chuyện ra đời vào thời Nam Tống hoặc sớm hơn và được lưu truyền rộng rãi dưới thời nhà Thanh, là sản phẩm sáng tác tập thể của dân gian Trung Quốc. Nội dung Bạch Xà truyện miêu tả câu chuyện tình yêu giữa một Bạch xà tinh tu luyện thành người (Bạch Nương Tử) và một chàng trai ở trần gian (Hứa Tiên).
Hóa ra là anh đi mua kẹo.
“Lại đây.” Anh gọi cô, “Lại đây để anh hôn một chút.” Vừa nói xong không kiềm được mà đỏ mặt, thế nhưng nụ cười lại ngày càng rạng rỡ. Mặt cô cũng đỏ bừng, mím môi, hai lúm đồng tiền như ẩn như hiện: “Anh đắc ý quá.”
Nói thì nói vậy thôi, nhưng bàn chân không tự chủ được mà đi về phía anh. Anh nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, hệt như lúc còn bé, ấm áp mềm mại như không có xương, nhỏ nhắn nằm gọn trong lòng bàn tay của anh.
“Chuyện yêu đương của em, anh duyệt rồi.”
“Vậy mới sáng sớm anh đến đây làm gì? Hẹn hò à?”. ngôn tình hay
Anh hôn lên trán của cô: “Lại đây luyện đọc buổi sáng với anh. Anh muốn nghe giọng đọc của em như hồi xưa.”
“Anh Tư Giác.”
“Ngoan, anh thích em, Tô Dương Quang.”
Sau vài vòng thời gian, bọn họ vẫn luôn bên nhau. Chàng trai đang ôm cô gái giống như lần đầu gặp mặt, nhìn thoáng qua đã là cảnh tượng đẹp nhất trên đời.
Ngoại truyện 1
Biết được Tô Dương Quang đang yêu đương, các anh trai chị gái đều trở về.
Nhóm cưng em này muốn biết rốt cuộc là thằng nhóc nhà nào mà lại to gan đến mức dám bưng đoá hoa tươi mát của bọn họ đi. Thậm chí còn mài dao soàn soạt, chuẩn bị cho cậu ta một trận.
Trong bữa tiệc chỉ có Dư Tư Hành bình tĩnh ngồi uống trà, không tham gia thảo luận bất cứ điều gì, yên lặng đổ mồ hôi vì em trai.
Khi nhìn thấy Tô Dương Quang và Dư Tư Giác mười ngón tay đan xen vào nhau xuất hiện ở bữa tiệc, tất cả mọi người đều nhìn nhau, cảm thấy điều bất ngờ này là hợp lý.
“Nếu là A Giác chúng ta không có ý kiến.”
“Nếu là A Giác anh thu roi lại đây.”
“…”
Ngoại truyện 2
Gần đây Tô Dương Quang thích sự mới mẻ, nhuộm một đầu tóc màu nâu trở về. Sau khi Dư Tư Giác biết liền lèm bèm với cô cả một tuần.
“Nhuộm tóc có hại cho sức khỏe. Ngoan, đi nhuộm lại màu đen đi.”
“Nhuộm tóc không tốt mà? Sao lại kêu em nhuộm đi đen trở lại?”
“Tóm lại nghe lời anh trai không có sai đâu, nhuộm đen lại đi.”
“…”
Sau này có sinh nhật bạn học, Tô Dương Quang trang điểm xinh đẹp chuẩn bị ra cửa thì bị người nào đó kéo lại.
“Váy này không đẹp. Em xem, lộ cả vai ra rồi kìa.”
“Đây gọi là bờ vai!”
“Không được!”
Thấy anh lục tung mấy cái hộp, cái tủ để tìm cho cô một bộ quần áo phù hợp. Cô lầm bầm: “Trước kia anh đâu có quan tâm em mặc gì đâu.”
Anh quay đầu lại, mổ vào cái miệng nhỏ nhắn đang chu ra của cô rồi bật cười: “Bởi vì quần áo trước kia là do anh mua.”
“Anh ngày càng giống ba em.”
“Không tốt sao? Anh sẽ nuôi em, cưng chiều em cả đời.”
Những lời này khiến tâm trạng của cô tốt lên: “Rất tốt.”
Người nào đó vừa lòng mà cười cười, đưa cho cô chiếc váy màu hồng nhạt: “Em thay cái váy này trước đi, sau đó anh làm cho em một kiểu tóc thật đẹp.”
“…”
HOÀN TOÀN VĂN 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.