Toàn Bộ Cá Khô Đều Thuộc Về Miêu Vương Phi

Chương 128:




"Tỷ."
Hạ Mộc đang xem hăng hái, Hạ Đóa Đóa đẩy cửa bước vào, trong tay bưng đĩa thức ăn nhỏ, hỏi cô: "Đói không?"
"Không đói bụng." Hạ Mộc khoát khoát tay.
Khóe mắt liếc nhìn đĩa thức ăn, phát hiện trong đĩa có măng trúc và cá chiên.
Ánh mắt cô chợt lóe, quay đầu hỏi Hạ Đóa Đóa: "Đây là từ đâu đến?"
Hạ Đóa Đóa một bên dùng nĩa ghim măng trúc cho vào miệng, một bên trả lời: "Trầm a di tặng..."
"Ba —"
Một âm thanh vang đôi, tay cầm nĩa của Hạ Đóa Đóa bỗng nhiên bị Hạ Mộc chụp xuống.
Măng trúc trên nĩa lập tức rơi xuống, để lại vết tích của nước sốt trên sàn nhà.
"Đừng ăn thứ nàng tặng!" Hạ Mộc đứng lên, nhíu mày đoạt lấy đĩa thức ăn, đem tất cả thức ăn đổ vào túi rác.
"Ngươi làm gì vậy!" Hạ Đóa Đóa lúc này mới lấy lại tinh thần, đến kéo cánh tay Hạ Mộc, mắt mở trừng trừng nhìn măng trúc bị đổ vào trong sọt rác.
Để phòng ngừa muội muội ngốc lăn lộn khóc lóc trước mặt mình, Hạ Mộc đổ 'thức ăn có độc' xong, lập tức phất ống tay áo đi ra cửa, tự mình đi chuẩn bị thức ăn.
Sau khi cô xuống lầu hiền lành hỏi Quyển Quyển: "Đêm nay muốn ăn gì?"
Bởi vì là yêu đương dưới sự giám sát của gia trưởng, Trứng Cuốn điện hạ hiển nhiên không thể trả lời những lời vui đùa đại loại như 'muốn ăn ngươi', chỉ có thể khiêm tốn nói một câu: "Ta tùy ý."
Mãi đến lúc tạm biệt, hai người nữa thời gian ở riêng.
Hạ Mộc theo Quyển Quyển đến chỗ đỗ xe, sau khi hai người tiến vào trong xe, hưởng thụ thời gian bên nhau hiếm có.
Cô vẫn canh cánh trong lòng đối với đoạn video giám sát lúc chiều, vừa vào xe đã vội vã giải thích: "Ta biết nói như vậy rất kỳ quái, nhưng ta có thể xác định, nam nhân kia chính là người buổi tối ngày đó gọi điện thoại cho ta, Quyển Quyển, ngươi nhất định phải tin tưởng ta!"
"Đừng lo lắng việc này nữa, tinh thần của ngươi gần đây quá khẩn trương rồi." Quyển Quyển nâng tay vén mái tóc của cô ra sau tai.
"Đám người bắt cóc ba ngươi, phạm vi hoạt động đã được thu hẹp, tây thủ đô Tây Lân Tát, rất nhanh sẽ có tin tức tốt, ngươi chờ."
Ánh mắt Hạ Mộc phát sáng, kích động nói: "Thật sao?"
Quyển Quyển kéo khóe môi: "Đúng vậy, vốn dĩ có thể nhanh hơn, nhưng bởi vì địa điểm lục soát quá xa xôi, chu kỳ chấp hành kéo dài, ta chỉ có thể thuyên chuyển hơn mười vị đặc công xuất ngoại, bằng không sẽ bị phụ vương phát hiện, cho nên ngươi kiên trì đợi thêm nửa tháng nữa."
"Thật tốt quá!" Hạ Mộc kích động dang tay chồm đến, ép đến Quyển Quyển nửa nằm trên ghế sau.
Bốn mắt nhìn nhau, Hạ Mộc mỉm cười, chậm rãi dán sát bên môi Quyển Quyển....
Bỗng nhiên, phía sau truyền đến tiếng gõ cửa kính 'cóc cóc'!
Hai người bị dọa đến hoả tốc tách ra, kinh hoảng nhìn ra bên ngoài cửa kính.
Chỉ thấy Tô Ngữ Mạt khuôn mặt bình tĩnh, khom người chăm chú nhìn cửa sổ xe, chằm chằm nhìn hai người trong xe!
Hạ Mộc: "..."
Quyển Quyển: "Ta có thể báo cảnh sát không?"
Buổi trưa hôm sau, Ngao Cốc lại đúng giờ đưa hộp tiện lợi đến, lần này là Hạ Mộc mở cửa.
Vì không để Trầm a di tìm cách khác hạ độc cô, Hạ Mộc mỗi ngày đều nhận lấy hộp tiện lợi, âm thầm đổ vào thùng rác.
Nhưng buổi sáng hôm qua, cô tựa hồ lại sản sinh ảo giác sau khi vào viện bảo tàng, trong video giám sát dĩ nhiên là một mình cô chạy vào hành lang.
Hạ Mộc có chút không dám xác định, có lẽ vấn đề căn bản không phải ở thức ăn, nhưng vẫn không muốn mạo hiểm ăn thứ Trầm a di tặng, cho nên, cô thẳng thắn bảo Ngao Cốc sau này không nên mang đến nữa.
"Được, ta trở lại nói với mẹ ta một tiếng." Ngao Cốc không cưỡng cầu.
Tô Ngữ Mạt đúng lúc đi ngang qua phòng khách, gặp Ngao Cốc đứng ngoài cửa, liền hô: "Hiện tại cả nhà đang đang cua, vào nhà cùng nhau ăn đi."
"Ta đã ăn bữa trưa rồi."
"Con cua lại không có bao nhiêu thịt, khẩu vị nhỏ như vậy?"
Ngao Cốc không từ chối nữa, đổi giày đi vào phòng khách, thuận tiện hỏi vài câu về chuyện hôm qua.
Hạ Mộc tuy rằng có điều hoài nghi đối với Trầm a di, nhưng rốt cuộc không quá phòng bị Ngao Cốc.
Dù sao 'cuồng nhân ưa sạch' là một người thẳng tính, thực sự không giống nghi phạm che giấu âm mưu kinh thiên động địa gì, cho nên, cô kể việc hôm qua nhìn thấy một đặc công khả nghi với Ngao Cốc.
"Hơn năm mươi tuổi?" Ngao Cốc lẩm bẩm nói: "Vậy cũng không nhỏ nữa, chức vị không thấp đi, hắn tên gọi là gì?"
Hạ Mộc suy nghĩ một chút những lời mẹ nói hôm qua, hồi đáp: "Dường như là Tề Chí An."
Ngao Cốc sững sốt: "Tề thúc thúc?"
Hạ Mộc rất ngạc nhiên nói: "Ngươi cũng nhận thức hắn?"
Ngao Cốc nghi hoặc gật đầu: "Hắn là bạn tri kỉ của ba ta lúc sinh tiền, mấy năm nay, hắn thường xuyên ra nước ngoài thăm ta và mẹ."
Trầm mặc chốc lát Hạ Mộc cảnh giác hỏi: "Hắn quen biết mẹ ngươi?"
Ngao Cốc gật đầu.
Hạ Mộc kinh ngạc, sương mù dày đặc trong đầu đột nhiên được thổi tan một ít.
Dường như bắt được một đầu mối cực kỳ trọng yếu lại nguy hiểm, trong lòng cô vừa sợ hãi lại vừa kích động, lại hỏi thăm Ngao Cốc một chút về bối cảnh của Tề Chí An.
Ăn xong bữa trưa, Hạ Mộc lập tức chạy lên lầu, suy nghĩ ra một phần kế hoạch, quyết định tự mình động thủ, lợi dụng quan hệ trong CGA, điều tra rõ ràng bối cảnh của Trầm Tiểu Ngọc và Tề Chí An.
Lúc cô kết thúc cuộc gọi thứ hai cho đồng sự ở cảnh cục, điện thoại bỗng nhiên rung lên.
Là tin nhắn thông báo chuyển khoản từ ngân hàng, Hạ Mộc hiếu kỳ mở ra xem, nhất thời thất kinh.
"【 ngân hàng Ma Căn 】...Ngày 17 tháng 4 chuyển vào tài khoản 200000.00 tệ, số dư 2170807.00 tệ."
Hạ Mộc trừng mắt há miệng nhìn chằm chằm tin nhắn, phản ứng đầu tiên là lẽ nào bên đoàn phim tăng thù lao cho cô?
Hẳn là không có loại chuyện tốt này, thù lao trong tài khoản còn không lấy ra trả nợ, trừ đi chi tiêu và một phần tiền nợ, hẳn là còn một trăm chín mươi vạn.
Hai mươi vạn vô duyên vô cớ chuyển vào này, là chuyện gì xảy ra?
Hạ Mộc thần sắc trầm xuống, trong lòng hốt hoảng.
Nếu như phát sinh ở trước đây, trong tài khoản bỗng nhiên xuất hiện một số tiền lớn như thế, cô có lẽ sẽ cho rằng là bầu trời rơi xuống bánh rán, nhưng hiện tại...
Cô hoài nghi có người cố ý chuyển số tài sản bất minh này cho cô, ngụy tạo chứng cứ cô tham gia vụ án trộm quốc bảo.
Buổi tối tám giờ ba mươi, Tô Ngữ Mạt đến hoàng cung cầu kiến vương trữ, lại bị ngăn cản ở ngoài cổng chính.
"Lúc này, không cho phép vào thông báo, trừ phi có thư hẹn trước, bằng không, xin mời chín giờ sáng mai hãy quay trở lại đi."
"Ta có việc gấp!" Tô Ngữ Mạt sứt đầu mẻ trán khẩn cầu: "Nữ nhi của ta có số điện thoại của điện hạ, nhưng ta không lưu lại, bằng không cũng sẽ không đến phiền các ngươi, thực sự có việc gấp! Làm phiền các ngươi thông báo một tiếng!"
Thủ vệ châu đầu ghé tai nghị luận một phen: "Vậy xin ngài chờ chốc lát, chúng ta xin chỉ thị của quản gia trước."
Tầng tầng thông báo, hai mươi phút sau, Tô Ngữ Mạt cuối cùng ở lầu một của hoàng cung gặp được Đoạn Tử Đồng.
Nàng gần như phát rồ mà xông đến, vội hỏi Quyển Quyển: "Có phải Hạ Mộc đang ở chỗ ngươi hay không! Vì sao không gọi điện thoại nói một tiếng! Các ngươi muốn gấp chết ta!"
Quyển Quyển kinh ngạc: "Hạ Mộc không ở nhà?"
Thần sắc của Tô Ngữ Mạt nhất thời trầm xuống: "Nàng không ở chỗ ngươi?"
Đoạn Tử Đồng lắc đầu, nhíu mày vội hỏi: "Xảy ra chuyện gì? Hạ Mộc không thấy nữa?"
Tô Ngữ Mạt nghe vậy hút một ngụm lương khí, nâng tay đỡ trán, không muốn thừa nhận sự thật này.
Đoạn Tử Đồng tiến lên đỡ lấy nàng nàng, bình tĩnh hỏi: "Không thấy từ lúc nào? Có biết nàng đã đi đâu hay không?"
Tô Ngữ Mạt vẫn lắc đầu, gián đoạn trả lời: "Buổi chiều... Buổi chiều từ sau hai giờ, ta chưa từng thấy nàng, điện thoại tắt máy, ta cho rằng nàng đi theo ngươi..."
Đoạn Tử Đồng đứng dậy, thần sắc trầm tĩnh như trước, hô hấp lại che giấu không được bắt đầu gấp rút, xoay người phân phó quản gia: "Triệu tập những đặc công có trách nhiệm đến đây, toàn bộ, lập tức!"
Hạ Mộc mất tích.
Ba đặc công canh giữa trước nhà Hạ gia hồi báo: "Hạ tiểu thư ra ngoài lúc một giờ ba mươi chiều.
Bởi vì vương trữ không căn dặn theo dõi Hạ tiểu thư, cho nên ba đặc công cũng không biết hướng đi của nàng.
Tô Ngữ Mạt sau khi ăn xong bữa trưa nhận được điện thoại của Trầm Tiểu Ngọc, sau đó đến nhà nàng, lúc Hạ Mộc ra ngoài nàng cũng không ở nhà.
Trước khi Hạ Mộc mất tích, người duy nhất nói chuyện là Hạ Đóa Đóa.
"Tỷ ngươi đi đâu vậy? Mẹ muốn ta trông chừng ngươi."
"Ta đến ngân hàng, nửa tiếng đồng hồ sẽ trở lại."
Đây trở thành câu nói cuối cùng Hạ Mộc để lại cho người nhà.
Dĩ nhiên, nửa tiếng sau, Hạ Mộc cũng không trở về.
Tin nhắn cuối cùng Quyển Quyển nhận được từ Hạ Mộc, nội dung là: "Chờ một chút a Quyển Quyển, ta đang bận."
Một lần bận chính là từ một giờ chiều đến tám giờ tối, nhìn thấy mẹ của Hạ Mộc, mới biết được con mèo ngốc bạn đến đem bản thân đánh mất.
Đoạn Tử Đồng thống khổ xoa mái tóc xoăn, không thể nhịn được nữa mà giận chó đánh mèo: "Vì sao ngươi không đến tìm ta sớm một chút?"
Tô Ngữ Mạt lúc này đã khổ sở đến thở dốc cũng trắc trở, nghẹn ngào trả lời: "Ta cho rằng nàng trốn đi ra ngoài tìm ngươi, ít nhất sẽ trở về trước khi trời tối! Ai biết..."
Hạ Đóa Đóa một mạch liên hệ cùng tất cả bạn bè của Hạ Mộc, vừa gọi được liền hỏi, càng gọi hy vọng lại càng xa vời.
Ba giờ đêm, Trầm Tiểu Ngọc bị đặc công bỗng nhiên xông vào trong nhà giật mình tỉnh giấc.
Ngao Cốc nỗ lực phản kháng, rốt cuộc nàng cùng mẹ mình bị bắt vào sở đặc công.
"Các ngươi dựa vào cái gì bắt người!"
Không ai đáp lại.
Người của sở đặc công nửa đêm tập hợp, bắt đầu phô thiên cái địa tìm kiếm khắp thành phố.
Công ty giao thông vận tải thành phố nhận được chỉ lệnh của thượng cấp, trong vòng một đêm, phong tỏa toàn bộ giao thông ra ngoài thành phố.
Sáng sớm hôm sau, Đoạn Khuynh Trạch bị hai thông báo xin chỉ thị khẩn cấp đánh thức. . Truyện Khác
Nghe hội báo gấp đến độ run lên trong điện thoại, hắn lúc này mới biết được, hùng hài tử nhà mình trong một đêm làm cho đế đô long trời lở đất.
Quốc vương lập tức hạ lệnh, giải trừ mọi mệnh lệnh của vương trữ, triệu hồi tất cả đặc công.
Sau đó kiểm kê nhân số, mới biết được mười bảy đặc công đứng đầu trong sở đặc công, hơn một tháng trước được vương trữ điều đi nước ngoài, đến nay không về.
Đoạn Khuynh Trạch kiềm chế lửa giận, trở lại hoàng cung, đằng đằng sát khí mà trên lầu dưới lầu tìm một vòng, nhưng ngay cả cái bóng của hùng hài tử cũng tìm không được, điện thoại cũng không liên lạc được!
Quản gia lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ sấm sét cuồng nộ của quốc vương!
Đoạn Khuynh Trạch tức giận đến khóe mắt run rẩy, lập tức hạ lệnh, triệu hồi tất cả đặc công ở nước ngoài, đồng thời hủy bỏ tất cả quyền hạn của vương trữ.
Đế đô khôi phục hoạt động bình thường.
Dân chúng tụ tập, bắt đầu suy đoán, tối qua xảy ra quốc gia đại sự gì.
Tin tức văn vật ở viện bảo tàng bị trộm, dưới tình huống như vậy, chậm rãi bị lan truyền.
"Lại có quốc bảo bị trộm!"
"Khó trách nửa đêm bắt đầu phong tỏa giao thông, buổi trưa mới khôi phục, có phải là bắt được người rồi không?"
"Nhất định đã bắn chết!"
"Không chừng là gián điệp của nước ngoài, khai chiến cũng có thể a."
...
Dân chúng nghị luận hăng say, nhưng không ai biết, từ đêm qua đến bình minh, lệnh 'phong tỏa lùng bắt' kéo dài tám tiếng đồng hồ, là vì một nữ nhân tên là Hạ Mộc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.