Toàn Bộ Cá Khô Đều Thuộc Về Miêu Vương Phi

Chương 151:




Nhạc khúc du dương trong vũ hội dường như bị nhấn tạm dừng, trong đôi mắt điện hạ phản chiếu bóng lưng hốt hoảng của Hạ Mộc, vô thức đuổi theo hai bước.
Bóng người trước mắt nhoáng lên, Giang Vũ đã đuổi theo trước một bước. . Tiên Hiệp Hay
"Hạ Mộc!" Giang Vũ một đường theo cô đến một đầu khác của sân nhảy: "Ngươi muốn đi đâu?"
Hạ Mộc nâng cánh tay lên lâu đôi mắt, bình tĩnh trả lời: "Quay về phòng nghỉ ngơi."
"Chờ một chút." Giang Vũ tiến lên hai bước, xoay người che ở trước mặt cô: "Đừng nóng giận nữa, buổi tiệc này, cũng không phải chuẩn bị cho điện hạ, mà là cho hai người chúng ta."
Hạ Mộc sững sốt, nghi hoặc nói: "Chúng ta?"
Đây là có ý gì? Chẳng lẽ là vương hậu muốn tác hợp cô và Giang Vũ?
Giang Vũ hé miệng cười: "Chính là cho chúng ta, hy vọng trong tầm mắt của ngươi không hề chỉ có một người duy nhất, có thể nhìn ta vẫn một mực ở bên cạnh ngươi hay không?"
Hạ Mộc nghe vậy cúi đầu, khẽ nhíu mày: "Xin lỗi, hiện tại ta không có tâm tình khiêu vũ."
Giang Vũ tiến lên một bước, ôn nhu nói: "Đừng giận nữa Hạ Mộc, vừa rồi mấy người bạn chỉ là vui đùa, không ai lưu ý."
"Không phải vì chuyện này!" Hạ Mộc bỗng nhiên ngẩng đầu: "Ta chỉ là không hiểu, hành vi này của ta rất buồn cười sao? Vì sao nàng lại dùng loại ngữ khí này trêu đùa ta!"
Giang Vũ hít sâu một hơi, nhắm mắt lại chậm rãi thở ra, một lát sau mới thấp giọng trả lời: "Ngươi cũng không phải ngày đầu tiên quen biết Đoạn Tử Đồng, lúc nàng trêu đùa người khác chưa bao giờ trực tiếp như thế, đa số sẽ quanh co vui đùa một chút.
Ngữ khí vừa rồi của nàng căn bản không phải trêu đùa ngươi, mà chỉ là đang đắc ý, muốn ra oai phủ đầu với ta, ngay cả ta cũng nghe ra được.
Có bao nhiêu omega si mê vương trữ? Ngay cả muội muội ta cũng cả ngày liếm màn hình điện thoại, ngươi từng thấy Đoạn Tử Đồng đặc biệt mang ra cười nhạo bọn họ sao, hoặc là lấy việc này ra khoe khoang? Cũng chỉ có ngươi, có thể khiến tiểu vương trữ của chúng ta có cấp nhảy tường."
Được khai thông, Hạ Mộc thoáng chốc bình tĩnh lại.
Mấy ngày nay cô nằm mơ cũng lo lắng Quyển Quyển không quan tâm cô nữa, thần kinh cực kỳ mẫn cảm.
Giang Vũ cúi đầu dán sát vào khuôn mặt cô, chăm chú nói: "Đoạn Tử Đồng từ nhỏ đã như vậy, ta không biết người yêu nàng phải chịu bao nhiêu thương tổn vô ý, nhưng ta luyến tiếc người đó là ngươi."
Hạ Mộc thần sắc đỏ ửng, ánh mắt lưu chuyển, vô thức nhìn về phía sân nhảy.
Giang Vũ khẽ nhíu mày, cười khổ nói: "Ngươi còn đang chờ nàng đuổi theo?"
"Không!" Hạ Mộc căm tức phản bác: "Ta sẽ không để ý đến nàng!"
Giang Vũ mỉm cười, nâng tay chỉ chỉ khu vực nghỉ ngơi cách đó không xa: "Đến ngồi xuống đi, muốn uống gì?"
Hạ Mộc do dự chốc lát, rốt cuộc đáp ứng rồi.
Giang Vũ từ trong tay phục vụ nhận lấy hai chiếc ly, và một bình rượu nho, chậm rãi rót một ly cho Hạ Mộc.
"Đoạn Tử Đồng không thích hợp với ngươi."
Hạ Mộc sững sốt, nghiêng đầu nhìn về phía Giang Vũ, hé môi, muốn nói lại thôi.
Giang Vũ chậm rãi tiếp tục nói: "Ngươi có thể sẽ cho rằng ta là vì muốn có được ngươi, mới nói xấu đối thủ, ta phải biện giải cho bản thân một câu, nếu như muốn dùng thủ đoạn, thì từ lúc trung học ngươi nên là bạn gái của ta rồi."
"Ta không muốn nhân lúc ngươi ngây thơ vô tri quấy rầy phán đoán của ngươi, nhưng hiện tại ngươi cũng không hề thanh tỉnh.
Ta biết, Đoạn Tử Đồng là loại hình đặc biệt hấp dẫn đối với ngươi, tính cách hoạt bát và tính xâm lược cực, khả năng sẽ cho ngươi một loại cảm giác lãng mạn cùng kích thích.
Nhưng trên thực tế, tính cách của hai người các ngươi gần như tuyệt nhiên tương phản, điện hạ sở dĩ mê muội đối với ngươi rất có thể là bởi vì loại tính cách đối lập này, trong mắt nàng ngươi rất thần bí, rất khó nắm lấy, dưới sự thúc đẩy của lòng hiếu kỳ và dục vọng chinh phục, nàng mới càng lún càng sâu."
Giang Vũ đem ly thủy tinh chậm rãi đẩy đến trước mặt cô: "Mà hai linh hồn chân chính phù hợp, hẳn là tương tự, tựa như ta và ngươi. Ta có thể lý giải tâm tư của ngươi, có thể lý giải nguyên nhân phía sau nhất cử nhất động của ngươi, thậm chí hiểu được mỗi một biểu tình của ngươi."
Hạ Mộc dùng đầu ngón tay vuốt miệng ly, nhỏ giọng trả lời: "Ngươi nói, ta cũng hiểu...."
"Không phải ta muốn cho ngươi áp lực." Giang Vũ lập tức giải thích.
"Không không!" Hạ Mộc ngượng ngùng nhìn về phía nàng: "Trên thực tế, ngày đó ngươi biểu lộ khiến ta thụ sủng nhược kinh, ta không muốn cô phụ một người ưu tú như ngươi, nhưng ta không thể lừa dối ngươi, ta... Thực sự rất thích.... Rất thích Quyển Quyển, điều này đối với ngươi là không công bằng."
Giang Vũ: "Vậy thử chậm rãi buông tay."
Hạ Mộc hít sâu một hơi, khổ não nỉ non: "Ta không biết nên làm như thế nào, có thể là ta... Căn bản không làm được."
"Bắt đầu từ việc tháo sợi dây chuyền kia xuống đi."
Hạ Mộc nâng tay cầm lấy sợ dây chuyền long lân trước ngực, thần sắc do dự nhìn về phía Giang Vũ.
Giang Vũ mỉm cười cổ vũ: "Ta giúp ngươi?"
Một trận trầm mặc Hạ Mộc lắc đầu, rũ mi, nâng tay lên, tự tay tháo sợi dây chuyền xuống, nắm trong lòng bàn tay.
"Chúc mừng ngươi đã bước ra bước đầu tiên." Giang Vũ nheo đôi mắt phượng mỉm cười với cô, lại từ trong túi xách lấy ra một chiếc hộp trang sức hình chữ nhật, thần bí nói với cô: "Bất quá, nếu là tới tham gia vũ hội, dù sao cũng nên có chút đồ trang sức, cũng may ta đã sớm chuẩn bị giúp ngươi."
Nàng đẩy hộp trang sức về phía Hạ Mộc, mở nắp hộp ra.
Hạ Mộc kinh ngạc hít sâu một hơi — trong hộp nằm một cây trâm bạch kim, đuôi trâm khảm một viên trân châu và một sợi lông vũ tuyết trắng.
"Thứ này ta không thể nhận!" Hạ Mộc sợ đến từ trên ghế đứng lên lui lại phía sau.
Đeo phiến vảy của Địch Hách Lạp còn không thể chứng minh điều gì, dù sao đây vốn là xa xỉ phẩm của giới quý tộc, mà lông vũ của bạch khổng tước, ý nghĩa lại bất đồng, phương thức cầu yêu của tộc nhân bọn họ, từ xưa chính là tặng chiếc lông vũ xinh đẹp nhất ở phần đuôi.
Giang Vũ khẽ nhướng mày: "Đừng suy nghĩ nhiều, đây chỉ là một vật trang sức, đúng lúc phối với lễ phục màu trắng của ngươi."
Khuôn mặt Hạ Mộc có chút nóng lên: "Hay là quên đi..."
"Nếu như là vì vậy..." Giang Vũ rũ mắt nhìn về phía lông vũ ở đuôi trâm: "Ta có thể nhổ nó ra."
"Không không!" Hạ Mộc vội vàng ngăn cản: "Một món trang sức xinh đẹp như vậy, đừng làm hỏng."
"Ngươi cũng hiểu được nó chính là một món trang sức xinh đẹp?" Giang Vũ mỉm cười với cô.
Hạ Mộc có chút thất thố.
"Đến đây, xoay người, ta giúp ngươi cài lên."
* * * *
Một đầu khác của hội trường, Trứng Cuốn điện hạ không chống lại được men say đang lay động ly thủy tinh, nhìn nước trái cây màu lục nhạt chuyển động bên trong.
Hai người bạn bên cạnh, đã bất tri bất giác bị tốp năm tốp ba omega chen đến xa xa.
Thỉnh thoảng có khách mới khóa kéo phía sau lễ phục bị tuột, tây trang bị ướt, hoặc giả vờ say rượu chao đảo, đến trước mặt vương trữ xin giúp đỡ.
Tuy rằng trong hội trường tùy ý có thể thấy được người hầu của hoàng thất, nhưng các omega dường như đã hẹn trước, cùng nhau lựa chọn mất thị giác mang tính gián đoạn, sinh vật có thể nhìn thấy trong mắt, chỉ có Địch Hách Lạp đang đứng trước bàn thức ăn tự phục vụ.
"Ai nha!" Lại nghe một nữ hài kinh hoảng la lên.
Trứng Cuốn điện hạ thần sắc đờ đẫn, đã chuẩn bị xong tâm lý kéo khóa kéo hoặc là đưa khăn giấy, không nghĩ tới đối phương lại muốn nổi bật.
"Điện hạ... Phiền ngài giúp ta nhìn xem! Gót giày của ta kẹt trong khe bàn rồi!"
Trứng Cuốn điện hạ kinh ngạc mà quay đầu nhìn lại.
Đây chính là một kỹ thuật, bàn tiệc là do năm chiếc bàn đá cẩm thạch ghép lại, khe hơi giữa hai chân bàn nối tiếp nhau tối đa chỉ có nửa cemtimet, đại khái phải cỡ mũi khoan mới có thể cắm vào, gót giày là thế nào kẹt vào trong đó?
Vừa nhìn, thật đúng là đại khai nhãn giới.
Giày cao gót của nữ hài kia, gót giày mảnh đến giống như một chiếc đũa, cư nhiên thật sự cắm vào trong khe hở giữ chân bàn.
Nữ hài nhíu mày, đáng thương nhìn tiểu vương trữ, tuy rằng đôi mắt rưng rưng, nhưng lo lắng chất lượng của phấn nền không đủ cao, nàng thủy chung duy trì yêu cầu cao độ là ngấn lệ mà không rơi nước mắt, tránh tổn hại đến lớp trang điểm.
Ngay sau đó, tiểu vương trữ đứng dậy.
Nữ hài kích động đến hít sâu một hơi, khẽ nhấc làn váy lên, khiến bắp chân mảnh khảnh lộ ra một đoạn.
Trong kế hoạch của nàng, điện hạ sẽ khom người nắm mắt cá chân của nàng, nỗ lực rút gót giày ra.
Nếu như thất bại, điện hạ còn có thể đỡ nàng chỉ còn lại một chiếc giày, đến phòng thay quần áo của hoàng cung đổi giày, lúc hai người ở cùng một chỗ....
Trong lòng nai con chạy loạn.... Vương trữ bỗng nhiên đứng ở vị trí cách nàng hai thước, cúi người về phía bàn ăn, nắm mép bàn....
Đẩy mạnh qua!
"Két —"
Nương theo âm thanh ma sát của chân bàn và sàn nhà, nữ hài mục trừng khẩu ngốc nhìn ba chiếc bàn đá vững như núi Thái Sơn, bị điện hạ đồng loạt đẩy ra....
Đẩy ra....
'Đát' một tiếng, gót giày của nàng thuận thế tiếp đất.
Sau đó, điện hạ xoay người đi rồi...
Đi rồi.
Nữ hài: "..."
Mất bao nhiêu tâm tư mới chế tạo ra một đôi giày gót nhọn như thế, vừa vặn có thể kẹt trong chân bàn.... Cứ như thế bị phá giải rồi!
Quả nhiên, trước mặt sức mạnh cực đại, không có gì là trắc trở thật sự.
Khải Văn còn đứng ở tại chỗ, thấy điện hạ dời bàn xong đi trở về, vội vàng lên tiếng: "Quyển Quyển, chúng ta ra nhảy một điệu đi? Ngươi ngồi ở chỗ này cũng không được yên ổn."
Đoạn Tử Đồng lặng lẽ lắc đầu, ngồi trở lại trên ghế xoay.
Khải Văn tiếp tục tìm đề tài: "Vừa rồi ta thấy Hạ tiểu thư."
Ánh mắt của điện hạ cuối cùng sáng lên, nghiêng đầu hiếu kỳ mà nhìn hắn.
"Nàng thật thú vị, ngươi biết không?" Khải Văn giả vờ trêu chọc mà nói: "Nàng cư nhiên đeo một mảnh long lân trên cổ, như vậy ai dám mời nàng khiêu vũ? Cũng không sợ bị người khác hiểu lầm, ta hảo tâm khuyên nàng, nàng cũng không nghe."
Điện hạ không trả lời.
Khải Văn giả vờ thân thiết tiếp tục nói: "Nếu không, để hạ nhân tiễn nàng rời khỏi hội trường đi, ta là lo lắng loại chuyện này sẽ gây ra tin đồn không tốt cho điện hạ."
Trứng Cuốn điện hạ khẽ nhíu mày, nhìn thẳng về phía hắn, lạnh giọng nói: "Ngươi luôn ở bên cạnh ta, cũng dễ gây tin đồn không tốt cho ta, nhưng ta không sai hạ nhân đuổi ngươi ra khỏi hội trường."
Khải Văn sững sốt, đôi mắt mèo nhất thời chấn kinh trừng đến tròn vo.
Điện hạ bình thường tuy rằng không thích phản ứng hắn, nhưng cũng không mặt lạnh đối với hắn.
Mà ngay cả hắn học theo Đại Nha và Đại Tây gọi nàng Quyển Quyển, cũng không bị trách cứ, Khải Văn cho rằng bản thân rốt cuộc đã là 'người một nhà' với điện hạ rồi, không nghĩ tới sẽ bị trực tiếp trách cứ như thế.
Một trận trầm mặc, Khải Văn quả thực muốn tìm một cái khe để chui vào.
Hắn vừa định tìm đề tài giảm bớt xấu hổ, chỉ thấy Đoạn Tử Đồng đứng lên, cất bước đi về phía sân nhảy, nhìn xung quanh, tựa hồ đang tìm người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.