Thiên Nhạn cảm nhận được giọng nói Cố Kinh Khuê đang run rẩy, anh ta đang sợ, anh ta lo lắng sẽ mất đi đứa em gái sống nương tựa lẫn nhau với anh ta.
Nàng không phải là nguyên chủ, thật ra cũng không cảm nhận được cảm giác sâu trong nội tâm của cô ấy, cho nên quyết định tiến lại gần chỗ Cố Kinh Khuê.
Cảm giác ngâm mình trong nước không quá dễ chịu.
Nàng chỉ là người tới làm nhiệm vụ, tình cảm của nguyên chủ không phải là thứ nàng cần trải nghiệm và xử lí. Chỉ cần hoàn thành nguyện vọng của nguyên chủ là được, những chuyện còn lại đương nhiên phải theo ý nàng.
Thiên Nhạn bị kéo lên boong thuyền, rất nhiều người xúm lại gần nàng. Những người này nhỏ giọng bàn tán cái gì, nàng không rảnh mà đi nghe.
Người bò lên sau nàng không chỉ có một mình Cố Kinh Khuê, còn có một số chàng trai khác. Bọn họ xuống nước giúp đỡ, lúc này Thiên Nhạn mới đánh giá quần áo những người xung quanh, quả nhiên rất khác biệt.
Nhất là nhìn thấy bộ quần áo của cô gái bên cạnh, vẻ mặt của nàng cứng ngắc. Người dân thế giới này thật cởi mở, chỉ mặc một chút xíu như vậy cũng không có vấn đề gì sao?
Hệ thống 666:【 Đây là đồ bơi, dùng để mặc khi chơi ở bãi biển. Bình thường không ai mặc như vậy, quen thuộc là được. 】
Những người khác mặc như thế, vậy nàng thì sao?
Thiên Nhạn cúi đầu dò xét mình, trong lòng thở phào một hơi. Còn tốt, tuy cánh tay cánh chân cũng lộ ra ngoài, nhưng chỗ cần che thì đã che, miễn cưỡng có thể tiếp thu.
” Thiên Nhạn, thật sự xin lỗi, tớ không nghĩ tới sẽ liên lụy tới cậu. Tớ càng hi vọng anh Cố sẽ bơi qua cứu cậu hơn, lại nghĩ cậu biết bơi, tớ cho là cậu sẽ không xảy ra chuyện gì, không nghĩ tới thế mà cậu kém chút xảy ra chuyện. ” Mặt mũi Lam Nhã Chân tràn đầy áy náy: ” Thật sự rất xin lỗi. “
Thiên Nhạn ngẩng đầu đánh giá Lam Nhã Chân cũng ướt sũng từ đầu đến đuôi như mình, sắc mặt đối phương tái nhợt, có lẽ là bị dọa tới rồi. Biểu cảm áy náy thì không giả, ít nhất nàng không thấy được sự giả tạo.
” Nhạn Nhạn, có phải bị dọa sợ rồi không? ” Cố Kinh Khuê sờ lên đầu nàng: ” Đều do anh trai không tốt, lần sau sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa. “
Sờ đầu nàng?
Trong lòng Thiên Nhạn cũng không vui sướng gì, nàng cũng không tin lần sau giữa nàng và Lam Nhã Chân, người anh trai hờ này sẽ dứt khoát đứng về phía nàng.
Sự im lặng của cô khiến bầu không khí trở nên cứng ngắc.
” Được rồi, bây giờ đã cứu người xong, có phải chúng ta nên giải quyết chuyện này hay không? ” Người nói chuyện là một chàng trai chỉ mặc mỗi cái quần bơi, vóc người cao ráo, lớn lên đẹp trai.
Thiên Nhạn có biết người này, một trong những bạn tốt của anh trai nàng.
Thấy Thiên Nhạn đang nhìn mình, giọng nói của Phàn Thừa đột nhiên cao lên, còn mang theo vài phần giận dữ: ” Trần Vũ Sơ, chuyện này cô muốn giải thích làm sao? “
Trần Vũ Sơ?
Thiên Nhạn tìm kiếm người được gọi là Trần Vũ Sơ trong đám người, cô ta bị đẩy về phía trước, tuổi tác nhìn cũng không khác nàng cho lắm, hình như 17, 18 tuổi.
Trần Vũ Sơ bị gọi tên, sắc mặt trở nên trắng bệch, đôi mắt bối rối nhìn Cố Kinh Khuê, chưa đợi những người khác mở miệng, cô ta đã khóc trước.
” Tớ không phải cố ý, chẳng qua chỉ là cảm thấy Lam Nhã Chân quá đáng ghét, muốn giỡn với cô ta một chút. Ai biết cô ta không đứng vững, đã thế còn liên lụy đến Thiên Nhạn. ” Trần Vũ Sơ lớn tiếng thút thít, vừa khóc vừa nói: ” Tớ thật sự không muốn làm gì cô ta cả, lại nói có thể tới nơi này chơi, có ai lại không biết bơi? Trước đây chúng ta cũng không phải chưa từng chơi đùa như thế, từ trên thuyền nhảy xuống biển bơi, cũng không phải động tác có độ khó cao gì. “
Trần Vũ Sơ càng nói càng cảm thấy bản thân không sai, bắt đầu ra vẻ cây ngay không sợ chết đứng, chút áy náy vừa rồi biến mất không còn sót gì.
Lam Nhã Chân chỉ nhếch môi, cúi đầu không nói gì. Cô ta không tin, rõ ràng trước đó Trần Vũ Sơ cố ý đẩy cô ta xuống, lúc đẩy còn nói thêm một câu đi chết đi. Truyện Đoản Văn
Chắc hẳn Thiên Nhạn cũng nghe được câu này?