- Tiểu Hủ, tỉnh.. lão Trương, nhanh gọi xe cứu thương!
- Tôi, tôi đi lái xe..
Tiếng bước chân vội vàng chạy nhanh, cửa thuỷ tinh bị đẩy ra sau đó bật trở lại.
Đầu của Quý Hủ đau muốn vỡ ra, mơ hồ thấy rõ người trước mắt, mặt mày tuấn tú nháy mắt sắc bén, đột nhiên bạo lên phanh một tiếng đánh lên bàn tròn dựa trên tường. Cổ tay vung lên, nơi cổ tay trống trơn, không có chuỗi vòng tay quen thuộc trượt xuống.
Trong lòng Quý Hủ chợt lạnh.
Không có vòng tay, một dị hóa nhân không có lực công kích như hắn bị nhốt bên trong nhiều quái vật khát máu như vậy, xác suất còn sống quá nhỏ!
Lúc này người trong cả tiệm bánh mì nhìn hắn, hiển nhiên cũng bị Quý Hủ hù sợ.
Ai ngờ được một người vừa mới hôn mê ngã xuống, đột nhiên lại nhảy dựng lên, sưu một tiếng liền bắn đi ra, đây là tốc độ mà người có thể đạt tới sao? Súng bắn đạn thành tinh cũng không thể bắn được như hắn đi?
Miêu Lập Thu há to mồm không phát ra âm thanh, trước mắt Quý Hủ phi thường xa lạ, ánh mắt nhìn nàng thật đáng sợ, nếu trong tay có con dao Miêu Lập Thu hoài nghi hắn sẽ không chút do dự bổ về phía chính mình.
Da đầu Miêu Lập Thu run lên, cẩn thận thăm dò:
- Tiểu Hủ? Tôi là dì Thu, cậu làm sao vậy?
Tầm mắt Quỷ Hủ vẫn nhìn chằm chằm mấy người trong tiệm, khoé mắt liếc ra cử lập tức khóa lại mục tiêu.
Một bàn tay lặng lẽ sờ phía sau, bắt được cạnh bàn bên cạnh, một khi quái vật khát máu nhào đi lên, có thể dùng cái bàn đón đỡ trong nháy mắt, sáng tạo cơ hội cho hắn chạy đi.
Quý Hủ rất rõ ràng dì Thu đã chết rồi, nàng không có khả năng tiếp tục sống lại, nếu xuất hiện vậy người này tuyệt đối không phải nàng!
Cửa thuỷ tinh bị đẩy mạnh ra, Trương Hữu Đức xông tới:
- Xe đến rồi, mau đưa tiểu Hủ đặt lên xe.. tiểu Hủ đâu?
Trương Hữu Đức vừa nhìn dưới đất không ai, không khí trong tiệm không đúng lắm, đảo mắt chứng kiến Quý Hủ đang đứng bên cạnh bàn.
Toàn thân Trương Hữu Đức đẫm mồ hôi, nóng, cũng là khẩn trương. Lúc Quý Hủ đang bao bánh mì cho khách, đột ngột ngã xuống đất bất tỉnh, lại làm hai vợ chồng họ thật sợ hãi.
Trương Hữu Đức lau mồ hôi trên mặt:
- Cậu đã tỉnh? Có chỗ nào khó chịu hay không? Tôi đã lái xe tới, đi bệnh viện kiểm tra một chút, xác định không có việc gì cũng có thể yên tâm.
Lúc này Quý Hủ cũng bắt đầu đổ mồ hôi, lúc vật chất hắc ám thổi quét toàn cầu Trương thúc đã bị ăn mòn, mất đi ý thức tự chủ, biến thành một quái vật khát máu.
Nhưng mà bây giờ Trương thúc lại êm đẹp đứng ngay trước mặt của hắn.
Một là dì Thu, một là Trương thúc, còn có những người trong tiệm nếu đều là quái vật dị hóa cường đại chế tạo ra, mục đích sẽ chỉ là săn bắn, hắn bị hãm trong này tình huống rất là không ổn..
Lúc này chợt có người đẩy cửa rời đi.
Có khuôn mặt quen lúc gần đi không quên nhắc nhở Quý Hủ đi bệnh viện nhìn xem, đột nhiên té xỉu có lẽ là do thân thể xảy ra vấn đề.
Khách nhân trong tiệm lục tục đi khỏi, cuối cùng chỉ còn lại hai vợ chồng dì Thu.
Miêu Lập Thu không dám tới gần Quý Hủ, nhẹ giọng hỏi:
- Tiểu Hủ, cậu không sao chứ?
Thẳng tới lúc này Quý Hủ mới chú ý tới quần áo của hai vợ chồng Trương thúc thật sạch sẽ, người cũng sạch, dì Thu vẫn mượt mà, trong tiệm còn quanh quẩn mùi bánh mì thơm ngát..
Đã thật lâu hắn không có ngửi được hương vị ngọt ngào như vậy.
Chẳng lẽ hắn lại bị dị hóa nhân có năng lực dệt mộng tập kích sao?
Nếu đây thật sự là mộng, thực lực người dệt mộng này có phải quá mạnh mẽ rồi không?
Nhân vật cùng cảnh tượng đều thật rõ ràng, thật chân thật, muốn làm được một bước này tinh thần năng lượng của người dệt mộng phải cao tới bao nhiêu?
Mặc kệ trước mắt đều là mộng cảnh hay là khu vực săn bắn của quái vật dị hóa, Quý Hủ cũng không muốn ngay mặt đối chiến với dì Thu cùng Trương thúc.
Hắn cảnh giác nhìn bọn họ chằm chằm, dán bên tường nhiễu ra tới cửa, đẩy cửa vọt vào trong sóng nhiệt.
Bên ngoài rất nóng, ở ngoài đường xe tới xe đi, một đám người đi đường cầm dù che nắng trải qua trước mặt hắn.
Không ai đặc biệt chú ý hắn, ngẫu nhiên có cô gái trẻ tuổi đi qua còn nhìn hắn, thật tự nhiên, đó là ánh mắt thưởng thức thuần khiết đối với khuôn mặt ưu việt, không có vẻ đói khát cùng điên cuồng khi chứng kiến con mồi.
Trước mắt hết thảy rất không chân thật, cực nóng cực nóng, dòng xe cộ ồn ào, người đi đường lui tới, dãy kiến trúc hoàn hảo..
Toàn thân Quý Hủ đề phòng, không cho bất luận kẻ nào tới gần mình, cùng mọi người giữ một khoảng cách, dành cho mình thời gian đủ phản ứng.
Người đi đường đông đúc, điều này làm cho Quý Hủ phi thường khẩn trương, hắn cơ hồ có thể tưởng tượng những người này sẽ đột nhiên cuồng hóa bổ nhào về phía hắn. Ngôn Tình Trọng Sinh
- Ba ly trà Bách Hương quả.. thêm đá hay là bình thường.. tôi biết rồi..
Quý Hủ nhìn nam nhân gọi điện thoại trước mắt, cũng sờ tay vào trong túi, quả nhiên cũng có di động, còn có một chiếc chìa khóa. Di động nhìn rất quen mắt, là bộ di động cuối cùng trước cuối thời của hắn, mà chiếc chìa khóa kia là chìa khóa nhà.
Nhà hắn cách tiệm bánh mì Lập Thu không xa, bên ngoài quá nguy hiểm, tuy rằng không biết những cảnh tượng trước mắt rốt cục sao lại thế này, nhưng nhà đối với hắn cũng là chỗ an toàn nhất.
Quý Hủ quyết đoán chạy về nhà, nhanh chóng vọt vào tiểu khu, chạy vào tòa lầu, nhân lúc thang máy lên lầu mở cửa vào nhà, cẩn thận kiểm tra mỗi căn phòng, xác định không ai trốn tránh hay cất giấu thứ gì kỳ quái, lúc này mới yên lòng mở ra di động tìm kiếm manh mối.
Biểu hiện ngày tháng là ba năm trước, Quý Hủ nhanh chóng xem xét tin tức trên mạng, toàn bộ internet còn đang nhiệt liệt thảo luận trận kỳ quan có một không hai trước đó không lâu. Toàn cầu các nơi đều xuất hiện mưa sao băng, trên mạng còn lưu không ít hình ảnh cùng internet, sao băng rất đẹp, đêm đen nhánh sao băng rơi xuống, tinh quang lóa mắt, rung động toàn cầu!
Lúc đó Quý Hủ cũng đứng trên ban công nhà mình ngắm mưa sao băng, không ai dự liệu được theo mưa sao băng đến lại là tai nạn như thế nào, mọi người chỉ lo thưởng thức cảnh đẹp, đối với hết thảy sắp đến không hề chuẩn bị.
Quý Hủ cũng không biết nhân viên nghiên cứu có phát hiện được dị thường hay không, hắn chỉ là người thường, chỉ có thể nhìn thấy tin tức được công bố, không có công bố thì hắn cũng không biết được, hắn cũng như những người thường khác, chỉ nhìn thấy được cảnh đẹp.
Tất cả chuyện này giống như đúc chuyện xảy ra ba năm trước, thật giống như lặp lại một lần.
Cảm giác đau đầu liên tục không ngừng, bàn tay Quý Hủ đặt trên vách tường, tinh thần năng lượng lướt qua, vách tường tuyết trắng như có sóng gợn lay động lướt qua, vẫn là mặt tường này nhưng chất liệu đã hoàn toàn thay đổi.
Chỉ có vách tường được tinh thần năng lượng cải tạo qua mới có thể chịu đựng được sự va chạm của quái vật khát máu, cũng có thể ngăn cản được vật chất hắc ám ăn mòn.
Xác định năng lực dị hóa của mình vẫn còn, Quý Hủ đi ra ban công, ngước mắt nhìn phía xa, mọi thứ trước mắt rõ ràng sáng ngời, hoàn toàn không phải thế giới ảm đạm sau khi bị vật chất hắc ám thổi quét, muốn bện ra cảnh trong mơ khổng lồ như vậy căn bản là không khả năng, ít nhất hắn biết rõ vài người có năng lực dệt mộng khẳng định làm không được.
Thế giới muôn màu trước mắt nếu thật do người dị hóa năng lực dệt mộng gây nên, đó không còn là người dị hóa, mà là Chúa sáng thế.
Cuối thời ba năm, Quý Hủ kiến thức qua đủ loại hiện tượng quái dị, quái vật dị hóa có đủ loại năng lực quái lạ, chỉ có anh không thể tưởng được, không có gì nó làm không được.
Quý Hủ không bài trừ quái vật dị hóa đọc lấy trí nhớ của vô số người, tổ hợp chắp vá thành hình tượng hão huyền trước mắt.
Quý Hủ quyết định yên lặng theo dõi kỳ biến, toàn bộ quái vật dị hóa đều không thoát khỏi mục đích săn bắn, hắn chỉ cần chờ xem sẽ biết.
Di động đột nhiên vang lên dọa Quý Hủ nhảy dựng, là điện thoại của dì Thu.
Từ sau khi Tần bà bà ở đối diện qua đời, Quý Hủ tiếp xúc nhiều nhất là vợ chồng dì Thu cùng Trình Mạch chơi chung từ nhỏ tới lớn, nếu quái vật dị hóa muốn làm cho hắn thả lỏng cảnh giác, có thể sẽ thông qua người quen phá vỡ hắn.