Nếu lời của Lộ Thừa Nguyên là thật, nói cách khác, trước khi toàn diện xâm nhập bắt đầu, mẫu tinh đã xuất hiện bổn nguyên vật chất hắc ám? Còn bị Tần Nghiễn An hấp thu vào trong thân thể sao? Điều này sao có thể?
Quý Hủ ôm tiểu đọa biến thú:
- Lúc anh còn làm người, có nếm qua đồ vật kỳ quái gì không?
Tiểu đọa biến thú nghiêng đầu nhìn hắn, hai mắt mờ mịt.
Quý Hủ:
* * *
Cho dù thật sự đã ăn vật gì, bản thân Tần Nghiễn An hẳn cũng không biết, hắn thật ra ngay cả bản thân mình là vật gì cũng không biết, còn từng cho rằng mình là dị hóa nhân đâu.
Lộ Thừa Nguyên đột nhiên nổi điên, đầu người liên tục nhảy nhót, mang theo hộp niêm phong va chạm sàn nhà ầm vàng.
- Thả tao đi ra ngoài! Tao cho mày biết đọa biến thú làm sao biến thành người!
Quý Hủ có một giây động tâm:
- Nghĩ tao ngốc sao? Vừa rồi không phải còn kêu gào đọa biến thú cùng nhân loại không có quan hệ sao?
Lộ Thừa Nguyên:
- Nếu mày nói nó là người biến đổi, vậy có quan hệ.
Quý Hủ:
- Vậy mày nói trước đi, chờ hắn biến thành người, tao tiếp tục thả mày ra.
Lộ Thừa Nguyên:
* * *
Ngang ngược ngăn trở vô dụng, nhất định phải toàn lực vây giết, không thể để cho một con đọa biến thú thân cận nhân loại còn sống! Cho dù không giết chết được đọa biến thú, giết chết nhân loại mà nó thân cận cũng có thể làm cho đọa biến thú khôi phục bản tính!
Tuyệt đối không thể để cho đọa biến thú đứng về phía nhân loại, nhân loại này phải chết!
Thanh âm Lộ Thừa Nguyên bình tĩnh trầm ổn:
- Mày trước tiên thả tao đi ra ngoài, tao sẽ nói cho mày biết một phương pháp.
Chỉ cần có thể rời khỏi hộp niêm phong vài giây đồng hồ, nó có thể đem tin tức đọa biến thú truyền về thị huyết đại thành, tin tức này trọng yếu phi thường, nhất định phải truyền đi ra, không tiếc đại giới cũng phải giết cho được nhân loại này!
Quý Hủ nghĩ nghĩ:
- Được rồi.
Một phút sau Lộ Thừa Nguyên được thả ra hộp niêm phong, vẻ mặt tái nhợt của nó vừa hiện vẻ vui mừng, ngay sau đó liền đọng lại.
Nó thật sự được thả ra khỏi hộp niêm phong, nhưng chỉ vô dụng, Quý Hủ ở bên ngoài lại thả xuống một thùng niêm phong càng lớn hơn nữa, có thể đem chính Quý Hủ cùng đầu người niêm phong ở bên trong!
Quý Hủ nhìn biểu tình của đầu người, trong lòng rõ ràng:
- Thả mày ra rồi, nói đi.
Bộ mặt Lộ Thừa Nguyên dữ tợn:
- Thùng nhỏ đổi thùng lớn, cái này mà mày gọi là thả tao đi ra?
Quý Hủ:
- Thế nào? Cho mày không gian lớn như vậy, còn chưa đủ cho mày nhảy nhót? Vẫn là nói mày muốn truyền lại tin tức cho thị huyết đại thành, nhất định phải ở bên ngoài thùng niêm phong của tao?
Lộ Thừa Nguyên:
* * *
Quý Hủ phát hiện thùng niêm phong có ảnh hưởng tới năng lực của Lộ Thừa Nguyên, biểu hiện trực tiếp nhất chính là đầu của nó bị niêm phong, thị huyết nhân bị nó mệnh lệnh liền biến thành ruồi bọ không đầu, rõ ràng là kết quả mệnh lệnh không thể truyền ra ngoài.
Quý Hủ sẽ không để cho nó rời khỏi thùng niêm phong, một giây cũng không được, ai biết nó có thể chỉ một giây đã truyền xong tin tức? Sự tình quan hệ tới Tần Nghiễn An cùng đọa biến thú, cần cẩn thận thế nào đều không đủ.
Quý Hủ hỏi lại một lần:
- Rốt cục mày có biết làm sao cho đọa biến thú biến thành người hay không?
Lộ Thừa Nguyên gắt gao nhìn chằm chằm tiểu đọa biến thú trong lòng Quý Hủ, không dám hành động thiếu suy nghĩ, nó làm sao biết làm thế nào khiến cho đọa biến thú biến thành người, nếu nó biết, nó còn muốn làm cho đọa biến thú biến thành thị huyết nhân đâu!
Quý Hủ dựa vào trên vách tường, tư thế tùy ý:
- Thị huyết nhân như mày có phải có rất nhiều hay không? Tụi mày giống như là trạm tiếp thu tín hiệu, từ tổng trạm tiếp thu tin tức, tiếp tục truyền lại cho những thị huyết nhân khác, tao nói không sai đi?. Truyện Mỹ Thực
Đầu người tràn đầy oán độc:
- Mày còn muốn bắt một thị huyết nhân giống như tao?
Quý Hủ:
- Thị huyết nhân như mày gọi là gì?
Diễn cảm Lộ Thừa Nguyên càng thêm dữ tợn:
- Mày cảm thấy được tao sẽ nói cho mày biết sao?
Quý Hủ thở dài:
- Bỏ đi, mày không nói tao đi hỏi Nghê Thiếu Ngu cũng giống như vậy.
Lộ Thừa Nguyên:
- Nó sẽ không nói cho mày biết.
Quý Hủ di chuyển về phía sau, dựa vào vị trí trong góc xa nhất:
- Mày chết, nó sẽ nói.
Đầu người trợn tròn mắt, móng vuốt của tiểu đọa biến thú đã chụp xuống, hoàn toàn nghiền diệt.
- Biết nhiều bí mật như vậy, khẳng định không thể lưu mày, không có mày, bắt một con thị huyết nhân có năng lực giống nhau là được.
Quý Hủ nhìn máu đen văng lên vách tường, lại nhìn tiểu móng vuốt, tắm rửa xem như uổng công.
Thiếu một cái đầu người không an phận, đoàn xe lại bình thường đi tới, đại quy mô tập kích không có, nhưng vẫn thường thường có quái vật lao tới tập kích đoàn xe, Lộ Thừa Nguyên chết không động tĩnh.
Dưới Quý Hủ cùng đọa biến thú hai tầng cưỡng bức, Nghê Thiếu Ngu nói ra năng lực của Lộ Thừa Nguyên, cũng như suy đoán của Quý Hủ, thị huyết nhân gọi loại năng lực này là "cộng não", có thể tiếp thu tin tức từ thị huyết đại thành, cũng có thể phản hồi, còn có thể đem mệnh lệnh lặng yên không một tiếng động truyền lại cho toàn bộ thị huyết nhân trong phạm vi năng lực.
Thị huyết nhân có loại năng lực này, thường thường đều là thủ lĩnh một phương, tác dụng chủ yếu của chúng nó là tiếp thu cùng truyền đạt mệnh lệnh, thực lực bản thân có hạn, cần thị huyết nhân càng thêm cường đại đi theo bảo hộ.
Nhắc tới đi theo bảo hộ, Quý Hủ nhớ lại bên người Lộ Thừa Nguyên đích xác thiếu hai thị huyết nhân thực lực mạnh mẽ, nghe lời nói của Đậu Thận Vinh, hai người kia là tâm phúc của Lộ Thừa Nguyên, một tên là Đàm Vũ Thanh, người kia là Diệp Lăng.
Năng lực thị huyết của Đàm Vũ Thanh là "mưa đen", có tính ăn mòn cùng tăng lên năng lực dị hóa, mưa đen còn có năng lực hạn chế, bị nhốt trong mưa đen rất khó giãy thoát ra ngoài.
Nếu không phải Đậu Thận Vinh đạt tới hoàn mỹ dị thái, cũng đã chết trong tay Đàm Vũ Thanh.
Diệp Lăng là nữ thị huyết nhân, biểu hiện năng lực là "mị hoặc", ban đầu có rất nhiều nam nhân giao hợp với nàng trong Hi Vọng thành, thật biết mê hoặc người, nguyên nhân chính là vì như thế mới không ai hoài nghi nó, kỳ thật năng lực chân chính của nó là "ác mộng".
Có thể làm cho nhiều người lâm vào ác mộng cùng một lúc, đủ thấy thực lực của nó không sai.
Đàm Vũ Thanh cùng Diệp Lăng không chết trong Hi Vọng thành, chúng nó mất tích, Quý Hủ thầm nghĩ nói không chừng là chúng nó đi theo đoàn xe một đường gây sự.