Ở khu chung cư xa hoa, bảo vệ đang ngăn một chiếc siêu xe lại.
"Xin chào, xin hỏi ngài có hẹn trước không?"
Người đàn ông ngồi trên ghế điều khiển nói số điện thoại của mình ra mới được bảo vệ cho qua, tiếp tục lái xe chạy vào trong.
"Tại sao Đàm Trầm lại muốn ở nơi như thế này chứ? Chật chội muốn chết!" Người phụ nữ ngồi ghế phụ vén tóc của mình, ánh mắt khinh thường đánh giá kiến trúc xung quanh, "Cái gì mà chung cư xa hoa, còn không phải là một hộ nhà sát một hộ nhà hả. Nếu anh ấy tiếp tục ở biệt thự thì bọn mình đã không cần chạy xa như vậy đến tìm!"
Tống Dặc Giang tự động xem nhẹ lời trào phúng của cô ta, giải thích: "Chỗ này gần công ty của anh ấy, đi mười phút là đến rồi. Nếu ở nhà thì đi tới nội thành cũng mất vài tiếng đồng hồ."
"Vậy tại sao anh ấy không mở công ty ở kế bên nhà đi hả!"
Tống Dặc Giang: "..."
Nếu không phải từ nhỏ lớn lên với Lý Kiều Kiều, anh thật sự mặc kệ cô ta.
Lý Kiều Kiều người cũng như tên, thuở nhỏ đã được trong nhà cưng chiều, nói giảm nói tránh thì là ngây thơ không biết sự đời, còn nói trắng ra lại chính là càng lớn càng ngu.
Tống Dặc Giang đánh giá ở trong lòng xong, lại chột dạ liếc Lý Kiều Kiều một cái, bất đắc dĩ giải thích.
"Nếu mở công ty kế bên nhà, cách nội thành mấy giờ đi đường thì có thể tuyển công nhân hả?"
Lý Kiều Kiều nhận ra sự khinh thường nhàn nhạt trong lời nói của Tống Dặc Giang, hừ lạnh một tiếng, quay đầu nhìn về phía cửa sổ.
Chính ngay lúc này, Tô Tửu Tửu xuyên đến. Cô mở bừng mắt, sau khi nghe xong đoạn đối thoại thì lập tức có phán đoán.
Tống Dặc Giang -- bạn tốt của nam chính; Lý Kiều Kiều -- nữ ba ác độc trong sách
Thật tốt, cô đã bước đầu nắm được quan hệ của nhân vật, tiếp theo chỉ cần để cô đóng vai nữ hai độc ác thôi!
Cuối cùng Tô Tửu Tửu cũng nhận ra không thích hợp.
Tại sao tầm mắt của cô lại thấp như vậy?
Tại sao trước mắt cô lại có dây thép, trông có giống ngồi tù không chứ hả?
Vì cớ gì tay của cô lại biến thành hai cái móng vuốt xù xù đầy lông vậy?
Tô Tửu Tửu nâng tay mình lên, đôi mắt mèo rất có linh tính đang tràn ngập khiếp sợ.
Vậy mà cô lại biến thành một con mèo!
"Hệ thống!!! Mi cút ra đây cho bà!"
Hệ thống chột dạ xuất hiện: [Ôi, tới nè.]
Tô Tửu Tửu giận sôi máu: "Có chuyện gì vậy hả? Không phải ban đầu nói tôi xuyên vào sách đóng vai nữ phụ ác độc, sau khi hoàn thành nhiệm vụ thì trở về thế giới thực sao? Tại sao bây giờ lại biến thành mèo?"
Hệ thống ho khan hai cái nhuận giọng: [Thật ra, lúc xuyên sách xảy ra một chút chuyện ngoài ý muốn, tích phân không đủ để đổi cơ thể người, vì vậy nên chỉ có thể chọn một con mèo trước à]
Tô Tửu Tửu hoài nghi nhìn chằm chằm nó: "Đùa cái gì vậy, không đủ tích phân còn muốn chọn ký chủ làm nhiệm vụ?"
Đối mặt với sự nghi ngờ của cô, rốt cuộc hệ thống cũng giấu không được, "Oa" một tiếng khóc lên
[Tôi thừa nhận! Lúc tôi xuất xưởng nhỏ dại vô tri, lấy tích phân có được ban đầu mua một cái diện mạo mới. Sau này tôi mới biết chúng dùng để đổi cơ thể người cho ký chủ. Nhưng gấu trúc thật sự rất dễ thương á!"
Nó vừa khóc vừa hiện ra trong không trung, tất nhiên là dưới hình dạng một con gấu trúc con đang khóc lớn. Trừ bỏ ký chủ ra thì không ai có thể thấy nó cả.
[Lúc xuất xưởng hệ thống đều có hình dạng cái camera xấu xí, tôi chưa kịp xem sổ tay hệ thống, chỉ muốn đổi bề ngoài nên tiêu hết phân nửa tích phân]
Tô Tửu Tửu hít sâu một hơi, không thể không tiếp thu tin dữ này.
"Được rồi, chuyện này trước tiên gạt sang một bên, vấn đề hiện tại là tôi làm nhiệm vụ thế nào đây?"
Nếu cô có cơ thể con người thì chỉ cần lắc lư xung quanh nam chính, làm một nhỏ trà xanh, chơi một chút tâm cơ là có thể kiếm đủ tích phân rồi về nhà. Nhưng bây giờ cô là một con mèo, làm sao để hoàn thành nhiệm vụ?
Hệ thống gãi gãi đầu: [Bằng không cô làm một con mèo trà xanh thích chơi tâm cơ trước mặt nam chính đi? Dù sao cũng đều là làm nhiệm vụ, chắc không có gì khác nhau đâu ha?]
Tô Tửu Tửu: "Có lý á."
Thấy sự tình được giải quyết, hệ thống lại bắt đầu nhoi nhoi: [Nhiệm vụ của cô là trở thành nữ hai mưu mô ác độc, trong cốt truyện luôn cùng nữ ba cũng ái mộ nam chính tranh giành kịch liệt. Nhưng mà, nam chính đều không dao động với ai cả, thậm chí không quan tâm, thủ thân như ngọc chờ mệnh trung chú định của mình là nữ chính lên sân khấu, sau đó vì cô ấy mà phá vỡ mọi nguyên tắc!]
Tô Tửu Tửu nghe tới mức ê răng: "Sau đó thì sao?"
[Phần sau của cốt truyện phải đợi nữ chính lên sàn mới có thể triển khai. Giai đoạn này nhiệm vụ của cô chỉ là cố hết khả năng bày ra bản tính mưu mô trà xanh của mình trước mặt nam chính, cùng nữ ba đấu tới long trời lở đất, khiến nam chính phiền chán đám phụ nữ mấy cô. Có như vậy, về sau nữ chính đơn thuần lương thiện xuất hiện, anh ta mới không cảm thấy cô ấy làm ra vẻ!]
"Cốt truyện cũng không hề giả trân ha." Tô Tửu Tửu mặt không biểu cảm trào phúng, "Bây giờ tôi biến thành mèo thì thiết lập nhân vật thế nào?"
[Cô là một bé mèo cưng sắp bị nữ ba đưa đến nhà nam chính. Cô ta muốn mượn danh nghĩa thăm thú cưng để tới cửa làm khách.]
Tô Tửu Tửu đã hiểu: "Vậy nên tôi cần tranh thủ ở lại nhà nam chính thì cốt truyện mới có thể tiếp tục triển khai đúng không?"
[Không sai!]
Tống Dặc Giang đang lái xe, trong lúc vô tình liếc mắt nhìn kính chiếu hậu liền thấy bé mèo trong lồng mèo lúc thì điên cuồng cào không khí, lúc lại ngơ ngác mà nhìn móng vuốt của mình, trong chốc lát còn nằm sấp le lưỡi, cực kì quái lạ.
"Em xác định là con mèo này không có vấn đề chứ? Làm sao mà anh cứ cảm thấy nó có chút kỳ cục."
Hai cặp mắt hoài nghi nhìn qua khiến thân mèo của Tô Tửu Tửu cứng đờ. Cô quyết đoán ngồi dậy, bốn cái giò con con khép khép lại, mở to đôi mắt ngập nước, nghiêng đầu kêu: "Meo?"
Người lớn đầu như Tống Dặc Giang cũng khó mà không bị chọc trúng manh điểm: "Nó đáng yêu ghê."
Vốn dĩ Lý Kiều Kiều cũng thấy đáng yêu, nhưng sau khi nghe Tống Dặc Giang mở miệng khen thì lại thay đổi sắc mặt: "Vạn nhất Đàm Trầm cũng cảm thấy nó đáng yêu thì làm sao bây giờ?"
Tống Dặc Giang nhìn cô ta như nhìn một con ngốc "Không phải em muốn nó ở lại nhà Đàm Trầm sao? Nếu vậy thì đáng yêu không tốt hả?"
Lý Kiều Kiều cắn môi, rối rắm không nói nên lời. Cô ta chỉ muốn để con mèo này ở lại nhà Đàm Trầm, như vậy thì sau này tới cửa cô ta cũng có cớ, nhưng lỡ Đàm Trầm quá thích nó thì phải làm sao?
Không đúng không đúng. Người đàn ông như Đàm Trầm, ngoại trừ công việc thì không có hứng thú với bất cứ cái gì, sao có thể bị một con mèo chiếm lấy được.
Lý Kiều Kiều trấn an bản thân một phen, xe cũng đã chạy đến dưới toà chung cư. Tống Dặc Giang đi đỗ xe, cô ta xách lồng mèo đứng dưới lầu chờ anh ấy.
"Nghe tao nói này" Lý Kiều Kiều chỉ vào Tô Tửu Tửu trong lồng sắt, cười một nụ cười đủ tiêu chuẩn của nữ phụ ác độc, "Ngoan ngoãn đợi trong nhà Đàm Trầm, tao sẽ thường xuyên đến thăm mày nha. À không, là thường xuyên đến thăm Đàm Trầm."
Nói xong cô ta cười rộ lên, phảng phất dự đoán được tương lai tốt đẹp của mình
Tô Tửu Tửu trốn trong một góc lồng mèo: "Cứu mạng, hình như cô ta có chút quái quái á."
Hệ thống trong hình hài gấu trúc con đang trốn cùng với cô cũng sợ hãi gật đầu: [Trách không được cô ta có thể đảm nhận vai nữ phụ độc ác, ký chủ cô mau học tập một tí đi!]
Sau khi Tống Dặc Giang trở về, anh bấm mật khẩu rồi mang theo Lý Kiều Kiều bước vào thang máy.
Cửa nhà Đàm Trầm đã sớm mở ra, hai người thuần thục đổi giày vào trong.
"Anh Đàm ơi, Kiều Kiều mang quà sang cho anh nè!" Lý Kiều Kiều vừa vào cửa đã hô to, đi thẳng đến phòng ngủ của Đàm Trầm.
Tống Dặc Giang vội giữ chặt cô ta: "Đàm Trầm không thích người khác đi vào phòng ngủ của anh ấy đâu."
Lý Kiều Kiều không tình nguyện bị anh kéo ra ngoài, ngồi trên sô pha ở phòng khách. Truyện Hệ Thống
Chỉ một lúc sau, Đàm Trầm đi ra từ phòng ngủ. Hình như anh mới tắm xong, mặc một bộ quần áo ở nhà màu trắng đơn giản, thiết kế rất có tính thẩm mỹ, dáng người hoàn hảo như ẩn như hiện. Trên cổ anh còn vắt một cái khăn lông, một nửa mái tóc ướt rũ xuống, nữa còn lại che khuất đôi mắt thâm thuý, chỉ có thể thấp thoáng nhìn thấy qua tầng tóc đen.
Lý Kiều Kiều mới nãy còn ghét bỏ nơi này quá nhỏ, bây giờ nhìn thấy Đàm Trầm thì tim bắt đầu đập nhanh lên.
Trong phòng khách còn vang lên hai tiếng nuốt nước bọt.
Không sai, là hai tiếng, bao gồm Lý Kiều Kiều và Tô Tửu Tửu đang trong thân thể con mèo. Còn về phần Tống Dặc Giang, anh ấy sớm đã nhìn cái nhan sắc này quen rồi, giờ phút này lòng không chút gợn sóng.
Tô Tửu Tửu giơ móng mèo, xoa xoa nước miếng không tồn tại bên khoé miệng: "Hệ thống á, anh ta thật đẹp trai nha."
Hệ thống cực kì tự hào: [Nam chính mà lị! Đã là nam chính thì làm sao mà không đẹp trai!]
Đạo lý này Tô Tửu Tửu biết chứ, nhưng vẫn bị sốc visual á! Thì ra đây là sự khác nhau giữa nam chính tiểu thuyết và hiện thực!
Lý Kiều Kiều phục hồi tinh thần, cô ta chuẩn bị mở miệng thì đã bị Đàm Trầm chặn lại
"Mấy người tới làm gì?"
"Bọn em đến để đưa quà sinh nhật!" Lý Kiều Kiều giơ lồng mèo lên "Anh xem, em đem cho anh một bé mèo nè, năm nay một tuổi, rất dễ nuôi á!"
Đàm Trầm chỉ nhìn lướt qua: "Không cần, cô mang về đi."
"Nhưng mà anh luôn ở nhà một mình, thêm một con thú cưng không phải tốt hơn sao? Em cũng có thể thường xuyên đến chăm sóc nó, anh không cần quá nhọc lòng đâu!" Lý Kiều Kiều vội khuyên nhủ.
Đàm Trầm lại không chút do dự: "Tôi không cần ai bồi cả, cũng sẽ không nuôi thú cưng, không mang nó về thì tôi sẽ vứt đi."
"Nhưng mà..." Lý Kiều Kiều còn muốn tranh trủ một chút nhưng lại sợ khuôn mặt lạnh băng của Đàm Trầm, lúc đang tiến thoái lưỡng nan thì lại liếc thấy con mèo đang "khoanh tay đứng nhìn"
Ánh mắt cô ta sáng lên, lập tức đẩy lồng mèo ra ngoài. "Có thể là anh chưa biết niềm vui nuôi thú cưng thôi, nó rất đáng yêu mà!"
Sau khi Tô Tửu Tửu bị đẩy lên trên, rốt cuộc nghĩ đến phần diễn của mình, ghé người vào lồng mèo, mắt trông mong mà nhìn chằm chằm nam chính, "meo" một tiếng vô cùng đáng thương.
Đàm Trầm đối mắt với cô, thấy cô thậm chí còn đem móng vuốt xù lông của mình vươn ra ngoài dây thép, với với về phía anh.
"Meo?" Mau, giữ tôi lại!
Vậy mà người đàn ông vẫn bình tĩnh nhìn: "Lặp lại lần nữa, tôi không cần thú cưng."
Lý Kiều Kiều còn muốn nỗ lực nhưng đã bị Tống Dặc Giang đứng ở một bên giữ lấy. "Được rồi, Đàm Trầm không chịu thì em mang về đi, đừng có náo loạn quá mức."
Tống Dặc Giang làm cảnh rốt cuộc cũng có tác dụng. Lý Kiều Kiều đem mèo tới vì muốn cải thiện quan hệ giữa mình và Đàm Trầm, nếu con mèo này không hữu dụng, cô ta cũng không cần nháo quá khó coi.
Thấy Lý Kiều Kiều nghe vào, Tống Dặc Giang lập tức xách lồng mèo lên, lôi cô ta ra ngoài. Trước khi rời đi, anh ấy nói khẩu hình với Đàm Trầm: Lần sau em lại một mình đến tìm anh.
Lúc chờ thang máy, Lý Kiều Kiều đem toàn bộ lửa giận đổ lên đầu mèo. "Một chút tác dụng cũng không có!"
"Được rồi, có người không thích nuôi thú cưng mà. Hơn nữa vốn dĩ Đàm Trầm đã thích ở một mình, đâu phải em không biết. Đúng rồi, con mèo này phải làm sao đây?"
Lý Kiều Kiều cười lạnh một tiếng: "Đương nhiên là ném về trong tiệm. Chẳng lẽ còn muốn em nuôi nó hả, không có cửa đâu!"
Tô Tửu Tửu sầu thúi ruột vì không ở lại nhà nam chính thành công. Đúng lúc này, hệ thống phát nhiệm vụ cho nữ phụ.
[Nhiệm vụ 1: nữ phụ phải giả bộ đáng thương, chuẩn bị kỹ năng da mặt dày. Xin hãy dùng phương pháp mặt dày để ở lại nhà nam chính. Khen thưởng 100 tích phân]
Tô Tửu Tửu cực hưng phấn: "Cần bao nhiêu tích phân để đổi cơ thể người mới á?"
[5000 tích phân.]
Tô Tửu Tửu: Đại khái cô biết được hệ thống vung bao nhiêu tích phân để mua cái ngoại hình gấu trúc này rồi.
Nhưng làm sao mới có thể ở nhờ lại nhà anh ta đây?
Tô Tửu Tửu bực bội đẩy đẩy lồng mèo, không ngờ là đẩy ra một khe hở.
Nhỏ này giỏi! Không đóng cửa lồng mèo luôn!
Nháy mắt Tô Tửu Tửu có chủ ý, thang máy vừa đến, cô liền đẩy cửa nhảy xuống, bóng dáng nhanh chóng mất tăm.
"A!"
Tô Tửu Tửu không để ý đến tiếng kêu sợ hãi của Lý Kiều Kiều, nhanh chân chạy về nhà nam chính, nhìn thấy cửa còn chưa kịp đóng nên lách mình chui tọt vào trong.
Chui vào thì thôi đi, cô còn quay đầu đem móng vuốt ấn lên trên cửa dùng sức đẩy, muốn đóng cửa lại, chặt đứt nguy cơ bản thân bị ném văng ra ngoài.
"Nhóc đang làm gì?"
Giọng nói của nam chính vang lên từ phía sau, thân mèo của Tô Tửu Tửu cứng đờ. Cô quay đầu mới phát hiện anh còn ngồi trong phòng khách, thấy được toàn bộ hành động của mình.
Cô lập tức thu móng vuốt lại, xoay người ngồi dưới đất, nghiêng người vô tội nhìn anh.
Đàm Trầm nhìn nhóc con ngoài cửa, nhíu mày: "Lý Kiều Kiều dạy nhóc chạy về đây hả?"
"Meo meo meo." Anh đang nói cái gì, làm sao tôi lại nghe không hiểu vậy ta?
Tô Tửu Tửu giả ngu, ưu nhã bước đến trước mặt Đàm Trầm, sau đó nhảy lên đầu gối của anh.
Động tác của cô mang theo ý muốn thăm dò, nhưng toàn bộ hành trình Đàm Trầm đều không ngăn lại, chỉ rũ mắt nhìn chằm chằm giống như nhìn xem rốt cuộc cô muốn làm gì.
Tim Tô Tửu Tửu dâng lên, nhảy một cái muốn ôm lấy cổ nam chính.
Đương nhiên hiện tại với hai cái tay ngắn bé tí này thì cô không ôm được. Thời điểm sắp rớt xuống Đàm Trầm lại duỗi tay ôm lấy cô.
"Nhóc con, rốt cuộc nhóc muốn làm gì?"
"Meo meo meo!" Giữ tôi ở lại!
Sau khi được ôm Tô Tửu Tửu càng thêm lớn mật! Cô vươn móng vuốt đầy lông xù xù, ấn lên mặt Đàm Trầm, lại dùng sức đem mặt mèo của mình cọ cọ lên.
"Meo, meo meo ~"
Giữ tôi ở lại nha giữ tôi ở lại nha ~ Tuy rằng tôi với Lý Kiều Kiều đều là phản diện thích tìm đường chết, nhưng người ta hổng có chung một giuộc với đám đó ~
Đúng lúc này, hệ thống "Đinh" một tiếng, nhắc nhở [Chúc mừng ký chủ tự lĩnh ngộ được hành động của trà xanh sơ cấp – "Người ta với cô ấy không giống nhau, người ta mới là áo bông nhỏ đáng yêu của anh trai á", khen thưởng 50 tích phân, xin hãy tiếp tục cố gắng!]