Tôi Muốn Làm Trái Đất Vẻ Vang

Chương 37:




Vì nhóm thủy quân trốn tránh trách nhiệm, vốn fans của Phương Diện Thanh còn chột dạ đã quay lại cắn trả.
Nếu như tất cả chỉ là chuyện trong giới giải trí còn đỡ, dù sao sự cạnh trạn giữa các thần tượng cũng không liên quan đến quân đội, cho dù có liên quan đến cũng không phải chuyện lớn, có phải chịu trách nhiệm thì nhiều lắm chỉ là bị người khác mắng thêm vài câu mà thôi. Nhưng bây giờ tình huống không hề đơn giản như vậy, bởi vì có người đứng sau, tất cả nước bẩn đều hắt lên người Tần Mạc, điều này làm cho họ thấy lo lắng.
Tần Mạc vẫn không tỏ thái độ về việc này, Liễu Ngọc Hàm cũng không nhắc đến chuyện của Tần Mạc, điều này làm tăng thêm áp lực tâm lý fans Phương Diện Thanh, mà ngay sau đó tiêu đề họ cố đẩy lên cả ngày lại đè chét con lạc đà, trực tiếp làm cho tâm trạng họ sụp đổ.
...Hai người cầm đầu thủy quân, một minh tinh và một giám đốc của công ty đã bị bắt vì tội gián điệp.
Vì đột nhập và khám xét kịp thời, cảnh sát đặc nhiệm đã thu giữ vật chứng ngay tại hiện trường, vì thế thân phận gián điệp của họ không thể chối cãi, điều này cũng được nêu rõ trong các bài đăng.
Ngoài ra, tội danh trước đó của Andrew cũng được tiết lộ, cũng là tội gián điệp, hơn nữa hành vi của hắn so với bốn người trên càng nặng hơn, đã lợi dụng tài nguyên để cung cấp thông tin bí mất cho kẻ địch, đe dọa nghiêm trọng đến an ninh quốc gia của Liên Bang.
Lượng tin tức quá lớn, một đám người đang ồn ào trên mạng lập tức im lặng, mọi thứ xung quanh yên ắng như chưa có gì xảy ra.
Nhưng không ai biết rằng đó chỉ là sự yên bình trước cơn bão, sau đêm phục kích kết thúc, núi lửa sẽ phun trào.
Mà cuối cùng người dẫn đầu châm ngòi thuốc nổ chính là fans của Phương Diên Thanh.
Dù sao cũng là thời đại tinh tế coi trọng vũ khí quân trang, tội gián điệp đối với người thường mà nói là rất nặng, đừng nói là tham gia chỉ cần dính đến một tý đã ăn ngủ không yên.
Nhìn thấy nhiều người từng tiếp xúc với mình bị bắt, thủy quân lại đổ trách nhiệm lên đầu bọn họ, mấy người này thấp thỏm không chịu nổi, sọ có người tìm tới cửa bắt mình, vì xóa sạch quan hệ, dứt khoát phản bội, mang tất cả những gì mình có phơi bày ra ngoài, chỉ mong mình không dính đến vụ này.
Fans hiểu rõ hơn ai khác những tin tức về thần tượng của mình, bị bọn họ quay lưng là chuyện rất đáng sợ, mười tám đời tổ tiên nhà Phương Diên Thanh cũng có thể bị họ đào ra chứ đừng nói một vài chuyện xấu trước đó.
Trước đây Phương Diên Thanh nổi tiếng với tiếng khóc, thường xuyên lăng xê mình là một đóa hoa sen trắng tinh khiết không nhiễm bùn đen, nhưng lại hợp tác với một người đại diện như vậy, hắn có thể trong sáng mới là lạ. Nhưng mà lại biết dùng bề ngoài của mình để tỏ đáng thương với fans, vô cớ chèn ép người hắn cho là "bắt nạt" mình.
Cách làm của hắn chẳng phải là cao tay gì, nhưng quá ỷ vào có một người đại diện có thể thu dọn đống hỗ độn cho hắn, nên mới dám nghênh ngang như thế.
Tục nữ có cậu, không làm thì không chết. Nếu như trước đây hắn không vì nổi tiếng đẩy fans ra chắn, hay làm dáng vẻ đáng thương bắt người khác chịu tội thay, cho dù bây giờ có bị quay lưng, ít ra vẫn còn một ít fans trung thành tình nguyện ủng hộ hắn, chứ không rơi vào tình trạng không người đứng bên như bây giờ.
Tiếc thay thế giới không có từ nếu, cũng không có thuốc hối hận. Bây giờ hắn không còn người đại diện, thủy quân trốn tránh trác nhiệm, fans cũng quay lưng cắn lại, tình huống rất xấu hổ, vừa muốn đối phó với người qua đường chửi rủa hắn, vừa muốn an ủi fans vì họ bắt đầu nghi ngờ hắn, đúng là sứt đầu mẻ trán.
Cho dù đã đên bước này, hắn vẫn không thấy cách làm lúc trước của mình là sai, chỉ giận bản thân và thủy quân không thể khống chế mọi chuyện, mới để cho người khác chen vào chỗ hở.
Nếu không có những người lôi Tần Mạc vào, hành động tẩy trắng của hắn đã thành công!
Vừa hay cũng quên mất mình đã từng tính toán với Tần Mạc, Phương Diên Thanh nhanh chóng tìm cho mình một cái cớ, đẩy toàn bộ trách nhiêm lên người khác, sau đó tìm cách làm cho fans mình bình tĩnh.
Thực tế fans của hắn không để ý hắn có bôi đen người khác hay không, họ chỉ quan tâm là Phương Diên Thanh có giống những gì người khác nói hay không, cho đến bây giờ chưa từng xem họ là fans, chỉ cơi bọn họ là công cụ có thể vứt bỏ bất cứ khi nào.
<Tôi đã từng cung phong lên đầu bảo vệ anh, luôn tức giận vì sự đáng thương của anh, cảm thấy vui khi anh vui, coi anh như niềm tin của mình. Anh nói không bao giờ phụ lòng chúng tôi, vậy chạm vào lương tâm mình, anh có dám nói cho tôi biết, cuối cùng anh xem chúng tôi là bọn giúp việc có cũng được không có cũng chẳng sao, hay là những người yêu mến anh đi chung đường với anh?>
Câu hỏi này được tất cả fans của hắn đẩy lên, Phương Diên Thanh chỉ cần liếc mắt là thấy, tất nhiên là nghĩ cách để thanh minh, tỏ vẻ mình xem fans như người nhà, không có chuyện vứt bỏ người thân của mình.
Vốn dĩ hắn đi theo con đường tình cảm, lúc này trả lời tất nhiên cũng phải lấy tình cảm ra, nhớ đến những khó khăn mình gặp phải mấy năm gần đây, lại cảm ơn sự ủng hộ của fans khi đó, từng dòng chữ đều mang hương vị chân thành, đúng là làm cho không ít fans rơi nước mắt.
Nhưng lần này hắn khó thoát chết, sau khi hắn khó khăn muôn phần mới làm fans của mình bình tĩnh lại, thủy quân bên kia lại tuồn tin, có mấy người liên quan đến chuyện này, vừa mới bị dẫn đi điều tra.
Chủ tài khoản cung cấp ID cho thủy quân cũng đã bị mời đi.
Mỗi công dân chỉ có tối đa ba ID trong suốt cuộc đời trên mạng, nhưng bây giờ thủy quân vẫn nhiều như vậy, hiển nhân họ sẽ mua ID từ các công dẫn khác thông qua chợ đen.
Để giúp thần tượng của mình, fans của Phương Diên Thanh cũng không ít lần bán ID của mình, tất nhiên lần này cũng bị dính vào.
Lần trước Phương Diên Thanh đã bị mời đi hỗ trợ điều tra một lần, sau khi quay về đã bị nghi ngờ, cho nên rất rõ hắn dính vào chuyện này sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến sự nghiệp, đương nhiên lúc này không dám liều dính thêm vào.
Phải biết rằng hắn đã gây chuyện với Liễu Ngọc Hàm, trên đời này không có Liễu Ngọc Hàm thứ hai có thể giúp hắn làm lại.
Bản thân Phương Diên Thanh cảm thấy hắn im lặng là điều đương nhiên, nhung trong mắt fans của hắn lại là sự phản bội.
Đây không phải là minh chứng sống cho cậu chuyện người nông dân và con rắn sao?
Fans của hắn nhìn bài đăng lúc nãy của hắn, trong phút chốc thấy mặt mình bị vả sưng lên.
Lúc này, cho dù Phương Diên Thanh nói lời tốt đẹp gì, cũng không thể kéo trái tim họ về.
Nhìn fans quay lưng chửi mình, mặc dù Phương Diên Thanh rất tức giận nhưng ở thời khác nghiêm trọng này lại không dám hé nửa lời mắng lại, chỉ có thể xem thường họ không xứng đáng là fans.
Chỉ có mấy cái ID thôi, dù gì cũng dùng tiền mua bán, không chiếm lợi gì từ bọn họ, bọn họ lại không biết xấu hổ quay sang cắn mình.
Còn nói là fans của mình, một tý cống hiến cũng không có, đây là kiểu fans gì thế?
Mang theo tức giận đầy người, Phương Diên Thanh đi vài vòng quanh phòng nhỏ của mình, không cam lòng nhìn bình luận hài hòa bên weibo của Liễu Ngọc Hàm, hung dữ mắng một tiếng, quyết định tạm thời tha cho Liễu Ngọc Hàm, đợi đến khi lắng xuống mới tìm cậu tính sổ.
Hắn cảm thấy mình co được giãn được, nhưng cho dù hắn có khen mình cũng không có thời gian, vì hắn không có gì để nói về sau cả.
Nhìn thấy đột nhiên Tần Mạc đi ra khỏi phòng tắm, Phương Diên Thanh sợ đến mức nhũn chân, cả người run rẩy, quỳ luôn xuống đất. Truyện Sủng
Đầu óc hắn trống rỗng, chỉ còn lại một ý thức...Hắn không liên quan gì đến chuyện đại diện của mình làm, vì sao Tần Mạc lại tự mình xuất hiện ở chỗ của hắn? Chẳng lẽ người đại diện đã lừa hắn làm gì đó, kéo hắn vào chung sao?
Hắn đã không nhận được câu trả lời cho câu hỏi đó.
Tần Mạc lạnh lùng bảo người của mình dẫn hắn đi, toàn bộ quá trình chỉ nói đúng một câu: "Nhốt hắn vào một chỗ với Andrew."
Trong nháy mắt, Phương Diên Thanh đã hiểu ra, gương mặt vặn vẹo, trong mắt mang theo hận thù sâu sắc với người đại diện cũ.
Tần Mạc liếc nhìn bóng lưng Phương Diên Thanh: "Người của tôi sẽ không chết vô ích, sớm muộn gì tôi cũng phải để bọn họ trả nợ máu."
Trợ lý của anh rơi nước mắt: "Cầu mong linh hồn họ được nghỉ ngơi."
Hành vi và biểu cảm của hắn đã thể hiện rõ ràng, hành động lần này thay vì nói là bảo vệ an ninh quốc gia, thì đúng hơn bọn họ đang trả thù cho một số người.
Điều này Liễu Ngọc Hàm có thể cảm nhận được, cho nên bác sĩ điều trị cho cậu mới lo lắng không yên.
"Thật sự không có chỗ nào khó chịu?" Bác sĩ hỏi liên tục ba lần, sau khi nhận được cậu trả lời của Liễu Ngọc Hàm, không biết mình nên thở phào nhẹ nhõm hay nên suy nghĩ thêm về khả năng xuất hiện thêm vấn đề khác trên người cậu.
Liễu Ngọc Hàm thấy bác sĩ khó xử, suy nghĩ kỹ một lát, cuối cùng vẫn quyết định nói chuyện giấu diếm trước đó ra: "Thật ra là..."
Bác sĩ: "Thật ra là cái gì? Cậu không thoải mái ở đâu?"
Liễu Ngọc Hàm: "Không phải không thoải mái, chỉ là thấy cảm giác mình có vấn đề, luôn xuất hiện một số ảo giác khó hiểu."
Các bác sĩ còn lo lắng hơn: "Loại ảo giác nào?"
Liễu Ngọc Hàm nhìn đối phương, im lặng một lát mới tìm kiếm sự yên tâm cho mình: "Nếu tôi nói, anh phải cam đoan không được nói cho thiếu tướng Tần biết."
Trong lòng bác sĩ khẽ động, mơ hồ có dự cảm không ổn, trả lời cũng qua loa: "Yên tâm đi, đạo đức nghề nghiệp của tôi vẫn có."
Liễu Ngọc Hàm thấy chỗ nào đó không đúng, nghi ngờ nhìn hắn vài lần, nhưng dường như hắn vẫn đáng tin, nghi đi nghĩ lại rồi nói: "Khi tôi ở cùng với thiếu tướng Tần, luôn có cảm giác có một con thú hoang đói bụng tám trăm năm đang nhìn chằm chằm tôi."
Thẳng thắn đến đáng sợ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.