Editor: Sn ( Truyện chỉ được đăng tại wattpad @pod1803 và wordpress Paradise of Danmei)
PR Tiên Nữ - Vân Tinh thành Ngân Long, trung tâm khu 1.
"Cũng lâu rồi nhỉ? Hồng Thành có 18 khu vực bị ma quỷ ảnh hưởng thế mà mấy người chỉ mới xử lý được 3 khu! Thậm chí cả công lao khu 13 phía nam, các người còn trực tiếp chắp tay nhường cho người khác!
Trong hội trường của nhà Quốc hội, một người đàn ông thấp béo với bộ râu quai nón tức giận ném chiếc máy tính bảng xuống bàn.
Tấm bảng cứng cáp chịu được va đập mạnh, không hề có dấu hiệu nứt vỡ. Chỉ có bản đồ hiển thị tình hình tấn công và phòng thủ khu vực ban đầu đã chuyển sang trang dữ liệu khác. Những đường cong liên tục giảm xuống, trông giống như đường giá trị của quỹ đầu tư đang giảm, cũng thể hiện sự bất mãn của người dân Ngân Long.
Người đàn ông càng nhìn càng tức giận, gầm lên với các lãnh đạo chi đội đang co rúm như chim cút bên bàn: "Các người không thấy tên Tạ Nam Quân của chi đội Đối địch đã mỉa mai chúng ta trong bài phỏng vấn như thế nào sao? Chẳng lẽ thật sự muốn chờ đợi quân đoàn Kim Dực Doanh thâu tóm toàn bộ 14 khu vực còn lại, để toàn thể người dân đế quốc chế giễu Ngân Long sao?"
Tiếng gõ vang lên từ cánh cửa lớn phòng nghị sự. Người đàn ông giơ tay vuốt mái tóc thưa dần, quay đầu nhìn người đứng ngoài cửa, rồi lại thở phì phò tức giận nói với đám người đang ngồi quanh bàn: "Giá như các người ai cũng khiến người ta yên tâm như Lục Thành thì tốt biết bao!"
Sau khi được phép, người đàn ông bên ngoài bước vào đại sảnh. Ánh mắt của những người bên dưới nhìn hắn ta với vẻ ghen tị và ngưỡng mộ, đồng thời cũng có chút tán thưởng. Rốt cuộc, vị Lục thượng tá này, quả thực là nhân tài hiếm có trong thế hệ trẻ của quan đoàn Ngân Long.
Trước khi trải qua sự thức tỉnh linh hồn của người trưởng thành, cậu đã được phát hiện sở hữu tư chất 3S hiếm có. Khả năng sau khi thức tỉnh càng đột phá hơn, là nhân tố xuất sắc trong thế hệ đồng trang lứa có thể sánh ngang với thượng tướng họ Thẩm của quân đoàn Kim Dực.
Vừa than vãn về sự khác biệt giữa người với người, người đàn ông trung niên ngồi trước bàn bỗng nổi giận, trợn mắt quát: "Còn ngồi đây làm gì nữa?"
"Tôi cho mấy người thời hạn một tháng, giữ vững uy tín của Hồng Phong Tinh. Bao gồm cả Hồng Thành và mấy khu vực trọng điểm ma quỷ khác, tôi muốn thấy thành quả! Còn không mau cút đi làm việc?!"
Mọi người ào ào đáp lời, sau đó như trốn chạy mà lao ra khỏi hội trường.
Sau khi họ đi, Lục Thành mới lên tiếng hỏi: "Nguỵ thượng tướng, ngài gọi tôi?"
"À, đúng vậy." Hiện tại, Nguỵ Phong chỉ hận không thể có một bình oxy bên cạnh, "Chủ yếu là vì thành tích của quân đoàn ta trong thời gian này."
"Vẫn chưa kịp chúc mừng cậu đính hôn, chuyện tiệc cưới đã lo xong xuôi chưa?"
Nói rồi, ông vỗ vai hắn: "Xong việc phải nhờ cậu giúp đi làm nhiệm vụ. Bọn Kim Dực giờ đang rình rập quyền kiểm soát Hỏa Phong Tinh, lại còn lập được chiến công lớn, tuyệt đối không thể để chúng thực sự chiếm lấy Hồng Phong."
"Có một thì sẽ có hai, cứ tiếp tục như vậy, người dân khu vực kiểm soát Ngân Long chỉ càng ngày càng không tin tưởng chúng ta."
"Tôi hiểu." Lục Thành đáp, "Vị hôn thê của tôi một thời gian nữa cũng phải nhập học, chuyện kết hôn không thể vội vàng, tôi không có vấn đề gì với việc đi làm nhiệm vụ."
"Tốt, tốt, tốt, nếu lần này cậu giải quyết ổn thỏa vụ việc dư luận ở Hồng Thành, biết đâu lại có thể thăng tiến thêm một bước nữa." Vừa nói, Nguỵ Phong vừa giơ ngón trỏ lên cao, "Sẽ sớm có thể đạt đến vị trí của Thẩm Đình Dục."
Lục Thành khiêm tốn phủ nhận: "Thượng tướng quá khen rồi, so với Thẩm Đình Uẩn, tôi còn lâu mới bằng."
Nguỵ Phong khẽ cười khẩy: "Cậu chỉ bước vào chiến trường này muộn hơn hắn vài năm thôi. Mà nói đi cũng phải nói lại, hắn có thiên phú cao thì thế nào?"
"Chỉ cần hắn còn mang cái danh người có tinh thần lực loại E, hắn sẽ mãi mãi là một quả bom nổ chậm của đế quốc. Cho dù có tài năng đến đâu, hoàng gia cũng sẽ không bao giờ để anh ta đạt đến vị trí tổng tư lệnh của hai quân đoàn đế quốc.
Lục Thành im lặng không nói, Nguỵ Phong lại vỗ vai động viên anh: "Đừng coi nhẹ chính mình, chúng tôi rất xem trọng cậu, tương lai sẽ thay thế Ngân Long đảm nhiệm chức vị tổng tư lệnh hai quân đoàn!"
Ngụy Phong nói xong cũng đã đi ra.
Lục Thành một mình ở trong phòng họp vài phút, cho đến khi nghe thông báo thực hiện nhiệm vụ từ bộ đàm, hắn mới thu lại tâm tình bước ra ngoài. Kết quả là vừa mới rời khỏi phòng họp chưa được mấy bước, một trong những thuộc cấp đã vội vàng chạy đến: "Thiếu tá, Hồng Thành bên kia... Người bạn thân từ nhỏ của anh, hình như có chút vấn đề."
Mỗi khi nghe ai nhắc đến Từ Thanh Nhiên, Lục Thành lại nhớ đến màn kịch hài hước trong bữa tiệc đính hôn, đầu lại bắt đầu nhức nhối: "Cậu ta lại gây ra chuyện gì nữa đây?"
Tên thuộc hạ khựng lại, ấp úng đáp: "Nghe nói là thiếu gia họ Từ... hôm qua bị người của Ác Tháp bắt đi ạ."
Bước chân Lục Thành đột ngột dừng lại, hắn quay đầu nhìn người bên cạnh, ánh mắt căng thẳng và bàng hoàng: "Cậu nói gì?!"
Hắn mở thiết bị liên lạc, gửi yêu cầu kết nối đến Ác Tháp, dự định vừa tìm hiểu tình hình vừa bay đến Nữ Vương Tinh để cứu người. Kết quả đột nhiên lại tới người, lo lắng xin giúp đỡ: "Lục thượng tá, đội được cử đến khu 9 phía Bắc Hồng Phong gặp sự cố ngoài ý muốn, thượng tướng yêu cầu anh lập tức đến hỗ trợ..."
Lục Thành đứng yên tại chỗ, cúi đầu nhìn chằm chằm vào chiếc vòng tay liên lạc trên cổ tay, ánh mắt đầy đau khổ và giằng xé.
Cuối cùng, dưới tiếng thúc giục của những người xung quanh, hắn đành miễn cưỡng tắt yêu cầu liên lạc, quay người đội mũ quân nhân lên: "Biết rồi, trước tiên hãy liên lạc với đội tiểu đội Ngân Long, cùng tôi đến hỗ trợ."
·
Nữ Vương tinh, Bắc Minh Ác Tháp.
Sau khi Từ Thanh Nhiên hoàn tất thủ tục đăng ký cùng những người khác, liền được dẫn vào một căn phòng giống như giảng đường.
Bên trong phòng đã có một nhóm người đông đúc đang ngồi, phần lớn là trẻ vị thành niên dưới 18 tuổi. Có người ôm đầu gối áp sát vào tường lẩm bẩm tự nói, có người vì lời qua tiếng lại mà bắt đầu xô xát đánh nhau, còn có cả những thiếu niên nổi loạn với vẻ mặt trời sập cũng không quan tâm.
Cậu nhìn thấy rất thú vị, đã lâu rồi không gặp được sinh mệnh sinh động như vậy.
Từ Thanh Nhiên đơn giản liếc mắt nhìn một lượt, theo thói quen cũ ngồi vào góc khuất nhất trong toàn bộ không gian. Chỉ là không nhận ra hôm nay không còn bộ đồ liền quần, dù trốn đến tận cùng thế giới, cậu vẫn rất nổi bật.
Có rất nhiều ánh mắt nhìn cậu, nhưng cậu lười đáp lại từng ánh nhìn một, toàn bộ sự chú ý đều tập trung vào bàn tay trái đeo găng tay của anh ta. Gia đình của nguyên chủ có rất nhiều găng tay, phần lớn đều là loại hở ngón để tiện hoạt động.
Hôm đó ra ngoài, cậu đeo loại bằng da màu đen ấy.
Đầu ngón tay phải của cậu mơn trớn nó một cách nhẹ nhàng. Cậu nhớ lại khi nãy lúc đăng ký, từ những chương trình chưa thành niên bên cạnh, cậu đã biết được một số sự thật về dấu ấn này.
Linh hồn con người gần như hoàn thiện vào lúc 18 tuổi, sau đó sẽ không còn thay đổi và phát triển nhiều nữa. Do vậy, sau khi trưởng thành, mỗi người sẽ sử dụng các thiết bị y tế chuyên dụng để đánh thức sức mạnh tiềm ẩn trong linh hồn.
Và những người đã thức tỉnh linh hồn, trên cơ thể họ sẽ xuất hiện một dấu ấn ngẫu nhiên, gọi tắt là Linh Ấn.
Cậu hỏi hệ thống: "Còn về Linh Ấn, mày còn biết gì nữa không?"
Hệ thống đã tìm thấy thông tin khoa học phổ thông liên quan dựa trên từ khóa: "Linh ấn, chủ yếu dùng để chứng minh sự biến đổi đánh dấu sự trưởng thành của người có tinh thần lực. Phần lớn biển tinh thần cra mọi người sẽ tăng lên đột biến sau khi thức tỉnh linh hồn."
"Đối với người ở thế giới này, Linh Ấn là một vật dụng cá nhân khá bất tiện để thể hiện, nhưng nó cũng có thể được sử dụng để giao tiếp tinh thần với người khác. Tuy nhiên, hành vi này tương đối thân mật và đồng thời cũng tạo ra sự vui vẻ cho tâm hồn, khi mức độ hòa hợp của hai bên tăng cao, thì nó thường được sử dụng như một trò tiêu khiển giữa các cặp đôi."
Từ Thanh Nhiên chống lòng bàn tay bên miệng, chìm vào im lặng.
Cuối cùng cũng hiểu ra tại sao mọi người lại chỉ trỏ với mình, theo giải thích của hệ thống. cậu giống như kẻ biến thái cuồng không mặc quần áo khoả thân chạy ngoài đường.
Hệ thống vẫn lách tách như muốn nói thêm điều gì, nhưng đột nhiên có hai người bước vào giảng đường.
Một nam và một nữ, người phụ nữ mặc quân phục màu vàng kim, mái tóc ngắn ngang vai, khuôn mặt nở nụ cười ngọt ngào. Người đàn ông đến từ Ngân Long, với khuôn mặt đầy sát khí, lông mày rậm rạp, và đeo một chiếc roi mềm trên thắt lưng.
Cô gái nói rằng cô đến đây để giáo dục tư tưởng cho họ và phổ cập kiến thức về người có tinh thần lực loại E.
"Không cần lo lắng, các người chỉ là những cá nhân được nghi ngờ có khả năng phát triển thành người loại E. Theo nghiên cứu, linh hồn và tính cách con người có mối liên hệ mật thiết. Trước khi linh hồn của các người hoàn toàn định hình, việc thay đổi những suy nghĩ tiêu cực, điều chỉnh hành vi quá khích và xây dựng năng lượng tích cực có thể giúp ngăn chặn kết quả này."
"Tất nhiên, trong số những người bước vào Tháp Ác Mộng ở giai đoạn này của mọi người, tỷ lệ người cuối cùng được xác định là người có tinh thần lực loại E ít hơn 1%. Do đó, tôi tin rằng phần lớn mọi người sẽ không đi đến kết quả này. Tuy nhiên, vì sự an toàn của người dân đế quốc, chúng tôi buộc phải tiến hành sàng lọc nghiêm ngặt để đảm bảo không có bất kỳ sơ suất nào."
Cô gái phụ trách giáo dục tư tưởng cho bọn họ có vẻ là người hiền lành, dễ tính. Cũng chính vì vậy, một số thiếu niên, thiếu nữ trong phòng có tính cách khá bạo dạn, hướng ngoại và không biết tôn trọng người khác đã không để cô vào mắt.
Một tên trong số đó miệng nhai kẹo cao su chẳng biết từ đâu ra, vẻ ngoài lêu lổng lại kiêu ngạo, từ lúc đối phương bắt đầu nói đến giờ chẳng có chút đứng đắn nào. Có lẽ từ khi bước vào phòng đã toát ra khí chất côn đồ, nên chẳng mấy chốc, bên cạnh hắn đã có vài tên đàn em vây quanh gã xem như đại ca.
Thấy những hành động nhỏ của mình không thu hút được sự chú ý của đối phương, cậu ta lại lên tiếng khiêu khích: "Chị ơi, nói chuyện về việc làm người tốt chán quá, hay là chúng ta đổi chủ đề khác đi?"
Mọi người bên dưới đều cười nhạo cậu ta, trong nụ cười ẩn chứa sự hả hê và ác ý.
Thiếu niên vừa nói vừa đứng dậy, mạnh dạn đi về phía người phụ nữ đang nói trước mặt, đút hai tay vào túi quần: "Ví dụ như, năm nay em bao nhiêu tuổi và có hứng thú với việc có bạn trai không..."
Cậu ta còn chưa nói xong, trong phòng bỗng nhiên vang lên một tiếng chát lớn.
Không chỉ cắt đứt lời trêu chọc của thiếu niên mà còn khiến giọng nói của những người khác trong phòng im lặng như nút tạm dừng.
Người đàn ông từ khi bước vào phòng đã đứng im lặng, không hề cử động. Khi cậu bé tiến đến gần đồng đội của mình, hắn bất ngờ tóm lấy roi da, mặt không biểu cảm giáng một đòn mạnh vào mặt cậu ta. Lực đánh rất mạnh, tiếng roi quất vang dội, chính xác đánh trúng mặt.
Làn da trên má thiếu niên bị roi quất nứt toác, máu tuôn ra như suối. Cậu ta không tin nổi, đưa tay sờ vào chỗ bị thương, hai mắt mở to đầy kinh hãi khi nhìn thấy một mảng đỏ lớn trên lòng bàn tay.
Tiếng hét thảm thiết vang vọng khắp căn phòng.
Nhóm thiếu niên ra đời chưa sâu lần đầu tiên gặp phải loại súng thật đạn thật này, không có bất kỳ cơ hội giải thích hoặc phản kháng nào đã bị đánh đập tàn nhẫn, vẻ mặt dần dần trở nên hoảng sợ. Cho dù có người buồn ngủ cũng trong nháy mắt tinh thần vào giờ khắc này, ngay cả đám thiếu niên vui cười kia cũng trong nháy mắt thành thật, không dám làm loạn hồ nháo nữa.
Người đàn ông thu lại roi một cách vô cảm, không thèm quan tâm đến đứa trẻ đang gào khóc trên mặt đất vì bị thương.
Người phụ nữ với nụ cười ngọt ngào nở trên môi từ đầu đến cuối, lúc này mới nhẹ nhàng lên tiếng: "Đúng rồi, tôi quên nói với mọi người, chúng tôi năm xưa cũng là nguoisf có tinh thần lực loại E đi ra từ Ác Tháp này đó nha."
Trong phòng, hiếm hoi có được sự im lặng đến nghẹt thở.
Mọi người đều sợ hãi đến mức mép miệng cụp xuống, im thin thít. Chỉ có Từ Thanh Nhiên ở góc cuối hàng, một tay chống cằm, khóe môi cong lên một nụ cười nhẹ đến mức khó nhận ra.
Từ Thanh Nhiên không mấy hứng thú với chủ đề nhồi nhét tư tưởng này, chỉ lơ đễnh nghe, thỉnh thoảng lại đáp một câu cho có. Cho đến khi nghe thấy trong lời nói của đối phương đề cập đến cụm từ "người có năng lực tinh thần loại E".
"Cái gọi là người cực đoan loại E là do tinh thần lực mà linh hồn họ mang theo quá mạnh, dẫn đến dao động. Sự dao động trong tần số linh hồn của họ dễ dàng khiến họ không thể kiểm soát được sức mạnh của bản thân, đe dọa nghiêm trọng đến thế giới và cuộc sống của những người xung quanh họ."
"Trong lịch sử đế quốc, những kẻ ác nhân khiến người ta vô cùng đau đầu, bao gồm kẻ giết người hàng loạt, kẻ giết người biến thái, v.v., hơn chín mươi phần trăm là người tinh thần lực loại E. Do đó, đế quốc đã thành lập Ác Tháp, ngoài việc giam giữ những tên tội phạm nguy hiểm của đế quốc, nó còn trở thành nơi giam giữ và đào tạo những người tinh thần lực loại E."
"Đồng thời, do thế giới tinh thần phong phú của những người thuộc nhóm E, cùng với tư tưởng và sở thích khác biệt so với người bình thường, họ gần như không có cơ hội tìm được người bạn đời phù hợp trong suốt cuộc đời, dẫn đến kết cục cô đơn khi về già. Ngoại trừ trường hợp họ gặp được người có năng lực tinh thần loại D vô cùng hòa hợp, hay còn được biết đến với tên gọi "Dominator" (Người thống trị)."
Ánh mắt Từ Thanh Nhiên khẽ dao động, một lần nữa nghe thấy từ ngữ mới mẻ vừa quen thuộc vừa xa lạ này.
Cô không giải thích thêm nhiều về người loại D, chỉ tiếp tục nói: "Tuy nhiên, việc người loại E có thể gặp được người loại E phù hợp là vừa may mắn vừa bất hạnh."
"Do sự cầu toàn khắc nghiệt, như một "hình phạt" cho việc sở hữu sức mạnh phi thường theo quy luật tự nhiên, những người loại E, một khi đã kết nối tâm hồn với người phù hợp, sẽ vĩnh viễn chịu ảnh hưởng bởi mọi suy nghĩ và cảm xúc người loại D."
"Bạn đời sẽ trở thành trợ thủ đắc lực nhất, nhưng cũng là điểm yếu lớn nhất của họ. Vì thế giới tinh thần vô cùng nhạy cảm, nên một khi thế giới này và người bạn đời gắn bó mật thiết nhất của họ đột ngột qua đời hoặc bị buộc chia cắt vĩnh viễn, thế giới tinh thần của họ sẽ sụp đổ nhanh chóng như một phản ứng dữ dội."
"Hậu quả phổ biến nhất là tổn thương vĩnh viễn cho tinh thần, khiến họ không thể kiểm soát và sử dụng năng lực tinh thần tốt nữa. Họ sẽ trở thành kẻ điên, hoặc chỉ có trí thông minh của đứa trẻ lên 5, cuộc đời hoàn toàn bị hủy hoại."
Người phụ nữ nói, trong Tháp Ác ma giam giữ rất nhiều người loại E như vậy.
Có lẽ vì đồng cảm với họ, giọng cô trở nên nhẹ nhàng và buồn bã khi nói: "Cuộc đời của những người loại E thiệt bi thảm mà."
"Vậy nên hãy cố gắng, đừng để linh hồn và tinh thần của bản thân là loại E."
Có thể do tâm trạng u buồn của người phụ nữ sau khi nói những lời đó đã ảnh hưởng đến mọi người, cũng có thể do phần cuối bài nói của cô ấy để lại dư âm quá lớn, nên sau khi cô ấy phổ biến xong, bầu không khí trong phòng im lặng rất lâu, thậm chí không có tiếng thì thầm.
Từ Thanh Nhiên cũng trầm tư.
Những lời nói đó không ảnh hưởng nhiều đến cậu. Việc trở thành loại E hay không cũng không khiến cậu quá bận tâm. Cậu thực sự khao khát sức mạnh to lớn, vì đó là cách bảo vệ bản thân, nhưng theo quy luật tự nhiên, mọi thứ đều có kẻ chế ngự và bị chế ngự, không có gì là hoàn toàn mạnh mẽ.
Cậu cảm thấy dù trở thành loại E cũng chẳng phải là bi kịch với cậu.
Hai chữ cô độc đã gắn bó với cậu từ kiếp trước, cậu cũng đã quen với nó. Khi chết ở kiếp trước, cậu chỉ mới hai mươi hai, hai mươi ba tuổi. Sống cô độc đến già, đối với cậu lại là món quà quý giá mà số phận ban tặng.
Người trên bục giảng cũng nhanh chóng thay đổi cảm xúc, nụ cười rạng rỡ hiện lên trên khuôn mặt: "Được rồi, tôi tin rằng mọi người nhất định sẽ vượt qua được bài kiểm tra cuối cùng."
"Phải biết về vị thượng tướng của quân đoàn Kim Dực bấy giờ là Thẩm Đình Dục, ngài cũng là một người loại E nổi tiếng của đế quốc chúng ta. Nhớ năm xưa, tất cả các bài kiểm tra, phỏng vấn, thậm chí cả bài kiểm tra tính cách của ông ấy đều đạt điểm hoàn hảo, là sinh viên tốt nghiệp xuất sắc duy nhất của Ác Tháp cho đến nay.
Hệ thống nghe vậy, giọng điệu hơi kiêu hãnh: "Xem ra, mục tiêu công lược quả nhiên rất ưu tú nha."
Từ Thanh Nhiên lại cười, cười đến ý vị thâm trường.
Cậu hỏi hệ thống: "Mày có biết người hiểu rõ nhất về cách phạm pháp là ai không?"
"Là người thông thạo và nắm vững tất cả luật pháp."
Tương tự, những người có thể đạt điểm tuyệt đối trong các bài kiểm tra phi cấu trúc về đạo đức, nhân cách——
Hoặc là AI phi nhân loại được lập trình sẵn câu trả lời chuẩn mực. hoặc là người cực đoan tột cùng, bởi vì cực đoan nên có thể hiểu rõ mặt đối lập sẽ như thế nào.
Nói cách khác, chỉ những người có tâm lý và ý chí vô cùng mạnh mẽ mới có thể kiềm chế được bản năng, kiểm soát mọi cảm xúc và không để lộ bất kỳ dấu hiệu bất thường nào.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
2. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời
3. Kẹo Sữa Bò
4. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
=====================================
Người như thế, mới là đáng sợ nhất.
·
Trong căn phòng làm việc gọn gàng và đơn giản, hai người đang ngồi bên cạnh bàn trà.
Trà xanh trong chén còn bốc khói nóng, người đàn ông tóc bạc nửa thả lỏng thân thể ngồi trên sô pha đơn mà hắn yêu thích nhất. Nam nhân ngồi đối diện hắn, mặc cho ai nhìn cũng không nhịn được vì dung mạo tuấn mỹ không thể chê vào đâu được của anh mà thán phục, ngay cả đường nét sườn mặt cũng thâm thúy như vậy, giống như là tác phẩm hoàn mỹ nhất của tạo hoá.
Hắn cười ha hả với anh: "Nghe nói dạo này anh âm thầm làm một chuyện lớn, công lao to lớn e rằng sắp được thăng chức rồi."
Thẩm Đình Dục khẽ cời: "Cảm ơn tháp trưởng đã mơ mộng thay tôi."
Tháp trưởng, người quản lý cao nhất của Ác Tháp, do tính chất nhà tù song song của Ác Tháp, còn được gọi là Giám ngục trưởng. Thẩm Đình Dục năm đó là một trong những "học sinh" được ông ta nhìn vào và đích thân tiễn đi. Sau khi vào Học viện Quân sự Grandis, với thành tích xuất sắc, anh trở thành thượng tá Kim Dực, thỉnh thoảng lại được Tư lệnh của họ cử đến tuần tra Ác Tháp.
Một tới hai đi, hai người ngày càng thân hơn.
Tuy nhiên, nói rằng ông hoàn toàn tin tưởng trăm phần trăm vào học trò của mình thì cũng không hẳn.
Dù đã nhiều năm trôi qua, với kinh nghiệm dày dặn của một lão tháp trưởng, ông vẫn không thể nhìn thấu suy nghĩ ẩn sâu trong đôi mắt của anh. Tuy nhiên, từ khi ra ngoài, biểu hiện của Thẩm Đình Dục vẫn luôn rất tốt, tạm thời không cần thiết phải truy cứu đến cùng.
Tiếng bước chân dồn dập vang lên từ hành lang bên ngoài văn phòng.
Thẩm Đình Dục vừa nghe đã biết là vì chuyện gì, anh mỉm cười nói: "Người của ngài lại làm cái quy trình một-đối-một đó rồi?"
Tháp trưởng gật đầu, hai tay chắp lại đặt lên bụng phệ của mình, bỗng nhiên nảy ra một ý, hỏi: "Dù sao anh cũng đã đến đây rồi, hay là tôi để họ sắp xếp một người ngẫu nhiên cho anh, để anh cũng trải nghiệm cảm giác làm thẩm vấn viên một lần?"
=========
Hàng chưa qua beta, check lỗi hộ tui nhé, thank you ❣️.