Khương Tiều mở mắt ra, đập vào mắt cô là trần nhà trắng như tuyết.
Ký ức vừa ùa về, Khương Tiều liền nắm chặt con dao găm trong tay.
Cô ngồi thẳng dậy, ánh mắt quét qua khung cảnh xung quanh: Đây là một phòng bệnh, cô đang nằm trên giường bệnh, mà trên chiếc giường bên cạnh lại chính là Quan Cửu - tên khốn đã đưa cô đến đây!
Nếu lúc trước Khương Tiều còn muốn moi tin tức từ Quan Cửu, thì hiện tại, cô chỉ muốn tiễn hắn lên đường.
Chỉ có người chết, à không, kẻ hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này mới không thể làm chuyện xấu được nữa.
Quan Cửu nghiêng người qua một bên, con dao găm của Khương Tiều cắm trên chăn bông mềm mại, lộ ra bông tím đen bên trong.
Khương Tiều:?
Bệnh viện này là cái quỷ gì vậy?
Khương Tiều tuy khó hiểu, nhưng điều đó cũng không ngăn cô tiếp tục ra tay với Quan Cửu.
Quan Cửu vừa nói vừa tránh né: "Khương tiểu thư, hãy nghe tôi giải thích, tôi thực sự không có ác ý, chỉ là muốn nhờ cô giúp một chuyện. Nếu tôi muốn làm gì thì đã làm trước khi cô tỉnh lại từ lâu rồi."
Lời này có một nửa là sự thật, lúc Khương Tiều nhìn Quan Cửu, ánh mắt hắn rất tỉnh táo, nhưng hắn không làm gì được Khương Tiều, nên hiện tại chủ yếu vẫn là né tránh.
Khương Tiều hoàn toàn không tin bốn chữ "không có ác ý" của hắn.
Đây mà là một thái độ cầu giúp đỡ sao? Hắn ra tay với cô, mặc kệ là vì nguyên nhân gì, đó vẫn là có ác ý.
Khương Tiều không muốn nghe hắn giải thích, loại người am hiểu về tâm lý học này, dù có tội ác tày trời cũng có thể biến thành Phật sống, phí lời với hắn sẽ chỉ làm mất thời gian.
Tuy Quan Cửu có đủ loại kịch bản, lại gặp phải cô - người không đi theo kịch bản, cũng có cảm giác khó giải quyết.
Quan Cửu thầm kêu khổ: "Dù cô có muốn động thủ cũng không được, có gì thì hãy chờ sau khi phó bản kết thúc! Hiện tại chúng ta đang ở trong phó bản, đều gặp nguy hiểm như nhau!"
Khương Tiều dành thời gian nhìn lướt qua giao diện trò chơi, mà Quan Cửu thực sự không hề nói dối:
Phó bản: Chăm sóc sức khỏe tâm thần (Đang tiến hành)
Quan Cửu nhân cơ hội giải thích: "Vừa rồi tôi đã dùng một chút thuật thôi miên khiến cho cô chóng mặt. Tôi cần đưa cô vào trong phó bản này, nếu cô ở trong trạng thái kháng cự, yêu cầu tổ đội của tôi sẽ mất hiệu lực. Thân phận của chúng ta hiện giờ là người bệnh, nếu làm kinh động đến những y tá bên ngoài, chúng ta chắc chắn sẽ gặp xui xeo. Tiếp theo, tôi sẽ nói cho cô mọi điều cô muốn biết."
Hắn nhìn Khương Tiều, ngữ khí và biểu cảm đều vô cùng thành khẩn, một người chuyên nghiệp như hắn sẽ biết phải làm thế nào để khiến đối phương mất cảnh giác.
Khương Tiều thực sự muốn giết Quan Cửu.
Nhưng cô cũng biết bên nặng bên nhẹ.
Nhìn thân thủ của Quan Cửu có thể đoán được hắn là một người chơi thâm niên, thể lực tăng lên rất nhiều, Khương Tiều khó có thể đánh thắng được hắn, mà cô thì biết rất ít về phó bản này, bây giờ mà gây rắc rối, quả thật không sáng suốt.
Vì vậy, Khương Tiều chợt dừng tay lại, sau đó ngồi trên giường bệnh.
"Cho anh một phút giải thích."
"Đây là bệnh viện tâm thần Quan Ái. Giám đốc bệnh viện này là cha tôi. Phòng tư vấn tâm lý của tôi trực thuộc ở bệnh viện tâm thần này. Chỉ số ô nhiễm ban đầu của phó bản này là dưới 500, nhưng bây giờ nó đã lên đến 2000."
Khương Tiều vẻ mặt lạnh lẽo nói: "Nhưng bởi vì anh dùng vũ lực đem tôi tiến vào, nên hiện tại tôi đang gặp nguy hiểm trong phó bản có giá trị ô nhiễm lên tới 4000?"
Đưa cô vào phó bản tìm chết, rốt cuộc là hận thù cô đến mức nào?
"Không không không, tôi là người chơi của phó bản này, cô đã được tôi đưa vào như một đội, vì vậy không có thêm giá trị ô nhiễm nào.". Truyện Gia Đấu
"Tại sao lại tìm tôi?"
Khương Tiều cảm thấy bản thân Quan Cửu là một người chơi có kinh nghiệm, nếu muốn lập một đội, cũng không nên cùng cô lập đội, đúng không?
"Có thể cô không tin. Tôi không có tìm cô, nhưng lại cô chủ động xuất hiện trước mặt tôi." Quan Cửu giang hai tay, lặp lại thuyết "lực hấp dẫn bí ẩn" của mình, "Tôi có linh cảm, tôi sẽ gặp được một người thích hợp, sau đó, cô liền xuất hiện."
"Quả nhiên cô là người thích hợp nhất. Phó bản này rất đặc biệt, dù là người chơi thâm niên cũng vô dụng. Nhưng cô thì khác, cô có thể khắc chế nó."
Khương Tiều nói: "Tôi chủ động xuất hiện? Vậy anh thử giải thích xem tại sao danh thiếp của anh lại nằm trong tay của một người? Mà người đó lại tình cờ bị nhốt trong Cục Quản lý, còn anh thì bị Cục theo dõi."
"Cô đang nói người trung niên đầu trọc sao? Tôi đã xem tin tức cô phối hợp với Cục Quản lý để bắt hắn. Mặc dù bức ảnh đã được mã hóa, nhưng hình ảnh đầu trọc quá rõ ràng. Tên hắn là Ngô Tú, là người của tổ chức Thần Tạo, đồng thời cũng là bệnh nhân của tôi. Hắn có ý đồ truyền giáo tôi, nhưng không thành công, nếu không tin thì cô có thể tự mình kiểm tra."
Hắn dang hai tay ra, bộ dạng tùy ý.
Nếu tham gia vào tổ chức Thần Tạo, nhất định phải để lại trên cơ thể một loại ấn ký quỷ dị của "Thần".
Quan Cửu nói tiếp: "Về việc Cục Quản lý theo dõi, tôi thực sự không rõ tại sao. Có thể là do tổ chức Thần Tạo, hoặc cũng có thể là do bệnh viện tâm thần Quan Ái. Cô không để ý đến chuyện này nên không biết, nơi này là một vấn đề rất khó giải quyết, mà bệnh viện này do cha tôi phụ trách, tôi là con trai ông ấy, chuyện bị để ý tới là bình thường."
Chỉ số ô nhiễm trong phó bản đã tăng từ 500 lên 2000, nhưng vẫn chưa kết thúc, nghĩa là những người chơi vào đây đều đã trở thành "gói kinh nghiệm".
Trò chơi vô hạn là một trò chơi "chân thật". Người chơi có kinh nghiệm đánh quái, rớt đạo cụ; ngược lại, lượt người chơi "rơi đầu" càng nhiều, nguồn ô nhiễm sẽ ngày càng mạnh.
Nếu cứ tiếp tục, phó bản này sẽ trở thành Thanh Long thôn tiếp theo, bị quan chức chú ý tới là đúng.
Quan Cửu giải thích vấn đề rõ ràng, mới phát hiện Khương Tiều đã bắt đầu đánh giá căn phòng, dường như không quan tâm hắn nói gì.
Thái độ không cần hỏi cũng không cần đáp này khiến Quan Cửu có trong tay cả trăm nghìn thủ đoạn, rồi cũng chẳng có đất dụng võ.
"Khương tiểu thư, cô có suy nghĩ gì không?"
Khương Tiều không chút để ý mà ừ một tiếng, "Suy nghĩ của tôi là, tôi chán ghét anh, không phải là không có lý do gì."
"Anh biết không, anh thực sự không muốn cười, nụ cười của anh là một công cụ dùng để đạt mục đích. Nhưng thành thật mà nói, cơ bắp trên mặt còn hơi khoa trương, giống như một chiếc mặt nạ được khắc trên mặt, quá xấu xí."
Khi còn nhỏ, Khương Tiều không thể phân biệt được, nhưng bây giờ cô có thể nhận ra được sự khác biệt giữa nụ cười thiệt tình và nụ cười diễn xuất.
Dù Khương Tiều hoàn toàn không thích, Quan Cửu cũng không cảm thấy xấu hổ chút nào: "Xin lỗi vì đã khiến cô cảm thấy không thoải mái. Đây là thói quen nghề nghiệp của tôi."
Khương Tiều xua tay, "So với nụ cười công nghiệp đó thì giả dối hơn nữa chính là cái gọi là "thành ý" của anh, anh chưa thấy hot search phải không? Và cũng chưa thấy ảnh người đầu trọc nào cả. Nếu anh đã xem qua thì sẽ biết, mắt thường căn bản không thể nhìn ra cái đầu trọc của hắn."
Bởi vì khi Đầu trọc giao đấu với đám Khương Tiều, người xung quanh hoặc bị thao túng, hoặc đang vội vàng chạy trốn, ai sẽ không sợ chết mà dám đứng đấy chụp ảnh?
Đợi tình hình ổn định lại, có thể sẽ có nhiều người chụp ảnh, nhưng lúc đó, Khương Tiều đã đẩy Đầu trọc xuống mương rồi bôi bùn lên, hình ảnh kia... không cần nhắc tới nữa.
Dù mẹ Đầu trọc có đến, cũng chưa chắc đã nhận ra con trai mình.
Quan Cửu không có hỏa nhãn kim tinh, sao có thể nhận ra bộ dáng thực sự dưới lớp bùn đất đó?
—— Cho nên, Khương Tiều liền đoán được Quan Cửu nói dối, hắn cũng biết Đầu trọc đã bị Cục Quản lý bắt và tấm danh thiếp đang nằm trong tay cô, ý nghĩa của chuyện này…. không cần nói cũng hiểu.
Hắn biết Đầu trọc là người của tổ chức Thần Tạo, thậm chí có thể biết mục đích của Đầu trọc là Khương Tiều. Lúc hot search xuất hiện, hắn còn khinh thường không thèm xem, tự cho là bản thân đã biết kết cục.
Phải cảm ơn vì sự tự phụ này đã cho cô một cơ hội, giúp cô có thể nhìn rõ bộ mặt thật của hắn.
Khương Tiều biết đây là kỹ xảo chuyên nghiệp của Quan Cửu, nói chi tiết một chuyện sẽ có tính thuyết phục hơn, nhưng hắn lại quên mất một câu: Nói nhiều sai nhiều.
Những lời Quan Cửu nói, thật giả lẫn lộn.
Cho nên, Khương Tiều lựa chọn phong tỏa hết những tin tức này, coi phó bản này như một phó bản bình thường, thật sự không được thì dùng Quan Cửu làm công cụ cung cấp thông tin hình người.
Quan Cửu cũng ngạc nhiên, không ngờ mình lại lộ tẩy chỉ vì một chuyện nhỏ như vậy: Ai mà ngờ cái đầu trọc sáng sủa như vậy còn không có cơ hội lộ mặt trước ống kính!
Bây giờ mà đi giải thích, chắc chắn hiệu quả sẽ giảm rất nhiều.
Quan Cửu không tiếp tục nói chuyện, hắn cần tìm cơ hội khác để chiếm được lòng tin của Khương Tiều.
Khương Tiều không quan tâm đến hắn, chỉ cần hắn không xen vào chuyện của cô là được. Hiện tại không thể giết hắn, nhưng đợi ra ngoài thì sao?
Căn phòng này rất đơn sơ, chỉ có máy quay phim, một cái loa nhỏ, hai cái giường, ngoài ra không còn thứ gì khác. Trên giường trải chăn bông trắng muốt, nhưng khi Khương Tiều xé lớp chăn ra, liền phát hiện bông bên trong rất cứng, còn có màu vàng vàng ố đen.
Khương Tiều nói: "Bệnh viện này cũng giống như anh, đều lòng dạ hiểm độc như vậy sao?"
Quan Cửu nở một nụ cười gượng gạo, "Tôi không quen thuộc với nơi này lắm, ở đây có quy định nghiêm ngặt, cha tôi sẽ không cho tôi đến đây thường xuyên."
Dù là bệnh viện tâm thần, nơi này cũng quá mức đơn sơ.
Đương nhiên, đơn sơ thì đơn sơ, nhưng lại quá sạch sẽ, sạch sẽ không có gì sai, mà là có chút bất thường.
Chăn bông làm bằng bông đen, chưa nói đến việc tài chính của bệnh viện tâm thần này không được tốt, ít nhất cũng có thể thấy trưởng khoa không phải là người hào phóng, việc y tá sơ suất là chuyện bình thường.
Khương Tiều có nghe nói về tình trạng của một số viện dưỡng lão và bệnh viện tâm thần, vì tính chất công việc vất vả, nên nhiều y tá, điều dưỡng sẽ làm việc cho có lệ, mà bệnh nhân cũng không dám phàn nàn.
Người nhà đến thăm thường xuyên còn tốt, người nhà không quan tâm thì khổ.
Khương Tiều sẽ không ngạc nhiên dù đây là loại bệnh viện này, nhưng điều bất ngờ là nó sạch sẽ đến mức... như được trát mới lại.
Khương Tiều nhìn lại bản thân, bộ y phục bệnh viện màu xanh trắng không có túi, những thứ phụ trợ khác như điện thoại di động đều không được mang vào, trừ phi là đạo cụ ban đầu ở trong kho hàng.
“Nếu có phó bản yêu cầu nhập vai, thì phải dựa theo hình tượng nhân vật của phó bản.” Quan Cửu giải thích.
Đúng lúc này, một luồng điện bỗng từ loa truyền đến, sau đó một giọng nữ ngọt ngào vang lên, "Chăm sóc sức khỏe tâm thần, chúng tôi đang hành động. Cảm ơn mọi người đã lựa chọn bệnh viện tâm thần Quan Ái, năm bệnh nhân sẽ được nhập viện hôm nay, vui lòng chờ trong giây lát, bác sĩ sẽ tiến hành thăm khám cho mọi người. Chúng tôi sẽ cố gắng cung cấp một môi trường ấm áp, tốt đẹp nhất tại bệnh viện, để mỗi bệnh nhân đều có trải nghiệm giống nhau.”
Tiếng loa dừng lại, sau đó cánh cửa phòng bị khóa được đẩy ra, một người phụ nữ mặc đồng phục y tá đứng đó, thoạt nhìn cũng không khác gì y tá bình thường, trừ… cái miệng đang phình ra.
Cô ta khàn giọng nói: "Ra ngoài kiểm tra."
Giây tiếp theo, một hàng răng rụng khỏi miệng y tá, nhìn chiếc răng nhọn hoắt, sắc lạnh kia, không ai tin rằng đó là răng người, chúng gần như là răng của dã thú.
Một hàng răng như vậy, không có gì lạ khi miệng của y tá phình ra.
Khương Tiều mặc kệ trên đó dính nước bọt, bình tĩnh nhặt răng trả lại cho y tá, "Chị gái, răng giả của chị rơi ra rồi."
Quan Cửu & Y tá:...
Y tá nhận lấy, đôi mắt đục ngầu khóa chặt Khương Tiều.
Khương Tiều "tốt bụng" nhắc nhở, "Chị gái à, trước đây bà nội tôi cũng không tìm được răng giả, rất bất tiện. Lần sau chị nên đeo cho chắc vào."
Hàm răng giả sờ vào có cảm giác ghê tởm, nhưng Khương Tiều đã quen rồi, dù sao thì cô cũng không thể nôn ra được, "buồn nôn" chính là một khái niệm trừu tượng đối với cô.
Trong phó bản sinh tử, cô không có thời gian ra vẻ.
Vừa mới cầm, Khương Tiều liền phát hiện hàng răng giả này chính là một đạo cụ trung cấp.
Phó bản có giá trị ô nhiễm cao thì xa xỉ hơn, tùy tiện một chút cũng có thể tìm được đạo cụ trung cấp.
Tiếc là Khương Tiều chưa chọc giận được y tá này để lấy đạo cụ…
Nhưng mà, việc so sánh một người phụ nữ trung niên với một bà cụ, khẳng định đã hoàn toàn chọc giận đối phương.
Khoé mắt y tá trừng to, lộ ra hàm răng giả sắc bén, "Cám ơn, sau này tôi sẽ chăm sóc cô thật tốt."
Cô ta nhấn mạnh hai từ "chăm sóc".
Sau đó, y tá gõ cửa phòng bệnh bên cạnh.
Khương Tiều nhân cơ hội nhìn lướt qua, phát hiện trên đó ghi: Phòng bệnh số 1.
Quan Cửu nhỏ giọng nói với Khương Tiều, muốn cứu vãn lại chút quan hệ, "Tôi nhớ cô và người nhà quan hệ không được tốt lắm, không ngờ cô lại nhớ rõ chi tiết về hàm răng giả của bà nội cô như vậy."
"Đương nhiên là nhớ, tại sao bà nội tôi lại không tìm được răng giả? Bởi vì tôi đã nhét nó vào miệng chó." Khương Tiều lãnh đạm nói.
Bà luôn ở trước mặt cô, thúc giục cha mẹ cô nhanh chóng sinh con trai, không thèm để ý đến "tiểu quái vật" là cô.
Khương Tiều cảm thấy, miệng chó không mọc được ngà voi, nhưng chó lại có răng giả, cũng rất có ý tứ.
Lại nhảy vào hố lửa - Quan Cửu:... Thật có hiếu.
~~~
Sức khoẻ tâm thần: liên quan đến lời nói, hành vi, cảm xúc và tâm lý, là thuật ngữ dùng chung cho rất nhiều vấn đề liên quan đến tâm thần như trầm cảm, rối loạn lo âu, tâm thần phân liệt, mất trí nhớ hoặc rối loạn ăn uống.
Note: Chắc mọi người thường nghe đến cụm từ "sức khoẻ tinh thần" hơn là "sức khoẻ tâm thần", nhưng giữa hai khái niệm này có chút khác nhau, và vì phó bản này liên quan đến bệnh tâm thần nên tớ sẽ để tên vậy luôn nha.
Miệng chó không mọc được ngà voi: Miệng kẻ xấu không thể nói ra lời tử tế.