Sau bữa tối, nhân cơ hội Hàn Lạc Thần rời khỏi nhà Giang Bách Hợp tìm Hạ Băng Tâm trò chuyện.
“Tâm Tâm, hôm nay con làm sao thế?”
“Con không sao.”
Nét mặt Băng Tâm xám xịt, cho dù cô có cố che giấu như thế nào thì Giang Bách Hợp vẫn có thể dễ dàng nhận ra.
Bà ấy nắm lấy tay cô, giọng nói thỏ thẻ tâm tình:
“Có những chuyện con phải tự mình nói ra thì mới có thể gỡ bỏ được khúc mắc trong lòng.
Thay vì con cứ tự dày vò bản thân, chi bằng con cứ nói ra cho mẹ nghe thử.
Mặc dù ta không phải là người thân sinh ra con nhưng từ lâu ta đã xem con như con gái ruột của mình.” Giang Bách Hợp khẽ thở dài, rồi tiếp tục tâm tình nỗi lòng mình.
“Cả đời ta sống cùng hai người đàn ông lạnh lùng kín kẽ không cách nào tâm sự được lòng mình.
Bao nhiêu tâm tư dồn nén khiến lòng ta nặng trĩu.
Ta không muốn con giống ta, chỉ hi vọng con sẽ luôn vui vẻ.”
Hạ Băng Tâm xót thương nhìn vào đôi tay có những nếp nhăn đang nắm chặt lấy bàn tay mình, khoé mi cô rưng rưng:
“Cảm ơn mẹ.
Nhưng con thật sự không sao cả.
Vẫn ổn mà.”
Giang Bách Hợp thút thít mấy tiếng, bàn tay nhẹ xoe đầu Hạ Băng Tâm rồi căn dặn:
“Thế thì tốt.
Nhưng nếu có chuyện gì thật thì con nhất định phải nói với ta.
Được chứ!”
“Vâng…” Băng Tâm mỉm cười gật đầu.
Những lời hỏi han bình thường của Giang Bách Hợp khiến Hạ Băng Tâm cảm thấy động lòng.
Mặc dù ban đầu bà ấy chỉ vì trách nhiệm mới dẫn cô tới nhà họ Hàn.
Nhưng tình cảm bà ấy dành cho cô đều là thật.
Bà ấy chưa bao giờ để cô bơ vơ hay có bất cứ thiệt thòi gì cả.
Sự bao dung của bà ấy còn lớn hơn cả đại dương mênh mông.
Cô thực sự cảm thấy may mắn khi gặp được người mẹ chồng hiền nhu thục đức như thế.
Không biết thời gian sống chung nhà sẽ kéo dài trong bao lâu nhưng Hạ Băng Tâm thầm hứa với chính mình: nhất định sẽ trân trọng những gì mình đang có ở hiện tại.
Suy nghĩ trong Hạ Băng Tâm vụt tắt khi Giang Bách Hợp chợt đưa ra lời đề nghị.
“Cũng lâu rồi hai mẹ con mình không đi mua sắm cùng nhau.
Hay là ngày mai chúng ta cùng tới trung tâm thương mại một chuyến.”
Hạ Băng Tâm bối rối, cô áp úng đáp:
“Nhưng mà…”
Lời còn chưa ra khỏi cửa miệng cửa cô đã bị Giang Bách Hợp cắt ngang.
Phải chăng bà ấy nhìn ra tâm tư của cô, biết rằng cô sẽ viện cớ mà chối từ.
“Mai là ngày nghỉ cuối tuần, con không được từ chối cho dù bất kì lí do gì.”
Đương nhiên, Hạ Băng Tâm không thể nào đưa ra được lý do gì khiến Giang Bách Hợp ưng thuận cả.
Sáng sớm hôm sau, Giang Bách Hợp cố ý đứng bên cầu thang ngáng chân Hàn Lạc Thần lại.
“Tâm Tâm của mẹ thức dậy chưa?”
“Mới sáng ra mẹ đã hỏi cô ấy làm cái gì?”
“Hôm nay mẹ hẹn con bé đi trung tâm thương mại.”
Vừa kịp lúc Hạ Băng Tâm đi từ trên cầu thang xuống, Hàn Lạc Thần dựa lưng bên tường, vờ ho nhẹ hai tiếng rồi nói:
“Đúng lúc hôm nay con cũng không có việc gì làm, tài xế của mẹ lại có việc bận, hay là để con đưa hai người đi.”
Giang Bách Hợp cười nhạt hai cái rồi thẳng thắn đáp:
“Không cần, tài xế của mẹ không bận gì cả.”
Hàn Lạc Thần ngoái đầu về sau, liếc thấy Hạ Băng Tâm mỗi lúc một tới gần, anh bèn ghé sát tai Giang Bách Hợp thầm thì.
“Bộ sưu tập mới nhất của nhà thiết kế Win… được chứ!”
Bờ môi Giang Bách Hợp hé lên nụ cười tinh ranh, một phần vì có được thứ bà muốn, một phần vì đứa con trai cuối cùng cũng biết cách hi sinh một thứ để đổi lại thứ khác quan trọng hơn.
Quả thực khi ở cạnh Hạ Băng Tâm thì con trai bà đã thay đổi đi nhiều.
“Được rồi, dù sao tài xế cũng bị ốm đưa con theo làm chân sai vặt vậy.”. Ngôn Tình Sủng
Hàn Lạc Thần khẽ thở dài trong lòng, thật không ngờ một người kiêu ngạo như anh cũng có lúc bị biến thành con rối trong tay người khác như vậy.
“Đi thôi!” Hàn Lạc Thần nhếch mép môi nói.
Hạ Băng Tâm ngạc nhiên quay sang hỏi:
“Đi đâu cơ?”
“Tất nhiên là tới trung tâm thương mại rồi.”
“Phụ nữ đi mua sắm, anh đi làm cái gì?”
Anh nhếch mép môi cười nhạt:
“Là mẹ muốn anh đi để làm tài xế.
Hết cách rồi, phải chiều theo ý mẹ thôi.”
Ánh mắt Hạ Băng Tâm quay sang nhìn Giang Bách Hợp ý muốn thăm dò.
“Phải, phải, là mẹ bảo nó đi cùng đó.” Giang Bách Hợp chen lời.
Suốt cả ngày hôm ấy, Hàn Lạc Thần bị hai người phụ nữ hành xác tơi tả.
Đường đường là tổng giám đốc của một công ty có tiếng nhất nhì trong nước mà hiển nhiên bị biến thành chân chạy vặt trong trung tâm thương mại.
Bình thường nếu không là kẻ hầu người hạ thì cũng là cơm bưng nước rót, hà cớ gì hôm nay anh lại chọn ở đây cực khổ thế này.
Nhưng cứ mỗi lúc anh định từ bỏ liền bị nụ cười của cô thu hút, nó chiếm lĩnh lấy lí trí anh, không cho anh cơ hội làm chủ mình.
Đã nhiều tháng họ ở bên nhau nhưng anh hiếm hoi thấy được nụ cười ấy.
Phải chăng thường ngày anh quá nghiêm khắc với cô? Phải chăng ngay từ ban đầu chính anh là người đã vạch ra giới hạn cho mối quan hệ này? Phải chăng đây là nghiệp mà anh phải trả cho những sai lầm mà mình gây ra?
Trong lúc anh đang thẫn thờ liền bị Giang Bách Hợp vỗ lên vai làm cho tỉnh táo.
“Nhìn gì mà nhìn.
Có đứng đó mà nhìn hàng vạn năm cũng không làm người ta nguôi giận được đâu! Lát nữa mẹ sẽ viện cớ vào trong thử đồ con tìm cách lựa lời mà xin lỗi nó một câu đi.”
Hàn Lạc Thần ngạc nhiên hỏi lại:
“Sao mẹ biết là cô ấy đang giận con?”
Giang Bách Hợp bếu môi tỏ vẻ sành sọi mọi thứ trên đời:
“Phụ nữ với nhau mà còn không hiểu nhau hay sao?”
Nói xong Giang Bách Hợp bèn đi ngay vào cửa hàng thời trang phía trước.
Bà tìm cớ thử đồ tạo nên không gian riêng cho hai con.
Hàn Lạc Thần cũng không phải là người dễ bỏ qua cơ hội, anh rảo bước tới gần Hạ Băng Tâm, hai tay chống trên sào dựng đồ, người dựng song song với cô, hai khuôn mặt đối diện nhau.
“Có phải là em đang hiểu lầm gì anh không?”
Đôi mắt trong veo của Hạ Băng Tâm chầm chậm ngước nhìn lên, mép môi cô nhếch nụ cười vờn nhẹ.
“Không có.”
Anh cúi sát dần về phía cô, luồng hơi thở nhẹ nhàng phảng phất bên mang tai khiến nó đỏ ửng.
“Thật sự không có.”
Nhịp tim Hạ Băng Tâm đột nhiên hỗn loạn khiến thần thức cô không tỉnh táo nổi, giọng cô lắp bắp theo.
“Anh… muốn làm gì?”
Giọng nói của anh phà phà mang theo hơi thở thông vào lỗ tai cô.
“Đương nhiên là muốn em nói ra sự thật.”
Trái ngược với sự mạnh bạo của anh, cô có chút run rẩy:
“Sự thật gì chứ? Ở đây đông người anh đừng có mà làm bừa.”
Anh nhếch mép môi cười nhẹ, nụ cười ranh mãnh như quái thú thống trị rừng xanh:
“Chúng ta có giấy đăng kí kết hôn mà, vợ chồng thân mật chắc là chỉ bị người ta dị nghị một chút thôi, không ảnh hưởng tới pháp luật đâu.”
Hai bờ môi cô mím chặt tủm tỉm cười, cô không tức giận, chỉ thấy ngại ngùng.
“Lưu manh.”.