Tra Nữ Tiến Công

Chương 69: Nam thần trường quân đội [9]




“Nếu sợ hãi, có thể ôm eo tôi!”
Âm thanh êm dịu xen lẫn trong tiếng gió vang lên.
“Ai thèm sợ hãi chứ!”
Lý Vân Vân theo bản năng phản bác, một bàn tay buông lỏng vạt áo của Niệm Mị ra, nhưng tốc độ xe quá nhanh lại làm cô ấy hoảng sợ la một tiếng, đôi tay trực tiếp ôm lấy eo Niệm Mị.
“Ha ha!” Tiếng cười khẽ từ trong yết hầu Niệm Mị tràn ra.
Trên mặt Lý Vân Vân hơi hơi có chút xấu hổ lẫn buồn bực.
Bởi vì có xe nên thời gian đến bến tàu cũng ngắn lại không ít, trong một trăm người không có ai đến trễ cả. Sau khi toàn bộ người đều tới liền lên trên quân thuyền, bắt đầu nghỉ ngơi.
Chờ đến khi quân thuyền tiến vào đảo Huyền Hoàng đảo thì đã là đêm tối. Cả đám người Niệm Mị bị đuổi xuống khỏi quân thuyền, chưa chờ cho mọi người hỏi làm cách nào để đi đến trường quân đội Huyền Hoàng thì quân thuyền liền như hỏa tiễn biến mất ở trong màn đêm đen tối.
“Cái gì thế?”
"Tình huống này là như thế nào?”
“Đã nói là đưa lão tử đi đến Huyền Hoàng rồi đâu?”
“Rột rột~”
Trong tiếng mắng của mọi người, một âm thanh xấu hổ bỗng vang lên.
Nghe tiếng tất cả mọi người đều che lại bụng của chính mình.
Ngoại trừ bữa sáng thì những người ở nơi này ngày hôm nay cũng chưa ăn cái gì, chỉ có lúc lên trên quân thuyền uống qua một ngụm nước, sau đó ngay cả nước cũng chưa uống qua nữa.
Mà cũng bởi vì để đuổi kịp thời gian, toàn bộ hành lý cũng bị ném sạch, giờ đây mọi người đều hai tay trống trơn.
Cảm giác đói khát đánh úp lại, làm một đám người theo bản năng nuốt nuốt nước miếng.
Niệm Mị không biết từ khi nào đã rời khỏi đội ngũ, biến mất không thấy.
Ba ngày sau, bóng dáng Niệm Mị xuất hiện ở trước cổng trường quân đội Huyền Hoàng. Quần áo trên người cô có hơi chút lấm lem, nhưng làn da trên mặt nhìn qua lại tốt hơn so với ba ngày trước một ít, chỉ là cả người thoạt nhìn tự nhiên thực bình phàm.
Trường quân đội Huyền Hoàng thành lập ở trung tâm đảo Huyền Hoàng. Tuy rằng đây chỉ là hoang đảo, nhưng đất chiếm diện tích lại rất lớn, hơn nữa nơi này không có đường, rất dễ làm người bị lạc phương hướng.
Niệm Mị dựa vào trực giác nhạy bén của bản thân trong ba ngày liền tìm được trường quân đội Huyền Hoàng. Mà trên đường gặp được không ít phiền toái cũng bị cô giải quyết hết từng cái một.
Bóng dáng của Niệm Mị mới xuất hiện trước cửa trường quân đội Huyền Hoàng thì cổng lớn liền mở ra, một người phụ nữ đi ra ngoài.
Người phụ nữ này mặc một bộ đồ ngụy trang, tươi cười chân thành tha thiết, thoạt nhìn có lẽ là một người khá dễ ở chung.
“Chào cô! Hoan nghênh gia nhập trường quân đội Hoàng Huyền Hoàng. Tôi là Mị Nhược Tâm, lớp trưởng khóa tám! Cũng là người tốt nghiệp lần này! Bởi vì cô là người đầu tiên trong đám tân binh kia tới nơi này trước. Cho nên cô sẽ được cộng thêm mười quân công. Nếu có thể lên làm lớp trưởng khóa mười thì sẽ lại cộng thêm cho cô mười quân công nữa!”
Niệm Mị cười cười, gật gật đầu ôn hòa nói: “Cảm ơn! Không biết hiện tại trong trường học người có quân công cao nhất là bao nhiêu?”
Mị Nhược Tâm nhướng mày, cười nói: “Tâm cô thật lớn! Hiện tại quân công cao nhất trong trường học là tám trăm quân công!”
“Cô thật đặc biệt!”
Niệm Mị nói một câu khó hiểu rồi sau đó đi vào trường.
Mị Nhược Tâm sờ sờ mặt của mình, có chút thắc mắc.
“Mình… rất đặc biệt à?”
Khóe môi Niệm Mị gợi lên một độ cong nhẹ nhàng, tiến vào trường quân đội liền lập tức có người tiến lên dẫn đường cho cô.
Khi Niệm Mị đi theo một người mặc quân phục đến ký túc xá rồi thì lại có chút bất đắc dĩ. Truyện Điền Văn
Cái gọi là ký túc xá cũng chỉ là một phòng làm bằng đống gạch rộng lớn, bên trên viết khóa mười!
Dưới lầu tầng thứ nhất thì thông gió bốn phía, có thể thấy rõ bên trong đặt một trăm chiếc giường cạnh nhau.
“Bao nhiêu quân công là có thể đổi phòng?”
Đôi mắt ôn hòa của Niệm Mị nhìn về phía người đàn ông đang dẫn đường cho cô.
Vẻ mặt người đàn ông lạnh lùng, không có cảm xúc.
“Mười quân công có thể đổi thành kí túc xá hai mươi người ở, cũng chính là lầu hai của nơi này. Năm mươi quân công có thể đổi thành kí túc xá năm người, cũng chính là lầu ba nơi này. Một trăm quân công có thể đổi thành phòng đơn, cũng chính là lầu bốn…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.