Trấn Hồn

Chương 102:




Sở Thứ Chi đậy chai lại bỏ vào túi, quay đầu bảo Quách Trường Thành: “Đi, đi tìm người kế tiếp.”
Quách Trường Thành lon ta lon ton đi theo, được mấy bước, Sở Thứ Chi bỗng nhiên nói với cậu mà không quay đầu lại: “Cậu làm cũng không tệ lắm.”
Quách Trường Thành vốn chính là đứa nhóc chỉ cần tưới tí ánh mặt trời thì sẽ trở nên xán lạn, bất ngờ bị khen một cái, cả người đã bị cảnh xuân tươi đẹp làm cho sắp không xong, nhất thời nói năng lộn xộn, quên cả việc phải cảm ơn người ta nữa.
Đúng lúc này, cách đó không xa vang lên mấy tiếng tru dài, lũ Quỷ tộc cấp thấp còn ở lại nhân gian thấy huyết nhục mới mẻ lập tức ngoác miệng đánh tới.
Sở Thứ Chi giữ chặt Quách Trường Thành kéo cậu về phía sau, nhấc chân đạp ra ngoài, chỉ nghe một âm vang trầm đục, Quỷ tộc u súc bị hắn đạp ngay giữa ngực phải lui mấy bước về phía sau, ngồi phịch xuống đất.
Ba bốn con u súc lui lại vài bước, sau đó kề vai sát cánh đồng thời vọt lên.
Sở Thứ Chi đẩy ngực Quách Trường Thành: “Trốn xa một chút.”
Sau đó hắn vói tay lấy súng và bùa chú của mình.
Thế mà Thi Vương theo gót Lôi Phong nhiều ngày còn chưa kịp ra uy giãn gân giãn cốt, đã có một bóng người đột nhiên dừng trước mặt Sở Thứ Chi, đó là một người đàn ông trẻ tuổi, trong tay cầm một thanh lao nhọn hoắt như xuyên kẹo hồ lô xuyên đâu chuẩn đấy, chỉ mất thời gian một cái chớp mắt đã xiên mấy Quỷ tộc cấp thấp thành một xiên thịt ghê tởm.
Thanh niên này nhìn thì có vẻ hơi xấu xí nhưng cười rộ lên lại hết sức chân thành, gã thu hồi mũi lao trong tay lau lau sang một bên rồi đi tới trước Sở Thứ Chi: “Này, anh bạn, không sao chứ?”
Sở Thứ Chi tên này mắc bệnh quái tính tuổi mới lớn giai đoạn cuối, đối với người xa lạ hắn luôn bảo trì trạng thái đề phòng vô cùng nghiêm túc, thấy người ta đến gần là lập tức nhíu mày.
Cũng may đối phương khá biết nhìn sắc mặt, thấy mặt hắn khó coi thì cũng không tấn mãi về phía trước nữa mà đứng nguyên tại chỗ, hữu hảo cười: “Ta là tán tu, cảm thấy bên này có chút không thích hợp mới chạy qua nhìn thử, anh em đừng hiểu lầm.”
Sở Thứ Chi hơi gật đầu, thái độ vô cùng cao quý lãnh diễm không thèm nói tiếp, chỉ là xoay người gọi Quách Trường Thành: “Tiểu Quách, đi.”
Quách Trường Thành vội vàng chạy tới, ai ngờ thanh niên kia không ai mời cũng tự đi theo, đại khái là nhìn thấu Sở Thứ Chi có tính cảnh giác cao độ không thích để ý người khác, gã hoả tốc chuyển lửa đạn về phía Quách Trường Thành: “Vừa rồi là quái vật gì vậy? Sao nơi này lại không có người? Xảy ra chuyện gì?”
Quách Trường Thành không quen việc người khác hỏi cậu một đống lớn như vậy____Cậu rất dễ quên mất trình tự trước sau, đầu óc vừa loạn sẽ mất béng khả năng tư duy, đành phải gửi cho đối phương một ánh nhìn vô tội: “Tôi cũng không rõ lắm.”
Thanh niên lại hỏi: “Nè anh em, hai người đang làm gì thế?”
Quách Trường Thành nhỏ giọng nói: “Cảnh sát.”
“Ô! Thật không?” Thanh niên cảm khái một tiếng, tự nhiên như ruồi bắt chuyện với Quách Trường Thành.
Sở Thứ Chi nghe hai người bọn họ nói chuyện với nhau thì cũng không can thiệp vào thế nhưng vẫn hết sức lưu tâm, chỉ nghe thanh niên kia quả có tài ăn nói, nói hai ba câu đã phát hiện tật xấu chướng ngại giao tiếp của Quách Trường Thành thì lập tức đổi phong cách khác, không lải nhải truy hỏi nữa mà chuyển thành thoải mái nhắc tới chuyện trong tiểu trấn biệt thự, ngẫu nhiên nói bóng nói gió thăm dò lai lịch bọn họ.
Bọn họ đi một đường, lại có sáu bảy hồn phách bị thu vào chai, hai cái bình nhỏ nhanh chóng bị nhét đầy, trong bóng đêm tỏa ra ánh hào quang rực rỡ, Sở Thứ Chi nhét hết chúng vào túi xách bên hông, lại lấy ra một cái khác.
Thi Vương tính tình cực đoan lạnh lùng, mà Thi đạo vốn chính là tà ma ngoại đạo thế tục không dung, Sở Thứ Chi tự cô tự ngạo không quan tâm công đức của mình, cũng không màng tới.
Hắn vẫn cảm thấy cái gọi là “Đạo nghĩa” đều chỉ có người ngoài mới nói được mà thôi, dối trá xấu xa khởi động từ mạch ngầm, thoạt nhìn càng đơn thuần tốt đẹp, nói không chừng trụ cột lại càng đen tối.
Thế nhưng hắn ôm ấp cái nhìn ác ý như thế với người khác, lại cố tình nhẫn nổi Quách Trường Thành.
Sở Thứ Chi cũng không tự nói được đó là do đã quen mà thành đương nhiên hay là vì lý do gì khác.
Dù sao thì khi hắn nhìn mấy cái hồn trong bình bên hông, trong lòng nảy sinh một cảm giác khó tả, cảnh này khiến hắn vừa xỉa xói Quách Trường Thành ăn no rửng mỡ, vừa yên lặng trong đêm hôm khuya khoắt này đi cùng cậu để tìm kiếm linh hồn phân tán.
Quỷ tộc du đãng trong khu biệt thự còn rất nhiều, thanh niên xa lạ luôn giúp bọn họ thanh lý u súc chặn đường, đôi khi Sở Thứ Chi thậm chí còn không kịp ra tay.
Thanh niên xa lạ ra tay vừa nhanh vừa hiểm, Sở Thứ Chi theo bản năng càng gia tăng phòng bị, cho nên khi gã hỏi đến Trấn Hồn lệnh thì Thi Vương nhịn không được lạnh lùng nhắc nhở một câu: “Tiên sinh, có một số việc không nên hỏi thì đừng lắm miệng, vô duyên vô cớ chọc người chán ghét để làm gì?”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
2. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời
3. Kẹo Sữa Bò
4. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
=====================================
Ngược lại là Quách Trường Thành rất đỗi ngượng ngùng cười cười: “Thực xin lỗi, Sở ca của tôi là người rất tốt, thực ra ý anh ấy không phải như vậy đâu, chỉ là chúng tôi có quy định……”
Thanh niên sửng sốt một chút rồi hiền hòa gật đầu lia lịa: “A, ha ha, không sao không sao, là tôi lắm mồm, xin lỗi người anh em nha, tôi đây không có tâm nhãn, chỉ được cái nhanh mồm nhanh miệng, có lúc làm cho người ta thấy thật phiền…Cậu em này không thấy tôi phiền chứ?”
Quách Trường Thành lập tức nói: “Sao có thể chứ, anh giúp chúng tôi không ít chuyện mà, tí nữa về thị trấn tôi mời anh ăn cơm, anh là người tốt.”
Thanh niên lập tức gật đầu đồng ý, đúng lúc này bọn họ đi qua một cửa hàng nhỏ, sườn mặt thanh niên chiếu lên cửa kính, vẫn đang tươi cười sáng lạn nói chuyện phiếm với Quách Trường Thành, mà Quách Trường Thành trong lúc vô ý đảo mắt qua cửa kính phản quang_____
Cậu kinh ngạc nhìn thấy, ảnh ngược phản chiếu trên cửa kính của anh trai thiện lương nhiệt tình trước mắt là một quái vật cậu chưa từng gặp qua, toàn thân tối đen, lúc bắt đầu thì huyễn hóa ra một cái đầu tròn, ở trên cửa kính, nó đang hung dữ há miệng về phía cậu, miệng đầy răng nanh như một thứ hình cụ cổ xưa.
Quách Trường Thành chưa kịp kêu to, đèn pin nhỏ trong túi áo đã có phản ứng trước rồi, một chuỗi hỏa hoa vọt về phía thanh niên diện mạo thuần lương, Sở Thứ Chi ngạc nhiên quay đầu, chỉ thấy Quách Trường Thành chân tay luống cuống đứng đó, mà thanh niên vừa rồi trong nháy mắt đã nhảy ra xa hơn mười thước, như không hề dùng lực nhảy lên tận nóc của một ngôi biệt thự.
Sở Thứ Chi biết đèn pin không theo khống chế của Quách Trường Thành mà là phản ứng tất nhiên khi cậu sợ hãi, vì thế hắn nhét bình thủy tinh đang nắm trong tay vào túi, nheo mắt nhìn người đang đứng trên cao: “Thế này là sao?”
Người ở trên cao đã không còn tươi cười, từ nơi cao lạnh lùng nhìn xuống Quách Trường Thành: “Đúng vậy cậu nhóc, chuyện gì đây?”
Quách Trường Thành: “Anh…anh ta…cái bóng…..”
Sở Thứ Chi mở đèn pin, bóng dáng cô độc của thanh niên dưới ánh đèn hiện lên không chút che giấu mà nhìn đi nhìn lại vẫn chẳng thấy vấn đề gì, thanh niên ngồi xổm trên nóc nhà cho hắn chiếu, nhìn quanh nhìn quất hỏi lại: “Cái bóng của tôi làm sao?”
Sở Thứ Chi nghi hoặc nhìn Quách Trường Thành một cái, Quách Trường Thành không biết nói thế nào.
Thanh niên lắc đầu, thở dài: “Tôi thật đúng là ở hiền mà không gặp lành, cả đường đi theo giúp các người, chưa được câu cảm ơn thì không nói đi, ban nãy mà không tránh nhanh thì có phải đã toi mạng trong tay cậu em nhìn qua rất phúc hậu này rồi không?”
Sở Thứ Chi đút tay vào túi nhíu nhíu mày, lúc này, cây sáo nhỏ đeo trên cổ hắn lại bỗng dưng im bặt, xa xa truyền tới tiếng bước chân lạo xạo trong bóng đêm làm người ta ớn lạnh, trên cổ Quách Trường Thành nổi lên một tầng da gà, sau đó là tiếng thở dốc trầm nặng, qua một lát yên tĩnh, một u súc có cái đầu tròn to tướng chui ra từ lòng đất, vừa đúng kẹt giữa Sở Thứ Chi và Quách Trường Thành, còn mặt đối mặt với cậu.
Đại phong hình như càng ngày càng lực bất tòng tâm, quỷ tộc du đãng trên nhân gian theo hương vị máu thịt tươi mới càng chạy càng gần, mà ở không ngoài năm mươi cây số cách nơi này trong thị trấn kia, mọi người vẫn không hề hay biết, đèn đuốc sáng trưng.
=====================
Tần Quảng Vương khoát tay phủi đi hình ảnh trên Âm Dương Quỷ Kính, biểu cảm trầm trọng nói với tên giặc cướp dám cầm súng bắt cóc phán quan Triệu Vân Lan: “Lệnh chủ, ngươi còn chưa ý thức được sao? Đại phong đã phá, bao nhiêu năm nay nó là do Trảm Hồn sứ đại nhân thủ vệ, nhưng trước mắt không biết hắn ở nơi nào, lại càng không biết sống chết ra sao, đèn nhỏ trên đường Hoàng Tuyền bất quá chỉ trì hoãn được một chút mà thôi, mắt thấy tai ương ập đến Địa Phủ, sau đó chính là nhân gian, mong ngài hãy bình tĩnh trước, nếu không phải là thời điểm không bình thường, chúng tôi tuyệt đối sẽ không thử ngài như vậy, bây giờ vẫn nên đồng tâm hiệp lực cùng vượt qua hạo kiếp này mới phải.”
Quả nhiên ___Triệu Vân Lan nghĩ, đây là tát một bạt tai lại cho một viên kẹo, binh trước lễ sau.
Y hạ mắt, bất động thanh sắc, buông phán quan ra, lại không bỏ súng trong tay, cuối cùng quay đầu nhìn thoáng qua Trấn Hồn đăng tiên khí lượn lờ.
“Vậy ý của Tần Quảng Vương là thế nào?”
Bên ngoài chìm trong hỗn loạn, cũng may mà vị Tần Quảng Vương này họa đến trước mắt vẫn có thể bất động như núi, nếu “mông nặng” cũng được xét kỷ lục Guinness thì chắc chắn lão sẽ là độc tôn tam giới.
Triệu Vân Lan vừa hỏi như vậy thì Tần Quảng Vương lập tức thở than một hồi rồi dùng giọng điệu như tụng lời kịch vai trung niên mà nói: “Trấn Hồn đăng năm đó là do thân thể của đại hoang sơn thánh Côn Luân Quân biến thành, an hồn trừ tà, là thứ cuối cùng trong tứ trụ, cũng là vòng bảo hộ cường đại nhất, nhưng là…… Ai, lệnh chủ mời nhìn qua đi.”
Lão nói đoạn, muốn lập tức dẫn Triệu Vân Lan đến bên hồ có Trấn Hồn đăng, Triệu Vân Lan lại không tiến một bước mà lạnh lùng nhìn lão, Tần Quảng Vương có chút xấu hổ, vì thế đành ra dấu tay, Trấn Hồn đăng chậm rãi nổi hẳn lên mặt nước, từ từ trôi về phía bọn họ, nghiêng nghiêng đổ đổ làm cho người bên dưới thấy rất rõ ràng____Nó không có bấc đèn.
“Nay đến tình trạng này, chúng ta cũng nên thẳng thắn, tiểu thần bất kính với Côn Luân Quân, mong sơn thánh nương tình tiểu thần phẩm cấp thấp lại lo lắng hết lòng cho an nguy tam giới mà khoan dung một chút.”
Chúc Hồng lắp bắp kinh hãi quay nhìn Triệu Vân Lan, nhưng mà người đàn ông kia ngoài mặt không chút biến hóa, rành rành một bộ dáng đã biết rõ trong lòng.
Triệu Vân Lan lẳng lặng nhìn Tần Quảng Vương: “Chỉ số thông minh của ta khá thấp, nghe không hiểu lắm, ngài muốn thử ta cái gì?”
Tần Quảng Vương nhất thời câm họng.
Triệu Vân Lan bỗng nhiên nở nụ cười, nụ cười của y phi thường cổ quái, có một chút châm chọc, lại càng nhiều vẻ không biết nên cười hay nên khóc: “Sao lại ngăn cản phán quan đưa ta đi tới nhìn Luân Hồi? Nếu Diêm Vương biết nhiều bí văn như vậy, lẽ nào lại không biết kí ức và thần lực của ta bị Thần Nông phong ấn sao? Thần Nông hóa thân Luân Hồi, ta muốn đi tìm cách lấy lại sức mạnh, nói không chừng có thể giúp các người dẹp yên Quỷ Vương khí thế bức nhân ngoài kia, sao lại muốn ngăn ta lại… Một Diêm Vương nho nhỏ, cái gì làm cho ngươi nắm chắc dám đối đãi ta như vừa nãy thế??”
Tần Quảng Vương không nghĩ tới mình chỉ nói sai có một câu mà đã mang lại nhiều phiền toái như vậy, vội vàng sửa lời: “Là tiểu thần tìm sai từ……”
“Ta thấy chẳng phải là vấn đề tìm từ đâu,” Triệu Vân Lan ngắt lời lão, “Kỳ thật ngươi vốn biết, năm đó khi Thần Nông phong ấn ta, vì một nguyên nhân nào đó mà ký ức và lực lượng của ta vĩnh viễn không thể khôi phục được, có phải không?”
Tần Quảng Vương ánh mắt chấn động: “Đây…đây thực sự là…ở thời khắc quan trọng này, chúng ta không muốn sơn thánh lãng phí thời gian….”
“Ngươi còn chưa nói ngươi muốn thử ta cái gì đâu.” Triệu Vân Lan lại một lần nữa ngắt lời.
Chúc Hồng dường như đã hiểu được cái gì qua thái độ của y, chỉ yên lặng đứng sau lưng Triệu Vân Lan, sắc mặt không tốt nhìn chằm chằm Tần Quảng Vương đối diện.
Không đợi đối phương đáp lời, Triệu Vân Lan đã ngoài cười nhưng trong không cười nói tiếp: “Nếu ngươi nói không nên lời thì để ta đây nói thay ngươi đi. Ngươi muốn thử xem chuyện ‘Sức mạnh của Côn Luân Quân vĩnh viễn không có khả năng khôi phục’ rốt cuộc có phải là sự thật không, đúng chứ? ‘Thất lễ’ so ra nhỏ hơn tội danh của việc mà ngươi sẽ làm chứ gì?”
Tần Quảng Vương: “Lệnh chủ nghĩ đi đâu……”
“Vốn dĩ ta cũng rất hoang mang, cho đến khi ta nhìn thấy Trấn Hồn đăng bị các người giấu ở chỗ này.” Triệu Vân Lan hơi nhíu mày, “Hơn nữa…… Tần Quảng Vương nhắc nhở ta, Trấn Hồn đăng từng là nhục thân của ‘ta’ biến thành, có phải ngươi muốn nhắc luôn ta một câu rằng bấc đèn của Trấn Hồn đăng năm đó là tâm đầu huyết của Côn Luân Quân không?”
Y đã nói đến nước này, cũng chính là đối mặt trở mặt, Tần Quảng Vương rốt cục im lặng .
“Ngươi đưa ta tới đây, là định rút tâm đầu huyết trong tim ta ra?” Triệu Vân Lan nheo mắt nhìn Tần Quảng Vương từ trên xuống dưới, “Một đời ta đùa giỡn lưu manh người khác, vốn tưởng đã tu luyện thành một tay lưu manh già đời đánh đâu thắng đó rồi cơ, không ngờ bây giờ còn gặp được kẻ dám đùa giỡn lưu manh tận đầu mình.”
Thập Điện Diêm La đều hạ xuống, một đám quần áo lòe loẹt bay bay như một lũ vẹt tán loạn, tiếp tục sử dụng hợp thể đại pháp: “Lệnh chủ cao phong lượng tiết, mong ngài hãy lấy đại cục làm trọng.”
Triệu Vân Lan như cười như không nhìn bọn họ, Chúc Hồng lại bùng nổ trước, thân dưới của cô biến thành đuôi rắn khổng lồ cuốn lấy Triệu Vân Lan, khóe mày thanh tú kéo dài lộ ra đôi thú đồng dựng thẳng của động vật máu lạnh: “Các người có biết y chỉ là phàm nhân hay không?”
Triệu Vân Lan ung dung nhàn tản trả lời thay đối phương: “Mắt có mù đâu, đương nhiên là biết.”
Vảy rắn trên người Chúc Hồng đỏ tươi như máu, cô để lộ lưỡi rắn hồng sậm: “Sao các người không nói thẳng là muốn lấy mạng y luôn đi?!”
Triệu Vân Lan nhẹ nhàng cười nhạo: “Nói thế không khó nghe quá à?”
Dàn đồng ca thập điện lại dội lên: “Phàm nhân đều có sinh lão bệnh tử, là chuyện thường trong luân hồi.”
Triệu Vân Lan cười lớn.
Dưới lòng đất lại truyền đến chấn động kịch liệt, mọi người nhìn về hướng cửa chỉ thấy tiểu quỷ trong Quỷ thành chạy khắp nơi, quả thực không còn chút trật tự nào, bóng đen nơi Vong Xuyên giãy dụa ngày càng mãnh liệt, đèn nhỏ ven đường Hoàng Tuyền lung lay sắp ngã. Có tiểu quỷ nóng ruột thậm chí còn lao đầu vào điện Diêm Vương.
Đầu trâu mặt ngựa bảo vệ chặt cánh cửa, mặt ngựa quay đầu: “Đại nhân, sắp giữ không nổi nữa!”
“Trảm Hồn sứ ước định với Thần Nông bảo vệ đại phong, tiếp chưởng Côn Luân, sẽ không vô cớ đại khai sát giới, thấy được hắn có thể nhẫn được đến đâu ắt sẽ nhẫn cho nên các ngươi ở trước mặt hắn cũng là không hề sợ hãi thế này sao?” Triệu Vân Lan thở dài, nhẹ nhàng buông một câu, “Chư vị, ta thật muốn lắm miệng xin khuyên chư vị một câu, ‘Làm người phải chừa lại một con đường, ngày sau còn gặp lại’.”
Cả thân thể Chúc Hồng hóa thành cự mãng, vảy rắn đỏ tươi phủ trùm, vụt phóng về phía Tần Quảng Vương đứng gần nhất mà cắn tới, vài tên Quỷ sai vội vàng xông lên, rút cương xoa và đại đao chắn trước mặt Diêm Vương.
Tần Quảng Vương nâng tay chỉ Triệu Vân Lan: “Bắt y lại!”
Một thanh âm chợt chen vào, lạnh lùng hỏi lại: “Bắt ai?”
Chỉ thấy một làn sóng Yêu tộc xông vào, mỗi người đều là tộc trưởng hoặc trưởng lão các tộc, trong đó ánh mắt của Xà tứ thúc quét qua trên người Chúc Hồng, tứ thúc vốn muốn mang toàn tộc ra đi đồng thời dùng biện pháp mạnh đưa theo Chúc Hồng không ngờ lại không nói gì cô.
Tộc trưởng tộc có năm nay là bổn mạng, Xà tứ thúc bước ra từ trong đám người trịnh trọng hành lễ với Triệu Vân Lan: “Sơn thánh, tiểu yêu có mắt mà không thấy Thái Sơn.”
Ngay cả Nha tộc còn biết y là do ai chuyển thế thành, tộc trưởng Xà tộc thật sự “Không nhìn thấy Thái Sơn” hay là giả vờ không biết thì không cần nói nữa, Triệu Vân Lan cũng chẳng vạch trần tại trận, chỉ mỉm cười gật đầu như đang xem cuộc vui.
Xà tứ thúc nghĩa chính ngôn từ nói: “Địa phủ chấp chưởng luân hồi luôn luôn ngạo mạn vô lễ với đạo hữu, cái khác không chấp nhặt với các người, nhưng Côn Luân Quân có đại ân che chở ngàn năm đối với Yêu tộc, Yêu tộc có không đông đảo đi chăng nữa cũng không thể để mặc cho các người vô lễ với chuyển thế của tiền thánh!”
Tần Quảng Vương mở miệng đầu tiên: “Yêu tộc có ý gì?”
Nha tộc trưởng lão không hiểu lý do vì sao đã thoát ly Yêu tộc còn chen trở lại khàn giọng đáp: “Muốn trách thì trách Diêm Vương bội bạc, quá không phúc hậu.”
Xà tứ thúc hơi nhăn mày, vốn dĩ ông không muốn nói trắng ra như vậy, bị người xé toạc ra rồi thì có chút không biết phải xuống đài thế nào.
Ai ngờ lúc này lại có người lên tiếng: “Lão Diêm Vương, chúng ta theo lão lên đỉnh Côn Luân cùng trấn áp Quỷ Vương, lão lại đâm sau lưng một đao là ý làm sao?”
Lần này là Tam Thanh đạo tông.
“Địa Phủ quá vô sỉ, lần trước triệu tập chúng ta lên núi Côn Luân cùng nhau đối phó Quỷ tộc thì ra là có nguyên nhân, dám âm thầm để lại dấu hiệu trên người chúng ta, dẫn dắt hỗn độn trong Đại Bất Kính Chi Địa đi khắp nơi___Phàm là Địa Phủ có một chút lương tâm, chẳng lẽ không nên ngăn chặn thứ này dưới lòng đất ư?”
Rất nhanh sau đó, nào là Tây Thiên La Hán, các lộ tán tiên vân vân vũ vũ có liên quan đều đến đông đủ.
Tần Quảng Vương nổi cơn tam bành: “Đại phong vỡ là hạo kiếp của tam giới, sao lại thành Địa Phủ gánh chịu một mình?”
Lời này chọc vào tổ ong vò vẽ rồi, các lộ đại thần trong điện Diêm Vương mồm năm miệng mười cãi nhau loạn xị, ngược lại chẳng có ai chú ý đến Triệu Vân Lan. Y thấp giọng nói với Chúc Hồng đã ngoan ngoãn biến hình đứng một bên từ lúc thấy Xà tứ thúc: “Sao tôi lại không mang bỏng ngô với coca vào cơ chứ?”
Đúng lúc này, bóng đen trong Vong Xuyên dâng cao mấy chục thước, những ngọn đèn nhỏ cùng lúc tắt phụt, không biết là ai cao giọng hô một tiếng: “Quỷ tộc!”
Quả nhiên nơi hỗn độn dâng cao có một đám Quỷ tộc tuôn ra đầu tiên, số lượng không nhiều nhưng đúng lúc chọc trúng thần kinh đang căng thẳng của mọi người.
Mà không biết là vì sao lại khéo như vậy, ngay sau đó chính là Quỷ Diện thò ra từ trong Vong Xuyên.
Đại phong tuy rằng lung lay sắp đổ nhưng chưa thực sự tan vỡ___Tình huống bây giờ chỉ Thẩm Nguy và Quỷ Diện là biết rõ trong lòng, Quỷ Diện muốn thiết hạ cạm bẫy vây khốn Thẩm Nguy nên đã rút ra một luồng hỗn độn từ trong khe hở để tạo nên hiện tượng giả đại phong vỡ, ai ngờ luồng hỗn độn nho nhỏ kia lại bị Thẩm Nguy tóm được, không biết đã mang đi đâu.
Quỷ Diện vừa đa nghi vừa thần kinh, gã vốn không có thấy làm sao, cố tình lại nghe thấy Thẩm Nguy mặn nhạt mấy lời như giả như thật dưới Công Đức cổ mộc, thế là nhất thời đứng ngồi không yên.
Quỷ Diện không nghĩ tới một mẩu hỗn độn con con lại làm ra động tĩnh lớn đến vậy cho Địa Phủ, gã vừa mới đuổi theo tung tích đến đây, mới trồi lên khỏi mặt nước đã thấy trận thế trên bờ, kinh hãi biết mình mắc mưu, muốn rút lui đã không còn kịp nữa rồi.
Trong hỗn loạn có người hô to một tiếng: “Quỷ Vương!”
Tần Quảng Vương lập tức thuận nước đẩy thuyền: “Quỷ Vương đã ra ngoài, bất luận thế nào, chư vị muốn tranh cãi ai đúng ai sai ngay thời khắc mấu chốt này sao?”
Dàn đồng ca thập điện vội đuổi kịp lời lão: “Nếu chư vị còn biết cái gì gọi là ‘Đại cục’, trước mắt buông thành kiến môn phái tiểu gia, liên kết đối phó Quỷ tộc!”
Trong khoảnh khắc, Quỷ Vương đã bị bao vây trùng trùng, Quỷ Diện âm thầm cáu giận Thẩm Nguy tính kế hắn, thế nhưng dù gì đi nữa gã vẫn cho rằng chuyện giữa mình và Thẩm Nguy trước sau vẫn là chuyện riêng của hai người, chẳng liên quan gì đến cái lũ kiến cỏ ô hợp này sất.
Nháy mắt, gã đã nhảy lên mấy trượng cao so với mặt nước, vừa hô lên, vô số Quỷ tộc vọt ra từ nước Vong Xuyên, hỗn độn có thể cắn nuốt vạn vật hợp thành bình phong khổng lồ ngay phía sau chúng.
Trong ngoài Diêm Vương điện đều biến thành chiến trường.
Chúc Hồng có chút lo lắng cho tứ thúc, nóng lòng muốn gia nhập cùng Yêu tộc, bị Triệu Vân Lan giữ chặt lấy: “Cô nhìn kỹ xem bên trong là người ở trình nào, nhóc con đừng có nhảy vào phiền toái.”
Lúc này, một tướng Quỷ tộc cấp bậc khá cao đã giết đỏ con mắt, không biết thế nào lại vọt đến trước mặt Triệu Vân Lan, Triệu Vân Lan nâng tay bắn một phát bị đối phương né được, đang định bồi thêm phát nữa thì bỗng nhiên phía sau truyền đến tiếng chuông quen thuộc, Lâm Tĩnh mất tích mấy ngày xuất hiện vung tay ném ra mấy lá bùa chữ “Vạn”.
Quỷ tộc trực tiếp hóa thành một luồng khói đen.
Lâm Tĩnh lôi Triệu Vân Lan trốn vào mật thất chứa Trấn Hồn đăng: “Còn không mau tránh đi, hai người còn xem náo nhiệt cái nỗi gì?”
Triệu Vân Lan dùng thần sắc âm tình bất định đánh giá hắn: “Hai tiếng lúc nãy là ngươi hô đấy hả?”
“……” Lâm Tĩnh, “Ta đã nắn cổ họng để hô.”
“Nắn cổ hô? Ngươi gào rách cổ ta cũng nhận ra.” Sắc mặt Triệu Vân Lan âm trầm như trời sắp nổi bão, “Thẩm Nguy, còn không mau lăn ra đây cho ta!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.