Những thứ này không làm Bùi Vân Thư bị thương được, khi Bùi Vân Thư đến gần chúng, mắt thấy bọn chúng đang sắp phá vỏ mà ra.
Tốc độ của y càng lúc càng nhanh hơn, cuối cùng mượn gió xông thẳng về phía trước, nhưng đống trứng dính trên hai bên vách núi rất nhạy cảm, chỉ cần y vừa đi qua, vỏ trứng lập tức nứt ra, y còn chưa kịp đi qua hết, phía sau đã lít nha lít nhít một đống thú gai nhọn đầy người, đuôi cá quét trên đất.
“Mấy con này sao nhiều như thế,” Bùi Vân Thư nói thầm với mình trong lòng, “Do ngửi được mùi người sao?”
Hắc Long đáp lại: “Grừ.”
“…”
Không mượn ngươi trả lời đâu.
Bùi Vân Thư xuất kiếm, kiếm pháp đã được khắc sau qua mấy trăm năm tu luyện trong tâm ma, y chỉ cần vung tay lên, đã có thể chém chết một đám hung thú. Thi thể của chúng trải đầy đất, nhưng vẫn không thể ngăn được bầy thú liều mạng đằng sau.
Bùi Vân Thư không muốn lãng phí thời gian, y vừa đi vừa giết, đến khi đi đến cuối đường thì gặp phải một con thú hung mãnh đang chắn ngay cửa ra.
Con thú đó vô cùng to lớn, nhưng không to bằng con ở biển băng ngoài bí cảnh, ngoài kích cỡ ra, thì không khác gì đám thú dưới đáy biển kia. Truyện Nữ Phụ
Trên người nó cũng có hai cánh tay nho nhỏ, hai mắt nhắm lại, bên cạnh nó có đống trứng không ngừng chui ra từ trong cơ thể, mùi hôi thối càng lúc càng nồng hơn, đống trứng mới sinh và vỏ trứng rỗng chất chồng một bên, không chừa một chút không gian nào để đi.
Một cái bí cảnh Thần Long đường hoàng, thế mà bị thứ này xem thành ổ để đẻ.
Bùi Vân Thư vung kiếm lên, chém vào người nó. Nhưng mũi kiếm còn chưa kịp hạ xuống, cự tú đã bị cắt thành hai nửa.
Tiếng kêu thảm thiết vang vọng trong huyệt động, kiếm trong tay Bùi Vân Thư hạ xuống, tiếng kêu đã im bặt đi.
Chiêu này chắc là do Chúc Vưu ra, để hắc long đến giết con thú biển tu hú chiếm tổ chim khách, cũng coi như là thay Thần Long dọn dẹp bí cảnh.
Đám thú con sau lưng nghe được tiếng hét thảm thương, âm thanh tỉ tê như đang gào khóc vang lên, tiếng kêu yếu ớt nhưng lanh lảnh, nghe thôi đã khiến người ta thấy tê cả da đầu.
Bùi Vân Thư chạy qua cơ thể mẫu thú, chạy thẳng.
Bỏ lại đám thú biển sau lưng, Bùi Vân Thư không biết mình đã chạy được bao lâu, chợt dừng bước.
Trước mặt y xuất hiện một cái hành lang thật dài, dưới hành lang là một dòng sông ngầm rất sâu, đi vào trong hang động này, lại có một hành lang cổ kính như thế này.
Thật sự rất khó tưởng tượng được.
*
Thanh Phong công tử đi thẳng một đường đến cuối, nhưng không gặp bất cứ nguy hiểm gì.
Hắn biết con đường này mình chọn đúng rồi, bèn theo đường cũ trở ra cửa động, vừa ra đến cửa động, hắn đã đổi hướng đi vào động của Bách Lý Qua và Hoa Nguyệt.
Hắn không muốn đi cùng với Bùi Vân Thư, huống chi bên cạnh Bùi Vân Thư còn có một con ác giao theo nữa.
Thanh Phong công tử đi rất sâu vào trong, mũi nhạy cảm nghe được mùi máu tanh từ phía trước bay đến, thần sắc hắn chợt ngưng, quay đầu nhìn cửa động, trên mặt thoáng do dự trong chốc lát, nhưng vẫn quyết định bay thẳng về phía trước.
Một lát sau, chỉ thấy Hoa Nguyệt người đầy máu tươi đang đỡ Bách Lý Qua lảo đảo chạy ra bên ngoài.
Hoa Nguyệt vừa thấy hắn lập tức tươi tỉnh lên hẳn, “Thanh Phong công tử, ngươi nhanh cứu lão tổ!”
Mi tâm Thanh Phong công tử cau rất chặt, hắn bước lên phía trước vác Bách Lý Qua trên lưng mình, lại để cho Hoa Nguyệt hóa thành nguyên hình ôm lấy cánh tay hắn, hai chân nhanh chóng chạy ra ngoài.
Tiếng vang rất lớn theo sát sau lưng không dứt, trên đỉnh đầu có đá vỡ rơi xuống, có tiếng rồng gầm giận dữ truyền đến bên tai, dồn dập như muốn xé rách màng nhĩ.
“Xảy ra chuyện gì!”
Hoa Nguyệt vội vàng nói: “Trên vách núi có khắc tranh vẽ Thần Long săn bắn, lúc ta với lão tổ đi ngang qua thì Thần long từ vách núi bay ra ngoài, coi hai con yêu quái bọn ta thành con mồi!”
Con tim Thanh Phong công tử nguội lạnh, “Thứ đang đuổi theo chúng ta, là rồng?”
Hoa Nguyệt nghẹn ngào nói: “Không chỉ một con rồng.”
Lời còn chưa dứt, Thanh Phong công tử lại tăng nhanh tốc độ, sơn động bị đám rồng hung dữ va muốn sập xuống, thỉnh thoảng lại có một tảng đá lớn rơi xuống trước mặt, cản đường đi, Bách Lý Qua nằm trên lưng Thanh Phong công tử rốt cuộc khôi phục được một phần khí lực, hắn cật lực mở mắt ra, còn có tâm tình cười một tiếng, “Theo suy đoán qua của qua, bọn chúng nó cần bắt được con mồi mới có thể quay trở lại.”
Cánh tay Bách Lý Qua khẽ lay động, theo động tác chạy về phía trước của Thanh Phong công tử đung đưa trước sau, Hoa Nguyệt nhìn thấy, nước mắt trong mắt đã không thể giữ được tay, “Lão tổ, tay ngài…”
Bách Lý Qua bị thương rất nặng, cánh tay phải của hắn đã phế bỏ, đầu chảy máu, trước kia oai hùng thế nào, lúc này cũng chỉ có thể cả người đẫm máu nằm gục trên lưng Thanh Phong công tử.
Ngoại trừ cánh tay phải, Hoa Nguyệt không biết còn hắn bị thương ở đâu nữa, nhưng chắc chắn là còn có vết thương khác, nếu không tại sao lão tổ lại yếu như thế?
Thanh Phong công tử im lặng không nói, hắn biết rất rõ, thứ đằng sau lưng đang càng lúc càng gần. Hắn quăng một ngọn lửa ra sau, cự long đằng sau hình như bị chọc giận, tiếng rồng ngâm ngân dài, tiếng thét tựa như ở ngay sau gáy, Thanh Phong công tử thầm nghĩ không xong rồi, giẫm một cái lên vách núi nhảy lên, mắt thấy con rồng bay nhào đến há mồm cắn xuống nơi hắn vừa đứng.
Trên trán Thanh Phong công tử đầy mồ hôi lạnh, hắn không dám dừng lại, dụng hết toàn lực chạy ra ngoài.
Huyệt động thật sự rất sâu, cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ bị con rồng sau lưng nuốt vào bụng.
*
Chân Bùi Vân Thư dẫm xuống, y ngưng thần lắng nghe, chỉ nghe thấy từng tiếng rơi đổ rất nhỏ truyền đến.
Trong lòng chợt có dự cảm không tốt, lập tức vội vàng xoay người chạy về phía cửa động.
Thi thể của cự thú vẫn còn chắn phía sau, thú nhỏ tụ lại thành đàn nhìn thấy Bùi Vân Thư nhanh chóng chạy đến, Bùi Vân Thư rút kiếm ra chém, lại bị kéo chân, lo lắng trong lòng càng thêm sâu sắc.
“Chúc Vưu!” Trong lòng y cấp thiết, “Ngươi đang là sinh hồn, có thể trực tiếp đi xuyên qua hang động hay không, đi xem Bách Lý Qua với Hoa Nguyệt như thế nào rồi?”
Rồng đen không trả lời, bây giờ nó không còn chút lý trí nào, làm sao biết Bách Lý Qua và Hoa Nguyệt là ai.
Trong lòng Bùi Vân Thư biết nó không hiểu ý mình, cắn răng một cái, “Nếu như ngươi chịu đi cứu Bách Lý Qua và Hoa Nguyệt, thì ta để tùy ngươi xử trí một lần.”
Hắc long hưng phấn rống lên một tiếng, đuôi lướt qua hai gò má Bùi Vân Thư, lập tức bay xuyên qua vách núi, chớp mắt tiến vào một cái hang động khác.
Bùi Vân Thư nhìn nó đi, trong lòng mới thoáng an tâm, y ném một tấm hỏa phù vào bầy thú, thừa dịp bầy thú chạy đi, nhân cơ hội mở một đường máu.
*
Lúc rồng đén đuổi đến thì bên Thanh Phong công tử đã bị ép tới tử lộ.
Hai con rồng một trước một sau áp sát, nước dãi từ răng nanh nhọn nhỏ xuống, há mồm một cái đã có thể nuốt trọn ba người bọn họ.
Bách Lý Qua ho khan vài tiếng, đè xuống mùi máu tanh nơi cổ họng, “Không ngờ là ta lại chết ở đây.”
Giọng của Hoa Nguyệt run rẩy, “Lão tổ, ngươi còn mấy cái đuôi?”
Bách Lý Qua cười cười, “Ta chính là dùng hết đuôi nên mới chết, bây giờ là nửa yêu nửa ma, làm sao còn tu luyện đuôi được nữa?”
Hoa Nguyệt sững sờ, quay đầu nhìn hắn.
Bách Lý Qua vỗ vỗ bả vai Thanh Phong công tử, nói: “Để ta đánh lạc hướng hai con rồng này cho, ngươi nhân cơ hội đó mang tiểu hồ tôn nhanh chóng chạy ra khỏi hang đi, ta nghĩ bọn chúng không tìm thấy con mồi, thì sẽ quay trở lại vách đá thôi.”
Thanh Phong công tử nghiêng đầu nhìn một cái, lập tức nhìn đến cánh tay trái của hắn đã bị cắn đến máu thịt lẫn lộn, Thanh Phong công tử mím mím môi, nhưng vác hắn lên, “Câm miệng.”
Bách Lý Qua buồn cười, “Ngươi cái tên ma tu này, sao lại còn trọng tình trọng nghĩa như thế chứ?”
Thanh Phong công tử cười lạnh một tiếng, rồi chăm chú quan sát hai con rồng trước mắt, tìm một kẽ hở để thoát chết.
Đúng lúc này, cự long đang bay bên phải bỗng dưng bị đánh văng vào vách núi.
Đòn đánh này rất mạnh, con rồng kêu lên một tiếng, trên người chợt xuất ba lỗ máu.
Con rồng còn lại nổi dữ, nhưng chỉ trong nháy mắt, nó cũng bị hung hăng đánh rơi xuống đất.
Hắc long vô cùng hưng phấn, tiến công cực kỳ hung mãnh, nó ngâm nga một tiếng, lần thứ hai nhào tới.
Bọn Thanh Phong công tử không nhìn thấy nó, chỉ có thể khiếp sợ nhìn trên người hai con cự long càng lúc càng nhiều máu, Hoa Nguyệt linh quang chợt lóe, hai mắt hắn sáng rực lên, “Chúc Vưu đại nhân?!”
Cơ thể Bách Lý Qua buông lỏng, ngã xuống đất nở nụ cười, “Cuối cùng Chúc Vưu cũng đến rồi, mạng của qua coi như vẫn chưa đến tuyệt lộ.”
Thanh Phong công tử cũng thoáng thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới phát hiện cả người mình cũng bị nhuộm đầy máu.
Một người hai yêu chăm chú nhìn hai con ác long, hai con rồng hung dữ đó hoàn toàn không có sức đánh trả dưới thế tiến công của Chúc Vưu, nhìn một lúc, thì thấy vui vẻ thoải mái hơn hẳn.
“Hay!” Bách Lý Qua dùng hết khí lực quát lên một tiếng.
Rồng đen được khen đến sảng khoái, càng không khách sáo cắn xé con ác long, Hoa Nguyệt cũng học theo lão tổ không ngừng khen hay, tâm tình kích động nhảy nhót tưng bừng.
“Cắn nó cắn nó! Cắn chết nó đi Chúc Vưu đại nhân! Bẻ sừng của nó đi!”
Thanh Phong công tử đứng sau lưng Bách Lý Qua lạnh lùng nói: “Ngươi thật là đến lúc sắp chết rồi cũng không chịu yên.”
Bách Lý Qua cười, “Nếu như lo lắng cho qua thì cứ nói thẳng, lúc trước ngươi còn nói không thích bọn ta, đã không thích bọn ta thì còn liều mạng chạy đến cứu làm gì?”
Thanh Phong công tử im lặng một lúc, đột nhiên hừ lạnh một tiếng.
“Lời ma tu bọn ta nói chỉ ba phần thật, bảy phần là giả, ta nói gì thì ngươi tin cái đó à?”
“Sao ngươi lại ngu xuẩn như vậy.”