Một ngày là thầy, cả là đời là cha, nhất là trong giới tu chân coi trọng đạo lí này.
Mặc dù mấy trăm năm sống trong tâm ma quan hệ của y với sư phụ cũng lạnh nhạt, nhưng không có nghĩ là y có thể chém một trăm nhát lên người Lăng Thanh chân nhân.
Y cố gắng tránh khỏi kiềm cặp của kẻ sau lưng, “Cút!”
Nhưng y càng phản kháng, đôi tay quỷ kia càng siết chặt hơn, cả người Lăng Thanh chân nhân đầm đìa máu me, da tróc thịt bong, dù là chịu hơn trăm nhát kiếm nhưng vẫn không mất mạng, hai mắt trợn trừng vừa phẫn nộ vừa kinh hãi nhìn Bùi Vân Thư.
Hô hấp của Bùi Vân Thư tăng nhanh trong nháy mắt, nhưng chợt dần bình tĩnh lại.
Kẻ sau lưng lại nói: “Sao lại không có chút rung động nào cơ chứ?”
Bùi Vân Thư lại càng không quan tâm đến lời của hắn.
Bàn tay bên hông từ từ lần lên lồng ngực, thô bạo bóp lấy cằm của Bùi Vân Thư, “Chủ nhân đang nói chuyện với ngươi, sao ngươi dám không chú ý nghe.”
Cảm giác đau nhức trên cằm vô cùng chân thật, Bùi Vân Thư cười nhạo, “Ngươi mà là chủ nhân gì chứ.”
Bên tay lại vang lên tiếng cười, bàn tay đang nắm cằm của Bùi Vân Thư chuyển sang bóp lấy hai má, nâng mặt của y lên, móng tay sắc bén chạm đến đuôi mắt Bùi Vân Thư, kéo một vệt dài, “Vật nhỏ, chờ ta thoát ra ngoài rồi, ngươi sẽ biết ngoan thôi.”
Đau đớn truyền đến, máu từ vết thương nơi đuôi mắt chảy dài xuống, cả người Bùi Vân Thư cứng đơ như khúc gỗ, y không thể khống chế được cơ thể cơ thể mình, sắc mặt đã hoàn toàn sầm xuống.
Bàn tay ma quỷ kiểm soát Bùi Vân Thư, dùng một nhát kiếm tiễn Lăng Thanh chân nhân còn thoi thóp rơi ra khỏi hành lang.
Tiếng nước vang lên “ầm” một tiếng, Bùi Vân Thư lại bị đẩy về phía trước một bước, lập tức nhìn thấy sư tổ đang tĩnh tọa.
Sư tổ hình như có cảm giác, hắn mở mắt ra, hai mắt đen kịt không tình cảm nhìn một vòng xung quanh, sau đó cố định trên thân thể Bùi Vân Thư, sâu thẩm nhìn y.
“Ngươi đang ở đâu?”
Yết hầu Bùi Vân Thư lên xuống, cằm dưới y cứng ngắc, chỉ có thể nhìn thẳng vào sư tổ.
Vô Vong Tôn giả đưa mắt chuyển qua đằng sau Bùi Vân Thư, môi mỏng khẽ mở, “Ma?”
Bùi Vân Thư bị đẩy đi, tay y bị nắm trong lòng bàn tay của kẻ phía sau, một kiếm đâm vào ngực Vô Vong Tôn giả.
Vô Vong Tôn giả cụp mắt liếc nhìn xuống vết thương trên người mình, lại ngước mắt nhìn y chăm chú, hỏi nữa một lần, “Ngươi đang ở đâu?”
Người sau lưng cười đầy ác ý, “Tên sư tổ này rõ ràng phải nên là đức cao vọng trọng, chuyên tâm tu Vô Tình đạo của hắn, nhưng hắn lại cố tình lòng sinh tà niệm với ngươi, đạo tâm cứ thế mà đen một nửa.”
“Nhìn hắn mà xem, ngoài mặt thì mặt băng thanh ngọc khiết, trên thực tế không biết đã mơ được cùng giường với ngươi qua bao nhiêu lần rồi nữa. Chỉ cần nhìn thấy ngươi thôi, hắn đã miệng đắng lưỡi khô, ngoài thì khoác đạo bào đấy, chứ dưới kia không biết đã có phản ứng bao nhiêu lần. Hắn giấu đi ký ức kiếp trước của người, miệng thì nói là vì tốt cho tu hàng của ngươi, thật ra chỉ là vì sự ích kỷ của hắn, là để ngươi không ghét hắn mà thôi, chứ những chuyện xấu mà kiếp này đám sư huynh của ngươi làm, hắn không thèm giấu diếm một chút nào, há chẳng phải muốn ngươi chỉ nhớ mỗi sự tốt đẹp của hắn, để hắn được độc chiếm ngươi?”
Vô Vong Tôn giả vung tay áo, một thanh đao lớn chừng bàn tay từ trong ống tay bay ra, lướt ngang qua mặt Bùi Vân Thư, chém thẳng vào người đằng sau.
Bùi Vân Thư cắn răng nói: “Ghê tởm.”
Không biết y nói là người sau lưng hay là Vô Vong Tôn giả.
Kẻ đằng sau ghìm Bùi Vân Thư lại, sau khi kéo người Bùi Vân Thư vào lòng mình, mới chậm rãi nói: “Ngươi nói xem, tại sao hắn muốn rút tơ tình của ngươi?”
Giọng nói rất nhẹ, như là nỉ non, “Hắn không có được ngươi, nên cũng không muốn cho người khác có được ngươi.”
“Thật là xấu xa,” Ác ý trong tiếng cười của hắn ta, so với dòng nước ngầm róc rách chảy dưới hành lang còn lạnh lẽo hơn, “Nhưng đáng tiếc, sư tổ của ngươi vẫn chưa biết tơ tình hắn rút ra là giả nữa.”
Ánh mắt của Vô Vong Tôn giả chợt ngưng lại, khi mắt hắn chuyển sang Bùi Vân Thư thì như có sóng lớn mãnh liệt dâng tràn.
Thần sắc trong mắt hắn quá phức tạp, trong lòng Bùi Vân Thư rất căng thẳng, nhưng y đã nhanh chóng bình tĩnh lại, “Đây chẳng qua chỉ là một giấc mộng, cuối cùng ngươi muốn làm gì?”
“Ta chỉ là muốn nói cho sư tổ của ngươi biết,” Giọng điệu của hắn ta như đang thưởng thức một vở hài kịch, “Bây giờ ngươi đang ở trong bí cảnh Thần Long tại Đông Hải.”
*
Đan Thủy tông, Vô Vong Tôn giả đột nhiên mở mắt ra.
Hắn chạm tay vào vị trí tim mình, vết thương ở nơi đó đã biến mất không còn.
Bí cảnh Thần Long ở Đông Hải?
Hàng mi dài run rẩy, khi hạ xuống tạo thành một bóng râm, Vô Vong Tôn giả lạnh được như băng, qua hồi lâu, hắn đứng lên đi ra ngoài.
*
Trong mơ, Bùi Vân Thư giết người cả đêm, đến cả con diều hâu đã bị Chúc Vưu giết kia, hay cả ông lão bán Long Tiên Hương ở trần gian.
Cánh tay y vung lên hạ xuống đến mất cảm giác, chỉ một đêm qua thôi, tất cả những người y từng gặp ngoài đời, không một ai không xuất hiện trong mộng.
Bách Lý Qua chầm chậm tỉnh lại, vừa quay sang bên cạnh nhìn, lập tức trông thấy một luồng khói đen trên tay Bùi Vân Thư.
Hắn hít vào một hơi, trở mình ngồi dậy vội vàng bên người Bùi Vân Thư, chăm chú quan sát đám khói đen kỳ lạ đó, nhíu mày, “Đây là ma khí?”
Ma khí nặng đến mức khiến mắt thường có thể nhận ra, thứ ma vật gì mới có ma khí nặng đến vậy.
Bách Lý Qua thử đánh tan đám khói đi, nhưng chỉ vừa tan đi, khóí đen lại chậm rãi bao phủ cả người Bùi Vân Thư lần nữa.
Thanh Phong công tử ở cách đó không xa nói: “Đừng làm chuyện vô ích nữa.”
Mi tâm Bách Lý Qua hung hăng nhảy một cái, “Ngươi có ý gì?”
Thanh Phong công tử lại nói: “Chờ hắn tỉnh dậy.”
*
Giấc mộng sắp tan, Bùi Vân Thư dừng tay đang vung kiếm, y nhìn Thanh Việt kiếm thấm đẫm máu tươi, ánh
mắt nặng nề.
Người sau lưng nâng tay y lên, trên ngón tay nhỏ gầy, chiếc nhẫn kia trông đẹp đẽ đến khác thường, “Nhớ kỹ thứ này.”
Kẻ đó nói như đầu độc: “Ngươi chỉ cần tìm thêm một chiếc nhẫn giống như vậy, tất cả những người ngươi vừa giết, bản tọa sẽ giúp ngươi giết chúng thật sự.”
Khói đen từ ngón tay Bùi Vân Thư bay lên, quấn lấy mạch máu trên cổ tay y.
“Ngươi chịu ngoan ngoãn chút thôi, bản tọa sẽ hủy phong ấn ký ức cho ngươi.”
Hầu kết Bùi Vân Thư khẽ động, y nghiêng đầu, lại chỉ thấy một vùng tăm tối.
“Ta tìm nhẫn như thế nào.”
“Ngươi —— ”
Thanh Việt kiếm từ ngực Bùi Vân Thư đâm xuyên qua, cũng thuận thế xuyên qua ngực của người sau lưng y.
Máu tươi trong miệng không ngừng chảy ra, một cơn đau đớn dữ dội từ nơi ngực kéo tới, nhưng Bùi Vân Thư lại cười, y đâm kiếm vào sau hơn, tiếng hít thở bên tai đột nhiên nặng nề.
“Thứ trốn tránh không dám người,” Bùi Vân Thư học theo lời mắng chửi của phàm nhân từng được nghe thấy trong tâm, khí thế cũng càng lúc càng mạnh mẽ, “Lấy mặt mũi đâu ra mà bảo người khác gọi ngươi là chủ nhân.”
Mặc dù rất thô bỉ, nhưng thoải mái dễ chịu vô cùng.
Mùi máu tanh đằng sau dần nồng hơn, mí mắt Bùi Vân Thư run lên, từ trong mộng tỉnh lại.
Y chạm lên ngực, đột nhiên bật cười ngồi lên.
Bách Lý Qua đang định hỏi sao rồi chợt sững sờ, bước chân đang đi tới Thanh Phong công tử thoáng lảo đảo, trong lúc nhất thời hoài nghi không biết mình có phải đang nằm mơ hay không.
“Vân Thư?” Bách Lý Qua chần chờ lên tiếng.
Bùi Vân Thư cười nhìn hắn, thoạt trông tinh thần thoải mái hỏi: “Bách Lý, vết thương của ngươi thế nào?”
“Ta đã không sao rồi, ” Bách Lý Qua ngơ người đáp, “Chỉ là trên người ngươi có ma khí xuất hiện.”
Lúc này hắn lại nhìn Bùi Vân Thư, kinh ngạc, “Không thấy ma khí nữa.”
Thanh Phong công tử bước lên trước kéo Bách Lý Qua ra, khuôn mặt hắn nghiêm túc, ánh mắt nhìn Bùi Vân Thư rất chăm chú tỉ mỉ, hắn lấy trong người ra một cái bình sứ, đổ ra một giọt nước, thấm giọt nước xong thì bắt đầu vẽ bùa chú trên trán Bùi Vân Thư.
Bùi Vân Thư chớp mắt mấy cái, phối hợp theo không nhúc nhích, “Thanh Phong công tử, đang làm gì vậy?”
Bách Lý Qua sắc mặt căng thẳng, “Vân Thư có chuyện gì sao?”
“Không nhìn thấy ma khí, nên ta sợ hắn đã bị ma khí ám người,” Thanh Phong công tử cau mày nói với Bùi Vân Thư, “Ma tu khác với ma, ma sẽ đoạt xác. Ngươi không nên giả làm hắn nữa, nhanh chóng cút khỏi cơ thể hắn đi.”
Bùi Vân Thư đầu óc mơ hồ, buồn cười nói: “Ngươi hiểu lầm rồi, Thanh Phong công tử.”
Y giơ tay lên, nhìn chiếc nhẫn bảo thạch trên tay mình, chất lỏng màu đen trong bảo thạch hình như đã vơi đi một ít, một kích ban nãy của, có lẽ đã có tác dụng thật sự.
Bùi Vân Thư nhếch khóe môi lên, mặc kệ là do kẻ đó khinh dịch hay là bất ngờ bị phản công nên không kịp chuẩn bị, nhưng nếu y đã có thể làm hắn bị thương, vậy có lẽ y diệt trừ hắn được.
Chờ cho Thanh Phong công tử vẽ phù xong, Bùi Vân Thư mới từ trên đất đứng dậy, y cười nói: “Đừng lo, ta không sao đâu.”
Trông y thật sự không có vấn đề gì, Thanh Y công tử tỉ mỉ quan sát trán y, phù chú vừa mới vẽ cũng chưa từng sáng lên, lúc này mới âm thầm thả lỏng trong lòng, nhưng trên mặt lại không tỏ vẻ gì, “Ừm.”
Hoa Nguyệt đang tu luyện bị đánh thức, nhóm người cùng đi đến cửa động lần trước đã chọn đúng, cùng đi vào.
Đúng lúc này, trong con ngươi Bùi Vân Thư lại chợt như có một luồng khói đen thoáng qua, phù chú trên trán chợt sáng trong nháy mắt. Bước chân y thoáng dừng, giơ tay sờ trán mình.
Nhưng y không phát hiện thứ gì, Thanh Việt kiếm bay đến bên cạnh y, nhẹ nhàng run lên một cái.
Bùi Vân Thư đi đầu, y ngừng bước, người đi sau cũng ngừng theo, Hoa Nguyệt nói: “Sao vậy, Vân Thư mỹ nhân?”
“Không có gì, ” Bùi Vân Thư thả tay xuống, khẽ nhíu mày, “Đi thôi.”
*
Bạn đang �.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
2. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời
3. Kẹo Sữa Bò
4. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
=====================================
Khi gần đi tới cuối động, đã có thể được ánh sáng thấp thoáng, nhưng khi bước ra khỏi động, chớp mắt cái tất cả đã rơi xuống biển.
Hoa Nguyệt là một con hồ ly sợ nước, sợ đến mức gào thét vung vẩy tay chân, nhưng may là hắn phản ứng lại rất nhanh, vội vàng bày kết giới quanh mình.
Mọi người cùng cố trồi lên một lúc lâu, nhưng mãi cũng không thấy mặt nước đâu, cuối cùng đành phải đổi hường, thả chìm xuống đáy biển sâu thẩm.
Dưới đáy biển tối đen có một tòa cung điện rộng lớn, đã hoang phế một phần, tất cả dần dần đáp xuống, nhìn nhau, cùng tiến về phía cung điện.
Bùi Vân Thư nhìn thấy rong dài mọc đầy quanh cung điện, còn có rất nhiều cá con bơi xung quanh, không biết tòa cung điện này đã bị bỏ hoang bao nhiêu năm rồi, thế nhưng chỉ bơi một vòng thôi cũng có thể tưởng tượng hình ảnh hoa lệ trước đây.
Mọi người tìm một căn phòng đi vào, Thanh Phong công tử rút hết nước trong phòng đi, lúc này tất cả mới chân chính được giẫm chân trên mặt đất.
“Khụ khụ khụ, ” Hoa Nguyệt sặc một hồi lâu, mới khó chịu nhảy qua chỗ Bùi Vân Thư, “Vân Thư mỹ nhân, Hoa Nguyệt thật khó chịu, ngươi ôm Hoa Nguyệt một cái được không.”
Bùi Vân Thư ôm hắn vào trong ngực, bắt đầu quan sát hoàn cảnh xung quanh mình.
Trên mặt tường có khắc tranh, y đi vào, ngưng thần nhìn, tranh trên tường là cảnh Thần Long tranh đấu, sinh hoạt.
“Chỗ này có cửa ngầm, ” Bách Lý Qua gõ lên vách tường xung quanh, tai hồ ly dựng lên, kề sát lên tường, “Đằng sau bức tường này rỗng.”
Bùi Vân Thư dời mắt từ trên bích hoạ, “Có tìm được cơ quan không?”
“Chắc cũng chỉ ở xung quanh đây thôi.” Bách Lý Qua có kinh nghiệm phong phú, sờ thử khắp nơi, tìm được một hòn đá, tay hắn xoay một cái, trên tường đột nhiên mở ra một cửa nhỏ vừa cho một người đi.
Sau cánh cửa có một cầu thang hướng xuống, nước tí tách chảy từ trên cầu thang chảy xuống, làn hơi ẩm ướt phả vào mặt.
Bách Lý Qua quay đầu nhìn, nhặt một viên đá lên ném vào trong, hai bên vách tường bắn ra mấy mũi tên mục nát, bắn tới bên tường đối diện thì gãy thành hai nửa.
Ngâm lâu trong nước biển, cơ quan cũng đã hư hỏng ít nhiều.
Bách Lý Qua đang định bước vào cửa ngầm trước, Bùi Vân Thư đưa tay ngăn hắn lại, y không nói một lời, nhấc chân đi đầu.
Bách Lý Qua được bảo hộ phía sau, sách một tiếng, “Vân Thư sao lại bảo vệ ta kín kẽ thế chứ.”
Thanh Phong công tử chê cười, “Ngươi không phải chính thất phu nhân của hắn sao? Không bảo vệ ngươi thì bảo vệ ai.”
“Lúc này đừng có nói lung tung,” Bách Lý Qua nói, “Con giao ngốc kia không chừng đang ở kế bên đó, lần trước ta đang bi thương còn dám nói khích hắn mấy câu, vì ta biết trước mặt Vân Thư thì hắn còn nể tình không đánh ta. Bây giờ ta bình phục rồi, đang không biết khi nào tên ngốc đó lại đánh lén ta nữa đây.”
Hắn vừa dứt lời, dư quang liếc về Bùi Vân Thư, bỗng nhiên ổn định bất động. Thanh Phong công tử theo ánh mắt của hắn nhìn lại, mới nhìn thấy trên bắp chân Bùi Vân Thư chẳng biết lúc nào mà lộ ra một phần da thịt trắng nõn.
Một vệt màu đỏ sẫm trên mắt cá chân dấu cũng theo đó mà lộ ra, dấu vết xuất hiên ngay trên mắt cá chân xinh đẹp tinh xảo, trông thế nào, cũng giống như là bị một ai đó dùng miệng mút ra, còn mút vô cùng mạnh, hiện trên da thịt trắng nõn như ngọc, vô cùng nổi bật.
Mặt Thanh Phong công tử bất ngờ đỏ lên, lại chợt sầm xuống.
Bách Lý Qua đi bên cạnh lại như một tên du thủ du thực ngoài phố ở trần gian, hắn nhìn mắt cá chân của Bùi Vân Thư, huýt sáo trông rất buông thả.
Mắt cá chân của Vân Thư cũng rất đẹp, xương cổ chân nho nhỏ lồi lên, nếu ngậm vào miệng, chắc sẽ vô cùng thoải mái.
Bách Lý Qua bước nhanh về phía trước, “Vân Thư, cái này bị lúc nào vậy?”
Bùi Vân Thư theo ánh mắt của hắn cúi đầu nhìn xuống, mới nhìn thấy vết đỏ đó, y ngẩn ra, trên người mình sao cũng có thứ này chứ?
…chắc chắn là do con rồng đen im im không nói lời nào đó lén làm ra.
__