Khi Đông Phương Hiển tra hỏi, Thẩm Tu Lâm chỉ thấy như đang nhìn Tu La địa ngục, ví dụ này tựa hồ có hơi quỷ dị, thế nhưng trong khoảng thời gian ngắn, Thẩm Tu Lâm không nghĩ được cách hình dung khác.
Mà Vương Tranh Viện sắc mặt trắng bệch, cổ của nàng như bị một đôi tay vô hình bóp lấy.
“Ta… Ta…”
Hai mắt Đông Phương Hiển lại biến thành vòng xoáy, loại vòng xoáy này khiến lòng người hốt hoảng, phát sợ.
“Mang ta đi nhìn ngươi chế thuốc một lần, mau.”
“Vâng.” Vương Tranh Viện giống như một con rối, dẫn Đông Phương Hiển đi đến phòng của nàng.
Thẩm Tu Lâm ánh mắt lập tức đông cứng, đây là… khống chế tinh thần.
Không sai, đây chính là khống chế tinh thần.
Dùng tinh thần lực của mình ảnh hưởng lên tinh thần của người khác. Truyện Hài Hước
Thẩm Tu Lâm nghĩ tới vấn đề tối hôm qua.
Khoảng thời gian đó, đến tột cùng mình bị dược vật khống chế dẫn đến hỗn loạn tinh thần lực, hay là bởi vì… Đông Phương Hiển?
Vì sự nghi ngờ này, Thẩm Tu Lâm trong lòng lay động sóng to gió lớn, thế nhưng cảm xúc lúc này bị hắn đè xuống toàn bộ.
Sau đó Thẩm Tu Lâm cũng đi qua chỗ Đông Phương Hiển, còn Lưu Tịch Nhan? Đối phương đã ngất lâu rồi.
Lúc Thẩm Tu Lâm đi vào thì Vương Tranh Viện đã bắt đầu động thủ chế thuốc.
Thẩm Tu Lâm nhìn cô bé này tay chân lưu loát đổ ra một ít viên thuốc, bên trong có chứa bột phấn màu trắng, nhìn đối phương dùng một ít máy móc đem bột thuốc hỗn hợp trộn lại, rồi tiếp tục chiết xuất bột thuốc…
Thẩm Tu Lâm nhìn, càng ngày càng khiếp sợ, cô bé này mới bao nhiêu tuổi? Lại có khả năng như vậy hay sao?
Không biết qua bao lâu, Vương Tranh Viện dừng tay, ánh mắt mờ mịt nhìn Đông Phương Hiển, nói “Đã xong, chủ nhân.”
“Chủ nhân?” Thẩm Tu Lâm giật mình.
Đông Phương Hiển dừng một chút, nhàn nhạt giải thích “Khống chế tinh thần, sau khi giải trừ sẽ khôi phục bình thường.”
“Vậy ký ức thì sao?” Thẩm Tu Lâm tiếp tục hỏi.
Đông Phương Hiển lần thứ hai dừng lại, nói “Ký ức khoảng thời gian này sẽ trở nên mơ hồ.”
“Ồ…” Thẩm Tu Lâm thở ra một hơi, càng cảm thấy tối hôm qua nhất định đã xảy ra chuyện gì, thế nhưng ký ức của mình đã bị xoá bỏ.
Nghĩ đến đây, Thẩm Tu Lâm sâu sắc liếc nhìn Đông Phương Hiển, Đông Phương Hiển lúc này lại làm như vô tình mà tránh tầm mắt của đối phương.
Hơn nữa, cũng không biết có phải ảo giác của Thẩm Tu Lâm hay không, hắn thế nào lại thấy… đối phương có chút không dễ chịu?
Hẳn là ảo giác đi.
Bình tĩnh nhìn lại, quả nhiên Đông Phương Hiển cũng không có gì khác thường, đối phương đang cẩn thận kiểm tra thuốc do Vương Tranh Viện chế ra.
Một lát sau, Thẩm Tu Lâm hỏi “Nhìn ra vấn đề gì sao?”
Đông Phương Hiển nhìn thuốc trong tay, lại nhìn Vương Tranh Viện “Thuốc này có phương pháp phối chế rất phổ thông, thế nhưng lại có thể tạo nên ảnh hưởng đối với tinh thần lực của người tu luyện … chỉ sợ vấn đề nằm ở trên người chế tác.”
“Người?” Thẩm Tu Lâm sững sờ, đột nhiên bình tĩnh nhìn về phía Vương Tranh Viện “Là nàng?”
“Ta cần kiểm tra cặn kẽ một chút, Thẩm Tu Lâm, ngươi đi ra ngoài trước, không được để cho bất luận người nào tới quấy rầy.”
Nhìn sắc mặt Đông Phương Hiển nghiêm túc, Thẩm Tu Lâm lập tức gật đầu đồng ý “Được, ta biết rồi.”
Thẩm Tu Lâm đi ra ngoài, liếc nhìn Lưu Tịch Nhan đang nằm trên đất, lẳng lặng chờ.
Không biết qua bao lâu, rốt cuộc Đông Phương Hiển mở ra cửa phòng.
Thẩm Tu Lâm quay đầu nhìn lại “Đông Phương…”
Đông Phương Hiển nói “Nàng là một dị năng giả ẩn tính đặc thù.”
“Hả?” Thẩm Tu Lâm sững sờ “Có ý gì?”
“Nàng cũng không biết chính mình là dị năng giả, mà lại khá là khác thường, loại dị năng này thể hiện trên dược vật. Khi nàng chế tạo thuốc, đồng thời tập trung tinh thần lực, một loại vật chất không biết tên sẽ xuất hiện trong thuốc được chế ra. Năng lực của loại dị năng này ta mặc dù chưa từng thấy, cũng không biết nguyên lý, thế nhưng có thể suy đoán một chút. Dược vật bình thường không thể ảnh hưởng đến chúng ta, mà với dị năng đặc thù của nàng, thuốc do nàng phối chế mới có thể ảnh hưởng. Tuy nhiên do năng lực của nàng chưa mạnh, khi tác dụng lên tinh thần lực của chúng ta sẽ bị trì hoãn khá lâu, lại có thể bị tinh thần lực áp chế. Nếu dị năng của nàng trở nên cường đại, tác dụng của thuốc này sẽ rất đáng sợ.”
Thẩm Tu Lâm nghe vậy trong đầu loé ra rất nhiều điều.
Hắn nghĩ tới rất nhiều, mạt thế, dị năng, nghịch thiên dược vật.
Đông Phương Hiển nhàn nhạt nói “Trước đây ta chưa từng nghe qua dị năng giả có thể ảnh hưởng tới dược vật, nữ nhân này ta cũng chưa từng thấy, có lẽ đã sớm chết.”
Thẩm Tu Lâm cũng nghĩ đến vấn đề này, nếu như đám thuốc đặc sắc này được chế tạo ra, có thể ảnh hưởng dị năng giả, như vậy cũng có thể tác dụng lên người bình thường, như vậy sẽ có thể áp chế các loại thuốc trong mạt thế… Đây là năng lực quá đáng sợ.
Ngay lập tức, Thẩm Tu Lâm đã làm ra quyết định “Nữ nhân này, nhất định phải nắm giữ trong tay chúng ta. Đông Phương, ngươi có biện pháp có thể khiến cho người này tuyệt đối trung thành với chúng ta hay không?”
Đông Phương Hiển dừng một chút, nói “Biện pháp thì có một, thế nhưng cần một vài thứ.”
“Được, Đông Phương ngươi nói đi, cần những thứ gì?”