Sự xuất hiện của anh ta vô tình khiến cho Lệ Kiều e ngại.
Cuối cùng cô ta vẫn xem như còn một tia lý trí, không muốn ở trước mặt người khác làm trò con bò. Kết quả là cứ thế trơ mắt nhìn Tô Kinh Hạ ung dung đi về nhà, biến mất ở cuối con đường, răng đều bị cô ra nghiến đến muốn nát.
“Tô Kinh Hạ, tao sẽ không để yên cho mày đâu.”
…
Nếu như vậy thì cũng thôi đi, nhưng Tô Kinh Hạ nhanh chóng phát hiện người đàn ông kia vẫn cứ theo sau cô một lúc lâu. Mắt thấy sắp đến khu nhà mình rồi, Tô Kinh Hạ không thể không gằn lại tâm tình ngờ vực, quay đầu ngã bài với đối phương.
Kết quả anh ta lại lên tiếng trước: “Xin lỗi, nhưng mà tôi không có ác ý.”
“Tôi tên Lý Bách.”
Nói đoạn anh ta chìa tay ra chào hỏi.
Tô Kinh Hạ không có bắt tay lại mà chỉ ngờ vực nhìn anh ta.
Lý Bách cũng không so đo, vừa buông tay xuống vừa nói: “Có lẽ cô không biết tôi, nhưng mà chắc cô biết Lục Ngạn.”
Tô Kinh Hạ giật mình, một tia sáng khẽ lóe lên trong mắt cô.
“Là Lục Ngạn trước khi đi nhờ tôi để ý đến cô giùm anh ta. Tôi lại không cho rằng sẽ có chuyện gì xảy ra với cô, cho nên mới để chuyện kia phát sinh lâu như vậy mới giải quyết. Xin lỗi.”
Lý Bách không có đợi cô hỏi đã nói hết những gì muốn nói, tránh cho cô hiểu lầm rồi sinh ra nghi ngờ, ảnh hưởng không đâu.
Quả thật hắn làm rất đúng, Tô Kinh Hạ chỉ mất một chút thời gian để hiểu được một chút nguồn cơn, không khỏi hỏi: “Là anh giúp tôi thanh minh trên mạng trường?”
“Đúng là tôi.”
Lý Bách không có cảm thấy ưu việt, nhưng lời lẽ vẫn vô cùng tự tin: “Chút chuyện nhỏ.”
Tô Kinh Hạ không lý giải được rốt cuộc chuyện đó có khó hay không, nhưng cô vẫn nói: “Cảm ơn.”
Nói xong còn không quên cẩn thận hỏi: “Tôi có thể hỏi anh là gì của anh ấy không?”
“Xem như là quan hệ đồng nghiệp đi.”
Lý Bách không hề gì bâng quơ đáp.
Nhưng trước khi cô kịp hỏi thêm gì thì hắn đã phủ đầu trước: “Tôi biết cô có rất nhiều điều muốn hỏi, nhưng nói thật là tôi không thể trả lời cô được. Nó thuộc về cơ mật.”
Là không thể tiết lộ ra ngoài sao… Tô Kinh Hạ lẩm bẩm trong lòng, nhưng cũng không nghĩ tiếp tục làm khó đối phương.
Thật ra cô cũng không tò mò đến vậy. Cô chỉ là muốn biết tình huống của Lục Ngạn.
“Anh ấy vẫn tốt chứ?”
Cô nghiêm túc nhìn hắn, ánh mắt ngay thẳng khó lòng từ chối.
Lý Bách im lặng ba giây rồi đáp: “Vẫn tốt.”
“Chẳng có chuyện gì làm khó được anh ta.”
Đây là một lời khẳng định tốt đúng không. Tô Kinh Hạ gật gù, xem như thỏa mãn rồi.
“Anh có muốn vào nhà không?”
Tô Kinh Hạ tỏ vẻ.
Lý Bách lắc đầu: “Không đâu.”
“Nhưng mà từ giờ tôi sẽ đi theo cô, tránh tình huống giống như mới nãy xảy ra. Cô không cần để ý tới tôi.”
“Đi thôi, đưa cô về nhà.”
…
Lý Bách nói được làm được, quả thật từ ngày hôm đó Tô Kinh Hạ mặc dù đã từng để tâm chú ý nhưng không có lần nào phát hiện ra hắn đi theo mình.
Dần dần cô cũng không để ý đến nữa.
Có thể là do tác dụng của Lý Bách, quảng thời gian sau đó của cô trôi qua cực kỳ suông sẻ.
Lệ Kiều sau đó không còn xuất hiện trước mặt cô nữa. Mà ở trong trường cô cũng không còn nhìn thấy cô ta. Truyện Mỹ Thực
Sau đó cô mới biết Lệ Kiều bị trường học đuổi học. Dưới sự xin xỏ của gia đình cô ta, mặc dù không có thật sự đuổi rồi, nhưng nhà trường yêu cầu cô ta phải một năm sau mới được đi học lại. Nếu lại tiếp tục xảy ra chuyện này thì đuổi học ngay lập tức, không du di nữa.
Nói ra thì mặc dù môi trường ở đại học khá phóng khoáng, thế nhưng có những thứ vẫn luôn nằm trong khuôn phép, khiêu khích quá mức liền sẽ bị nghiêm trị.
Cho nên là trong vòng một năm này Tô Kinh Hạ sẽ không nhìn thấy Lệ Kiều nữa.
Một năm sau, có lẽ cái gì cũng đã phai nhạt hầu như không còn gì. Bất kể Lệ Kiều vì chuyện này đã phải hứng chịu cái gì thì đó cũng là do cô ta gieo gió gặt bão. Cho nên lời đe dọa lúc trước của Lệ Kiều cũng không thể thực hiện được theo mong muốn của cô ta.
Thời gian thấm thoát trôi đi trong nhịp điệu nhẹ nhàng đến có chút nhàm chán.
Vì để mình không phải nhớ nhung quá mức, Tô Kinh Hạ đã tận lực không nghĩ tới người đàn ông kia. Cô cho rằng mình đã làm được rồi.
Bởi vì ngày hắn trở về cô đã giật mình vô cùng.
“Kinh Hạ, buổi tối có muốn ra ngoài chơi không?”
Buổi chiều còn chưa qua một nửa mà cô nàng Đan Đan đã nghĩ tới buổi tối rồi.
Tô Kinh Hạ hơi bất đắc dĩ nhưng nói: “Chắc không đâu.”
“Ở nhà cậu cũng có ai đâu.”
Cô nàng ai oán.
Vấn đề không phải là có ai hay không, Tô Kinh Hạ cười lắc đầu, không giải thích.
Có điều cô nàng Đan Đan này cũng không có ý định buông tha cô, cho đến trước lúc tan học cô nàng vẫn còn líu ríu, nài nỉ cô đi cùng với họ.
Tô Kinh Hạ vốn nghĩ thôi thì đi một chút cũng được, nhưng cô phải nói với Lý Bách một tiếng, tránh làm phiền anh ta theo cô cả tối.
Nhưng cô còn chưa kịp mở miệng tầm mắt đã va phải một thân ảnh không biết lúc nào đã lẳng lặng đứng bên ngoài phòng học của mình.
Người đó cao lớn, thân hình thẳng tắp như cây tùng nhưng không hề mất đi vẻ tùy ý lại ưu nhã. Hắn dựa lưng vào một thân cây, bóng cây đổ xuống người hắn những vệt lốm đốm nhu hòa.
Nắng chiều không quá chói chang, nhưng người đàn ông đó trong mắt cô lại như đang phát sáng.
“Kinh Hạ.”
Chỉ là một tiếng gọi nhẹ lại có thể dịu dàng đến như như vậy.
“Thầy!”
Tô Kinh Hạ khẽ nhếch môi thành một nụ cười rục rỡ, hướng về phía ánh sáng chói mắt kia bay đi.
Thời điểm này ở trong đáy mắt họ chỉ còn lại hình bóng của nhau.
Mặc kệ tương lai có ra thế nào.
…
“Không muốn thầy đi nữa đâu.”
“Không đi nữa.”
“Thật ư?”
“Thật, tôi muốn ở bên em, mỗi ngày đều nhìn thấy em.”
Cuộc đời tôi như vậy đã đủ viên mãn.
“Thầy, em cũng vậy.”
…
Hoàn.