Ngày kế tiếp, Trần Mộc sắm vai một nhân vật thánh mẫu và Triệu Thiên Vũ là một bảo mẫu tay mơ cùng nhau mang theo ba tay mơ khác đi săn bắn dị thú.
Kim Phán Nhi là một cô gái rất có nghị lực, quan trọng hơn là cô đã nhận quá nhiều đau khổ, cho nên cũng không sợ khổ, cầm theo một cây đao lớn mà dũng cảm chạy tới chỗ con dị thú to gần bằng mình.
Kim Phán Nhi là một cô gái mà còn như vậy, Triệu Dương cùng Triệu Minh đương nhiên cũng không muốn tụt lùi ở phía sau. Ba tay mơ này bị thương không ít, cũng gặp rất nhiều chuyện, cuối cùng cũng chậm rãi mà trưởng thành.
Trần Mộc biết, nếu đi một mình có lẽ sẽ kiếm được càng nhiều tiền hơn. Nhưng cho dù có nhiều tiền cũng không nhất định có thể đổi lấy hảo cảm của một dị năng giả. Hơn nữa, muốn tiền thì sẽ nhanh chóng có một cơ hội.
Trần Mộc nghĩ rất nhiều, hắn hiểu được một đời kia của bản thân kỳ thật cũng là ếch ngồi đáy giếng. Tại Tinh Vân thành, hắn quả thật là một thiếu niên anh tài, nhưng thực lực của hắn như vậy mà mang tới thành thị cấp hai thì cũng chỉ ở mức trên trung bình, nếu đến thành thị cấp một thì có lẽ còn không thể khiến cho người ta liếc mắt một cái.
Giống như trường học trong thành thị cấp hai mà hắn học lúc trước, ở nơi đó có rất nhiều người còn cường đại hơn hắn, nhưng khi trở lại Tinh Vân thành, trong lớp người trẻ tuổi, hắn cũng có thể đứng số một số hai.
Hắn còn nhớ rõ lúc trước khi hắn nhìn thấy Kim Phán Nhi lấy lửa đốt phòng ở của Lâm An Liệt, đuổi theo gã chạy khắp nơi. Ngọn lửa ấy dường như có thể thiêu đốt hết thảy. Hắn biết cho dù là thời kỳ hưng thịnh nhất của bản thân thì cũng không thể ngăn cản nổi. Nếu không phải Kim Phán Nhi không muốn giết người, thì Lâm An Liệt nhất định sẽ bị thiêu chết.
Dị năng giả ở liên minh người Hoa cũng không thiếu, mà con của dị năng giả càng dễ trở thành dị năng giả hơn. Cho nên, phần lớn dị năng giả đều tập trung tại trung tâm của bốn thành thị cấp một: Thức Tỉnh chi thành. Đời trước, Trần Mộc cũng chỉ được nhìn thấy vài người từ phía xa xa mà thôi.
Săn bắt tuy rằng không thể kiếm nhiều tiền lắm nhưng cũng đủ dùng, Trần Mộc còn tích lũy được không ít, mà lúc này, một cơ hội kiếm tiền đã đến.
Hàng năm vào tháng mười hai, liên minh người Hoa đều sẽ tổ chức một cuộc thi tranh tài. Trong cuộc thi ấy, có thể hợp thể cùng linh thú, có thể sử dụng vũ khí công nghệ cao, được chia làm hai bộ phận: người thường và dị năng giả. Người tham gia trận đấu không được vượt quá năm mươi tuổi.
Trận đấu này tiến hành tại bốn thành thị cấp một, sau đó sẽ chọn ra tập hợp những người giỏi nhất, ước chừng diễn ra trong một tháng. Vào ngày mùng một tháng một, phải tranh đấu để chọn ra quán quân cuối cùng.
Trận đấu quy mô lớn như vậy hiển nhiên sẽ có người tổ chức đánh cược. Tuy lúc đầu cũng bị liên minh cấm, nhưng vì không thể cấm được hết cho nên về sau liên minh tự mở ra bàn cược, người thắng cuối cùng phải nộp thuế lên đến 40%.
Trần Mộc đem chiến xa bốn bánh của hắn đi gán nợ, lại đem số tiền đã tích góp được ra, tổng cộng góp được bảy trăm vạn. Sau đó, dựa vào kết quả đã biết từ trước mà đặt vào những người khác nhau, đều là những người có tỷ lệ cao.
Ngày mùng hai tháng một, tiền trong tài khoản của hắn đã biến thành tám ngàn ba trăm bốn mươi lăm vạn điểm tín dụng.
Trần Mộc đem chiến xa bốn bánh của mình tân trang một chút, sau đó cũng không sử dụng đến số tiền này nữa.
Một năm sau, tại thành thị phế tích hướng nam Tinh Vân thành, có năm người đang tấn công hai con Bạo Ngưu thú một lớn một bé, đều là dị thú cấp sáu thực lực cường đại. Con Bạo Ngưu thú mẹ này vừa mới sinh sản nên có chút suy yếu, có điều cũng vì thế mà nó càng thêm hung hãn.
Mười ngày trước, Trần Mộc chính thức trở thành thợ săn cấp năm, Triệu Thiên Vũ đã là thợ săn cấp bốn, ngay cả ba người Kim Phán Nhi cũng là thợ săn cấp ba. Đoàn đội này của bọn họ với thực lực hiện nay ở Tinh Vân thành đã là không tồi. Cho nên khi nhận được tin tức về Bạo Ngưu thú mới dám đến đây bắt giết.
Qua một lúc, Bạo Ngưu thú mẹ đã bị thương nặng, Bạo Ngưu thú con đã sớm bị Triệu Dương và Triệu Minh bắt giữ.
Thấy tình cảnh như vậy, Bạo Ngưu thú mẹ phẫn nộ giơ lên sừng nhọn trên đầu đánh về phía Kim Phán Nhi. Kim Phán Nhi thân hình nhỏ, thực lực cũng vậy, bởi vậy đã bị trở thành cửa đột phá của nó.
Chân mày Kim Phán Nhi cau lại, muốn né tránh. Trần Mộc đã lắc mình tới đây, đao lớn rạch trên cổ của Bạo Ngưu thú khiến Bạo Ngưu thú mẹ trong tức khắc ngã trên mặt đất, máu chảy lênh láng.
“Trần lão đại, anh lại cứu tôi một lần nữa!” Kim Phán Nhi cảm kích mở miệng.
“Vừa rồi nếu tôi không ra tay, cô cũng sẽ không chết.” Trần Mộc cười cười. Hắn dùng kiên nhẫn lớn nhất đối người mấy người này, mỗi người sau này đều có tác dụng. Ví dụ như Triệu Thiên Vũ, người này hiền lành, tại Tinh Vân thành giao tiếp rất rộng, một năm nay dưới sự ủng hộ của hắn đã có được một thế lực kinh doanh nhỏ tại Tinh Vân thành.
Tuy rằng sau này, thành thị cấp ba – Tinh Vân thành cũng không phải là sân khấu của hắn. Thế nhưng nếu hắn muốn đạt được cuộc sống mới thì nhất định phải đem nơi này hiểu biết thật rõ.
“Chết thì không chết được, nhưng nhất định sẽ bị thương. Miệng vết thương trên người tôi đã quá nhiều, nếu cứ tiếp tục như vậy thì sẽ không thể gả đi được!” Kim Phán Nhi nở nụ cười, sau đó lưu loát đi đến chỗ Triệu Thiên Vũ, hai người cùng nhau phân chia con mồi. Bạo Ngưu thú hình thể quá lớn, nếu không phân chia thì không thể mang về.
“Phán Nhi, không phải cô muốn gả cho người có tiền để cuộc sống an ổn sao? Trần đại ca chính là kẻ có tiền đó, vậy thì gả cho anh ấy đi!” Triệu Dương bu lại, thật cẩn thận giả bộ như vô tình nói đùa. Cậu đối với Kim Phán Nhi có tình cảm, tất cả mọi người đều biết, mặc dù Kim Phán Nhi lớn tuổi hơn cậu.
“Trần lão đại đâu có để ý đến tôi? Mà cho dù Trần lão đại để ý tôi, anh ấy cũng không phù hợp với yêu cầu kén chồng của tôi.” Kim Phán Nhi cũng không quay đầu lại mở miệng, tiếp tục lột da thú. Đối với Trần Mộc, cô cũng từng có ảo tưởng, nhưng ảo tưởng thì cũng chỉ là ảo tưởng, cô rất rõ ràng Trần Mộc không có ý tứ gì với cô. Một khi đã như vậy, cô cũng không định làm gì thêm.
“Yêu cầu kén chồng của cô là như thế nào? Chắc không phải rất cao nhỉ? Cẩn thận không gả được đó!” Triệu Dương tiếp tục hỏi.
“Tôi muốn một người đàn ông có thể đem lại cảm giác an toàn, lại cao lớn! Trần lão đại bộ dáng thanh nhã lịch sự như thế này không thể được!” Kim Phán Nhi cười trả lời.
“Lại cao lớn? Tôi thế nào? Phán Nhi, chắc cô sẽ không thích tôi nhỉ?” Triệu Dương khẩn trương. Trần Mộc biết rõ ràng, đều là người trẻ tuổi. Nhớ ngày đó, hắn khi ấy không phải cũng bị tình yêu làm cho đầu óc mê muội hay sao?
“Tôi muốn là cơ bắp, không phải thịt mỡ!” Kim Phán Nhi lập tức tiếp miệng. Cô tuy rằng tùy tiện, nhưng ý tứ của Triệu Dương cũng đã nhìn ra. Có điều trong mắt cô, Triệu Dương lại như một đứa em, cũng không khác so gì so với em trai của cô. Thật sự là không có cảm giác, chẳng bằng thừa dịp đùa vui lần này mà cự tuyệt:
“Thần tượng của tôi là Tạ Thanh, đời này mục tiêu của tôi là gả cho Tạ Thanh.”
“Kim đại tỷ! cô muốn gả cho Tạ Thanh? Cả đời cũng không có khả năng, người ta là dị năng giả đấy!” Triệu Dương nổi giận một chút, lại đổi xưng hô trở về Kim đại tỷ với Kim Phán Nhi như lúc trước. Tạ Thanh cũng không nổi tiếng, hắn là một dị năng giả lực lượng, bọn họ biết hắn là do lúc trước tình cờ gặp nhau. (dị năng giả lực lượng là kiểu có sức mạnh bê vác ý, vác một khối đá một tạ chả hạn:))))
Làm thợ săn dị thú nguy hiểm là không tránh được, lần đó bọn họ cũng ở bên trong phế tích, nhưng không may gặp phải độc xà thú. Đó là hơn nửa năm trước, thực lực của bọn họ không mạnh như hiện tại, Kim Phán Nhi lại chỉ là thợ săn cấp hai. Độc xà thú vung cái đuôi đã đánh cô ngã sấp sang một bên, sau đó nó liền xông tới định cắn.
Trần Mộc chạy tới cứu viện, dùng trường đao đập vào miệng của độc xà thú lại bị nó cuốn lấy suýt nữa thì chết vì ngộp thở. May mắn Tạ Thanh xuất hiện ở phía sau, dị năng giả lực lượng bắt lấy độc xà thú cấp năm, trực tiếp xé thành hai nửa.
Lại nói tiếp, Tạ Thanh thân hình cao lớn, diện mạo dũng cảm, nhưng bởi vì vẻ mặt hung tướng nên không thể khiến cho con gái yêu thích. Có điều, cho dù thế nào thì Tạ Thanh cũng là dị năng giả.
“Không có khả năng thì không có khả năng, tôi tưởng tượng còn không được sao?” Kim Phán Nhi hung dữ trừng mắt liếc nhìn Triệu Dương một cái. Triệu Dương so với cô nhỏ hơn ba tuổi, lại không phải chịu quá nhiều đau khổ, trên mặt còn mang theo một chút non nớt.
Tự bản thân Kim Phán Nhi cũng biết không có khả năng, nếu cô là một đại mỹ nữ, có lẽ sẽ có thể cùng Tạ Thanh phát triển, nhưng tướng mạo của cô xấu xí, người ta lại là một dị năng giả, làm sao có thể thích một cô gái diện mạo bình thường, đi trên đường tùy tiện cũng có thể vơ lấy một bó to như cô?
“Không nhất định, biết đâu Phán Nhi thật sự có thể gả cho Tạ Thanh.” Trần Mộc nhớ rõ, một năm sau, Kim Phán Nhi có thể thức tỉnh dị năng. Lại nói tiếp, mấy ngày nay thi thoảng cô sẽ bị ngất xỉu, đây là bệnh trạng trước khi thức tỉnh dị năng.
“Sao có thể, muốn theo kịp dị năng giả thì cũng phải là thợ săn cấp bảy, đến lúc đó có khi tôi đã trở thành một bà cụ rồi.” Kim Phán Nhi nhíu mày.
Diện mạo của cô bình thường, cho nên cũng không đi để ý dung mạo của người khác. Tuy rằng Tạ Thanh nhìn qua thì có vẻ hung ác nhưng tâm địa không tồi. Quan trọng hơn là, người đàn ông tướng mạo bình thường nhưng trung hậu như vậy để ở trong nhà là an toàn nhất! Nếu có người đàn ông với điều kiện như vậy ở bên cạnh, cô nhất định sẽ tìm bác gái dưới lầu làm nghề mai mối đi nói chuyện. Cha mẹ không còn nên hôn sự của cô thì phải do chính cô quan tâm.
Trần Mộc cười cười, nửa năm trước gặp được Tạ Thanh, người có cảm xúc nhất chính là hắn, nếu đạt tới trình độ của Tạ Thanh thì Lâm An Liệt là cái thá gì? Khi đó cho dù là thành chủ của Tinh Vân thành, cũng phải cung kính với mình. Dị năng…… Đáng tiếc, chắc là hắn không có cách nào thức tỉnh dị năng. Đời trước, thời điểm cận kề cái chết cũng không ít nhưng lại không thấy có dấu hiệu thức tỉnh dị năng nào.
“Đúng rồi, nói với mọi người một tiếng. Ngày mai tôi muốn đi.” Trước khi hai mươi sáu tuổi, hắn muốn đi khắp nơi để đề cao thực lực. Đến lúc đó, hắn sẽ làm Lâm An Liệt hối hận!
“Trần lão đại, anh thật thật sự muốn đi?” Trần Mộc đã nói qua việc này từ lúc trước, nhưng mọi người cũng không muốn đề cập đến. Tổ đội thợ săn này là do Trần Mộc tổ chức, mà lúc này hắn lại muốn đi.
“Tôi muốn đi xem khắp nơi, các cậu cũng không cần quá nhớ nhung, không phải có bộ đàm liên lạc sao? Cùng lắm thì mỗi ngày đều gọi điện với tôi.” Ở chung một năm rưỡi, những người này đã coi như bạn tốt của hắn.
“Tôi nhất định sẽ gọi điện mỗi ngày!” Triệu Dương tuy rằng bị từ chối, nhưng cũng không u buồn.
“Tôi chờ, hôm nay sau khi chúng ta trở về thì đi Tinh Phong ăn một bữa no nê đi. Tôi mời khách, mang theo một ít thịt bò, hương vị này cũng được lắm.” Trần Mộc nở nụ cười. Ngôn Tình Trọng Sinh
Hết chương 12