Bạch Dương Phàm là kẻ kinh tài tuyệt diễm trong số các đạo tu của Tây Tứ châu, được nhiều người ủng hộ, thanh danh tại Tây Tứ châu vô cùng vang dội, cơ hồ đã tới mức không người không biết.
Giữa Đông Độ châu và Tây Tứ châu cách một vực sâu không đáy, đường đi gập ghềnh nguy hiểm, chính vực thẳm đó đã ngăn không cho danh khí của hắn truyền tới nơi này.
Bạch Dương Phàm không phải kẻ tầm thường, không thèm trốn trốn tránh tránh như những đạo tu tới Đông Độ châu khác mà cứ đường đường chính chính xuất hiện, coi như là bước đầu vạch ra tên tuổi.
Kỳ Thí Phi ngồi trên địa vị cao, lòng dạ rộng lớn, một tên đạo tu cảnh giới Ngưng hồn nhỏ bé y không thèm để vào mắt, giết kẻ này đơn giản như bóp chết một con sâu vậy.
Có lẽ Kỳ Thí Phi thưởng thức sự đường hoàng của hắn, sau khi Bạch Dương Phàm lại đánh bay một tên tép riu, Kỳ Thí Phi mới ra mặt, vạch trần thân phận và danh khí của hắn, khiến Bạch Dương Phàm tò mò rồi mới mời kết giao.
Bạch Dương Phàm là thiên tài, điều này thể hiện ở sự lĩnh ngộ của hắn khi tu chân. Kỳ Thí Phi và hắn đàm đạo công pháp vô cùng hợp ý, chỉ hận gặp gỡ quá muộn, cả hai mau chóng xưng huynh gọi đệ, thành bạn vong niên. Vì vậy, Kỳ Thí Phi mời hắn về Ngục Thiên tông để tiện cho việc luận pháp. Bạch Dương Phàm gan lớn, đồng ý một thân một mình tới địa vực của tông môn lớn nhất ma đạo không chút do dự, điều này càng khiến Kỳ Thí Phi nể trọng.
Đó là quá trình quen biết giữa Kỳ Thí Phi và Bạch Dương Phàm mà Quỳ Mão biết từ kiếp trước. Những chuyện xảy ra kế đó không khác hiện tại là mấy.
Sau khi Bạch Dương Phàm tới chủ phong, Kỳ Thí Phi đương nhiên không để hắn ngụ tại Cửu Cực phong của mình, mà an bài một tòa phong kế bên.
Tòa phong ấy tuy không có ma tu khác cư ngụ, nhưng nó không phải nơi cấm địa như Cửu Cực phong, không có cấm chế. Ma tu tới quấy rầy liên miên không dứt, ban đầu Bạch Dương Phàm còn ngại ngần bởi mình là khách, nghĩ rằng, đánh môn hạ của bằng hữu là không phải, nhẫn nhịn vô cùng. Nhưng dần dà, mọi chuyện trở nên không thể khống chế, lời đồn đãi càng ngày càng khó nghe, điều này khiến hắn không thể chịu đựng nổi nữa.
Bạch Dương Phàm có thiên phú xuất chúng, từ nhỏ đã bái tông chủ Ngự Linh tông làm sư tôn. Thuần linh thể giúp hắn mau chóng nâng cao cảnh giới, cơ hồ, cả tông môn đều nâng đỡ, che chở hắn, chúng môn đồ ai nấy đều tôn sùng. Đi tới đâu, hắn cũng được nghe những lời nịnh hót, được những ánh mắt ngưỡng mộ dõi theo, nào có từng phải chịu bao lời nhục mạ như thế. Bị đối xử lạnh lùng, lại chỉ có thể nghe, không được phản kháng, nghẹn khuất vô cùng.
Hôm ấy, Kỳ Thí Phi lần thứ hai mời Bạch Dương Phàm tới động phủ của mình để đàm đạo. Vốn Bạch Dương Phàm còn kìm nén, không đề cập một chữ tới chuyện này, nhưng sau có một tu sĩ cao giai của Ngục Thiên tông tìm tới tận cửa, khích bác hắn trước mặt Kỳ Thí Phi khiến Bạch Dương Phàm không thể nhẫn nhịn.
Kỳ Thí Phi ngồi ngay ngắn trên thủ vị (1) của đại sảnh, trường y tựa như có gợn sáng mơ hồ lưu chuyển của y chảy xuôi theo dáng của tọa vị. Lần này, y không xõa tóc mà đội phát quan bằng xích ngọc màu đỏ, mái tóc đen dài ánh xanh được quấn chỉnh tề.
“Ngươi….muốn đấu sinh tử với Bạch lão đệ?”
Kỳ Thí Phi chống cằm, tự tiếu phi tiếu liếc tên ma sử Vũ Tượng đang dùng vẻ mặt khinh thường nhìn Bạch Dương Phàm phía dưới.
Trong số các tu sĩ tại Ngục thiên tông, ma sử có cấp bậc tương đối cao, thuộc số ít những người được phép cầu kiến Kỳ Thí Phi.
Vũ Tượng cừu thị đạo tu, thấy Bạch Dương Phàm được làm khách tại Cửu Cực phong thì càng ghen tị đến cồn cào. Gã không giống những tên ngốc khác, sẽ không để Bạch Dương Phàm có cơ hội cự tuyệt, ước chiến ngay trước mặt ma tôn, xem thằng nhãi này có chịu đáp ứng không.
Nếu không đồng ý, tôn thượng sẽ thất vọng; còn đồng ý, Vũ Tượng có thể nhân cơ hội để diệt trừ nó. Đáp án có thế nào thì đều trúng ý gã.
Trước giờ Ngục Thiên tông luôn đề cao sức mạnh, Bạch Dương Phàm không bằng người khác, dù có bị giết chết, Kỳ Thí Phi cũng không thể trách cứ Vũ Tượng.
Khóe môi Bạch Dương Phàm thoáng vặn vẹo, hiển nhiên là, sự khiêu khích không ngừng của đám người này đã hoàn toàn chọc giận hắn.
“Kỳ đại ca, thứ cho ta vô lễ. Vị tu sĩ Vũ Tượng này, nếu ngươi đã khẩn thiết thỉnh cầu luận bàn cùng ta, không đáp ứng thì quả là uổng phí tu vi của mình, thế thì còn lấy cớ gì để chứng thực đại đạo!” Bạch Dương Phàm đứng lên lớn tiếng nói,”Ta đồng ý so đấu cùng ngươi!”
“Nói rất hay.” Kỳ Thí Phi khen một tiếng, khi cặp mắt hổ phách của hắn nhìn ai đó đầy thưởng thức, người ấy dường như có thể cảm nhận được tình cảm chân thành của hắn, để rồi cảm động.
Lúc này, Bạch Dương Phàm cũng thế, y cơ hồ cảm nhận được sự cổ vũ của Kỳ Thí Phi. Chiến ý trào dâng, hắn nói với Vũ Tượng: “Vị tu sĩ này, nếu ngươi đã dám lập sinh tử ước, Bạch Dương Phàm ta sao có thể khiếp đảm!”
“Được lắm! Vậy quyết định thời gian đi!” Vũ Tượng cũng bị khơi dậy huyết khí, gã khí phách đáp lại.
“Ngươi muốn lúc nào, chính là lúc đó!” Bạch Dương Phàm rất dứt khoát.
“A~ ” Kỳ Thí Phi cười khẽ, y đứng lên, nói với Bạch Dương Phàm, “Bạch lão đệ quyết đoán như thế, quả là đáng để người khác tán thưởng, nhưng Ngục Thiên tông cũng không thể để cho xuất hiện gièm pha rằng tu sĩ thiên tài đạt cảnh giới Ngưng hồn của Tây Tứ châu – Bạch Dương Phàm, được Kỳ Thí Phi ta đây mời đến luận pháp lại bị bắt đấu sinh tử cùng môn hạ tu sĩ. Nếu người khác nghe được, còn tưởng thanh danh của Kỳ Thí Phi ta là vô dụng, khách của mình mà tùy ý cho cấp dưới khinh mạn.”
Kỳ Thí Phi liếc một cái, Vũ Tượng cảm thấy toàn thân mình lạnh lẽo, cái lạnh thấu xương đè nặng lưng gã, khiến gã cúi rạp đầu xuống. Bấy giờ gã mới ngộ ra áp lực của việc: Chẳng qua ngứa mắt một thằng nhãi đạo tu, muốn ra mặt dạy dỗ, nào ngờ xui xẻo chọc giận ma tôn.
Sợ đến mất mật, gã vội vã hành đại lễ tạ tội: “Hồi bẩm tôn thượng, tiểu nhân tuyệt không có bất cứ ý nghĩ bất kính nào! Chẳng qua….chẳng qua tu vi của Bạch tu sĩ quá đỗi xuất sắc, tiểu nhân trong lòng ngưỡng mộ, nên mới muốn luận bàn mà thôi.” Vũ Tượng vắt óc ra để nghĩ được một lý do nghe có vẻ hợp lý, “Lại sợ trong lúc so đấu sẽ thất thủ, nên thêm ước định sinh tử.”
Bạch Dương Phàm còn đang sững sờ vì sự đổi giọng quá nhanh của Kỳ Thí Phi, nhìn Vũ Tượng đang sợ đến run rẩy, hắn lại có chút thương cảm.
Lúc này, Kỳ Thí Phi nói với hắn: “Cũng do ta không quản giáo tốt, mới để Bạch lão đệ bị khiêu khích như thế.”
Bạch Dương Phàm tiêu sái khoát tay: “Này sao có thể trách đại ca. Huống chi, ta hiếm khi được gặp đối thủ, trong lòng cũng rất mong đợi cuộc đối chiến với cao thủ Ngục Thiên tông này. Trước còn lo đại ca không vui, nên mới nhịn đến giờ.”
Bờ môi quyến rũ của Kỳ Thí Phi nhoẻn một nụ cười: “Ra là thế, ta cũng thật không phải. Nếu đã thế, chi bằng chúng ta đặt ra thời gian so đấu vào tháng sau, thế nào? Đó là thời điểm trận đại bỉ mười năm một lần của tông môn ta. Bạch lão đệ tham gia với tư cách khách quý từ phía đạo tu, khi ấy, ngươi cùng Vũ Tượng so đấu trên danh nghĩa cạnh lôi (2), thế chẳng phải ổn thỏa hơn?”
Bạch Dương Phàm thoáng ngơ ngác, kinh ngạc nói: “Thì ra tháng sau là ngày diễn ra trận đại bỉ mười năm một lần của Ngục Thiên tông, quả là trùng hợp.”
Kỳ Thí Phi cười mà không nói, Bạch Dương Phàm gật đầu đáp: “Vậy cứ nghe theo đề nghị của đại ca.”
Kỳ Thí Phi vui vẻ: “Bạch lão đệ nếu tham gia trận đại bỉ của Ngục Thiên tông, ta đương nhiên sẽ đối xử bình đẳng. Nếu lão đệ có thể thắng được danh hiệu lôi chủ, ta cho phép ngoài phần thưởng đã được quy định, ngươi có thể chọn lấy một vật từ bảo khố của ta. Coi như là hạ lễ (3).”
Cường giả của đại thế giới La Viên chỉ đếm được trên đầu ngón tay, Kỳ Thí Phi là một trong số họ, dùng ngón chân cũng có thể đoán được, những thứ được cất chứa trong bảo khố của y đều là hi thế kỳ trân.
Bạch Dương Phàm nhất thời khao khát không thôi, hắn cao giọng nở nụ cười: “Nếu từ chối lại thành bất kính, vậy tiểu đệ xin —- ”
Kỳ Thí Phi khoát tay, lúc này, Vũ Tượng mới dám đứng dậy. Gã lén dùng ánh mắt phẫn uất nhìn Bạch Dương Phàm, đại bỉ còn chưa bắt đầu, thằng nhãi cẩu tặc đạo tu này đã coi chiến thắng là vật trong tay, không coi Ngục Thiên tông ta ra gì sao?!
Trận địa bỉ mười năm một lần là sự kiện trọng đại cả tông môn đều hướng tới. ngôn tình ngược
So đấu từ cảnh giới Thuế phàm cho tới Ngưng hồn. Vì sao không có trận đấu giữa những tu sĩ Hóa thần? Ngưng hồn chính là lằn ranh rõ nét, kẻ bước qua được lác đác không có mấy, tại Ngục Thiên tông cũng chỉ có hai người đạt cảnh giới này, họ được tôn làm Ma quân, được hưởng thụ sự cung phụng chỉ dưới ma tôn.
Có thể nói, từ sau Ngưng hồn, mỗi cảnh giới đều là một lằn ranh khó vượt qua được, càng lên cao càng gian nan. Điều này có thể thấy rõ qua việc, khắp đại thế giới La Viên chỉ có năm người đạt đến cảnh giới Đại thừa.
Mỗi cảnh giới chọn ra một người chiến thắng duy nhất, không có hạng hai, hạng ba, chỉ có người chiến thắng cuối cùng mới có tư cách bước vào Vạn Thao các của Ngục thiên tông để chọn lựa phần thưởng. Vạn Thao các là lưu giữ bảo bối mà các vị tu sĩ từ cảnh giới Ngưng hồn trở lên tìm kiếm được trong suốt ngàn vạn năm qua, thậm chí, còn có pháp khí và tâm pháp của các vị ma tôn đạt cảnh giới Đại thừa lưu lại khi vẫn lạc (4).
Dù không đạt được vinh quang của người sau cùng, mỗi khi thắng một trận, người đó cũng sẽ nhận được linh đan tương ứng với cảnh giới, cùng với một số lượng lớn linh thạch làm phần thưởng. Phần thưởng phong phú như vậy, người thắng chiếm được linh đan linh thạch, bảo sao người người nô nức tham gia, khắp Ngục Thiên tông ngùn ngùn ý chí chiến đấu.
Nghe nói Bạch Dương Phàm tham gia lôi đài đại bỉ của Ngưng hồn cảnh, đến lúc ấy, Kỳ Thí Phi còn tự mình quan khán, chúng tu sĩ Ngưng hồn vô cùng hưng phấn. Đã bao năm rồi, Kỳ Thí Phi không tham dự đại bỉ của tông môn, thế nhưng lần này lại vì một đạo tu mà lộ diện!
Quả là khiến người ta ghen tị.
Vậy nên, bọn họ coi Bạch Dương Phàm là cái đinh trong mắt, nhất quyết phải đánh bại hắn. Đương nhiên, có thể giết chết thằng nhãi này trước mặt ma tôn thì càng tốt, nghĩ đến chuyện, tôn thượng thấy rõ tên này không được tích sự gì, chắc chắn sẽ sớm chán ghét rồi vứt bỏ nó. Sau rồi, họ còn tiện thể giành được sự ưu ái của tôn thượng, nếu có thể được chỉ điểm đôi lời còn tuyệt vời hơn nữa.
Toàn thể Ngục Thiên tôn, từ trên xuống dưới, vì nguyên cớ đó mà xôn xao hưng phấn, chỉ mình Quỳ Mão đã thấy trước kết cục, giữ vững thái độ bàng quan, bình tĩnh.
Bạch Dương Phàm sẽ đánh bại hết chúng ma sử kiêu ngạo, Vũ Tường chết trong tay hắn.
Dù Quỳ Mão vô cùng phẫn hận khi Bạch Dương Phàm thành kẻ chiến thắng, còn đạt được một kiện pháp khí từ tôn thượng, nhưng hắn không có cách nào ngăn cản chuyện này.
Điều này khiến cho Quỳ Mão vô cùng uể oải, với thực lực hiện giờ của hắn, có thể bảo vệ tôn thượng khỏi âm mưu của Bạch Dương Phàm, thay đổi vận mệnh tử vong của ngài ấy sao?
Tương lai trắc trở ấy, không chỉ không khiến người thanh niên này chùn bước, ngược lại, còn kích phát ý chí chiến đấu của hắn.
Hắn muốn đạt được nhiều quyền lực hơn, đứng ở nơi gần với Kỳ Thí Phi hơn!
_____________________
Ngáo:
20/10 vui vẻ ^_^
Chúc các bạn nữ luôn vui vẻ, xinh đẹp, yêu đời. Chúng bản thân mình ngày càng chăm chỉ và trưởng thành hơn =v= Định đăng vào đúng 20:10 nhưng mà vẫn lỡ mất 2 phút T^T
(1) thủ vị: vị trí ngồi đặc biệt chỉ dành cho người đứng đầu/ chủ nhân/ chủ tiệc.
(2) cạnh lôi: đại khái là cạnh tranh trên lôi đài, so đấu trên lôi đài ấy mà.
(3) hạ lễ: quà tặng, quà mừng, ở đây có thể hiểu là quà Kỳ Thí Phi tặng thêm =)))
(4) vẫn lạc: ngã xuống khi độ kiếp.