Mấy chuyện này đúng là sở trường của cung chủ Thái Thanh cung Diệp Quân Ca, hắn vừa thu mua thế lực ma đạo, vừa chèn ép thế lực của chính đạo, thế nhưng nếu có một bên yếu thế hắn sẽ trợ giúp một chút, khiến đại chiến Tiên Ma không thể kết thúc, đánh mãi không xong.
Hai phe chính ma nhiều năm chính chiến liên tục khiến cả hai đều suy yếu, cuối cùng lựa chọn ngừng chiến nghỉ ngơi lấy sức.
Cùng lúc đó, Diệp Quân Ca để hai bên tin rằng dị bảo kia chính là con rối, hắn cũng sử dụng chút tâm cơ. Cài người vào hai bên giả bộ đi thăm dò tin tức dị bảo, sau đó lại kéo người của hai bên đến chỗ cất giấu dị bảo, đệ họ tận mắt nhìn thấy dị bảo kia chính là con rối.
Người cao hứng mà đến rồi thất vọng ra về, lửa giận lại càng thêm mãnh liệt. Ma đạo môn phái đều ổn, chỉ có chính đạo tính không ra, cảm thấy đã chẳng tìm được thứ gì tốt, lại còn dẫn đến đại chiến khiến đệ tử tử thương nặng nề.
Chuyện đã loạn đến nước này, chỏ có cách dìm nó xuống. Mãi về sau tổn thất quá nặng mới lựa chọn nghị hòa.
Thời Bạc Y thấy nguy cơ được giả trừ, tiếp tục cuộc sống sinh hoạt không biết xấu hổ cùng Hạ Hàm Tử.
Sau khi đại chiến Tiên Ma kết thúc, Thười Bạc Y muốn cùng Hạ Hàm Tử ra ngoài trải nghiệm thế giới hai người, không muốn ở Hợp Hoan tông làm culi, thực chất là đang oán giận mấy chuyện kia chiếm dụng thời gian của Hạ Hàm Tử.
Hạ Hàm Tử cũng không tháy gì, vui vẻ đồng ý.
Hai vị hộ pháp phản đối vô hiệu, trơ mắt nhìn hai vị lão đại nghỉ việc làm chưởng quỹ.
“Ngươi nói xem, tông chủ không làm việc thì không tính, sao có thể dụ dỗ Hạ tiên sinh cũng làm biếng chứ?” Hữu hộ pháp buồn bực nói.
Không có Hạ Hàm Tử, công việc của bọn họ tăng lên không ít, có một vài chuyện để tông chủ quyết định lại đổ lên đầu bọn họ. Cái này không tính, nhưng nhỡ có chuyện khó giải quyết, bọn họ sao biết nên làm gì?
Tả hộ pháp thì bình tĩnh hơn nhiều: “Hạ tiên sinh làm không công, vì Hợp Hoan tông giải quyết công việc bề bộn cũng đã hết lòng rồi.”
“Vậy tông chủ đâu?” Cái này là vô trách nhiệm phải không?
Tả hộ pháp thử dài: “Cô có bản lĩnh thì tìm tông chủ để ngài trở về chủ trì đại cục đi.”
“Hay là thôi đi. Hạ tiên sinh sẽ giết ta mất. Hơn nữa tông chỉ như vậy, tốt nhất là ngài ấy vẫn nên ở một bên chơi thôi.”
Nói tới nói lui, cũng chỉ là oán giận thôi.
Hai người lặng lẽ quay người về Hợp Hoan tông, chỉ mong tông chủ đại nhân có thể nhanh chơi chán rồi về.
Lúc này Thời Bạc Y bị Hạ Hàm Tử ôm vào ngực, ngự kiếm bay về phía bắc, mục tiêu của họ là đến Thái Thanh cung. Dù sao đi nữa, cũng phải đến cảm tạ đồng bọn đã tận tâm giúp đỡ.
Thời Bạc Y hưng phấn nhìn xung quanh, dọc đường luôn mồm.
“Tiên sinh tiên sinh, chúng ta đi đâu thế?”. Đam Mỹ Trọng Sinh
“Tiên sinh tiên sinh, đám mây thật giống đùi gà!”
“Tiên sinh tiên sinh, ta vừa mới thấy một thác nước to thật to.”
“Tiên sinh tiên sinh…”
“…”
Tiên sinh tỏ vẻ, y vẫn là nên phong bế thính giác là tốt nhất.
Thời Bạc Y thực sự là quá ầm ĩ, không đáp lại hắn vẫn tự nói tự vui. Hạ Hàm Tử suy nghĩ một chút, bịt tai lại.
Kết quả là Thời Bạc Y mất hứng, hắn trừng Hạ Hàm Tử, tỏ vẻ muốn khóc.
Hạ Hàm Tử không còn cach nào khác đành phải mở thính giác.
“Sao vậy?”
“Ngươi không nghe ta nói.” Thời Bạc Y vô cùng tức giận “Không để ý đến ta thì thôi đi, lại còn phong bế thính giác.”
“…”
Được được, y nghe, y nghe là được rồi.
Lần này Thời Bạc Y cao hứng, tiếp tục lải nhải không ngừng, cũng không biết đau đầu.
Ôi chao!