Trưởng Công Chúa

Chương 13: Hối hận




Lý Dung trầm mặc, sau hồi lâu, nàng thấp giọng nói, "Ta biết chứ"
  
Nói rồi, nàng chầm chậm tiếp tục, "Hoàn cảnh của ta thế nào, ta hiểu rất rõ"
  
Lý Minh rất yêu thương con của Nhu phi, luôn kiêng dè Lý Xuyên, đứa con có quan điểm chính trị khác mình. Ông sớm đã có ý muốn phế Thái tử còn nàng lại bị kẹt ở giữa. Phế Thái tử không dễ dàng gì nhưng muốn xử lý một công chúa, lại là chuyện vô cùng đơn giản.
 
Hiện tại Tô gia là vọng tộc trong triều, Tô Dung Khanh không phải là đối tượng nàng có thể mơ tới. Huống hồ, nàng chỉ là đang trêu ghẹo Bùi Văn Tuyên thôi chứ chưa từng có bất kì ảo tưởng nào.
  
Thấy nàng hiếm khi im lặng, Bùi Văn Tuyên không kềm được liếc nhìn nàng một cái. Thấy sắc mặt Lý Dung trầm ngâm, hắn biết nàng đang nghĩ về chuyện của bản thân. Bùi Văn Tuyên do dự có nên nói gì đó không, song cuối cùng nghĩ lại hắn giữ im lặng vẫn hơn.
 
Chuyện đã đến nước này, Lý Dung là người thông minh, con đường của nàng, nàng tự mình có suy tính.
Hai người im lặng ngồi ăn cá sau đó tự ai nấy ngủ. Bọn họ ngầm hiểu sẽ chẳng nhắc gì đến chuyện hôn sự.
 
Bùi Văn Tuyên tựa vào một ngọn núi nhỏ trên gò đất, nhắm mắt được một chốc thì cảm thấy thật khó để chìm vào giấc ngủ. Hắn lần nữa mở mắt và nhìn về phía bóng lưng của Lý Dung.
  
Gió đêm khiến Bùi Văn Tuyên tỉnh táo, lúc này hắn mới có thời gian sắp xếp lại một lượt những chuyện xảy ra ngày hôm nay.
  
Bùi Văn Tuyên chưa từng nghĩ, thì ra Lý Dung cũng trọng sinh.
  
Bùi Văn Tuyên còn dự định, kiếp này sẽ chẳng khác biệt gì, hắn lấy Lý Dung, chẳng màng đến Tần Chân Chân và sẽ cùng Lý Dung sống vui vẻ một đời. Song bây giờ nghĩ lại, dự định đó e là không thành rồi.
  
Lý Dung lúc năm mươi tuổi và Lý Dung khi hai mươi tuổi hoàn toàn khác nhau. Nàng gian xảo chua ngoa, chẳng khác gì một loài hoa có gai, gặp ai liền đâm người đó.
 
Mà quan trọng hơn, Lý Dung năm năm mươi tuổi, trong lòng đã có Tô Dung Khanh.
  
Người đó bên cạnh Lý Dung hai mươi lăm năm, thậm chí lại chính tay giết nàng. Có lẽ việc bị phản bội sẽ khiến nàng hận y, song yêu và hận thường song hành. Tình cảm của bọn họ sâu nặng như thế, hắn không thể xen vào, cũng chẳng thể dung thứ.
 
Bùi Văn Tuyên không muốn thê tử của mình luôn nhớ nhung một nam nhân khác. Điều này chẳng khác gì suy nghĩ của Lý Dung khi nàng hai mươi.
Nhưng không dung thứ thì có thể làm gì? Lý Dung không có lựa chọn, còn hắn thì có sao?
 
Bùi Văn Tuyên không kiềm được cười khổ. Hắn nâng mắt nhìn vào bóng lưng của Lý Dung, thân hình nàng gầy gò, cả người co rúc lại một chỗ và tự ôm chặt lấy mình. Lúc gió lạnh thổi qua, nàng khẽ run lên. Thấy thế, sau vài phút do dự, Bùi Văn Tuyên liền đứng dậy, nhặt ngoại bào khi nãy cởi ra, đến bên cạnh và đắp lên người Lý Dung. Xong xuôi hắn quay về ngồi bên đống lửa nhắm mắt ngủ.
  
Lý Dung cảm thấy có một chiếc áo được đắp lên người mình nhưng chỉ nhắm mắt không lên tiếng. Sau khi kéo áo lên che được một lúc, nàng mới nhớ ra dường như tất cả y phục của Bùi Văn Tuyên đều đang ở chỗ nàng.
 
Lý Dung do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định mở miệng gọi hắn, "Bùi Văn Tuyên"
 
"Câm miệng, ngủ đi"  
Bùi Văn Tuyên vô cùng quyết đoán nói.  
Lý Dung, "..." 
Qua một lúc, Lý Dung vẫn cảm thấy có chút áy náy nên trực tiếp mở lời, "Ngươi qua đây ngủ cùng ta đi"
  
Lần này đến lượt Bùi Văn Tuyên trầm mặc.
  
Thấy Bùi Văn Tuyên không thèm quan tâm, Lý Dung tự thấy bản thân cũng đã nhân từ hết mức, nàng dứt khoát kéo áo lên, nhắm mắt ngủ.
  
Chẳng lâu sau, Lý Dung nghe thấy tiếng sột soạt truyền đến từ phía sau. Tiếp đó Bùi Văn Tuyên nằm xuống, cùng Lý Dung chia nửa chiếc áo. Người nàng vốn nhỏ nên khi nằm nghiêng, nửa chiếc áo đã đủ che thân. Bùi Văn Tuyên ở phía sau nàng liền dùng nửa phần còn lại đắp lên người.
  
Bọn họ nằm xoay lưng vào nhau, cách nhau khoảng một gang tay. Gió lạnh vù vù luồn vào khe hở đó, Bùi Văn Tuyên không nhúc nhích, nhưng Lý Dung sau một hồi chịu đựng không nổi nữa liền chủ động rút ngắn khoảng cách và dựa sát lưng mình vào lưng hắn.
  
Bùi Văn Tuyên cả người cứng nhắc.  
Dù hắn tính ra đã hơn năm mươi, song trong chuyện nam nữ, kinh nghiệm lại ít ỏi đến đáng thương.
Hắn và Lý Dung tuy là phu thê nhưng sau này đã ra ở riêng. Trong suốt quãng thời gian "ly thân" đằng đẵng ấy, hắn cũng không có bất kì ai khác.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
2. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời
3. Kẹo Sữa Bò
4. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
=====================================
  
Về chuyện nam nữ, trong lòng Bùi Văn Tuyên ít nhiều cũng có chút nguyên tắc. Hắn đối với Lý Dung là vì trách nhiệm, nhưng sau này nghĩ lại, có lẽ vào giây phút vén hỉ khăn lên, một thiếu niên như hắn cũng có chút rung động, chỉ là hắn không nhận ra mà thôi. Ngoài Lý Dung, Bùi Văn Tuyên nghĩ, trong chuyện đó, với những người khác ít nhất phải có chút tình cảm. Song ba mươi năm trôi qua, có lẽ do quá chuyên tâm vào việc triều chính, hắn vẫn chưa có cơ hội gặp được người khiến hắn thật tâm rung động.
 
Có rất nhiều người liên tục gửi những mỹ nhân cho Bùi Văn Tuyên, ngay cả Lý Xuyên thấy hắn không có con cũng có chút không hài lòng, còn nhiều lần ẩn ý nói, dù hắn đã lấy Trưởng công chúa song vẫn có thể suy xét việc nạp thiếp. Không phải Bùi Văn Tuyên chưa từng nghĩ đến, nhưng mỗi lần đứng trước đàn oanh oanh yến yến ấy, hắn lại cảm thấy thiếu gì đó.
  
Sau ngần ấy năm, một Lý Dung kiều diễm thời còn niên thiếu đang dựa sát vào lưng Bùi Văn Tuyên khiến hắn không khỏi cảm thấy căng thẳng hệt như một thiếu niên lần đầu gặp người khác giới.
Lý Dung nhận thấy sự căng thẳng của hắn không khỏi có chút tức cười, cũng kèm theo vài phần thương xót.
 
Nàng không đành lòng để Bùi Văn Tuyên cảm thấy xấu hổ nên tùy tiện tìm một chủ đề nói, "Kiếp trước có điều gì khiến ngươi hối hận không?"
"Cô hỏi làm gì?" 
"Chỉ tùy tiện hỏi vậy thôi", Lý Dung cười, "Hai chúng ta cũng xem như là kì ngộ, có thể sống lại một lần nữa. Không lẽ không nên nghĩ lại trong kiếp trước có gì hối hận để kiếp này sửa chữa à?"
 
Bùi Văn Tuyên trầm mặc, Lý Dung thấy hắn không nói gì liền tìm một chủ đề khác, "Nói đi nói lại, ngươi có định đi tìm Tần Chân Chân không?"
 
"Không biết"
  
Bùi Văn Tuyên biết Lý Dung đang tìm chủ đề nói chuyện nhưng không từ chối, chỉ lạnh nhạt đáp, "Đợi sau này hãy bàn"
  
Bởi hiện tại hắn cũng không biết tương lai sẽ thế nào.
 
Vốn nghĩ sẽ như trước đây cưới Lý Dung sau đó sống lại một cuộc đời mới. Song hiện tại Lý Dung cũng trọng sinh, nàng đã phá hết kế hoạch của hắn.
  
Nếu Bùi Văn Tuyên không lấy Lý Dung vậy cuộc đời này chỉ có một cách sống khác, đó là Tần Chân Chân...
 
Nghĩ đến đây, hắn nhất thời không biết phải nghĩ tiếp như thế nào nữa. 
Tần Chân Chân chết quá sớm và chuyện xảy ra quá lâu rồi, thậm chí khi hắn còn chưa kịp xử lý phần tình cảm trong lòng, người đó đã rời bỏ nhân thế. Hắn chưa từng có được nàng nên liền xem nàng như ánh trăng mãi mãi tỏa sáng trên bầu trời cao để người khác phải luôn ngước nhìn.
Nhưng khi ngắm trăng quá lâu sẽ khiến con người ta khó lòng nảy sinh tâm niệm theo đuổi. Nếu có ai đột nhiên nói với hắn cứ thử với tay hái trăng xem thế nào, hắn sẽ cảm thấy điều đó có chút khó tin.
Lý Dung biết tâm trạng Bùi Văn Tuyên không ổn liền thở dài nói, "Ta chỉ khuyên ngươi, nếu muốn quản thì quản cho sớm. Chốn cung cấm vốn không thích hợp với cô ta, đừng để nàng ta nhập cung"
"Ta biết"
Bùi Văn Tuyên biết những lời này của Lý Dung là thật lòng. Hắn khựng lại chốc lát sau đó chầm chậm nói, "Cô rất ít khi nói được mấy lời tốt đẹp"
"Ngươi tức cười nhỉ", Lý Dung dựa vào lưng Bùi Văn Tuyên cười khổ, "Ta nói mấy lời tốt đẹp rồi ngươi lại chẳng thích nghe?"
"Không có", Bùi Văn Tuyên nhàn nhạt nói, "Chỉ là không quen mà thôi"
"Vốn ta không muốn nói mấy lời này", Lý Dung từ tốn lên tiếng, "Nhưng ta là người ân oán phân minh, ngươi đã cứu ta, tuy không giúp được gì nhưng phần tâm ý đó, ta vẫn nhận"
"Bùi Văn Tuyên", Lý Dung chầm chậm tiếp tục, "Bất luận chúng ta sau này có thành thân hay không, ta đều hy vọng, kiếp này chúng ta đừng là kẻ thù của nhau nữa"
  
"Ừ"
Bùi Văn Tuyên thấp giọng nói.
 
Lý Dung cảm nhận được thân thể của hắn đã thả lỏng ít nhiều, biết rằng cuộc nói chuyện này đã giúp hắn bớt khó xử. Sau đó nàng lại đợi một lúc nữa.
Đây là giờ phút mà bọn họ hòa thuận và gần gũi nhất, nàng thầm nghĩ nếu muốn bàn chuyện hôn sự thì không gì bằng chọn lúc này nói.
Tuy thế Bùi Văn Tuyên mãi chẳng hé môi, Lý Dung biết Bùi Văn Tuyên bây giờ đối với chuyện này đang cảm thấy do dự. Nàng cũng không muốn khó dễ hắn mà bắt đầu suy nghĩ ngày mai nên làm những gì.
Trong bóng tối hai người ai cũng có tâm tư riêng, Lý Dung đang nghĩ về tương lai, còn Bùi Văn Tuyên lại đang nhớ về quá khứ.
Lời của Lý Dung vẫn còn văng vẳng bên tai hắn, nàng hỏi hắn có hối hận điều gì không.
  
Đây là vấn đề Bùi Văn Tuyên không dám trả lời... Bởi hơn nửa cuộc đời của hắn đều dùng để hối hận.
Có hai điều khiến hắn hối hận nhất trong đời, một là để Tần Chân Chân nhập cung, hai là vì nàng ấy mà nảy sinh mâu thuẫn với Lý Dung.
Lần đầu tiên Bùi Văn Tuyên nhận thức được điều thứ hai là vào khoảng thời gian sau khi bọn họ cãi nhau chưa lâu. Lúc đó bọn họ chia giường ngủ, ngày ngày buổi tối đều cách nhau một bức bình phong. Mỗi lần nhìn Lý Dung gần trong gang tấc mà xa tựa chân trời hắn đều cảm thấy vô cùng khó chịu.
 
Bùi Văn Tuyên muốn nói vài lời tốt đẹp với nàng nhưng lại không thể xuống nước, cũng chẳng biết nên nói gì. Một mặt Bùi Văn Tuyên cảm thấy thật ra Lý Dung nói chẳng sai, trong lòng hắn đã có Tần Chân Chân thì không nên đụng vào nàng. Mặt khác hắn cũng ngầm cảm thấy có chút khó chịu nhưng lại chẳng biết khó chịu vì chuyện gì.
  
Hôm đó trong cung bỗng truyền tin đến, nói Lý Dung chọc giận thánh thượng, bị phạt quỳ trước cửa cung.
 
Lúc đó Bùi Văn Tuyên đang ở nhà, khi nghe tin báo liền tức tốc chạy vào cung. Hắn nhớ hôm ấy trời mưa rất to, to đến độ nhìn không rõ đường đi. Lúc hắn cầm ô chạy đến nơi thì thấy cảnh Lý Dung đang quỳ trước cửa, còn Tô Dung Khanh thì đứng bên cạnh, cầm ô che gió chắn mưa giúp nàng.
Hai người bọn họ một đứng một quỳ, dưới tán ô đó, dường như là một thế giới hoàn toàn khác.
Vào giờ khắc ấy, Bùi Văn Tuyên bất ngờ hiểu được cảm giác của Lý Dung. Hắn bất ngờ ý thức được, thì ra giữa phu thê, bất kể có yêu nhau không, có tình cảm với nhau không, đều không cho phép bất cứ ai chen vào cuộc sống của họ.
  
Chỉ là cảm giác đó hắn không dám đào sâu quá kĩ mà chỉ đành áp chế, che giấu sự khó chịu trong lòng, vờ như chưa từng xảy ra chuyện gì.
 
Đợi đến khi đã lớn tuổi hồi tưởng lại, Bùi Văn Tuyên mới dần hiểu rõ, thật ra vào lúc đó hắn chắc chắn đã có vài phần quan tâm Lý Dung. Chỉ là Tần Chân Chân đã ở trong lòng hắn quá lâu, hắn khó chấp nhận được việc bản thân biết rõ thích một người, nhưng vì xa mặt cách lòng mà thích một người khác.
 
Quan trọng hơn, trên phương diện tình cảm, Bùi Văn Tuyên lại rất nhát gan. Thứ hắn cần là một tình cảm ổn định, hoặc khiến hắn hoàn toàn chết tâm như Tần Chân Chân, để hắn biết rằng người đó không thích mình và xử lý đống tình cảm đó ổn thỏa; hoặc phải khiến hắn hoàn toàn yên tâm, để hắn biết được, người hắn thích cũng thích hắn.
  
Thứ Bùi Văn Tuyên sợ nhất chính là dạng người như Lý Dung. Nàng khiến hắn thỉnh thoảng cảm thấy có lẽ bản thân cũng được quan tâm, song ngay khắc tiếp theo, hắn lại thấy bản thân chẳng là gì trong mắt nàng.
Chính điều này khiến Bùi Văn Tuyên không dám thích Lý Dung. Còn về Lý Dung, nàng luôn là người quyết đoán. Khi biết hắn thích Tần Chân Chân, nàng liền lập tức thu người lại, chia giường, chia phòng rồi chia phủ.
Nàng không để cho hắn một chút đường lui.
Lý Dung không chỉ ngày càng rời xa hắn, hơn nữa dường như còn rất chán ghét hắn. Dù hắn có làm gì tốt, nàng đều nhìn không thuận mắt và sỉ nhục chà đạp. Thế rồi hắn nổi giận, bọn họ cãi nhau. Một vòng luẩn quẩn cứ thế lặp đi lặp lại.
Chính vì thế Bùi Văn Tuyên chỉ có thể kiên cường bước tiếp con đường mình đã chọn.
  
Hắn không ngừng nói với bản thân, Tần Chân Chân rất quan trọng, nếu đã nói với Lý Dung như vậy thì cứ thế mà tiếp tục.
  
Giống như một con nghiện cờ bạc, ván cược này hắn đã đặt cược quá lớn, chỉ đành cược tiếp vì hắn vốn không còn đường lui.
  
Đến tận khi Tô gia bị diệt, Tô Dung Khanh vào nhà lao. Hắn nghe nói Lý Dung đã cầu xin Lý Xuyên, thậm chí xảy tranh chấp và bị Lý Xuyên phạt đánh.  
Bùi Văn Tuyên tức tốc tiến cung thì thấy cảnh Lý Dung bị đánh bê bết máu nằm dài trên đất. Khi thấy hắn đến, nàng đã dùng bàn tay năm ngón sơn đỏ của mình sống chết níu chặt hắn, khản dục nói, "Bùi Văn Tuyên, ta muốn cứu Tô Dung Khanh"
  
Bùi Văn Tuyên không nói rõ được cảm giác khi ấy là gì, nhưng phút chốc tim hắn như bị ai đó khoét một lỗ to tướng. Sự đau đớn kịch liệt ấy khiến hắn tỉnh táo và nhận thức được rõ ràng một chuyện...
  
Hắn cuối cùng đã hối hận rồi!
♪Góc tám nhảm♪
Không biết các bạn ra sao nhưng khi dịch chương này, Tây đã bị lay động bởi cảm xúc của Bùi Văn Tuyên. Có lẽ anh là một con người cứng nhắc, không quen nói lời đường mật nhưng lại là dạng người thật thà, ngay thẳng. "Tình chỉ đẹp khi còn dang dở", có lẽ do ôm quá nhiều chấp niệm với người cũ nên không thể chấp nhận sự thật mình thích người khác. Với lại anh luôn "giữ mình" nhé, không đụng vào ai ngoài nữ chính, điều này khiến Tây khá thích, thủ thân như ngọc vì chị nhà, haha

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.