Chinh Phục Tổng Tài Kiêu Ngạo

Chương 142:




Giang Thần Hy nhìn Tô Lê không còn sức lực đang dựa vào thành giường, sắc mặt dưới ánh đèn càng hiện rõ vẻ xanh xao, trắng bệch.
Kỳ kinh nguyệt cũng đến, còn thêm việc sốt cao, càng hiện rõ vẻ xanh xao suy nhược.
Giang Thần Hy khẽ xoa đầu cô, hít một hơi sâu, dịu dàng nói: “ Là tôi không đúng, xin lỗi, làm em bị thương.”
Tô Lê nhắm nghiền mắt khẽ quay người, cô trả lời yếu ớt: “ Không sao.” Nói rồi cô co người lại, cuộn mình trong chăn, ôm chặt bụng, từng cơn đau cứ xuyên suốt người, hành hạ cô.
Nhìn dáng vẻ của cô, Giang Thần Hy khẽ chau mày.
Muốn dùng tay xoa đầu cô, nhưng bất giác lại dừng lại.
Anh khẽ thở dài, nhắm nghiền mắt.
Anh giúp cô đắp chăn, động tác rất cẩn thận, sợ là kinh động đến con người nhỏ bé đang cuộn tròn trong chăn.
Anh trầm giong nói: “ Ngủ đi, lát nữa tôi lại qua.”
Nói rồi, Tô Lê cuộn mình trong chăn không hề để tâm.
Giang Thần Hy rời đi, định hâm nóng lại canh gà cho cô, gần đây trong nhà không có người, anh phải tự mình đi mua nguyên liệu.
Vì đang ở phụ khoa, từ phòng bệnh đi ra, đi xuống 2 tầng sẽ đi qua phòng trẻ sơ sinh.
Đến đây có thể nghe thấy tiếng khóc không ngớt của trẻ nhỏ.
Anh bất giác dừng lại, đứng ngoài chiếc tường thủy tinh nhìn những đứa trẻ đang nằm trên những chiếc giường nhỏ nhỏ.
Có những đứa trẻ đã ngủ, có những đứa không biết vì sao khóc gào lên, còn có những em bé đạp tung hai cái chân nhỏ, vẫy vẫy cánh tay, không biết tại sao cười vui vẻ.
Giang Thần Hy nhìn những đứa bé này, khuôn mặt lãm đạm bỗng lộ ra vài phần ấm áp, thậm chí chính anh cũng không nhận ra.
“ Giang thiếu gia?” Lúc này đột nhiên có ai đó gọi anh.
Giang Thần Hy nghe xong bỗng sửng người, hoảng hốt thu lại ánh nhìn nhìn về phía đối phương.
Là một bác sĩ trung niên, mặc bộ đồ phẫu thuật màu xanh, chiếc mũ trong phòng phẩu thuật vẫn chưa tháo xuống.
“ Lão Lâm” Giang Thần Hy đáp.
Lão Lâm là trưởng khoa nhi, ông ấy cười rồi đi đến, nhìn vào phòng trẻ sơ sinh rồi nói: “ Lâu rồi không gặp, cậu vẫn khỏe chứ?”
Giang Thần Hy cười, quả thật, đã 3,4 năm rồi.
“ Vừa làm xong phẩu thuật ư?” Giang Thần Hy hỏi.
Lão Lâm thở ra một hơi rồi nói: “ Đúng vậy, vừa làm phẩu thuật cho một cháu bé 9 tuổi.” dừng lại một lát, ông hiếu kỳ hỏi: “Giang thiếu gia sao lại đến đây, cần tôi giúp đỡ gì sao?”
Giang Thần Hy hít một hơi sâu nói: “ Không cần đâu, là vợ tôi tối qua cấp cứu, bây giờ thì không sao rồi.”
Lão Lâm nghe xong cười rồi nói: “ Nghe nói cậu đã kết hôn rồi, sao thế, bên này là khoa sản, trừ phi vợ cậu mang thai?”
Giang Thần Hy nghe xong khẽ thở dài, lắc đầu nói: “ Cô ấy….. cách đây không lâu sảy thai.”
Lão Lâm nghe xong sắc mặt thay đổi: “ việc này….. sao bất cẩn như vậy chứ.”
Giang Thần Hy chỉ khẽ chau mày, không nói gì cả.
Lão Lâm khẽ thở dài, vỗ vai Giang Thần Hy: “ Việc con cái, đều là duyên số, chăm sóc tốt cho vợ cậu, chỉ cần người không sao, tất cả đều có thể bắt đầu lại từ đầu, lúc đó rất khó khăn đấy.” lúc này, một vị y tá đến tìm Lão Lâm, sau đó ông vội vã rời đi.
Giang Thần Hy khẽ nghiêng đầu nhìn những đứa trẻ phía sau, ánh mắt lộ rõ vài phần đau thương, khẽ cười một tiếng, sau đó rời đi.
Bởi vì ra ngoài gấp rút, anh trở về nhà thay quần áo, mua một con gà ác hầm canh cho Tô Lê.
Sáng sớm, A Hào đã đến, Giang Thần Hy bảo cậu ta sắp xếp lại toàn bộ lịch trình, anh phải đến bệnh viện chăm sóc Tô Lê.
A Hào đáp lại một tiếng, sau đó tiếp tục nói: “ Chủ tịch, Lưu Thế Kiệt của tập đoàn Trân Vạn lại đến hẹn anh dùng cơm, còn sắp xếp cả tiệc…”
Giang Thần Hy uống một ngụm nước điềm đạm nói: “ Cứ nói là tôi không có thời gian, hủy đi.”
A Hào suy nghĩ rồi nói: “ Chủ tịch, Em nghĩ người này không dễ đối phó như vậy đâu ạ.”
Giang Thần Hy chau mày nói: “ Lưu Thế Kiệt chỉ là một tên nhiều chuyện, kẻ đứng đằng sau Trân Vạn là một tên xã hội đen tên Vạn Hoằng, gã tên Vạn Hoằng này thế lực quá lớn, làm ăn không từ thủ đoạn, ông ta đang lăm le dự án trong tay tôi, luôn có ý định khiến tôi phải chia chát cho ông ta, có điều con người này dã tâm quá lớn, thủ đoạn bỉ ổi, ông ta nhất định không được nhúng tay vào.
A Hào gật đầu nói: “ Cách đây không lâu một công ty dưới quyền Trân Vạn bị nghi ngờ là có hành vi rửa tiền, kế toán công ty họ nhảy lầu, bây giờ chết không đối chứng, Lục thiếu gia cách đây không lâu cũng giúp người tên Vạn Hoằng này trong vụ kiện, nghe nói không đủ chứng cứ, chỉ có thể lấy hành vi của người kế toán đó xử lý.
Giang Thần Hy châm một điếu thuốc, rít một hơi rồi nói: “ Nhưng cái tên Vạn Hoằng này tuyệt đối không nên đắc tội, thế lực của ông ta quá lớn, đắc tội với ông ta chỉ rước lấy phiền phức, làm ăn, rắc rối quá nhiều không có lợi cho chúng ta.”
Giang Thần Hy cũng là một người có máu mặt, địa vị của anh trên thương trường cũng được xếp vào hàng bậc cao, nhưng cho dù là thế, những người làm ăn như anh cũng có những điều kiêng kỵ.
Có những người không phải là sợ đắc tội với họ, mà là không thể đắc tội.
Nghĩ cho đại cục,thương nhân chẳng qua là lấy lợi ích làm trọng, nhiều lúc, những người này lại là chướng ngại, nhưng lại không thể tránh được.
A Hào gật đầu nói: “ Vâng, việc này em sẽ giải quyết ổn thỏa.”
Giang Thần Hy “ Ừ” một tiếng, anh suy nghĩ rồi nói với A Hào: “ Giúp tôi tìm một thầy lang giỏi.”
A Hào gật đầu: “ Dạ vâng.”
Anh đem canh hầm đến bệnh viện, có điều đẩy cửa bước vào không hề nhìn thấy Tô Lê.
Tìm hỏi y tá thì mới biết, Tô Lê ra ngoài đi dạo.
Anh đứng trên lầu nhìn thấy cô, cô treo bình truyền dịch, người cuộn tròn ở đó.
Giang Thần Hy lập tức đi xuống, xoa nhẹ đầu cô.
Tô Lê ôm đầu gối, dáng vẻ uể oải đang ngồi phơi nắng.
Cô ngẩn đầu lên, Giang Thần Hy cúi người hôn lên trán cô, rồi lại xoa trán cô dịu dàng nói: “ Hạ sốt rồi.”
Tô Lê “ Ừ” một tiếng.
Giang Thần Hy cởi chiếc áo khoác khoác lên người cô, nhẹ giọng nói: “ Hầm ít canh gà, em uống một chút đi.”
Tô Lê nhìn anh cười rồi nói: “ Giang thiếu gia tự tay hầm cho em sao?”
Giang Thần Hy ôm cô vào lòng, rót ra một ít canh, điềm đạm nói: “ Sao nào? Chẳng lẽ em hy vọng tôi lại hầm cho ai nữa ư?”
Tô Lê khẽ cười, cô không nói gì, ngoan ngoãn húp từng ngụm canh mà Giang Thần Hy bón cho cô.
Chuyện tối qua, Tô Lê cũng không nói tới nữa, cũng không cần thiết, chẳng lẽ phải cần mỗi ngày đều thút thít nói ra ấm ức ư?
Tô Lê đương nhiên cũng không phải người như vậy.
Giang Thần Hy cũng không phải cầm thú, chuyện tối qua, anh cũng biết là rất quá đáng, thậm chí là vô liêm sĩ, anh cũng muốn vì cô mà làm gì đó.
Tô Lê là người phụ nữ khéo léo, ngoài việc tối qua cô không muốn nói chuyện với anh ra thì cô cũng không làm ầm ĩ gì cả.
“ Bụng còn đau hay không?” Giang Thần Hy ôm cô từ phía sau.
Tô Lê nghiêng người dựa vào anh, cô khẽ cười rồi nói: “ Vẫn ổn.”
Giang Thần Hy khẽ thở dài rồi nói: “ Tôi đã tìm cho em một thầy lang, giúp em xem bệnh, em từng sảy thay, trước nay vẫn chưa nghỉ ngơi, điều dưỡng.
Tô Lê nhắm nghiền mắt “ Ừ” một tiếng nói: “ Đều nghe Giang thiếu gia cả.”
Giang Thần Hy ôm chặt hai tay cô, chạm nhẹ cổ cô, dịu dàng nói: “ Tô Lê, chúng ta sau này sẽ sống thật tốt, hửm?”
Chỉ là Tô Lê không trả lời anh, anh cúi nhìn cô, cô đã ngủ thiếp đi.
Giang Thần Hy nhìn cô, cô ngủ thận bình yên, thật ngoan ngoãn.
Sau khi Tô Lê ra viện, cô không hề trở về sống cùng với Giang thần hy, mà cô về nhà của cô.
Giang Thần Hy cũng không ép, chỉ dặn dò trợ lý chăm sóc cho cô.
Đúng lúc Tô Lê cũng không có cảnh phim nào thông báo quay gấp, cô dắt theo con chó cô nuôi đi làm đẹp. Truyện Huyền Huyễn
Hoa Hoa đi theo cô, nhắc nhở cô uống thuốc đúng giờ.
Hoa Hoa đưa cái bát qua cho Tô Lê nói: “ Chủ tịch mỗi ngày đều gọi điện cho em hỏi thăm tình hình chị, anh ấy rất lo cho chị đấy.”
Tuy Tô Lê không khóc ầm lên, nhưng tối hôm đó, anh cưỡng ép cô khiến cô rất không vui, cũng mấy ngày rồi cô không muốn nói chuyện với Giang Thần Hy.
Hoa Hoa nói: “ Chị Tô Lê, chủ tịch thật sự quan tâm chị, bất luận chuyện gì đi nữa, giận mấy hôm nay là được rồi đấy.”
Tô Lê vừa uống canh vừa nói: “ Hoa Hoa, Giang thiếu gia cho em bao nhiêu mà ngày nào em cũng nói tốt cho anh ấy thế hả?”
Hoa Hoa đáp: “ Không có, em chỉ cảm thấy vậy thôi, cho dù là giả vờ quan tâm thì cũng không thể làm thật được như vậy đâu, việc này, những người đứng ngoài sẽ nhìn thấy rõ ràng nhất nhé.”
Tô Lê cười rồi điềm đạm nói: “ Lúc nhỏ, chị được người ta nhận nuôi, ba mẹ mới cũng rất yêu thương chị, chị bệnh rồi ba mẹ cũng túc trực bên cạnh chăm sóc chị, nhưng sau đó, nói không cần liền không cần nữa, thậm chí một câu giải thích cũng không có, vì vậy, chị không hề tin vào những lời hứa, những sự quan tâm hảo huyền đó nữa.”
Đây có lẽ là phản xạ điều kiện của chính bản thân, cảm giác lạnh lẽo này khiến Hoa Hoa cảm thấy rất đau lòng.
Hoa Hoa bĩu môi nói: “ chị Tô Lê, vậy chị cũng không tin em sao?”
Tô Lê nghe xong, khẽ ngẩn đầu nhìn cô, bỗng sửng người.
Thật ra cô cũng không biết tại sao lại nói những điều này với Hoa Hoa.
Tô Lê cười đáp: “ Không phải đâu, em đừng nghĩ lung tung, chị không nói em.”
Vẫn may Hoa Hoa dễ dỗ dành, vừa nghe câu này đã vui mừng gật đầu nói: “Chị Tô Lê, chị yên tâm, em sẽ ở bên cạnh chăm sóc chị, bởi vì chị đối với em quá tốt.”
Tô Lê bật cười, cô đối với Hoa Hoa tốt được từng nào? Đáng để cô ấy cảm kích như vậy ư?
Vào đúng lúc này, có người gấp gáp vừa gõ cửa, vừa bấm chuông.
Hoa Hoa nhanh chóng đi mở cửa: “ chị Thiệu Phương, sao chị lại đến đây?”
Thiệu Phương bước vào với gương mặt u ám, bước đến ngồi xuống trước mặt Tô Lê.
Tô Lê thấy sắc mặt Thiệu Phương rất khó coi liền hỏi: “ sao thế, chị Thiệu Phương?”
Thiệu Phương nói: “ Cái gã họ Vạn, lại dám chỉ tên chỉ họ tìm em dùng cơm.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.