Editor: Linh
Cận Ninh năm đầu, nông lịch ngày hai mươi tháng ba, lục thần đang trực, mọi việc đại cát.
Giang Tam tiểu thư vào ngày này cuối cùng được như ước nguyện gả vào trong cung, phong làm Tiệp dư. Ngày đại hôn, Thái hậu đặc biệt gọi Hoàng đế đến cung mình, thấm thía nói chuyện một hồi.
Trọng tâm câu chuyện chính là cảnh cáo Hoàng đế vào ngày đại hôn nhất định phải sủng hạnh cung Dục Tú, không thể để Giang Tiệp dư một mình trông phòng.
Sau khi màn đêm buông xuống, trong cung nổi đèn.
Vệ Anh đuổi giờ lành đến cung Dục Tú một chuyến, thấy tất cả thị vệ trong ngoài cung Dục Tú đều là thân tín của Thái hậu, Vệ Anh nhịn không được trong lòng cười lạnh một tiếng.
Vệ Anh chân trước vừa tiến vào cung Dục Tú, chân sau thị vệ ngoài cung đã bao vây cung, canh giữ một giọt nước không rỉ. Vệ Anh lạnh lùng nhìn thị vệ ngoài cửa một mắt, nhấc chân bước vào tẩm điện của Giang Tiệp dư.
“Hoàng thượng giá lâm –”
Một công công trong cung Dục Tú cao hứng phấn chấn giương cổ hét to, Giang Tiệp dư nghe được, hai tay đặt trên đùi không tự giác nắm chặt lại.
Vệ Anh cho người bên trong lui ra hết, mắt lạnh nhìn Giang Tiệp dư mặc hỉ bào ngồi ngay ngắn trên giường. Không biết tại sao, hắn đột nhiên nghĩ đến ngày cưới Ôn Ly, hình như cũng là cảnh tượng như vậy.
Nghĩ đến đây, trong lòng Vệ Anh hơi hơi đau xót, theo đó không muốn nán lại cung Dục Tú này thêm một khắc nào nữa.
Khóe miệng giật giật, mở miệng nói: “Biểu muội, ngươi là người thông minh, hôm nay Trẫm qua đây chính là muốn nói cho ngươi, sau này trong hậu cung tốt nhất là nên an phận thủ thường.”
Vệ Anh thanh âm lạnh lẽo, Giang Tiệp dư nghe được trái tim cũng lạnh xuống theo.
Giang Tiệp dư tay đặt trên đùi gắt gao nắm chặt lấy vải lụa, phát hiện Vệ Anh xoay người muốn đi, một tay bỏ khăn cưới trên đầu ra, từ trên giường đứng dậy, “Hoàng thượng, hôm nay là ngày đại hôn của chúng ta, ngài chuẩn bị đi đâu?”
Vệ Anh bước chân hơi dừng, ghé mắt nhìn Giang Tiệp dư, “Trẫm hành tung chẳng lẽ còn phải xin phép ngươi?”
“Nô tì không dám.” Giày thêu màu đỏ dưới làn váy lộ ra mũi giày, từng bước một đi đến chỗ Vệ Anh: “Chỉ sợ là đêm nay Hoàng thượng đi không ra khỏi cung Dục Tú này được.”
Cơn tức trong lòng Vệ Anh vụt cái vọt lên, sắc mặt đen kịt: “Giang Tâm Duyệt, ngươi đừng tưởng rằng ngươi và Thái hậu thật sự có thể ở trong cung này muốn làm gì thì làm!”
Thánh nhan tức giận, sắc mặt Giang Tâm Duyệt cũng trắng bệch theo. Cưỡng chế lại bất an trong lòng, Giang Tâm Duyệt vẫn bám riết không tha nhìn Vệ Anh, “Hoàng thượng, tin rằng ngài cũng biết thị vệ bên ngoài chưa đến sáng ngày mai là sẽ không rời khỏi cung Dục Tú.”
Vệ Anh giận quá hóa cười nói: “Trẫm nếu muốn đi, ngươi cho là bọn họ ngăn được Trẫm?”
Sắc mặt Giang Tâm Duyệt lại trắng thêm mấy phần. Nàng ta đương nhiên biết Vệ Anh võ công cao cường, thị vệ bên ngoài nhất định không phải đối thủ của hắn. Thái hậu cũng đã sớm giao đãi qua, cho dù thị vệ cung Dục Tú thật sự có thể giữ Hoàng đế lại, Hoàng đế cũng không nhất định sẽ chạm vào nàng ta. Muốn giữ Hoàng đế lại, mấu chốt còn phải xem chính nàng ta.
Nghĩ đến đây, Giang Tâm Duyệt mím môi, một phen tụt áo thẳng xuống cổ tay. Da thịt trắng nõn bỗng chốc lộ ra ngoài không khí, dưới ánh nến làm nổi bật nhiễm lên một tầng màu vàng ấm ái muội, ngọt ngào mê người tựa như mứt hoa quả. Hai đoàn no đủ trước ngực dưới quần áo che đậy như dục cự còn nghênh, không tiếng động gửi ra lời mời.
“Hoàng thượng…” Giang Tâm Duyệt thiên kiều bá mị gọi tiếng Hoàng thượng, tiến lên bám lấy cánh tay Vệ Anh, một đôi mị nhãn chớp cũng không chớp nhìn hắn.
Vệ Anh cúi đầu nhìn nàng ta một cái, sau đó rút cánh tay mình ra khỏi lòng nàng ta, lui ra phía sau một bước lãnh đạm nói: “Trẫm đối ngươi cứng lên không nổi.”
Giang Tâm Duyệt: “…”
Mà lúc này ngoài cung Dục Tú đã sớm rối thành một nùi.
Hồng Nhị liên tục muốn xông vào bên trong, bất đắc dĩ cung Dục Tú người đông thế mạnh, mấy tên thị vệ lại ngưu cao mã đại, nàng thế nào cũng vào không được.
Có điều Hồng Nhị thắng ở to giọng.
Gặp bản thân đột phá vô vọng, Hồng Nhị quyết định thật nhanh, hít sâu một hơi, dồn khí đan điền, lấy khí bạt sơn hà hướng ề phía tẩm cung của Giang Tâm Duyệt hô to: “Hoàng thượng –!! Hoàng hậu nương nương đã xảy ra chuyện –!!”
Tiếng rống này của Hồng Nhị tựa như một tiếng sấm, cung đánh Dục Tú nở hoa.
Vệ Anh sắc mặt lập tức thay đổi, nhấc chân liền đi ra ngoài điện. Thị vệ canh giữ bên ngoài thấy Vệ Anh đi ra còn muốn ngăn đón hắn, lại bị Vệ Anh một đá đá bay ra ngoài.
Thấy Hồng Nhị đang giãy dụa giữa một đám thị vệ, Vệ Anh điểm nhẹ mũi chân bay đến trước mặt nàng, “Hoàng hậu sao rồi?”
Hồng Nhị vừa thở gấp vừa nói: “Hoàng hậu nương nương đột nhiên té xỉu, còn…”
Vệ Anh không đợi nàng nói xong đã phi thân rời khỏi cung Dục Tú. Hồng Nhị đứng tại chỗ, nhìn Hoàng đế như một đám mây trắng lướt đi, chớp chớp mắt.
Trong cung Trường Nhạc, bọn cung nữ thái giám câm như hến, sắc mặt trắng phờ phạc đứng ở một bên.
Vệ Anh như gió tiến vào, Phương Tiêu sững sờ một chút sau đó nhanh chóng nghênh đón, “Hoàng thượng ngài cuối cùng đã đến, Hoàng hậu…”
“Hoàng hậu ở đâu?” Vệ Anh không kiên nhẫn ngắt lời Phương Tiêu, Phương Tiêu nhanh chóng đáp: “Nương nương ở trong tẩm điện.”
Vệ Anh lại như gió tiến vào trong tẩm điện.
Vừa vào tẩm điện của Hoàng hậu, Vệ Anh liền thấy Ôn Ly đang nhắm mắt nằm trên giường. Trong lòng đau xót, Vệ Anh bước đi như bay tiến lên, nhẹ giọng kêu: “Ly Nhi?”
Tiếng của Vệ Anh tựa như một hòn đá nhỏ làm mặt hồ bình tĩnh gợi lên những vòng gợn sóng. Ôn Ly vừa rồi còn nằm trên giường đột nhiên mạnh nghiêng người, một tay kéo Vệ Anh qua ấn xuống giường.
Ôn Ly chỉ mặc một chiếc áo lụa mỏng dạng chân trên người Vệ Anh, một đầu tóc dài từ trên vai trút xuống, che khuất nửa bên mặt nàng. Áo lụa mỏng rộng rãi bởi vì động tác kịch liệt vừa rồi, hiện tại nửa khoát lên người, lộ ra đường cong duyên dáng của cổ và bờ vai như tạc. Cảnh đẹp dưới áo lụa mỏng che lấp như ẩn như hiện.
Vệ Anh nhìn người trên thân, bụng dưới đột nhiên căng cứng, bàn tay to vén làn váy mỏng trên người nàng ra, dọc theo chân dài của nàng vuốt lên, “Hoàng hậu, các nàng nói nàng bị bệnh.”
Trong giọng nói của Vệ Anh lộ ra tình dục bị đè nén, khi phát hiện dưới áo lụa mỏng không có bất cứ vật gì, hô hấp lại ồ ồ thêm mấy phần.
“Ừ…” Ôn Ly cúi xuống, tóc dài đen nhánh tựa lông chim lướt qua gò má Vệ Anh, “Có điều nhìn thấy Hoàng thượng liền khỏi rồi.”
Vệ Anh cười nhẹ một tiếng, khóe miệng liền bị Ôn Ly ngậm chặt, đầu lưỡi trơn ẩm tinh tế liếm môi hắn. Con ngươi Vệ Anh trầm xuống, hai tay một đường thông thuận nhẹ nhàng vuốt ve Ôn Ly.
Ôn Ly bị Vệ Anh làm hai cánh tay không còn lực, nàng dùng thân thể cọ xát vật cứng để ở giữa đùi mình, miệng Vệ Anh nhịn không được bật ra một tiếng than nhẹ, Ôn Ly nhân cơ hội ra tay cởi quần áo trên người Vệ Anh ra.
Vệ Anh cố nén xúc động muốn áp người phía trên xuống yêu thương một hồi, tùy ý cho Ôn Ly cởi hết quần áo trên người mình ra. Tuy rằng thân thể Vệ Anh Ôn Ly nhìn qua không chỉ một lần, nhưng đây là lần đầu tiên nàng chủ động, vẫn vô cùng thẹn thùng.
Nàng cúi người dán đôi môi anh đào của mình lên môi Vệ Anh, Vệ Anh nắm thắt lưng Ôn Ly, kéo nàng xuống dưới, hai đoàn mềm mại trước ngực Ôn Ly liền dán sát lên ngực Vệ Anh. Vệ Anh hiển nhiên được Ôn Ly hầu hạ rất là vừa lòng, thoải mái hừ hừ hai tiếng.
Ôn Ly hôn môi Vệ Anh một hồi sau đó chuyển qua hôn lên cằm Vệ Anh, tiếp theo là yết hầu, xương quai xanh tinh xảo, cuối cùng Ôn Ly là bị hai hạt nổi lên trước ngực Vệ Anh hấp dẫn.
Nàng tròn mắt nhìn, học dáng vẻ bình thường của Vệ Anh, cúi đầu ngậm chặt hạt đậu đỏ bên trái, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm qua, cuối cùng há miệng cắn nhẹ một cái.
Vệ Anh thét to một tiếng, theo bản năng ngửa đầu. Ôn Ly ngước mắt nhìn Vệ Anh, trong đôi mắt to long lanh tràn đầy ý cười. Vệ Anh nhẹ véo lên đùi nàng một cái xem như trừng phạt, “Tiểu bại hoại.”
Ôn Ly cười khanh khách, cúi đầu tiếp tục nghiệp lớn của bản thân. Lưu luyến hôn tạm biệt đậu đỏ trên ngực Vệ Anh, Ôn Ly hôn xuống dưới bụng Vệ Anh, đầu lưỡi nhẹ liếm lên rốn hắn. Vệ Anh theo bản năng rên ra tiếng, Ôn Ly nghe được thanh âm của Vệ Anh, không kiên nhẫn vặn vẹo thắt lưng hai cái, lại hôn lên cơ bụng xinh đẹp.
Một khối cũng không bỏ qua hôn hết một lượt, Ôn Ly một đường hôn xuống. Nhìn vật cứng kia, Ôn Ly nuốt nuốt nước miếng, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch chuẩn bị ngậm nó vào trong miệng.
“Ly Nhi không cần!” Vệ Anh nhanh chóng chặn lại hành động tiếp theo của Ôn Ly, kéo nàng lên. Ôn Ly ánh mắt sương mù mênh mông lom lom nhìn Vệ Anh, “Vì sao không cần?” Vì hôn nay, nàng đặc biệt cẩn thận nghiên cứu hoàng văn hệ thống đưa mấy lần, trong đó đều nói làm như vậy nam nhân sẽ rất thoải mái mà.
Thấy nữ nhân mình thích vì bản thân làm vậy quả thật cực có thể thỏa mãn dục vọng chinh phục của nam nhân, chỉ là Vệ Anh luyến tiếc Ôn Ly làm như vậy.
“Nó càng muốn đi vào nơi này.” Ngón tay Vệ Anh ái muội sờ sờ nơi nào đó đã sớm ẩm ướt của Ôn Ly, đầu ngón tay linh hoạt đẩy cánh hoa ra, nhẹ nhàng nhấn một cái lên tiểu trân châu.
Ôn Ly a một tiếng xụi lơ trên người Vệ Anh, ghé vào trên ngực hắn thở phì phò.
Vệ Anh ôm lấy người trên thân, cực lực nhịn xuống xúc động muốn hung hăng tiến vào trong nàng, ra lệnh nói: “Ly Nhi, tự mình ngồi lên.”
Ôn Ly thuận theo Vệ Anh ngồi dậy, nhìn vật cứng đỉnh đầu đã chảy ra chất lỏng trong suốt, hít vào một hơi rồi ngồi xuống.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
2. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời
3. Kẹo Sữa Bò
4. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
=====================================
Đau đớn bén nhọn kèm với khoái cảm lan tràn đến đỉnh đầu, Ôn Ly nhịn không được kêu to ra tiếng. Vệ Anh phát hoảng, nhìn Ôn Ly sắc mặt tái nhợt đau lòng nói: “Ly Nhi ngốc, bị thương thì sao bây giờ.”
“Ừm…” Ôn Ly khóe mắt phiếm ánh nước, một chữ cũng không nói nên lời. Vệ Anh hôn lên nước mắt trên khóe mắt Ôn Ly, ôn nhu hỏi: “Còn đau không?”
Ôn Ly lắc lắc đầu, tóc đen hơi lay động trên da thịt tuyết trắng. Vệ Anh giống như bị cái gì đó mê hoặc, bàn tay to cách áo lụa trực tiếp đặt lên đôi thỏ nhỏ của Ôn Ly bắt đầu vuốt ve, “Ly Nhi, động một chút.”
Ôn Ly nghe lời bắt đầu chuyển động, theo động tác của nàng, hai người đều thoải mái than nhẹ một tiếng. Ôn Ly động thật sự chậm, Vệ Anh chỉ cảm thấy tâm ngứa ngáy khó chịu, hai tay nắm hai đoàn mềm mại bóp mạnh một cái, “Ly Nhi, nhanh chút.”
Ôn Ly ăn đau ưm một tiếng, tăng tốc độ. Nhưng tư thế này đối Ôn Ly mà nói là quá cố sức, nàng động thêm mấy cái liền không còn sức lực. Vệ Anh hai mắt đỏ lên, hai tay vịn chặt eo nàng, mạnh mẽ đâm lên.
Tiếng thở dốc và tiếng rên ái muội của hai người tràn đầy tẩm điện, ngay cả đế nến lặng lẽ cháy cũng phải xấu hổ chảy nước mắt.
Ôn Ly chủ động lấy lòng làm Vệ Anh rất hưng phấn, chờ thỏa mãn Vệ Anh rốt cục phóng thích trong cơ thể Ôn Ly, Ôn Ly đã ở trên người Vệ Anh mềm nhũn thành một bãi bùn nhão.
Vệ Anh một tay kéo áo lụa đã ướt đẫm trên người Ôn Ly xuống, nhẹ nhàng vuốt ve phần lưng trắng mướt, “Hoàng hậu có biết hôm nay nàng phạm vào tội khi quân không?”
Vệ Anh hơi thở vẫn còn chút bất ổn, trong giọng nói thậm chí còn mang theo nồng đậm tình dục.
Ôn Ly miễn cưỡng ngước mắt lên, nhìn Vệ Anh suy yếu nói: “Hoàng thượng muốn xử trảm nô tì sao?”
Khóe miệng Vệ Anh gợi lên một nụ cười nhạt, “Còn tệ hơn cái đó nữa.”
Ôn Ly cũng cười, khẽ hôn lên cằm hắn, “Vậy là cái gì?”
“Trẫm muốn làm nàng suốt đời không xuống được giường.” Vệ Anh nói xong liền nghiêng người áp Ôn Ly xuống dưới lại, lại bắt đầu tiến lên trong cơ thể nàng. Thân thể mềm mại của người dưới thân làm Vệ Anh mất hồn, gần như điên cuồng mà gặm khắp người nàng.
Ôn Ly không ngừng ưm ra tiếng, Vệ Anh một bên vận động, một bên vẫn còn không quên trêu ghẹo người dưới thân, “Ly Nhi, nàng cắn ta thật chặt…” Ôn Ly lúc này chỉ có thể thừa nhận thế công mãnh liệt của người phía trên, căn bản không có tinh lực đi đấu võ mồm với Vệ Anh.
Hai người trên giường kịch chiến một đêm, thẳng đến khi Ôn Ly ngất đi Vệ Anh mới buông tha nàng. Sau khi tắm rửa xong, Vệ Anh nhìn thân thể vô cùng thê thảm của Ôn Ly, trong lòng lại nhịn không được nổi lên áy náy, “Ly Nhi, thật xin lỗi.” Mỗi lần đều bảo phải khống chế bản thân, nhưng thân thể Ôn Ly tựa như có ma lực gì đó, làm hắn vừa chạm vào liền không thể đúng mực.
Ôn Ly nhắm mắt tựa vào trong lòng Vệ Anh, ngay cả hừ cũng không hừ một tiếng.
Vệ Anh nhẹ tay nhẹ chân ôm nàng lên giường, hôn hôn lên mặt nàng mấy cái mới nằm xuống bên cạnh nàng ngủ.
Vệ Anh vừa mới nằm xuống, Lý công công liền nơm nớp lo sợ đi tới, đứng bên ngoài mành nhẹ giọng nói: “Hoàng thượng, nên vào triều rồi.”
Vệ Anh: “…”
Lúc này trong lòng ứ đọng nhất đương nhiên không phải Vệ Anh, mà phải là Lý công công phụ trách Hoàng thượng.
Ngày ngày làm loại công tác này Hoàng thượng sớm hay muộn cũng sẽ nhịn không được chém hắn một đao. Lý công công trong lòng nước mắt rơi thành sông.
Thấy trong mành nửa ngày cũng không có động tĩnh gì, Lý công công thức thời nói: “Hoàng thượng nếu thân thể không khỏe, lão nô liền đi thông báo hôm nay không vào triều.”
Lần này Vệ Anh lại từ trong mành bước ra, “Không cần.”
Lý công công hai mắt không chuyển nhìn chằm chằm mũi chân mình, ngay cả dư quang cũng không dám liếc vào bên trong mành một cái. Cúi đầu ứng một tiếng Lý công công liền lui ra ngoài, tiếp theo liền có cung nữ vào hầu hạ Vệ Anh thay quần áo.
Vệ Anh một bên thay quần áo, một bên hướng Phương Tiêu Phương Lăng nói: “Không cần đánh thức Hoàng hậu, nếu Hoàng hậu tỉnh, phái người đến thông tri Trẫm.”
“Nô tì tuân mệnh.” Phương Lăng và Phương Tiêu đồng loạt lên tiếng, Vệ Anh lại nhìn thoáng qua Ôn Ly trong mành mới nhấc chân đi ra cung Trường Nhạc.