Tử Đằng Tôi Tặng Riêng Em - Tình Yêu Bất Tử

Chương 7:




"Thiệt không sợ? Khu trùm bao này ngày xưa cướp giựt người bị chết ở đây nhiều lắm!" Tử Đằng pha đèn sáng trưng phía trước, lại vẫn quay đầu về phía y mà nói, trong ánh đèn phản xạ vào ô cửa kiếng, gương mặt hắn lúc này có chút nhuốm sắc xanh, lởn vởn chập chờn như ánh lửa ma chơi xanh lè xanh lét khiến y nhìn mà ớn lạnh.
"Hơ...đừng hù tôi, tối về sẽ không ngủ được." Y áp lòng bàn tay bịt mang tai, hai mắt nhắm nghiền toàn thân run lên bần bật.Thấy y sợ, Tử Đằng không dọa nữa, lấy trong túi quần ra cái thỏi sô cô la y tặng cho hắn ngày hôm qua, chỉ còn có nửa thỏi.Ngón tay hắn bóc vỏ,trong lòng hắn không khỏi cười thầm,hắn quả thật không ưa đồ ngọt,nhưng chẳng hiểu cớ làm sao,đứng trước mặt y,hắn không nỡ từ chối.Dù là một món quà đơn giản nhất,miễn là của y tặng,hắn căn bản đều muốn nhận.
Loạt soạt...hắn mở vỏ kính, kề đến bên miệng của y,nhìn y bằng đáy mắt ôn nhu "cắn thử một miếng, xem có phải thật đắng không?"
Chả hiểu ma xui quỷ khiến thế nào mà y ngoan ngoãn há miệng cắn một miếng "ưm!" Y nhăn mặt lại "quả thật rất đắng a Tử Đằng!"
Tử Đằng cười cười, tại chỗ y vừa cắn qua.Hắn kề lên miệng mình ăn ngon lành.Nhìn hắn ăn mà yết hầu y dịch động, dường như có chút gì đó mắc nghẹn ở cuống họng không thông.
Đến ngỏ nhà bà cô, xe dừng bên mép đường, y tính bước xuống xe, Tử Đằng đã nắm tay y kéo lại "Nhiên Nhiên, mai tan học đừng về nhà vội."
"Ơ...tại sao a?" y trưng ra vẻ mặt kinh hỉ nhìn hắn.
"Nhiên Nhiên, sinh nhật của tôi."
"..."
An Nhiên chùng mặt xuống rất lâu mới ngước nhìn hắn, bờ môi cong cong mỉm cười "ưm, tôi biết rồi, tôi sẽ đến dự."
Tối hôm đó.Y sau khi làm xong bài tập về nhà, bắt tay vào xếp ngôi sao năm cánh, nghe người ta nói ai có được một ngàn ngôi sao bằng giấy sẽ có được một điều ước, y không có tiền mua quà sinh nhật cho hắn. Chỉ có thể tự tay xếp cánh sao này tặng riêng hắn, hy vọng hắn sẽ thích.
***
Chiều hôm sau tan học
Y qua bên lớp của Tử Đằng, khắp gian phòng đã đông nghịt người, toàn là học sinh cùng khối đang chen chút tặng quà cho hắn, bông hồng thiệp mừng, quà đóng gói thắt nơ đỏ chất cao cả một góc lớp.Y nhìn qua có chút quẫn bách, không mợ thì chợ cũng đông, bạn bè hắn nhiều đến thế còn mắt nào để ý đến một nhân vật bé nhỏ thấp kém như y.
Ấy vậy mà Tử Đằng vẫn nhìn thấy y len lỏi trong dòng người, hắn ngoắc ngoắc ngón tay trỏ có chút mệnh lệnh, y không trốn được nữa chen chân đi về phía hắn, đến trước cái bàn hắn đang ngồi, im lặng mà nhìn hắn.
"Quà đâu?" Tử Đằng mười ngón tay đan vào nhau, khủyu tay chống mặt bàn, chớp mắt nhìn y.Nhìn cái bộ dạng đòi quà của hắn, có chút láo láo xấc xược, lại có chút ngạo kiều băng lãnh, y khắc này thật muốn cắn người.
Y chậm mở ngăn cặp, lấy ra một cái lọ thủy tinh trong suốt, bên trong chứa đầy ngôi sao lấp lánh đủ màu, vẫn cái dáng vẻ ân cần rụt rè đó,y cúi mặt nhìn đất, hai tay dâng lọ thủy tinh đến trước tầm mắt hắn, ấp a ấp úng "Tử Đằng, chỉ có cái này tặng cậu...sinh nhật vui vẻ!"
Tử Đằng không cầm quà mà nắm lấy cổ tay đang run rẩy của y.Toàn thân y run lên, chiếc lọ cơ hồ chực rớt.Bàn tay kia của hắn đã vươn ra vừa vặn chụp lại chiếc lọ thủy tinh một cách ngoạn mục, đám học sinh hút cả hồn, súyt nữa bể mất tiêu rồi, ta nói Tử Đằng ngươi cầm quà thì cũng thôi đi còn nắm tay của người ta làm cái gì chớ?
Giữa chốn đông người, ngươi đây là muốn công khai quan hệ, ngươi đây là muốn bật đèn đỏ, ngươi đây là không ngại nói cho mọi người biết ngươi thích y, ngươi không thấy mọi người đang nhìn ngươi bằng ánh mắt hình lưỡi đao, ngươi lại càng không thấy gương mặt của y đã thẹn đến đỏ bừng.
Giữa cái thời đại thuần phong mĩ tục, cổ hữu lạc hậu này ngươi làm vậy rốt cục là có mấy ý, nếu thật có lòng chi bằng ngươi chốn này mở miệng tỏ tình luôn đi, đỡ mất công người ta nằm đêm suy tính, suy xem có bao nhiêu phần trăm chiếm được trái tim ngươi, Tử Đằng, ngươi thật biết cách dày vò.
An Nhiên ngây ngốc chôn chân tại chỗ nhìn vào mắt hắn, người ngoài nhìn vào còn tưởng y đang diễn sâu, sâu đến mức không thấy đáy, càng không thấy ánh thái dương.
"Nhiên Nhiên, ngồi xuống đây với tôi." Tử Đằng rốt cuộc cũng mở miệng cười cười, kéo y ngồi vào bên cạnh hắn.
Luân từ ngoài cửa bước vào, trên tay là chiếc bánh kem trắng với những ngọn nến lung linh "Happy birthday to you...Happy birthday to you!" Nó vừa đi vừa hát, nhẹ nhàng bước đến trước mặt Tử Đằng, nam sinh nữ sinh cùng hòa âm theo nó, vỗ tay lộp bộp.
An Nhiên lần đầu chứng kiến người ta tổ chức sinh nhật hoành tráng, lại có đông bạn bè chung vui nhường này, không kiềm nén nổi cảm xúc y cũng bật miệng hát theo, vỗ tay theo Tử Đằng.Lại lén nhìn trộm bờ môi của hắn bật âm, trái tim y khoảnh khắc hoang dại.
Tử Đằng, là ai đem cậu đến bên tôi, nếu là định mệnh tôi chỉ muốn mãi mãi chôn vùi trong mối tình này, ánh mắt này, bờ môi này, khoảnh khắc này, cậu thật đẹp như một vì thiên sứ...Chỉ muốn thời gian dừng lại để cậu còn mãi bên tôi!
"Nhiên Nhiên, vui đến vậy sao!" Tử Đằng cũng lén nhìn y, khóe miệng hiện ý cười, chỉ là y không để ý thấy mà thôi, rõ ràng trong mắt hắn, y đã không còn là bạn.Nhưng điều này bản thân hắn có nhận ra không lại là một câu chuyện khác.
Ngày hôm đó, Tử Đằng nhắm mắt chắp tay ước nguyện, sau đó hắn thổi tắt nến, cả đám hét lên "chúc mừng sinh nhật, Tử Đằng! Chúc mừng sinh nhật Tử Đằng!" cả đám hò hét phấn khích, đem cái thứ bột kim tuyến bắn đầy lên thân hắn.Hôm nay là ngày vui nên hắn để mặc cho cái đám học sinh kia nháo loạn, còn hắn đem cái bánh kem cắt ra làm mấy phần. Ngôn Tình Tổng Tài
"Nhiên Nhiên, ăn bánh kem nha!" Tử Đằng nhìn y, bánh kem dâng đến tận miệng y trước tiên, rồi mới phân phát cho mọi người, đám học sinh chướng mắt nhao nhao cả lên.
"Nha nha, Tử Đằng thiên vị!"
"Nhiên Nhiên đáng yêu như vầy, có thể không thiên vị được sao!?" Tử Đằng qua loa đáp lời, quay qua dùng hai ngón tay bóp mũi của y, cười cười.Hắn vốn dĩ là nói đùa cho vui,vậy mà gương mặt của y đã đỏ bừng, kem trong họng cứ thế sặc ra ngoài, cơ hồ hít thở không thông.
"Không vội, ăn chậm lại một chút!" Tử Đằng bên cạnh lại thả thính ngọt lịm, vươn tay vuốt vuốt lồng ngực của y, đút nước uống. Đám học sinh cùng bốn đứa bạn thân của hắn tha hồ ăn cẩu lương, nhìn mà ngơ ngác. Chẳng hiểu tạo sao luôn, bình thường Tử Đằng mặt lạnh, là chưa từng thấy hắn ôn nhu với ai bao giờ, cũng may An Nhiên là nam sinh. Nếu mà là nữ sinh chắc nãy giờ bọn chúng đã xúm lại, đập cho y một trận bầm dập tơi tả rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.