Tử Dương

Chương 166: An bài thỏa đáng




Dịch giả: argetlam7420
Sáng hôm sau, hai người dậy sớm, nhưng Độc Long còn dậy sớm hơn bọn họ, lúc hai người mở mắt nó đã nằm dài bên bờ đầm.
A Cửu đánh thức lão Ngũ, định tới chẩn mạch, nhưng nhưng mạch của loài dơi không giống con người, nên chẩn mạch rất khó thực hiện, chỉ có thể nghe nhịp tim. Nhịp tim của lão Ngũ đập cực nhanh, rất khó đếm, chỉ có thể đoán được đại khái nhịp tim của gã so với người nhanh hơn sáu đến bảy lần.
A Cửu nghe tim lão Ngũ xong, nhíu mày nhìn Mạc Vấn, "Thử dò xét Khí Hải của gã."
Mạc Vấn nghe vậy kéo dài linh khí dò xét bụng dưới con dơi, linh khí vừa đền, lập tức nhìn ra, "Con vật này không biết pháp môn luyện khí, Khí Hải rất hỗn độn."
"Chàng ghi nhớ khí tức của gã lúc này, ba ngày sau lại xem tiếp." A Cửu nói.
Mạc Vấn gật đầu, "Nhịp tim gã thế nào?"
"Tim đập rất mạnh mẽ, có điều tim đập quá nhanh, cần phải nghĩ cách giảm nhịp tim lại, nếu không khi hấp thụ Long khí sẽ bị thất thoát, không thể tích lũy." A Cửu nói.
Mạc Vấn nghe vậy lại gật đầu, người đời đều biết tim đập càng nhanh tuổi thọ càng ngắn, con rùa con rắn có thể sống lâu như thế, nguyên nhân chủ yếu là do tim bọn chúng đập rất chậm.
"Đan dược bổ khí ngày đó nàng tặng cho ta vẫn còn hai viên." Mạc Vấn nhìn A Cửu, nói.
"Ba ngày sau sẽ cho lão Ngũ ăn, ta đi rửa mặt." A Cửu nói xong xoay người đi tới bờ sông.
Lão Ngũ vẫn một mực ngửa cái bụng lên để hai người kiểm tra, thấy A Cửu rời khỏi, lập tức đứng phắt dậy, cúi đầu xuống ngắm, nhưng cái bụng gã tròn vo, cổ lại ngắn, không thấy được cái gì, hai tay lúc này đã hóa thành hai cánh, cũng xuống mò xuống được. truyện đam mỹ
"Không cần nhìn, đây là con dơi đực." Mạc Vấn đương nhiên biết lão Ngũ muốn nhìn cái gì.
Lão Ngũ nghe vậy nhe răng cười, Mạc Vấn nhíu mày nhìn gã, cùng lúc đó lòng thầm tính toán nên làm thế nào giảm nhịp tim lão Ngũ xuống. Loài dơi đều có tập quán ngủ qua mùa đông, nhưng lúc này đã qua mùa đông rồi, còn có thể ngủ đông nữa không hắn không biết, ngoài ra thần thức của con dơi đã hoàn toàn biến mất, mất cả bản năng, lão Ngũ e là sẽ không ngủ qua mùa đông.
"Ngươi không nên vội nói chuyện, cũng đừng vội biến hóa, trước tiên cứ ở nơi này một khoảng thời gian." Mạc Vấn nói với lão Ngũ.
Lão Ngũ nghe vậy gật đầu liên tục, đôi mắt to cộ thoáng vẻ nghi hoặc. Mạc Vấn thấy vậy, biết gã đang suy nghĩ cái gì, bèn lên tiếng giải thích, "Ta học được pháp thuật Thượng Thanh, cần phải đi bình định thiên tai, nếu đã không thể ở nước Tấn thì cũng chỉ có thể tìm đường khác. Lúc trước ta đã cùng Thiên Tuế, Liễu Sanh thương nghị qua, tiếp nhận lời mời của nước Triệu, giúp bọn họ dẹp loạn nhà Mộ Dung nước Yên ở phía Đông Bắc. A Cửu cũng có ý đó, do vậy ta không thể ở đây cùng ngươi được."
Lão Ngũ nghe vậy nghiêng đầu nhìn hắn, nghi vấn trong mắt càng nặng hơn, Mạc Vấn chỉ đành phải giải thích thêm, "Ta vậy không phải quên nguồn quên gốc, ta luôn muốn giúp người Hán ra bắc xua đuổi người Hồ, ngờ đâu nước Tấn chỉ bo bo giữ mình, không muốn ra bắc đánh nước Triệu. Mà nước Lương thế yếu không chống đỡ nổi, rất khó nhất thống thiên hạ, chỉ có thể bỏ lớn cầu nhỏ, trước giúp nước Triệu đuổi đi nước Yên, cứu lê dân bách tính tránh khỏi binh đao loạn lạc."
Mạc Vấn dừng lại một chút rồi tiếp tục giải thích, "Cho dù ta có nhận Hộ quốc Kim ấn, nhưng chắc chắn không phải bề tôi nước Triệu, chẳng qua là một cuộc trao đổi, ta chỉ trợ giúp bọn họ khắc chế nước Yên, dùng việc này đổi lấy lợi ích cho người Hán, trừ việc này ta quyết không để người Hồ sai khiến. Đợi đến khi đánh bại nước Yên xong, hai bên không thiếu nợ nhau nữa, về sau gặp lại, là địch chứ không phải bạn."
Lão Ngũ nghe vậy lại há miệng, nhưng vì không thể nói tiếng người nên không biết diễn tả làm sao.
Mạc Vấn cũng không biết lão Ngũ muốn nói điều gì, thấy gã có điều muốn nói, sợ gã sẽ khó chịu nóng nảy, liền tự mình suy đoán ý gã rồi nói, "Chu Quý nhân vẫn rất thân thiết với chúng ta, lúc ta bị kẹt bên ngoài thành Kiến Khang, nàng đã phái tử sĩ đến đưa nước và cơm ăn, nàng cũng đã đồng ý việc ta tạm thời tiếp nhận Kim ấn nước Triệu. Hai vị hoàng tử của nàng về sau đều có thể lên ngôi xưng đế, tới lúc đó chúng ta sẽ trở về nước Tấn, có Chu Quý nhân ra mặt thì có thể hóa giải sự hiểu lầm của dân chúng."
Mạc Vấn nói xong, vẻ mặt lão Ngũ vẫn rất lo lắng, không biết làm sao để nói tiếng người, muốn khoa tay múa chân diễn đạt nhưng lại không có tay để dùng, tình thế cấp bách đành phải nghiêng người ngã xuống đất, nâng lên một cái chân sau, dựng lên hai ngón chân.
"Ngươi đang lo ta sẽ xích mích với đám người Bách Lý Cuồng Phong?" Mạc Vấn phán đoán, lão Ngũ vẫn hay gọi Bách Lý Cuồng Phong là Nhị gia, giơ ngón chân chắc hẳn là chỉ hắn.
Lão Ngũ nghe xong chống cánh đứng dậy, gật đầu liên tục.
"Ta sẽ tìm cơ hội nói chuyện với bọn họ, nếu bọn họ còn niệm tình đồng môn thì mỗi bên nhường nhau một bước, ta không muốn coi họ là địch, bọn họ cũng không đủ sức ngăn ta. Còn nếu không cũng chỉ có thể ai làm việc nấy, bọn họ đã nhẫn tâm trước, thì cũng đừng trách ta không niệm tình nghĩa." Giọng Mạc Vấn vừa cứng rắn vừa lạnh lẽo.
Lão Ngũ nghe vậy ngẩn người, đội mắt to trợn tròn, vẻ mặt kinh ngạc.
" Lúc trước ngươi đốt tấm phù chú báo tin sáu người kia đều có thể cảm giác được, nhưng ba người Bách Lý Cuồng Phong, Lưu Thiếu Khanh, Dạ Tiêu Diêu đều không xuôi nam cứu viện. Trước chúng ta đã giao ước, nếu không có chuyện cực kỳ khẩn cấp nguy nan sẽ không đốt phù cầu cứu, bọn họ biết rõ ta với ngươi gặp nạn còn không quan tâm, tình đồng môn thật sâu đậm a." Mạc Vấn lạnh giọng nói, con người đều có hai mặt Âm Dương, bề ngoài là mặt Dương, trong nội tâm là mặt Âm. Ý niệm trong lòng bình thường không để ai thấy, trừ khi gặp người cực kỳ thân thiết mới hiển lộ ra.
Lão Ngũ nghe vậy có vẻ nghi ngờ, nâng cánh thịt lên định gãi đầu, trên cái cánh thịt này có móng vuốt cong, rốt cuộc cũng gãi được.
"Chuyện này không cần nghĩ nhiều nữa, bọn họ không đến chỉ có ba khả năng. Một là chiến sự khẩn cấp, không thể rút ra được, nếu là tình huống này, nghĩa là bọn họ đã đặt khát khao lập công lên trên tình nghĩa đồng môn. Nếu thật như thế, vậy cứ để bọn họ đi lập công danh đi.”
“Còn một khả năng khác, có thể bọn họ đã nghe được tin tức, biết Dự công chúa có quan hệ thân mật với ta, liền coi ta là hạng phản đồ, “trợ Trụ vi ngược”. Lại thêm lúc trước ta có mâu thuẫn với Hoàng thất nước Tấn, bọn họ không muốn đứng cùng hàng ngũ với ta, bởi vậy không đến. Nếu là như vậy, tức là bọn họ không có chữ “Tín”, uổng công ta đã coi bọn họ là huynh đệ.”
“Đáng hận nhất chính là khả năng thứ ba, ta có đan dược của A Cửu trợ giúp, tốn bao công sức vượt qua Thiên Kiếp, trở thành người đầu tiên trong bảy vị Thượng Thanh chuẩn đồ vượt qua Thiên Kiếp tiến vào Tử khí. Bọn họ đố kị với thành tựu của ta, sợ uy năng ta, cho là ta cướp công, sợ ta tranh giành vị trí, cho nên mới thấy chết mà không cứu, không tới cứu viện." Mạc Vấn càng nói càng giận, nói xong sắc mặt đỏ thẫm.
Lão Ngũ nghe vậy há ra cái miệng toàn răng, nghẹn họng trố mắt.
"Nếu ngươi không tin, năm đó tranh đoạt thánh vật vẽ phù Thiên Lang Hào, tất cả bọn họ đều nhìn ra Triệu chân nhân ưu ái ta, dù sau chuyện này ta đã đem Linh Tinh Triệu chân nhân để lại phân tặng mọi người, nhưng cũng không thể xóa đi ngăn cách trong lòng bọn họ." Mạc Vấn lắc đầu nói tiếp.
Lão Ngũ thấy Mạc Vấn tức giận dị thường, liền động đậy cánh thịt chạm nhẹ, ý muốn trấn an.
Nói ra những lời trong lòng, bực tức trong lòng Mạc Vấn cũng theo đó tiêu tán, hắn thở dài, "Bất kể thế nào, dẫu sao cũng đều là Thượng Thanh chuẩn đồ, nể tình đồng môn ta sẽ tránh không động thủ, nếu vẫn không còn cách nào khác, ta cũng tuyệt không làm hại tính mạng bọn họ."
Lão Ngũ nghe vậy gật đầu liên tục, gã cũng không muốn thấy bảy vị Thượng Thanh chuẩn đồ bất hòa, mặc dù gã cũng đã nhìn ra bảy người này hiện đã chia làm hai phe.
Trong lúc hai người nói chuyện, A Cửu đã trở về.
"Ta đã nói cho gã biết ý định sau này của ta." Mạc Vấn nói với A Cửu.
A Cửu gật đầu rồi nhìn lão Ngũ, "Sau này ta sẽ ở lại đây truyền thụ cho ngươi phương pháp luyện khí của dị loại, đến khi ngươi học hết ta sẽ dạy ngươi pháp thuật biến hóa."
Lão Ngũ không nói được, chỉ có thể gật đầu.
"Nơi này cách Vô Danh Sơn không xa, nàng không cần ở lại đây, thỉnh thoảng đến dạy dỗ gã một chút là được, không nên bởi vì giúp gã mà làm trễ nãi việc tu hành." Mạc Vấn nói với A Cửu, năm đó sở dĩ hắn định cư ở Man hoang mà không đi tiếp về phía Bắc, chính là bởi Vô Danh Sơn nằm ở phía đó.
"Hiểu rồi." A Cửu đáp.
Lão Ngũ nghi hoặc nhìn A Cửu, nhìn xong A Cửu lại nhìn Mạc Vấn, gã nhìn ra được lối nói chuyện của hai người đã có sự thay đổi, rất tùy ý tự nhiên.
A Cửu mỉm cười, quay ra nói với lão Ngũ, "Dị loại tu hành khó khăn hơn người trăm lần, bởi vì thần thức của dị loại không đầy đủ, rất hiếm kẻ tu thành công, cũng khó tìm được cách tu hành đúng. Ngươi mặc dù hồn nhập vào dị loại, nhưng thần thức lại đầy dủ, học phương pháp luyện khí của dị loại hẳn là không có khó khăn gì, ngươi lại..."
"Đừng truyền thụ cho gã pháp môn Thượng Thanh." Mạc Vấn ngắt lời A Cửu.
"Chàng yên tâm." A Cửu biết Mạc Vấn không muốn lão Ngũ đi vào vết xe đổ của hai người.
"Phải chăm chú mà nghe, cẩn thận ghi nhớ." Mạc Vấn căn dặn lão Ngũ, đến khi lão Ngũ gật đầu mới quay sang A Cửu, "Nàng ở đây dạy gã, ta ra ngoài một chuyến, ngày mai sẽ trở về."
A Cửu gật đầu đồng ý.
Mạc Vấn đi ra, lúc tới lối ra thì gặp Long Hàm Tu tới đưa cơm.
"Bên trong động độ ẩm rất cao, đợi khí ẩm giảm bớt, ta sẽ cùng ngươi tiến vào tế đàn kiểm tra bức bích họa." Mạc Vấn nói với Long Hàm Tu.
"Ngươi muốn đi đâu?" Long Hàm Tu gật đầu rồi hỏi.
"Xử lý chút chuyện vặt, ngày mai sẽ trở về." Mạc Vấn xoay người nói.
Lúc trở ra, Mạc Vấn cũng không trở về trại Miêu, mà thi triển thân pháp bay về phía Đông, đi qua biên ải vẫn duy trì hướng đông, tới giữa trưa đã bay được gần nghìn dặm, con đường này hắn đã chạy đi chạy lại rất nhiều lần, biết nơi nào có thành trấn lớn sung túc giàu có.
Tới được thành trấn, trước tiên hắn mua một vài vật dụng của phụ nữ cùng mấy món điểm tâm, buổi chiều tranh thủ thời gian nghỉ ngơi, đợi khi màn đêm buông xuống liền tiến vào ngân khố lấy đi không ít vàng bạc. Lúc này bạc trắng mặc dù được lưu thông rộng rãi, nhưng chỉ giới hạn trong dân gian, trong ngân khố tích trữ toàn là vàng cùng với tiền của triều trước. Sở dĩ nói lấy đi mà không phải trộm đi, là bởi hắn đường hoàng xông vào từ cửa chính.
Do mang vác nặng nên đi chậm, tới canh tư mới trở về sơn trại người Miêu, đi thẳng lên sơn động tìm Long Hàm Tu.
Mạc Vấn đứng ngoài động lên tiếng, đợi khi Long Hàm Tu thắp sáng đuốc, mới bước vào sơn động.
"Chỗ này vào khoảng năm ngàn lượng, đưa cho Lâu Cổ một ngàn lượng, còn lại để cho người Miêu dùng." Mạc Vấn đặt rương gỗ xuống, nói.
"Ngươi kiếm được ở đâu thế?" Long Hàm Tu rất kích động, năm ngàn lượng vàng chính là năm vạn lượng bạc trắng, quả thật không ít.
"Viêm Lăng, cách đây tám trăm dặm, tất cả đều lấy từ ngân khố, ngươi đun chảy vàng ra rồi hãy dùng." Mạc Vấn trả lời, lần này ra ngoài chủ yếu là thực hiện lời hứa với Lâu Cổ ngày đó, còn là tiền cơm cho lão Ngũ lưu lại sau này. Hiện lão Ngũ không thể tự đi kiếm ăn, chỉ có thể phiền người Miêu chiếu cố, mà bản thân người Miêu sống cũng chẳng khá khẩm gì.
"Đa tạ ngươi." Long Hàm Tu cũng không từ chối.
"Vị đồng môn kia của ta cũng không thể ở lâu nơi này, lão Ngũ đã nhập hồn vào con dơi, sức ăn nhất định rất lớn, gã không ăn được đồ sống, thức ăn cần phải nấu chín mới được. Con Độc Long kia cũng phải thường xuyên cho ăn, đừng để nó chết mất." Mạc Vấn nói.
"Ngươi cứ yên tâm, đúng rồi, lúc nào thì ngươi đi?" Long Hàm Tu hỏi.
"Khoảng nửa tháng nữa, ta đi về trước." Mạc Vấn tính toán một chút rồi nói ra.
Trở về đảo, tới gần tế đàn, hắn đưa lương khô cùng vật dụng của phụ nữ cho A Cửu, A Cửu mở ra xem, hiểu ý mỉm cười.
Ba ngày sau, Mạc Vấn lại dùng linh khí thăm dò trong cơ thể lão Ngũ, tính toán tỉ mỉ rồi đưa ra kết luận tổng quát, lão Ngũ dù có học được pháp môn luyện khí của dị loại, hấp thu Long khí, nếu muốn biến hóa thành người ít nhất cũng phải mười năm.
Cho gã ăn đan dược bổ khí, ba ngày sau lại kiểm tra rồi đưa ra kết luận cuối cùng, dù đã cố gắng hết sưc, nếu muốn lão Ngũ biến được thành người cũng phải cần năm năm...
Hiện giờ các thành viên nhóm dịch người bận việc, bạn thì học cấp 3, thành thử chỉ còn mình dịch thôi. Nếu các bạn có thời gian và thích đọc truyện, mong các bạn có thể bớt chút thời gian dịch cùng mình, mình cũng rất bận. Dịch không khó, chỗ nào khó anh em chỉ bảo nhau, chỉ sau vài chương là tạm ok rồi, có gì mình sẽ biên tập lại. Liên lạc với mình qua facebook: argetlam7420.
Trân trọng và đa tạ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.