Những vết tích văn tự nhìn thấy dọc trên đường đều là chữ Bát Tư Ba. Bát Tư Ba là chữ do Hốt Tất Liệt ra lệnh cho quốc sư Bát Tư Ba sảng tạo ra. Trên hành trình tìm kiếm di chỉ Tây Hạ, họ đều gặp những di tích Mông Cổ. Đây là điều vô cùng bất ngờ.
1
Hàn Giang tăng tốc, anh hy vọng trước khi trời tối sẽ tới được Thiên Hộ Trấn, nhưng không ai biết trên đường đi sẽ còn gặp điều gì xảy ra. Đường Phong lấy bức thư Misha để lại ra, muốn tìm chút manh mối trong đó, "Phần thứ hai trong thư Misha đã nhớ lại một chút trải nghiệm sau khi đội thám hiểm tiến vào sa mạc, những trải nghiệm tại Cửu Lý Bảo và Lang Oa. Gần như Misha chỉ nói sơ qua. không nói thêm gì nhiều, chỉ nói rằng đêm thứ nhất đã cắm trại nghỉ ngơi gần Lang Oa, mọi việc đều bình thường. Sau đó hồi tưởng lại vài chuyện giao lưu với ông Lương, trong thư ông không hề nhắc tới những ván đinh sắt, hố bầy ngựa, cũng không phát hiện thấy tung tích của sói.
“Điêu đó cho thấy: trong giai đoạn đó đội thám hiếm vẫn thuận lợi!” - Hàn Giang nói.
“Nhưng đối với Thiên Hộ Trấn, Misha lại kể riêng một đoạn: Lương, chắc là anh không còn nhớ gì tới một nơi gọi là Thiên Hộ Trấn nữa; lúc đội thám hiểm tới Thiên I lộ Trấn, cấp trên đã ra lệnh cho chúng ta không được tiến vào trong đó, chỉ cắm trại bên ngoài. Nhưng sau khi trời tối, tôi vần không thể kìm chế được tính hiếu kỳ nên đă một mình mò vào thị trấn không một bóng người đó. Đến giờ, tôi vẫn không sao quên được cái đêm khủng khiếp đó, và hiện giờ, tôi cũng không tài nào lí giải được rất nhiều những điều bí ấn trong thị trấn này. Ngày hôm sau (thực chất đã là ngày thứ ba), tôi đã kiến nghị với cấp trên, hy vọng có thể tiến vào Thiên Hộ Trấn để khảo sát, nhưng đã bị cự tuyệt, và còn bị họ còn phê bình. Tôi nghĩ chắc các anh hôm đó cũng ngủ không ngon, tất cả mọi người hình như đều sợ hãi, cảm thấy hoảng loạn trước cái thị trấn nhỏ không người đó!” - Đường Phong chậm rãi đọc thư của Misha.
“Chỉ có vậy?” - Hàn Giang hỏi lại.
“Ùm, chỉ có vậy, xem ra Thiên Hộ Trấn là nơi mà Misha thấy sợ hãi, tất cả mọi người đều sợ hãi, bởi vậy đội thám hiếm không dám vào trong đó!” - Đường Phong nói.
"Hừm, đây có lẽ chi là suy đoán của Misha, biết đâu do đội thám hiểm đã sớm tìm thấy Hạn Hải Mật Thành, nên mới không tiến vào Thiên Hộ Trấn.”
“Bất luận thế nào Misha cũng đã vào trong đó rồi, hơn nữa, ông còn nói rằng đó là một đêm khiến ông cảm thấy khủng hoảng."
‘Phí lời, ai nửa đêm chạy vào một thị trấn không một bóng người mà chẳng cảm thấy hoảng loạn hả!’’ - Hàn Giang trêu chọc.
"Mọi người có để ý thấy câu nói trong ngoặc đơn không?” - Đường Phong nhìn bức thư của Misha, đột nhiên hởi.
"Ý cậu nói tới câu: thực ra đã là ngày thứ ba?”, Hàn Giang ngừng lại một lúc, anh suy đoán: “Cho thấy lúc đó Misha đã không kiến nghị cấp trên vào trong Thiên Hộ Trấn khảo sát. mà là cách một hôm sau thì mới đề nghị lên cấp trên.”
“Anh cho ràng như vậy hợp lý không? Tại sao Misha không đề nghị ngay? Tại sao ngày thứ hai đội thám hiểm lại ở lại bên ngoài Thiên Hộ Trấn, không tiếp tục tiến vào trong?” - Đường Phong nhìn Hàn Giang, mím chặt đôi môi khô nứt.
Hàn Giane trầm tư một lúc, đột nhiên trợn mắt lên, anh đang định mở miệng thì Đường Phong đã nói tiếp: "Chỉ có một cách giải thích hơp lý, ấy là vào đêm hôm đó, bao gồm cả ngày thứ hai, Misha bị kẹt trong Thiên Hộ Trấn, bởi vậy ông ấy mới hoảng sợ chỗ đó như vậy, bởi vậy mà ngày thứ hai đội thám hiểm mới đi loanh quanh bên ngoài Thiên Hộ Trấn mất một ngày, vì thế mà Misha mới nói ràng "thực ra là ngày thứ ba!”.
Đường Phong càng nói càng phân khích, Hàn Giang cũng cảm thấy lạnh toát sống lưng: "Điều... điều gì dã khiến Misha bị mắc kẹt trong Thiên Hộ Trấn? Lẽ nào là một ma trận?”
“Ma trận…"- Đường Phong lẩm bẩm.
‘Vậy ngày thứ hai chắc đội thám hiểm cũng đã phái người vào trong thị trấn tìm Misha chứ nhỉ?” - Lương Viện bỗng nói.
Đường Phong giật mình - “Đúng vậy, anh nghĩ rằng chắc là sáng hôm sau đội thám hiểm đã phái người tìm kiếm Misha ở quanh và trong thị trấn, nhưng chắc chắn họ không tìm thấy!”.
“Cái thị trấn bé tẹo như vậy, Misha có thể trốn đâu được nhỉ?” - Hàn Giang nghi ngờ.
“Không phải là ông ấy trốn đi đâu, mà là ông ấy bị kẹt trong Thiên Hộ Trấn! Chắc chắn là vậy.” - Đường Phong nói như đinh đóng cột.
“Không biết thị trấn không bóng người này rốt cuộc là một thị trấn như thế nào, mà lại thần bí vậy nhỉ?” - Lương Viện cảm thán.
“Cô sắp được trông thấy rồi!”
Hàn Giang nói xong, phía trước lại là một đồi cát cao lớn, Hàn Giang không giảm tốc độ, anh lao thẳng lên đồi cát. Nhưng tới khi Hàn Giang lái “con lừa dũng mãnh” vượt qua đồi cát, thì anh liền lác cả mắt, phía sau đồi cát xuất hiện một khe sâu. Hàn Giang vội vàng giảm tốc độ, nhưng đã muộn, "con lừa dũng mãnh” lao thẳng đầu xuống đó.
Đường Phong và Lương Viện đều hét toáng lên, Hàn Giang cũng muốn hét, nhưng anh cố kìm lại, và may mà Hàn Giang vốn dày dặn kinh nghiệm lái xe đặc chủng nên "con lừa dũng mãnh’ lao xuống đáy vực, nhưng may mà không lật ngược. Đường Phong và Lương Viện nhảy xuống xe nôn mửa. Hàn Giang cũna cảm thấy dạ dày lộn ngược lên, cảm giác buồn nôn.
Hàn Giang nhảy xuống xe, đập vào nắp xe nói: "Mẹ kiếp, hai chiếc xe đi đằng trước đúng thật ngu ngốc, tôi đi theo vết bánh xe của chúng nên mới bị rơi xuống đây đấy.”
"Anh đừng có kêu nữa, tôi thấy hai chiếc xe đó cũng không biết ở đây có cái khe sâu này đâu!” - Đường Phong nghiêng nghiêng ngả ngả quay người lại nhìn. Đồi cát phía sau lưng dựng đứna trên đỉnh đầu họ, giống như một bức tường thành kiên cố, còn khe sâu này lại giống như một dòng sông phòng hộ phía dưới bức tường, nhưng trong sa mạc thì lấy đâu ra bức tường? Cứ cho rằng có bức tường thật đi chăng nữa, thì bão cát và cát vàng của sa mạc Gobi cũng chẳng mấy chốc sẽ chôn vùi bất cứ kiến trúc huy hoàng nào.
Đường Phong quan sát một hồi rồi nói với Hàn Giang: ‘Đây không phải là khe sâu hình thành tự nhiên!”
"Cậu điên rồi hả, ý cậu nói rằng đây là do sức người đào nên? Ai mà đào được thứ này trong sa mạc chứ?” - Hàn Giang không tin.
“Anh nhìn đồi cát sau lưng chúng ta, tuy đã bị mài mòn và sụp đổ do mấy trăm năm gió cát, nhưng tôi vẫn phát hiện thấy dấu vết lau sậy trên đồi cát!” - Đường Phong chỉ một vài thứ màu đen lấp ló ẩn hiện trên đồi cát phía sau.
uLau sậy? Gần đây có nguồn nước?” - Hàn Giang nhạy cảm liên tưởng ngay tới nguồn nước.
“Mấy trăm năm trước, rất có khả năng ở đây có hố nước, bên cạnh hố nước có lau sậy, những người xây dựng chiến hào này đã cắm lau sậy xuống đất cát để phỏng ngừa đất cát bị cuồng phong thổi đi.” - Đường Phong giải thích.
Đường Phong và Lương Viện cũng phát hiện thấy dấu vết của lau sậy tại nhiều vị trí khác nhau trên đồi cát.
Đường Phong lại nói tiếp: “Từ vị trí và phương hướng của chiến hào cho thấy, tính chất vòng mai phục của chiến hào này giống như xung quanh Lang Oa, đều xây dựng để đối phó với những kẻ thù đến từ hướng tây bắc.”
"‘Xem ra mọi thứ đều là để đề phòng kẻ thù lớn mạnh đến từ phía tây bắc, nhưng lại không thế giải thích được những chữ Bát Tư Ba xuất hiện tại hố bẫy ngựa!
Thật không sao hiểu nổi!” - Hàn Giang lắc đầu.
“Mav mà trải qua bao năm tháng gió lớn hoành hành nên hiện giờ chiến hào này không sâu lắm, nếu không, hôm nay chúng ta đã bị kẹt trong này rồi!” - Đường Phong chỉ lên một con dốc thoai thoải trước mặt, nói: “Nhìn kìa, đã có người mở đường cho chúng ta rồi!”
Hàn Giang cũng phát hiện thấy một con dốc thoai thoải phía trước bên trái: "Con dốc này hoàn toàn là do xe đi qua mà thành, cho thấy hai chiếc xe phía trước cũng bị rơi xuống đây, sau đó từ đây đí tiếp.”
Ba người lại lên xe, men theo con dốc mới được hình thành mà lao lên khỏi chiến hào, lần theo vết bánh xe trên cát tiếp tục lái về phía Thiên Hộ Trấn.
2
Hai vết bánh xe lúc song song, lúc đè lên nhau cùng tiến thẳng, trải dài về hướng tây bắc. Đường Phong căng thang quan sát bên ngoài cứa kính. Từ những gì Misha kể lại trong thư, Đường Phong đã vẽ ra trong đầu một cảnh tượng khủng khiếp về Thiên Hộ Trấn. Đó là một thị trấn hoang vu, không một bóng người, thậm chí không có một sự sống nào, cuồng phong kêu gào, những con đường khiến người ta bị lạc... Nhưng khi Thiên Hộ Trấn thật sự đập vào mắt Đường Phong, thì anh không khởi ngạc nhiên.
Những cồn cát nhấp nhô và trải dài miên man ban nãy đã không còn thấy đâu nữa, họ đã lái xe đi vào một vùng của sa mạc Gobi. Núi cát phía xa xa tưởng như rất gần, nhưng Đường Phong biết rằng khoảng cách tới đó thực chẩt còn rất xa. Đường Phong trông thấy một đường chân trời ngút tầm mắt, xuất hiện một vùng kiến trúc bằns đất màu vàng, cao thấp khác nhau, so le đan xen đó chính là Thiên Hộ Trấn?
Cả một vùng hoang vắng, mênh mông, tĩnh mịch không một tiếng động nằm dưới ánh hoàng hôn, Đường Phong không khỏi suy nghĩ miên man. Đúng lúc này, xe lại dừng lại. “Sao lại dừng xe vậy, Thiên Hộ Trấn ở phía trước rồi, tôi đã nhìn thấy rồi!” - Đường Phong hởi Hàn Giang.
Hàn Giang không buồn để ý, anh bật đèn pha của ‘con lừa dũng mãnh” lên, rồi nhoài người qua vô lăng quan sát rất lâu mới chập rãi nói: “Hai vết bánh xe đó biến mất rồi.”
Đường Phong lúc này mới để ý, thấy quả nhiên trên con đường hướng thắng tới Thiên Hộ Trấn không còn tung tích của hai vết bánh xe đó đâu nữa. Ba người xuống xe, tiến lên hai ba chục mét thăm dò, không thấy bất cứ vết bánh xe nào. Vùng đất hoang vu nghìn năm không đổi này vẫn tĩnh lặng tới mức đã khiến Đường Phong tưởng rằng mình đã tới một hành tinh khác.
Không thấy vết xe ban nãy đâu nữa, cũng không thấy bóng dáng tăm hơi của người và động vật, ở đây hình như chưa từng có ai đặt chân tới. Không đúng! Không thể không có người tới đây! Đường Phong nghĩ tới đây thì liền quay lại tìm kiếm hai vết bánh xe, nhưng họ đi men theo con đường lúc tới gần một trăm mét mà vẫn không thấy dấu tích của hai vết bánh xe đó đâu nữa.
Đường Phong không khỏi oán thán Hàn Giang: ‘"Không phải anh chỉ chăm chăm đi theo hai vết bánh xe đó sao?”
“Tôi lái xe tốc độ nhanh như vậy thì ai mà biết được hai vết bánh xe đó đã chạy đi đâu mất? Năm phút trước,
tôi quan sát trên đường vẫn còn có thể trông thấy hai vết bánh xe đó, nhưng vừa chớp mắt một cái thì chúng đã biến đi đâu mất rồi!” - Hàn Giang trình bày.
"Vậy chúng ta quay xe lại tìm?” - Lương Viện đề nghị. "Không! Không cần đâu, đã trông thấy Thiên Hộ Trấn rồi. chúng ta không cần quan tâm tới hai chiếc xe đó nữa!” - Đường Phong ngẫm nghĩ một hồi, nói như đinh đóng cột.
"Nhưng... nhưng trong thư Misha nói ràng: Thiên Hộ Trấn rất đáng sợ, nhất... nhất là buổi đêm..- Lương Viện có chút do dự.
"Anh thấy sao?" - Đường Phong quay ra hỏi Hàn Giang. "Nhân lúc trời chưa tối đi tiếp xem sao, đêm nay chúng ta có thể cắm trại ngủ bên ngoài thị trấn, còn có vào trong đó hay không thì sáng mai chúng ta quyết định!" - Hàn Giang nói.
Đường Phong gật gù, vậy là ba người lại lên xe, lái về hướng Thiên Hộ Trấn. Không thấy vết bánh xe đâu cả, rồi chẳng mấy chốc, đến dấu vết của con đường cũng không thấy đâu nữa. Hội Đường Phong đã lái xe vào sâu trong sa mạc Gobi mênh mông.
3
Cự li tới Thiên Hộ Trấn hoàn toàn vượt qua dự liệu của Đường Phong, vốn dĩ Thiên Hộ Trấn đã lù lù trước mắt, nhưng họ lái xe đi nửa tiếng đồng hồ vẫn chưa tới.
“Rõ ràng đã ở phía trước mà sao vân chưa tới?”- Đường Phong lẩm bẩm.
“Đừng nóng vội!” - Miệng Hàn Giang nói không vội, nhưng chân lại nhấn ga tăng tốc.
Đường Phong thấp thỏm không yên nhìn ra ngoài cửa xe, trên sa mạc Gobi trời đă tối om, đây là đêm đâu tiên họ tiến vào sa mạc. Đường Phong chưa từng trải qua buổi đêm trên sa mạc, nên anh không biết điều gì đang chờ đợi mình đêm nay.
Đúng lúc Đường Phong mải suy nghĩ lan man thì Hàn Giang bất ngờ phanh xe lại. Đường Phong giật mình hỏi: “Anh lại sao thế?”
Hàn Giang quay lại nhìn rồi bỗng lùi xe lại. Hàn Giang tập trung nhìn kính chiếu hậu, lùi được hơn chục mét thì dừng lại, hất hất cam về phía bên phải sa mạc: “Này, cậu nhìn xem đó là cái gì vậy?”
Đường Phong nghi ngờ nhìn theo hướng Hàn Giang hất cằm, trên sa mạc Gobi hoang vu bỗng xuất hiện một bóng đen. "Đó là gì vậy?” - Đường Phong ngạc nhiên kêu lên.
“Cậu xuống dưới xem sao!” - Hàn Giang ném cho Đường Phong một chiếc đèn pin.
"Anh không xuống sao?” - Đường Phong có vẻ sợ hãi.
“Hừm, sợ rồi à?” - Hàn Giang cười khẩy.
“Cho tôi mượn con dao găm của anh!”
“Thôi đi, tất cả cùng xuống vậy, nhìn bộ dạng sợ sệt của cậu kìa!”
“Tôi sợ ư, chắng qua là tôi không muốn hy sinh một cách vô vị mà thôi!”
Đường Phong nói xong, đành phải miễn cưỡng xuống xe, anh chậm rãi, từng hước từng bước tiến lại sần bóng đen đó. Sa mạc tối đen, tim Đường Phong đập loạn xạ. Anh đã ở rất gần bóng đen đó, bóng đen đó bất động, chắc chắn không phải là người, cũng không phải là động vật.. Đường Phong dừng lại, chần chừ quay lại nhìn, anh thấy Hàn Giang và Lương Viện cùng nhảy xuống xe, đi về phía mình. Lúc này anh mới hình tĩnh lại, tiếp tục tiến lên phía trước. Rốt cuộc, tại nơi cách bóng đen đó chừng bảy tám bước chân, Đường Phong dừng lại, anh nhìn chằm chằm bóng đen trước mặt. Đó hình như là một tảng đá khổns lồ, lại còn rất ngay ngắn, nhưng tại sao, trên sa mạc Gobi hoane vu lại đột nhiên xuất hiện một tảng đá khổng lồ ngay ngắn vậy nhỉ?
Đường Phong thu hết can đảm, bật đèn pin lên, một chùm ánh sáng rực rỡ chiếu lên bóng đen đó. “Quả nhiên là một tảng đá khổng lồ!” - Đường Phong không khỏi rùng mình ớn lạnh. Tại sao trên sa mạc Gobi hoang vu này lại đột nhiên mọc ra một tảng đá khổng lồ như vậy!
Đường Phong lại tiến lên phía trước vài bước, lúc này anh mới nhìn rõ tảng đá khổng lồ này thực ra là một tấm bia đá cao lớn. Anh bước tới chính diện tấm bia đá, dùng đèn pin soi lên đó, trên mặt đá khắc chi chít chữ. Nhìn tiếp lên phía trên, phần trên bia đá giống như bị sét đánh vậy, nghiêng hẳn về một bên nứt gãy, chỉ còn phần dưới của tấm bia là vẫn dựng đứng sừng sững trên sa mạc hoang vu. Đường Phong vẫy vẫy Hàn Giang và Lương Viện phía sau, hét lên: “Là một tấm bia đá!”
Hàn Giang và Lương Viện cũng tới trước tấm bia rất nhanh, Đường Phong bắt đầu đọc những chữ trên đó, nhưng khi anh vừa nhìn thấy những chữ này liền chau mày. Hàn Giang thúc giục: “Mau đọc đi, là chữ Tây Hạ phải không?”
Đường Phong lắc lắc đầu: “Không, không phải chữ Tây Hạ vẫn là chữ Bát Tư Ba!”
“Thôi xong, tôi thật sự nghi ngờ tuyến đường mà hội Misha năm đó đi, liệu có đúng hay không đây? Sao cả đường đi toàn những di chỉ còn sót lại toàn của triều nhà Nguyên thế?” - Hàn Giang có chút chán nản.
“Anh có biết chữ Bát Tư Ba không?” - Lương Viện hỏi.
“Chữ Bát Tư Ba thật ra không khó, tuy anh chưa từng học bài bản, nhưng cũng có thể nhận ra một số chữ. Anh vừa đọc tấm bia đá này rồi, đây là một tấm "bia cấm ước!”
“Bia cấm ước?” - Hàn Giang và Lương Viện ngơ ngác nhìn tấm bia trước mặt.
4
Đường Phong chỉ lên những chữ trên tâm bia tàn, giải thích tỉ mỉ: “Tên gọi đầy đủ của tấm bia này là ‘Hốt Tất Liệt đại hãn cáo quân dân nhân đẳng cấm ước bia’. Đại ý của tấm bia này là, dùng lời lẽ của đại hãn Hốt Tất Liệt cảnh báo quân và dân trong vùng sa mạc Gobi: phía trước có một bầy ma quỷ sinh sống trong đó, nhiều lần sát thương quân nhân và dân làne định cư tại đây. Mọi người không nên đi tiếp, nếu tiếp tục đi tiếp sẽ mất mạng, hậu quả tự chịu. Chữ ký phía dưới là của quan phủ Lộ tổng Diệc Tập Nài.”
“Quan phủ Lộ tổng Diệc Tập Nãi?”
“ừm, hai người đều đã nghe về Hắc Thủy Thành rồi chứ?”
“Chính là tòa thành cổ Tây Hạ mà Kozlov phát hiện ra phải không?’’
“Đúng, căn cứ theo những tài liệu lịch sử mà hiện giờ chúng ta nắm được, thì năm đó Hắc Thủy Thành chính là một thành phố lớn nhất trong phạm vi quanh đây. Bởi vậy, sau khi chiếm lĩnh được Hắc Thủy Thành, Thành Cát Tư Hãn đã từng thiết lập một phủ tổng quản ở đây, phụ trách quản lý khu vực rộng lớn này. Chữ ký phía dưới tấm bia cho thấy nó được quan phủ Lộ tổng Diệc Tập Nãi lập nên!” - Đường Phong giải thích.
‘Tấm bia đá vốn rất trang nghiêm, nhưng không hiếu sao tôi thấy chữ nghĩa trên đó thật buồn cười! Lấy đâu ra ma quỷ. Đường đường là đại hãn mà lại viết những thứ này trên văn bia!” - Hàn Giang chống nạnh, nhìn tấm bia nói.
“Tôi lại chẳng thấy tấm bia đá này buồn cười gì cả, nó vừa vặn tiết lộ một bí mật quan trọng.” - Hình như Đường Phong nghĩ ra điều gì đó.
“Ồ! Cậu nghĩ ra gì vậy?”
"’Không phải tấm bia này đã giải thích cho những di chỉ mà chúng ta phát hiện ra trước đây sao? Chúng ta cám thấy vô cùng khó hiểu, tại sao tất cả những phòng ngự công sự mà chúng ta phát hiện thấy trên đường, đều có dấu tích của người Mông cổ để lại, mà không giống như chúng ta dự đoán là có dấu tích của người Đảng Hạng. Tấm bia đá này cho thấy, người Mông cổ hồi xưa rất sợ những ma quỷ trong sa mạc, bởi vậy họ mới lập tấm bia này lên, ngăn cấm quân dân tiến vào trong, lại còn bố trí phòng ngự công sự ở vùng giáp ranh.” - Đường Phong suy đoán.
“Nhưng tôi vẫn không hiểu, thiết kị binh Mông cổ từng quét sạch đại lục Âu Á mà lại sợ cái gì chứ?” - Hàn Giang không hiểu.
‘Ma quỷ đấy thôi! Khà khà!” - Lương Viện cười.
“Tôi cũng cảm thấy khó hiểu!” - Đường Phong trở nên trầm ngâm. Đột nhiên, mắt Đường Phong sáng lên:
“Lẽ nào là ‘người phục quốc’?”.
“Gì cơ?” - Hàn Gians nghe không hiểu.
Đường Phong đang định nói gì đó thì Lương Viện ở phía sau tấm bia đá bỗng hét toáng lên: “Chúng ta mau đi thôi, hình như nổi gió rồi!”
Trên sa mạc bỗng nổi gió to, cuồng phong cuốn theo cát bụi, hú lên từ phía tây bắc. Đường Phong và Hàn Giang bị cát bụi làm ờ mắt. Đường Phong muốn bảo vệ Lương Viện nên định lao về phía xe ô tô, nhưng Hàn Giang lớn tiếng kêu anh dừng lại: “Đừng quay về vội, nấp đằng sau bia đá đã.”
Lúc này Đường Phong mới có phản ứng, che chăn cho Lương Viện chạy tới mặt chính của bia đá, rồi ba người ngồi xuống áp sát người vào tấm bia. Cuồng phong càng lúc càng mạnh, lần đầu tiên Đường Phong trông thấy sự đáng sợ của sa mạc. Anh thử mở mắt ra, nhìn về chiểc xe đang ở cách đó không xa; cũng may mà có tấm bia này, nếu lúc đó mà chạy về phía chiếc xe thì bây giờ không biết đã bị cuồng phong cuốn bay đi đâu mất rồi.
“Tại sao... tại sao lại bỗng nổi cơn cuồng phong vậy nhỉ?” - Đường Phong hét lên.
"Bởi vì cậu nhắc tới ma quỷ!” - Hàn Giang châm chọc. Đường Phong ngẩng đầu nhìn tấm bia tàn bên cạnh, tấm bia đá nặng trình trịch lúc này cũng bị cuồng phong thổi cho lắc lư. Anh bắt đầu nghi ngờ, không biết tấm bia tàn này có thể chịu được cơn cuồng phong bât ngờ này không.
“Tôi đã hiểu tại sao tấm bia này lại gãy mất một đoạn rồi!" - Đường Phong lại hét lên.
"‘Ý cậu nói cơn gió này?”
"Ngoài gió ra thì còn gì nữa? Trận gió này chính là ma quỷ đáng sợ!” - Đường Phong gào lên.
“Thôi đi, cậu giữ chút sức lực đi!”
"Không, còn nữa, chữ nghĩa của tấm bia này hướng về phía đông nam, cho thấy luồng gió này đều từ phía tây bắc thổi tới, nếu không thì những chữ trên tấm bia này còn lâu mới đọc được.”
“Mong rằng tấm bia tàn này có thể giúp chúng ta qua được ải này!” - Hàn Giang nói.
“Mong rằng đại hãn Hốt Tất Liệt có thể giúp chúng ta qua được ải này!” - Đường Phong lẩm bẩm.
Đường Phong vừa nói dứt lời, gió trên sa mạc đã bắt đầu nhỏ dần. Hàn Giang quan sát tình hình một lượt, rồi ra lệnh: “Nhanh, nhân lúc gió nhỏ quay vào trong xe đi.”
Ba người nối đuôi nhau chạy, mãi cho tới khi quay trở vào trong xe, họ mới phần nào yên tâm.
5
Lương Viện thở hổn hển, nói: “Bây giờ chúng ta làm thế nào? Tối nay có tới Thiên Hộ Trấn không?”
Đường Phong nhìn Thiên Hộ Trấn phía xa xa đã bị màn đêm bao trùm, rồi lại quay nhìn Hàn Giang, anh đang đợi Hàn Giang ra quyết định. Hàn Giang khấn trương suy ngẫm tình thế hiện tại: “Tôi cũng không muốn buổi đêm mò vào cái thị trấn không một bóng người đó, nhưng mọi người nhìn xem, trên sa mạc đến một chồ dựng lều cũng không có, mà nếu như lại có thêm một cơn cuồng phong thì chúng ta sẽ bị thổi bay hết đấy!”
Trong xe trở nên im lặng, mọi người đối diện với hai sự lựa chọn khó nhọạ cuối cùng, Hàn Giang hạ quyếl tâm: “Tiếp tục đi, ít nhất cũng phải kiếm được một nơi tránh gió mới dựng lều.”
Hàn Giang lái xe rất chậm, anh đang quan sát tình hình ngoài cửa số, Thiên Hộ Trấn càng lúc càng gần. Đường Phong đã có thế nhìn thấy một bóng đen im lìm, tim anh treo ngược lên.
“Một vùng rộng thật đấy!" - Lương Viện ngạc nhiên nói.
“Đó là gì vậy?” - Hàn Giang đột nhiên chỉ vào một ụ đất đen sì sì ngoài cửa xe hỏi.
Đường Phong lấy đèn pin ra soi, bỗng nhiên, một bộ hài cốt ghê rợn đập vào mắt. tav Đườne Phong run rẩy, đèn pin suýt chút nữa là rơi mất. Hàn Giang và Lương Viện cũng trông thấy bộ xương đó. Hàn Giang từ từ dừng xe lại. hai chiếc đèn pin trên tay Đường Phong và Hàn Giang đều soi về phía ụ đất đó. Lương Viện không khỏi hét lên thất thanh: “Á... toàn là hài cốt!”
Dưới ánh sáng chói lóa của đèn pin, Đường Phong trông thấy ụ đất trước mặt hóa ra là do vô số những bộ hài cốt ngay ngắn xếp thành. Anh sững sờ nhìn đống hài cốt trước mặt. Đột nhiên, Hàn Giang vỗ mạnh vào vai Đường Phong: "Đây là cái gì? Chưa vào trong thị trấn mà đã mọc ra bao nhiêu là hài cốt như vậy, đúng là đen đủi làm sao!”
Đường Phong bị Hàn Giang làm cho giật bắn mình, mãi một lúc sau, miệng mới lẩm bẩm thốt ra: “Đây... đây là kinh quan.”
“Kinh quan?” - Hàn Giang và Lương Viện giật mình.
"Trong chiến tranh thời cổ đại, để khoe khoang vũ lực, cũng là đế uy hiếp đối phương, bên chiến thắng đã lấy xác tướng sĩ của quân địch chất thành chiến lũy, xây thành mộ cao, dựng ở hai bên đường, gọi là kinh quan."" - Đường Phong giải thích.
“Tàn khốc vậy sao?” - Lương Viện kinh ngạc.
“Đúng vậy, kinh quan rất tàn khốc, bởi vậy trong thời cổ đại cũng không phổ biến, chỉ có kẻ địch tội ác tột cùng mới bị chất xác thành kinh quan. Anh không biết những người bị chất thành kinh quan này tại sao lại khiến kẻ thù của họ hận thù đến như vậy, đến nỗi sau khi chết đi cũng không được yên nghỉ dưới đất, mà xác lại bị chất đống ở đây!” - Đường Phong xót xa.
“Những ma quỷ mà người Mông cổ nói phải không?” - Lương Viện hỏi.
Đường Phong không nói thêm gì nữa, một cơn gió lớn thổi qua, Đường Phong cảm thấy lạnh run cầm cập.
Ai ngờ, Hàn Giang lại nói: “Đêm nay chúng ta cắm trại ở đây thôi!”
‘Gì cơ? Đêm nay chúng ta ngủ cùng những cô hồn dạ quỷ này sao?” - Đường Phong và Lương Viện đều kêu toáng lên.
“Tôi cũng không muốn ở cùng những cô hồn dạ quỷ này, nhưng nếu đi tiếp thì sẽ vào trong Thiên Hộ Trấn rồi! Đêm nay hai người có dám vào trong đó không?” Đường Phong nhìn về Thiên Hộ Trấn cách đây không xa, tối om om không một ánh đèn, cũng không có lấy một âm thanh. Một cám giác âm u bao trùm cả thị trấn. Lương Viện kêu lên: "Nhưng cũng đâu cần phải cam trại ở đây?”
“Ngoài Thiên Hộ Trấn ra, thì đây là nơi duy nhất có thề chắn gió. Nếu hai người không muốn sáng mai bị cát vùi lấp thì ở đây đi, mà đến ngay cả ở đây tôi cũng không dám đảm bảo nếu gặp bão cát mạnh hơn thì có thể chặn nổi không!” - Hàn Giang nói không chút hòa khí.
Đường Phong nhìn xung quanh, quả thực không có nơi nào chắn gió tốt hơn ở đây. Cuối cùng, Đường Phong nghiến răng: "Vậy thì ở đây, dù sao ở đây cũng tốt hơn nứa đêm lò dò mò vào trong Thiên Hộ Trấn. Không phải chỉ là những hài cốt thôi sao, chúng ta gặp nhiều rồi.” “Đúng vậy! Cũng đâu phải lần đầu tiên”, Lương Viện thấy Đường Phong nói vậy cũng thấy can đảm hơn.
“Vậy thì ở đây nhé!” - Hàn Giang dừng xe trước kinh quan, tạo thành một không gian tương đối kín gió. Đườna Phong dựng lều cạnh kinh quan, vừa dựng lều, vừa lẩm bẩm. "Cậu lẩm bẩm cái gì thế?” - Hàn Giang hỏi.
“Tôi đane tụng kinh, cầu siêu cho những oan hồn sau khi chết cũng không được chôn cất.” - Đường Phong nở một nụ cười đầy miễn cưỡng.
“Không ngờ cậu còn biết cả tụng kinh? Tôi thấy cậu đừng quan tâm tới những người chết này nữa, tụng kinh ấy chúng ta đi, phù hộ cho chúng ta được bình yên.” - Hàn Giang châm chọc.
“Tôi chỉ biết tụng kinh siêu độ cho người chết thôi, không biết tụng kinh phù hộ cho người sống!” - Đường Phong cười đau khổ.
“Em biết, em biết tụng kinh phù hộ cho người sống!” - Lương Viện bỗng tranh nói..
“Em biết?” - Hàn Giang và Đường Phong đều ngạc nhiên nhìn Lương Viện.
Vậy là dưới con mắt ngạc nhiên của Đường Phong và Hàn Giang, Lương Viện ngồi xuống, khoanh chân lại, nghiêm trang tụng kinh. Đường Phong mấy lần định ngắt lời tụng kinh của Lương Viện, nhưng bị tiếng tụng kinh liền mạch của Lương Viện ngăn lại.
Mãi cho tới khi Lương Viện niệm kinh xong, Đường Phong mới hỏi: “Em niệm kinh gì vậy? Sao anh chưa từng nghe thấy?”
"Tất nhiên anh chưa từng nghe thấy rồi, đó là do một vị lão hòa thượng dạy em, ông nói rằng có thế phù hộ em gặp hung hóa cát, khà khà.” - Lương Viện cười, nói.
‘Được rồi, đừng tụng kinh nữa, tôi chắng bao giờ tin những thứ này, tôi chỉ tin vào người thật việc thật!” - Hàn Giang ngắt lời giao lưu tôn giáo của Lương Viện và Đường Phong.
6
Đường Phong dựng lều xong, Hàn Giang cứ ép Đường Phong và Lương Viện ngủ trong lều, còn mình ngủ trong xe. Đường Phong hơi ngại, nhưng cũng đành phải nghe theo Hàn Giang. Đường Phong và Lương Viện nằm trong lều, tiếng gió bên ngoài rít lên từng hồi. Lương Viện thấy đau đầu, nằm cả tiếng đồng hồ cũng không ngủ được. Đường Phong đành phải ôm Lương Viện, kể cũng thật lạ, lúc này Lương Viện lại chìm ngay vào giấc mộng.
Sớm tinh mơ, trên sa mạc Gobi nổi trận cuồng phong, đây là một cơn bão cát thực sự. Cuồng phong cuốn tung cát bụi, đá vụn đập vào lều của Đường Phong và Lương Viện. Đường Phong mở trừng mắt, dỏng tai nghe ngóng một hồi. không, đâv không phải là ác mộng, ác mộng không thể tỉnh táo như vậy. Đường Phong ngồi phắt dậy, đánh thức Lương Viện. “Bão cát!” - Đường Phong hốt hoảng nói.
Căn lều yếu ớt của Đường Phong và Lương Viện không ngừng bị gió cát thổi cho lắc lư. Trong lúc Đường Phong vẫn đang chần chừ, bên ngoài lều, giọng Hàn Giang đã vang lên: “Đường Phong, mau dậy đi, bão cát đến rồi, e rằng chiếc lều này không trụ được đâu!”
Đường Phong tỉnh ngay ra, anh mở cửa lều, kéo Lương Viện chạy ra ngoài, Lương Viện không ngừng la hét. Giang một tay lôi ngay Đường Phong và Lương Viện tới cạnh xe ô tô, rồi quay lại nhìn căn lều, chỉ trong chớp mắt nó đã bị cuồng phong cuốn vào cát bụi, không thấy tăm hơi.
Đường Phong lúc này nghĩ lại mới thấy sợ, bên tai anh ngoài tiếng gió thét gào, cũng chỉ toàn là những am thanh đáng sợ. Anh nhíu mắt, nhìn về phía kinh quan, cảnh tượng khiến anh khiếp sợ xảy ra rồi. Hài cốt, đầu lâu chất đống kiên cố trong kinh quan cũng không cưỡng lại được sự tấn công của bão cát. Từng hài cốt dường như có sinh mệnh, khuôn mặt đau khổ bặm trợn thét gào, cuồng phong cào xé những khuôn mặt hung tợn đó. Bồng nhiên, những khuôn mặt bị cuồng phong và cát bụi đất đá cào rách từng vết thương, máu me lênh láng, đau khổ biến dạng, cuối cùng mất hút trước mắt Dường Phong.
Một vài hài cốt bên ngoài xung quanh kinh quan bị cơn bão cát thổi vương vãi trong đêm đen. Đột nhiên, một chiếc xương sọ bị cuồng phong cuốn lên, bắn về phía Lương Viện, Đường Phong ôm chặt lấy Lương Viện, chiếc xương sọ rơi bịch lên thân xe, làm “con lừa dũng mãnh” vốn kiên cố nhường vậy cũng bị lõm cả xuống. Sau đó, chiếc xương sọ lại bị cơn cuồng phong cuốn vào màn đêm đen kịt, mất hút không tung tích.
Lương Viện không ngừng la hét, khóc lóc, Đường Phong đành phải ôm chặt cô. Nhưng cơn bão cát này lại không hề có dấu hiệu sẽ lắng xuống. Nhân lúc gió nhỏ
bớt. Đường Phong mở mát nhìn đồns hồ, trời sắp sáng rồi, anh quay ra lớn tiếng hỏi Hàn Giang: ‘Trận... trận gió này xem ra không dừng lại đâu, chúng... chúng ta phải làm thế nào?”
"Mẹ kiếp, trận... trận gió chết tiệt, tôi... tôi thấy nếu cứ tiếp tục như vậy, ‘con lừa dũng mãnh" của chủng... chúng ta sẽ không chịu được nữa đâu, chỉ... chỉ có một cách...” - Hàn Giang ấp a ấp úng nói.
"Cách gì...”
"Vào Thiên Hộ Trấn!” - Hàn Giang nói như đinh đóng cột.
"Bây giờ?” - Không biết do gió thổi hay là do nghe thấy phải vào Thiên Hộ Trấn, mà giọng Đường Phong trở nên run rẩy.
“Phí lời, tất nhiên là bây giờ rồi!”
Hàn Giang vừa dứt lời, Đường Phong liền cảm thầy một cơn cuồng phong mãnh liệt ập tới, rồi nsay sau đó anh nghe thấy tiếng kính vờ. ‘"Con lừa bảy màu"’ đang che chở cho họ bắt đầu lắc lư mạnh. Anh biết rằng, nếu cú tiếp tục thế này thì "con lừa dũns mãnh" cũng không thể bảo vệ họ được nữa, có thể họ sẽ bị bão cát cuốn lên trời cùng ‘con lừa dũng mãnh’.
Lúc này, Đường Phong bắt đầu hiểu ra tại sao Hàn Giang nói rằng “con lừa dũng mãnh” không thể trở về, đến lúc hạ quyết tâm rồi. Đường Phong gào lên với Hàn Giang: "Được rồi, nghe lời anh."
Nói xong, Đường Phong mở cửa sau xe, cùng Lương Viện chui vào trong, Hàn Giang nhảy vào ghế lái.
Gió càng lúc càng dữ dội, mặc dù đã thêm trọng lượng của ba người, ‘con lừa dũng mãnh’ vẫn run rẩy trong gió. Đường Phong phát hiện ra cửa kính xe bên trái đã nứt vỡ, trong lòng không khỏi hoảng loạn, anh hét về phía Hàn Criang: “Mau. mau lái xe đi!"
Hàn Giang khởi động một lúc lâu, nhưng không tài nào khởi động được xe, Hàn Giang bắt đầu lẩm bẩm:
‘“Con lừa dũng mãnh" ơi, cưng ơi, khởi động đi nào!”. Truyện Dị Giới
Nếu như bình thường nghe thấy những lời sởn gai ốc này của Hàn Giang, Đường Phong sẽ cười phá lên, nhưng hiện giờ anh không sao cười nổi, chỉ nghe thấy tiếng Hàn Giang không ngừng lẩm bẩm: “Bảo bối của tao ơi, hãy cho tao chút thể diện nào, nhúc nhích cho tao xem nào!”
“Con lừa dũng mãnh” vẫn bất động, Đường Phong bắt đầu lo lắng: "Hay là đất cát bịt kín ống bô rồi?”
Hàn Giang không buồn đế ý Đường Phong, vẫn liếp tục nịnh nọt "con lừa dũng mãnh”: “Cưng của tao, bảo bối, ‘con lừa dũng mãnh’ đáng yêu ơi, khởi động đi nào! Mẹ kiếp, cái mạng quèn của anh mày nằm trong tay mày cả đấy, mày không thế thấy chết mà không cứu chứ!
Mẹ kiếp, khởi động cho tao xem nào.
Từ cuối cùng Hàn Giang kéo dài giọng ra, kế cũng kì lạ, Hàn Giang vừa chửi một cái, “con lừa dũng mãnh” nhúc nhích thật. “Con lừa đê tiện này, cứ phải để tao chửi mày mới chịu nhúc nhích là sao?” - Hàn Giang tức tối.
Hàn Giang đánh mạnh vô lăng, nghênh đón gió và vô số cát bụi, lao thẳng về phía Thiên Hộ Trấn tối đen.
7
Cuồng phong cuốn theo không biết bao nhiêu là cát đá đập lên kính chắn gió của "con lừa dũng mãnh". May mà “con lừa dũng mãnh" cũng khá kiên cố, có thể chở ba người lao ra khỏi vòng vây. Hàn Giang lái "‘con lừa dũng mãnh’" một vòng quanh kinh quan rồi lao vào Thiên Hộ Trấn.
Hàn Giang trông thấy trước mặt là một bức tường vây không cao lắm, xe có thể lao thẳng qua đó, nhưng anh không biết phía sau bức tường là thứ gì. Nếu như phía sau đó... Hàn Giang không dám nghĩ tiếp, anh bắt buộc phải khấn trương quyết đoán, bởi vì anh đang cách bức tường đó rất gần, nếu muốn lao qua đó thì bây giờ bắt buộc phải tăng tốc. Đường Phong và Lương Viện cũng trông thấy đoạn tường phía trước, nên không dám nhìn tiếp. Hàn Giang lái "con lừa dũng mãnh" bay trên không trung, vượt qua bức tường thấp. Thượng đế. Giêsu, Phật tổ, đức mẹ Maria phù hộ, phía sau bức tường thấp là một khoánh bằng phẳng, và “con lừa dũng mãnh" rơi bịch xuống đó. Mọi việc lại trở lại như cũ, gió bên ngoài vẫn thét gào, nhưng trong này lại yên tĩnh nhường vậy, những kiến trúc tối đen không chút ánh sáng của Thiên Hộ Trấn chặn đứng cuồng phong và bão cát.
Hàn Giang thở phào một cái, năm nhoài ra vô lăng, Đường Phong và Lương Viện ôm chặt lấy nhau. Mãi lâu sau, họ mới biết rằng mình đã quay trở về nhân gian.
Hàn Giang chầm chậm lái xe vào Thiên Hộ Trấn, một con đường cũng khá rộng rãi trải dài vào trong thị trấn. Cả quãng đường, ba người vừa mới thoát khỏi nguy hiểm lại rơi vào trạno thái căng thẳng. Họ không biết trong đống kiến trúc đen sì này đang ấn giấu nguy hiểm mới nào.
Men theo con đường phía trước, “con lừa dũng mãnh” đến một quảng trường, Hàn Giang dừng xe, đang định xuống xe thì Đường Phong kéo anh lại: “Bây giờ đang nguy hiểm, thà đợi tới mai sau khi trời sáng đi kiếm tra sau còn hơn”.
“Trời sáng?” - Hàn Giang lườm, rồi ngước nhìn trời: “Đợi tới khi trời sáng thì ít nhất cũng phải một tiếng nữa, cậu định để chúng ta ngồi trong này đợi sao?”.
“Chúng ta tạm đi dọc theo những con đường này đã!” - Nói xong, Đường Phong chỉ tay về phía ba con đường xung quanh quảng trường mà họ vẫn chưa đi qua.
“Được rồi, nghe lời cậu vậy. Chúng ta đi đường nào trước đây?’ - Hàn Giang nhìn qua một lượt ba con đường tối đen.
Đường Phong cũng nhìn chăm chằm ba con đường này, rồi mãi lâu sau mới nói: “Cả thị trấn do một đường hướng đông tây và một đường hướng nam bắc phân cắt thành hai khu vực khác nhau. Con đường ban nãy chúng ta vào thị trấn hơi chếch về hướng đông nam, chắc chắn là con đường chính hướng đông. Hiện chúng ta đang đứng trước con đường chính hướng tây, nếu như tôi đoán không lầm thì con đường chính hướng tây sẽ chếch về hướng tây bắc, con đường bên tay phải chúng ta chính là con đường chính hướng bắc, đường bên tay trái chắc là hướng nam. Chúng ta đi theo hướng nam trước đã, sau đó là hướng tây, cuối cùng là hướng bắc, đi một vòng theo chiều kim đồng hồ".
Hàn Giang gật gù, khới động “con lừa dũng mãnh”, chầm chậm lái về con đường phía nam. Con đường này rất ngắn, chẳng mấy chốc họ đã đi tới cuối đường, trước mặt là một bức tường không cao lắm. Hàn Giang nhảy xuống xe; lần này Đường Phong không những không chặn Hàn Giang lại mà anh cũng nhảy xuống xe. Hai người tới trước bức tường: “Đây là một bức tường thành được xây bằng gạch’ - Đường Phong phán đoán.
“Thị trấn nhỏ này mà cũng có tường thành ư?” - Hàn Giang nghi ngờ đạp một cái lên bức tường trước mặt. Bức tường thành đã trải qua bao mưa nắng hàng trăm năm qua mà vẫn kiên cố lạ thường.
“Đừng quên đây cũng là một chiến hào quân sự.” - Đường Phong nhắc nhở Hàn Giang.
“Vậy thì bức tường vây thấp tè mà chúng ta vượt qua ở đường chính phía đông, cũng là tường thành sao?” “Chắc là vậy, những bước tường thành này năm đó chắc là cao hơn rất nhiều so với những gì chúng ta thấy hiện giờ, chỉ có điều là mấy trăm năm qua đi,.
“Nhưng nếu đã có tường thành thế này, vậy thì cổng thành đâu?” - Hàn Giang ngắt lời Đường Phong, đột nhiên hỏi.
Đường Phong cũng trở nên nghi ngờ, đúng vậy! Chắc là phải có cổng thành, nhưng không trông thấy cổng thành của đoạn tường thành phía trước. Đường Phong bắt đầu tìm kiếm trên bức tường thành: "Theo truyền thống của người Trung Quốc cố đại thì e rằng tòa thành này chỉ có một cổng thành, mà cũng phải xuất hiện ở hướng nam.”
Đường Phong bật đèn pin lên rồi tìm kiếm trên bức tường thành, đột nhiên, một khuôn mặt dừ dằn hung tợn hiện lên trước mắt Đường Phong, làm anh giật bắn mình, lùi lại đằng sau mới đứng vững được. Hàn Giang đỡ Đường Phong, mỗi người cầm một chiếc đèn pin soi về phía khuôn mặt bặm trợn đó rồi từ từ di chuyển ánh đèn. Cả hai đều không hẹn mà đều... há hốc mồm, “Á... là xác khô!” - Đường Phong kêu lên thất thanh.
“Ở đây mà cũng có xác khô!” - Hàn Giang tìmg chinh chiến hàng trăm trận mạc, bây giờ cũng dựng cả tóc gáy.
Lúc này, phía chân trời đã hửng chút ánh sáng, một cái xác khô được bảo tồn nguyên vẹn, sát dưới chân góc tường thành, một chiếc xương sọ đang nhô lên, một đầu lâu có bộ răng chìa ra đang nhìn chằm chàm vào Đương Phong và Hàn Giang.