Các môn thể thao điền kinh cần chọn ra 12 vận động viên vào vòng chung kết.
Toàn tỉnh có không ít trường thể thao, nên cạnh tranh rất khốc liệt và khắc nghiệt.
Trình độ vận động viên của trường đại học T luôn ở trạng nhìn lên không thấy mình bằng ai, nhìn xuống không thấy ai bằng mình, trong các trường cao đẳng và đại học bình thường cũng được tính là hàng đầu, nhưng muốn so với các trường thể thao chuyên nghiệp thì vẫn có chút chênh lệch.
Ở nội dung 100m nam đầu tiên, đại học T chỉ có một vận động viên lọt vào trận chung kết ngày mai, nhưng trình độ so với top 3 thì chênh lệch quá xa, vừa nhìn đã biết sẽ không đạt được thành tích gì.
Sau khi biết kết quả, huấn luyện viên Chu trực tiếp đi thẳng vào phòng vệ sinh tầng hai, tình cờ gặp Thịnh Tinh Hà, hai người gật đầu chào hỏi.
"Kết quả ra sao, thế nào rồi?" Thịnh Tinh Hà hỏi.
"Không được tốt lắm, nhóm này đều không được."
Đều không được.
Nghe có vẻ chỉ là đánh giá khách quan về kết quả của trận đấu này, nhưng Thịnh Tinh Hà cảm thấy ba chữ này khá chói tai.
Vừa lạnh lùng lại làm tổn thương người khác.
Anh nhìn đường chạy màu nâu đỏ cách đó không xa, nhíu nhíu mày.
Mặc kệ trước đó có bao nhiêu người cổ vũ cho bạn, nói với bạn rằng không cần áp lực lớn quá, thế nhưng thứ cuối cùng mà họ muốn thấy chỉ có hai chữ – thành tích.
Có đôi khi nghe những lời này, trong lòng anh chỉ cảm thấy áp lực và khổ sở.
Bởi vì anh sẽ nhịn không được tưởng tượng đến cảnh sau khi mình trở về đội mà không nhảy qua được độ cao của lúc trước, không lấy được thành tích thì những người vốn ủng hộ anh sẽ nhìn anh như thế nào?
Anh đã từng có thể kia mà, tại sao bây giờ lại không được chứ?
Chắc chắn anh đã không cố gắng như trước.
Tựa như năm đó khi vận động viên chạy trăm mét Lưu Tường giải nghệ vậy, tiếng mắng liên miên không dứt, nhưng có rất ít người đứng ra giải thích cho anh ấy rằng đứt dây chằng thật sự là chấn thương không thể nghịch chuyển, cho dù có tiến hành phẫu thuật rồi trải qua một loạt huấn luyện phục hồi chức năng đi nữa thì gân nhượng chân cũng không khôi phục về trạng thái như ban đầu được, cũng rất khó đạt tới độ dẻo dai vốn có.
Thứ mà tất cả mọi người nhìn thấy, chỉ có bạn đã không thể đạt được tiêu chuẩn ban đầu.
"Không ai muốn thua cả." Anh nói nhỏ một câu không dễ nghe thấy, nhưng tiếng người trong sân vận động quá ồn ào, hoàn toàn át mất thanh âm của anh.
"Hút thuốc không?"
Thịnh Tinh Hà lắc đầu. "Tôi không hút."
Huấn luyện viên Chu ngậm điếu thuốc còn chưa châm, cười cười. "Đàn ông làm gì có ai không hút thuốc, hút hai hơi là được."
"Sẽ ảnh hưởng đến chức năng tim phổi." Thịnh Tinh Hà nói.
"Cũng đã gần ba mươi rồi, còn chuẩn bị quay về với nhảy cao à?"
Thịnh Tinh Hà sửa lại: "Năm nay hai mươi bảy, còn chưa có tới ba mươi đâu, nhưng mà cũng không sao, cho dù có bảy mươi hai thì cũng còn có thể nhảy được."
Huấn luyện viên Chu cười gật đầu. "Đúng là có thể nhảy, nhưng rất khó có đột phá, còn mưu cầu gì nữa? Cậu ở lại đây dạy những đứa trẻ này không phải rất tốt sao, cũng không có áp lực lớn như trước."
Thịnh Tinh Hà suy nghĩ một chút rồi nói: "Tôi có thể dành tất cả thời gian sau khi giải nghệ của mình để dẫn học trò, để đi làm bất cứ chuyện gì khác, nhưng tham gia giải vô địch thế giới thì có lẽ chỉ còn một cơ hội cuối cùng vào năm sau, tôi không muốn đến khi mình bảy, tám mươi tuổi còn phải hối hận vì ở tuổi hai mươi bảy không cố hết sức để liều mạng một phen."
"Không có thành tích thì chẳng lẽ không cảm thấy chỉ là lãng phí thời gian thôi sao?"
"Làm chuyện mình thích, cho dù kết quả cuối cùng có không thể lý tưởng đi nữa thì cũng sẽ không cảm thấy hối hận, chỉ là có chút tiếc nuối mà thôi." Thịnh Tinh Hà nói: "Con người luôn phải có niềm tin vào tương lai, vào ước mơ của mình. Nếu đã nhận định con đường này thì cứ dũng cảm tiến về phía trước, rất nhiều người đều trưởng thành trong tiếng phủ định của người khác, phải xem anh có thể kiên trì hay không thôi."
"Thời gian có thể ở lại trên sân đấu cũng không còn nhiều, nhất định phải biết quý trọng cho thật tốt, lỡ đâu thành công thì sao, thầy nói có đúng không?"
Huấn luyện viên Chu nhìn anh, nheo mắt lại. "Khó trách đám nhóc thối kia thích cậu như thế."
"A?" Thịnh Tinh Hà sửng sốt.
"Cậu giống như cái kia vậy." Huấn luyện viên Chu giơ ngón tay chỉ lên.
Thịnh Tinh Hà vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy mặt trời nóng rực.
Vào giờ nghỉ trưa, một đám người trong đội nhảy cao vây quanh nhau nói chuyện phiếm. Lưu Vũ Hàm thêm hiệu ứng đặc biệt cho video đã quay rồi tải lên nền tảng video ngắn.
"Huấn luyện viên! Anh lên nhấn like cho em đi."
"Không có chơi, tôi không biết chơi mấy thứ này."
"Cái này mà cũng không chơi hả, để em chỉ anh cho." Lưu Vũ Hàm cầm điện thoại di động của Thịnh Tinh Hà tải phần mềm xuống. "Bên này là "tác phẩm của tôi", còn bên này thì có thể nhìn thấy video đã like, rất đơn giản."
Thịnh Tinh Hà tiện tay trượt hai cái, cảm thấy không có ý nghĩa gì, đang chuẩn bị thoát thì bỗng nhiên thoáng nhìn thấy chút lông trắng quen thuộc.
Là video khi Hạ Kỳ Niên huấn luyện ở sân thể dục, lượt like còn rất cao.
Thịnh Tinh Hà nhấn vào một cái avatar ở bên phải. "Đây là số của Hạ Niên à?"
Lưu Vũ Hàm nghiêng đầu nhìn thoáng qua. "Đúng rồi."
Tài khoản của Hạ Kỳ Niên đã đăng tải một dòng trạng thái, bầu trời xanh, mây trắng, một bóng người thoải mái lướt qua xà ngang dưới ánh mặt trời, xem bối cảnh này thì hẳn là lúc cậu ta tham gia hội thao trường, xung quanh đều là học sinh đang vỗ tay hò hét.
Tuy rằng không nghe thấy âm thanh nhưng cũng có thể cảm nhận được bầu không khí lúc đó náo nhiệt bao nhiêu
Những trạng thái còn lại đều là like, nào mèo nào chó, có vẻ rất thích động vật nhỏ.
Lưu Vũ Hàm chỉ chỉ vào màn hình của anh, nói: "Bên này là theo dõi, anh chỉ cần nhấn vào một cái là có thể nhìn thấy trạng thái mới của cậu ta."
"Vậy cậu ấy cũng có thể nhìn thấy tôi chú ý cậu ấy à?"
"Cái đó là đương nhiên rồi."
"Vậy thôi quên đi."
Thịnh Tinh Hà thoát ra ngoài.
Lần này nhóm nhảy cao nữ của trường đại học T phát huy vượt xa bình thường, Lưu Vũ Hàm và Cốc Tiêu Tiêu đều thành công lọt vào chung kết, bảng A bên nam cũng có Hạ Kỳ Niên và Tần Bái tiến vào trận chung kết.
Thành tích này tốt hơn so với năm ngoái.
Mặt chủ nhiệm Tôn đầy gió xuân, vỗ vỗ bả vai Thịnh Tinh Hà: "Không hổ là ra từ đội tuyển quốc gia, rốt cuộc vẫn có khác biệt. Tôi nhớ năm ngoái chỉ có một người vào được trận chung kết, năm nay đến bốn người."
"Quan trọng nhất vẫn là bọn họ chịu khó kiên trì huấn luyện, bằng không cho dù em có dạy bao nhiêu lần, bọn họ cũng sẽ xem như gió thổi bên tai rồi thôi thôi." Thịnh Tinh Hà nói.
"Tốt lắm!" Chủ nhiệm Tôn gật đầu nói: "Cậu có ý định tiếp tục dạy nữa không?"
Thịnh Tinh Hà sửng sốt: "Huấn luyện viên Vương không trở lại sao?"
"Sau khi phẫu thuật xong, anh ta còn cần yên tâm tĩnh dưỡng một thời gian, cũng. đã sắp đến tuổi về hưu rồi, phỏng chừng sẽ không trở lại nữa."
Có thể được chủ nhiệm tán thưởng và tín nhiệm là chuyện đáng để vui sướng, nhưng trong lòng Thịnh Tinh Hà vẫn có một đường vạch không bước qua được, trong lúc nhất thời không biết nên trả lời như thế nào, ngây người mất hai giây.
"Cám ơn ngài đã coi trọng em như vậy."
Chủ nhiệm Tôn là một người biết nhìn sắc mặt, ông cười cười nói: "Không sao, cậu cứ từ từ suy nghĩ, trở lại thi đấu cũng tốt, dẫn đội cũng tốt, tôi tôn trọng ý nguyện của cậu."
"Được." Thịnh Tinh Hà gật đầu.
Dẫn đội quả thật thoải mái hơn so với huấn luyện, nhưng nếu muốn anh thật sự buông bỏ tất cả cũng đâu phải chuyện dễ dàng như vậy.
"Huấn luyện viên!"
Bả vai bỗng nhiên bị người ta vỗ một cái, Thịnh Tinh Hà hoảng sợ, anh vừa chuẩn bị quay đầu lại, một vật thể lạnh lẽo đã dán lên má anh.
Lạnh đến run rẩy.
"Đang suy nghĩ cái gì vậy?" Hạ Kỳ Niên vui vẻ đưa qua một chai nước có ga.
Thịnh Tinh Hà nhận lấy đồ uống, vẻ mặt ưu sầu thở dài: "Chuyện lớn cả đời."
Hạ Kỳ Niên trong lòng sợ hết cả hồn, lập tức nhìn theo tầm mắt của anh: "Anh, chắc không phải anh để ý tới cô nào rồi chứ?"
"..." Thịnh Tinh Hà liếc nhìn cậu ta một cái. "Cậu cho rằng ai cũng giống cậu, ngập trong đầu toàn tình yêu hay sao?"
Bị một câu nói toạc ra, Hạ Kỳ Niên càng khẩn trương hơn, không để ý đã cao giọng: "Làm gì có! Tôi làm gì có! Cả đầu óc tôi chỉ có mỗi chuyện thi đấu thôi."
Thịnh Tinh Hà cũng lười chấp cậu ta.
Hạ Kỳ Niên có chút chột dạ, chỉ dám len lén liếc anh, chai nước có ga trong tay sắp bị nóng lên luôn rồi, qua một hồi lâu sau mới sâu kín hỏi: "Anh thật sự không có người thích hả?"
"Không." Thịnh Tinh Hà trả lời rất dứt khoát.
Hạ Kì Niên thở phào nhẹ nhõm, lại cảm thấy hơi mất mát.
Vậy mà một chút do dự cho người ta lấy làm tín hiệu cũng không có nữa.
Ngày thi đấu đầu tiên kết thúc, hai nhóm người bị loại mất hơn phân nửa, trên đường trở về mọi người vẫn rất chán chường, nhưng vừa xuống xe liền khôi phục tinh thần như ngày thường, bắt đầu líu ríu bàn chuyện tối nay ăn gì.
Thịnh Tinh Hà thật rất hâm mộ đám chim sẻ nhỏ này.
"Về cùng nhau không huấn luyện viên?" Hạ Kỳ Niên xuyên qua đám người, vòng tới cạnh Thịnh Tinh Hà.
"Về, cậu về bằng gì, đi xe đạp hả?" Thịnh Tinh Hà hỏi.
"Ừm." Hạ Kỳ Niên gật gật đầu.
"Vậy cậu đi trước đi, tôi chạy bộ trở về." Thịnh Tinh Hà nói.
"Đi chung đi, tôi chở anh."
Thịnh Tinh Hà nhớ chiếc xe đạp leo núi của Hạ Kỳ Niên không có yên sau.
Vậy làm sao mà chở người? Chẳng lẽ để anh ngồi ở phía trước hả?
Anh vừa đi vừa nói: "Xe của cậu không phải không có yên sau sao, chở cái rắm chứ chở."
"Có! Tôi đã lắp nó rồi." Hạ Kỳ Niên nói.
"Đã lắp rồi?" Thịnh Tinh Hà có chút kinh ngạc, bước chân cũng dừng lại. Cậu lắp từ khi nào vậy?"
"Lúc mua về vốn có yên sau, chẳng qua tôi cảm thấy nó hơi cồng kềnh nên mới tháo ra." Hạ Kỳ Niên thành thật nói.
"Vậy bây giờ sao lại không chê nó cồng kềnh nữa?"
"À..." Hạ Kỳ Niên hai tay đút túi, túm túm vải quần áo, "Cái đó để ở trong nhà tương đối vướng, chiếm chỗ lắm."
Thịnh Tinh Hà "Ồ" một tiếng, cũng không nghĩ nhiều.
Xe đạp của Hạ Kỳ Niên dựng ở gần thư viện, cách khu thể thao một khoảng, cậu ta vội vàng chạy tới đó, trong miệng vẫn còn nhắc: "Anh ở đây chờ tôi một chút, tôi đi rất nhanh!"
Chờ bóng lưng Hạ Kỳ Niên biến mất không thấy, Thịnh Tinh Hà mới nghĩ đến chuyện mình lấy thân phận huấn luyện viên ngồi trên xe học trò, nghênh ngang đi lại trong sân trường rất không thích hợp.
Là một huấn luyện viên, không nên tốt bên này nhạt bên kia.
Quan hệ tốt đến đâu cũng nên giới hạn, giới hạn này có thể cam đoan anh phân biệt rạch ròi chuyện chính với chuyện riêng, bằng không để cho các bạn học khác nhìn thấy thì đó chính là thiên vị. Điều này sẽ tạo ra áp lực vô hình đối với tâm lý của học sinh. . ngôn tình tổng tài
Thật không công bằng.
Hạ Kỳ Niên đạp xe trở lại khu thể thao nhưng không nhìn thấy Thịnh Tinh Hà, chỉ có một chấm đỏ nhỏ trên Wechat.
[Tôi về trước, cậu đi đường chậm một chút.]
Thịnh Tinh Hà không nhận được bất kỳ hồi âm nào, có điều sáng sớm hôm sau rời giường lại phát hiện trên tay nắm có treo một túi đồ ăn sáng.
Đó là bánh bao lớn và bánh bao nhỏ gạch cua.
Anh chợt nhớ tới hôm qua lúc ở trong phòng tập thể dục, mình có nói hai thứ này rất ngon.
Loại chi tiết nhỏ này thế mà cũng nhớ...
Thịnh Tinh Hà có chút cảm khái, tương lai thằng nhóc con này mà yêu đương với người khác, phỏng chừng có thể đem đối tượng cưng chiều lên tới trời.
–
Trận chung kết nhảy cao nam và nữ được định vào sáng ngày thứ ba.
Trời nhiều mây.
Lịch thi đấu không dày đặc như ở vòng loại, xe buýt trường học khởi hành lúc sáu giờ, bảy giờ đến sân vận động, trong nhà thi đấu chỉ có vài khán giả ngồi thưa thớt.
Những người đến xem các trận đấu nhỏ như giải Đại hội Thể thao tỉnh không nhiều, chủ yếu là cựu sinh viên hoặc gia đình của các vận động viên.
Tuy Trương Đại Khí không có tên trong danh sách thi đấu nhưng cũng chen chúc ở hàng ghế đầu để chụp ảnh cổ vũ cho mọi người.
Hạ Kỳ Niên một tay khoác lên vai Thịnh Tinh Hà. "Chụp cho hai chúng tôi một tấm đi, chụp tự nhiên phóng khoáng một chút."
"Phóng khoáng của cậu còn cần dùng ảnh sao, không phải từ bên trong phóng ra bên ngoài à?"
Hạ Kỳ Niên cười to một tiếng, càng ôm chặt bả vai người nào đó hơn. "Cũng đúng há, vậy cậu cứ tự do phát huy đi ha!"
Thịnh Tinh Hà kéo móng vuốt trên vai xuống. "Làm ồn bậy bạ cái gì, mau đến bên kia sân làm nóng người đi!"
Hạ Kỳ Niên cúi đầu "Ồ" một tiếng, đi vài mét lại quay lại hỏi: "Anh không đi xem tôi thi đấu sao?"
"Tôi xem hay không xem thì có gì khác nhau sao?"
"Làm sao mà giống được?" Hạ Kỳ Niên tràn đầy tự tin nói: "Lúc anh ở đấy, có lẽ tôi sẽ phát huy vượt xa bình thường đó nha!"
_ Hết chương 16 _