7 giờ sáng thứ bảy, hai người vẫn còn đang ngủ say trên giường.
Chăn mỏng manh không thể che nổi sắc xuân kiều diễm, quần áo vương đầy sàn nhà không lên tiếng nhưng cũng đủ lên án hành động kịch liệt sảy ra tối hôm qua.
Đinh Dĩ Nam tập mãi thành quen nhìn lướt qua hai cơ thể trần trụi trên giường, rồi đi đến phòng thay đồ lấy ra một bộ quần áo sạch sẽ rồi đặt ở đầu giường, sau đó quay người trở về phòng khách.
Lấy đĩa than chất lượng cao từ trên giá xuống, đặt vào máy hát rồi khởi động, căn phòng khách trống trải lại tức vang lên tiếng nhạc sôi động cùng tiếng hát của giọng nữ cao, hoàn toàn phá vỡ buổi sáng cuối tuần yên tĩnh.
Trứng ốp la trông như mặt trời đang bị rán trong dầu sôi phát ra tiếng xì xèo vang vọng, lò vi sóng vang lên tiếng ong ong, giọng nữ cao từ từ hát lên đoạn cao trào nhất, máy phát nhạc bỗng nhiên "Keng" một tiếng, cả căn phòng bỗng nhiên yên tĩnh lại.
"Vì sao cậu lại thích Queen of the Night Aria?"
Hoắc Chấp Tiêu cau mày bỏ cần đọc đĩa xuống, mặt viết đầy sự khó chịu khi bị đánh thức.
Hắn đi đến nhà bếp mở tủ lạnh, lấy một bình nước khoáng, yết hầu theo động tác uống nước của hắn mà chuyển động nhấp nhô, giọt nước theo đó mà ác liệt chạy xuống, phác hoạ ra đường nét xương quai xanh cùng cơ ngực và cơ bụng hoàn mỹ.
Rõ ràng áo ngủ được đặt ở đầu giường, mà hắn chỉ mặc đúng chiếc quần lót boxer, chỉ cần liếc mắt là thấy trọn cơ thể hoàn mỹ của hắn.
Đinh Dĩ Nam cũng không bất ngờ, dù sao lúc Hoắc Chấp Tiêu ở nhà một mình đến quần lót hắn cũng lười mặc. Nhưng dãy núi hùng vĩ chập trùng kia bị vải vóc quấn căng bên trong, dù là ai nhìn cũng cảm thấy uất ức.
Tắt bếp, cởi tạp dề, Đinh Dĩ Nam ung dung thong thả dọn bữa sáng bày trên bàn ăn, lúc này mới xa xôi đáp lời:
"Vì bài này dùng làm chuông báo thức rất hiệu quả."
Hoắc Chấp Tiêu ghét chuông báo thức, cũng không thích trợ lý gọi hắn dậy. Đã từng có một trợ lý tưởng Hoắc Chấp Tiêu bất tỉnh, không nhịn được mà lay hắn dậy mấy, kết quả liền nhìn thấy cái gì gọi là núi lửa phun trào.
Thời điểm chuyển giao công việc trợ lý cũ có để lại cho Đinh Dĩ Nam một câu "tự thu xếp ổn thoả", đồng nghiệp trong công ty cũng cho rằng cậu cũng sẽ giống mấy trợ lý trước, không làm việc được quá một tháng.
Nhưng tính đến bây giờ Đinh Dĩ Nam đã làm trợ lý riêng của Hoắc Chấp Tiêu đã được đến năm thứ ba.
"Cậu đang làm hỏng sở thích của tôi." Hoắc Chấp Tiêu cau mày thả bình nước xuống, đôi môi mang độ dày vừa phải vẫn đang còn vương hơi nước, thần sắc mang theo sự bất mãn nói.
"Có lẽ anh nên đổi sang nghe nhạc thịch hành cũng không tệ đâu." Đinh Dĩ Nam chân thành đưa ra đề nghị. Nếu không thể gọi Hoắc Chấp Tiêu dậy bằng nhạc cổ điển, vậy cậu cũng không biết nên đối phó sao với tính khí của Hoắc Chấp Tiêu khi rời giường.
"Cậu có thể đổi bài khác." Hoắc Chấp Tiêu nói, "Tôi không muốn Queen of the Night Aria."
"Nhưng Queen of the Night Aria có hiệu quả tốt nhất." Đinh Dĩ Nam không muốn thoả hiệp, cậu từng dùng Symphony of Destiny, Carmen Overture, thậm chí March of the Volunteers, nhưng cuối cùng sự thật chứng minh hiệu quả của Queen of the Night Aria vẫn là nhất.
Hoắc Chấp Tiêu cũng không quá quan tâm đến vấn đề này, ngoài tính xấu khi rời giường và số bạn tình không đếm hết của hắn. Thì bình thường hắn vẫn là người sếp tốt.
"Mấy giờ bay?" Hoắc Chấp Tiêu hỏi.
"Mười một giờ." Đinh Dĩ Nam nói, "Chúng ta sẽ xuất phát lúc tám giờ."
"Được." Hoắc Chấp Tiêu đáp một tiếng, rồi đi tới phòng tắm.
Hôm nay hai người phải bay tới một thành phố khác để tham gia lễ trao giải Lam Điểm, tác phẩm Hoắc Chấp Tiêu được đề cử ở danh mục thiết kế kiến trúc thương mại tốt nhất.
Trong giới thiết kế Lam Điểm là một giải thưởng lớn. Nên nó khiến kẻ hay mặc chính trang tối màu như Đinh Dĩ Nam cũng phải lôi âu phục hàng hiệu ra mặc.
Cậu chọn cho Hoắc Chấp Tiêu một bộ âu phục có màu nhựa thông, trong lúc cậu đang phối cà vạt và đồng hồ trong phòng để đồ, trên giường bỗng truyền đến tiếng động.
Có vẻ nhưng vị không bị giọng nữ cao đánh thức kia, cuối cùng cũng coi như có dấu hiệu tỉnh lại.
Đinh Dĩ Nam tạm dừng công việc trên tay, trở lại phòng ngủ nói với câu trai có ngoại hình ưa nhìn vẫn còn đang ngái ngủ kia: "Xin chào, cậu có cần tôi gọi xe giúp không?"
Cậu trai một tay đỡ phía sau, một tay xoa tóc, hiển nhiên vẫn chưa kịp phản ứng.
"Quần áo của cậu ở trên tủ đầu giường." Đinh Dĩ Nam nhắc nhở, "Nếu cần vệ sinh cá nhân, cậu có thể đến phòng dành cho khách bên kia, ở đó có phòng tắm riêng."
Ánh mắt cậu trai từ từ trở nên tỉnh táo hơn, Y định vén chăn lên, Đinh Dĩ Nam liền tự giác dời tầm mắt.
"Anh là ai?" Cậu trai lên tiếng hỏi.
"Tôi là trợ lý của ngài Hoắc." Đinh Dĩ Nam thu tầm mắt lại, cậu trai kia cũng vừa vặn mặc xong chiếc quần bò.
Quả nhiên là một cậu trai đẹp trai chân dài cao mét tám trở lên.
Bản thân là kiến trúc sư Hoắc Chấp Tiêu có gu thẩm mỹ cao vô cùng nghiêm ngặt, bạn tình của hắn đều phải mang dáng người tiêu chuẩn vàng.
Bản thân Hoắc Chấp Tiêu cao một mét chín, nếu như không phải vì xã giao tầm mắt của hắn luôn thẳng, nên trên căn bản không thể nhìn thấy người dưới một mét tám. Mà một mét tám trở lên thuần không đã ít lại càng ít hơn, hơn nữa yêu cầu của Hoắc Chấp Tiêu về vóc dáng lại rất cao, bởi vậy bạn giường của hắn đều là 0.75. Cậu trai trước mặt vô cùng cao to uy mãnh, nhưng vì ngủ với Hoắc Chấp Tiêu lại cam tâm tình nguyện làm 0.
"Anh chỉ là trợ lý?" Cậu trai kia có ý riêng hỏi.
"Đúng vậy." Đinh Dĩ Nam đáp mãi cũng thành quen mà trả lời.
Đinh Dĩ Nam có ngoại hình không chê vào đâu được, đường nét lập thể, lông mi dày, đôi môi mỏng mang lại cảm giác nghiêm túc thận trọng, mang theo cảm giác cấm dục cho người nhìn.
Không ít người đều cho rằng cậu và Hoắc Chấp Tiêu mập mờ, mà trên thức tế Hoắc Chấp Tiêu chưa từng dừng tầm mắt trên người cậu. Bởi vì tầm mắt hắn cao, mà cậu chỉ cao có 1m79.
"Anh thêm WeChat của tôi đi." Cậu trai từ bên trong quần bò lôi điện thoại, đưa ra trước mặt Đinh Dĩ Nam.
"Xin lỗi" Đinh Dĩ Nam nói: "Tôi không phụ trách lịch hẹn bạn tình của ngài Hoắc"
"Ai nói tôi muốn hẹn hắn?" Cậu trai cười nói, "Tôi muốn hẹn anh"
Đinh Dĩ Nam trầm mặc một giây, mặt không đổi sắc cự tuyệt nói: "Vậy càng không cần"
"Tôi vẫn tương đối thích hợp làm 1 hơn" Cậu trai tự nhiên tiếp tục, "Tôi so với hắn ôn nhu hơn nhiều, anh thật sự không cần?"
"Chắc chẵn không cần" Đinh Dĩ Nam kiên nhiễn nói.
"Vậy sao?" Cậu trai thờ ơ cất di động "Ngoại hình anh như vậy, mà lại thích hắn thô bạo sao? "
Đinh Dĩ Nam lười đáp lại, cậu không cần thiết phải giải thích về mối quan hệ của cậu và Hoắc Chấp Tiêu. So với bị hiểu lầm, cậu càng để ý sự "thô bạo" mà cậu trai này nhắc tới.
Kỹ thuật của Hoắc Chấp Tiêu không tệ, cũng có nhiều bạn tình đối với kỹ thuật của hắn mà nhớ mãi không quên. Nếu tối qua hắn làm tương đối thô bạo, vậy chỉ có thể nói nên một vấn đề là tâm trạng của hắn không tốt.
Trợ lý cá nhân không phải là một công việc thoải mái, phải luôn luôn hiểu được chuẩn xác cảm xúc của sếp, đây không phải việc mà ai cũng làm được. Đinh Dĩ Nam luôn biết được thời gian thích hợp để làm việc, nên cậu đảm nhiệm được công việc này cũng có nguyên nhân.
"Người kia đi rồi?"
Hoắc Chấp Tiêu vừa lau tóc trở lại phòng ăn, cũng biết mặc áo ngủ, nhưng cổ áo để mở không thèm kiểm soát hormone toả ra.
"Đi rồi" Đinh Dĩ Nam ít lời nhiều ý đáp, rồi rửa sạch bát đũa cất vào tủ.
Nếu là thường ngày, Đinh Dĩ Nam đã nhắc nhở Hoắc Chấp Tiêu chỉ còn nửa giờ nữa là xuất phát, để hắn đẩy nhanh tốc độ. Nhưng xét thấy tâm trạng của Hoắc Chấp Tiêu hiện tại không tốt, Đinh Dĩ Nam không giục, chỉ nói: "Tôi ở phòng khách chờ anh"
Hoắc Chấp Tiêu liền ngồi xuống bàn ăn, xử lý bữa sáng đã lạnh. Động tác của hắn không nhanh không chậm, quả nhiên như Đinh Dĩ Nam dự đoán chỉ cần cậu không nhắc nhở, hắn liền không có khái niệm về thời gian. . truyện tiên hiệp hay
Đinh Dĩ Nam ngồi trên ghê sofa, lấy điện thoại bắt đầu theo dõi tính huống giao thông trong thành phố. Chưa kịp chờ cậu mở app bản đồ, một cú điện thoại đã gọi tới.
"Vợ, hôm nay em phải đi làm sao?"
Đầu bên kia truyền đến một giọng nói lười biếng, Đinh Dĩ Nam dường như có thể nhìn thấy dáng vẻ lười biếng của chủ nhân giọng nói đang nằm lỳ trên giường.
Cậu nhìn lướt qua hướng phòng ăn, thấy Hoắc Chấp Tiêu đang chăm chú xem điện thoại, liền không lảng trách, chỉ nhẹ giọng nói: "Mấy ngày trước em nói với anh rồi, là cuối tuần này em phải đi công tác mà"
"Hửm? Em đi công tác" Hàn Thạc lẩm bẩm một câu rồi nói tiếp "Anh cũng vừa nhận được thông báo phải đi công tác, cái cà vạt Armani của anh, em để chỗ nào?"
"Bên trái tủ quần áo, phía dưới ngăn kéo thứ hai" Đinh Dĩ Nam nói.
"Ok" Hàn Thạc đáp, "Khi nào em về?"
"Ngày mai em về" Đinh Dĩ Nam nói tiếp "Còn anh thì sao?"
"Anh cũng ngày mai, vậy ngày mai gặp"
"Được"
Cúp điện thoại, phòng ăn bên kia vang lên tiếng Hoắc Chấp Tiêu: "Bạn gái cậu sao?"
Đinh Dĩ Nam mở app bản đồ, nhấp thanh công cụ tìm kiếm, nhập tên sân bay, thuận miệng đáp: "Ừm"
Hoắc Chấp Tiêu không biết Đinh Dĩ Nam là gay, chỉ biết cậu không độc thân.
Đinh Dĩ Nam đương nhiên sẽ không chủ động công khai tính hướng với Hoắc Chấp Tiêu, dù sao hắn cũng là sếp của cậu, thân phận khác biệt. Nếu cậu hướng người sếp là một đại mãnh 1 tỏ ra mình đồng loại, ít nhiều sẽ gây cho người ta cảm giác ám chỉ.
Mà bạn thân cậu không có ý như vậy.
Mọi người nói đồng loại thường hút nhau, nếu như Hoắc Chấp Tiêu giống cậu trai mới rời đi, chịu bỏ ra chút thời gian quan sát Đinh Dĩ Nam ít nhiều hắn cũng sẽ ngửi ra mùi đồng loại.
Mà Đinh Dĩ Nam lại không đạt đến chiều cao tiêu chuẩn thẩm mỹ của Hoắc Chấp Tiêu, nên ngay từ lúc mới gặp hắn đã loại cậu ra khỏi danh sách đồng loại.
"Tại sao lại chọn cái cà vạt này?"
Hoắc Chấp Tiêu đứng ở cửa phòng ngủ, áo sơ mi trên người chưa cài cúc. Hắn thường ngày rất ít ý kiến với đồ Đinh Dĩ Nam phối, bằng chứng này cho cậu một suy đoán, bây giờ tâm trạng sếp đang không tốt.
"Vậy đổi cái kia đi" Đinh Dĩ Nam thu thập xong bàn an, rút hai tờ khăn giấy ra lau khô tay " Versace màu lam đậm hoa văn tối kia có vấn đề gì sao?"
Hoắc Chấp Tiêu nhíu mày, hỏi ngược lại: "Cậu rất thích màu xanh lam sao?"
Đinh Dĩ Nam nghẹn lời, hướng hắn giải thích: "Nó phù hợp với lễ trao giải Lam Điểm"
"Tôi không thích màu xanh lam" Hoắc Chấp Tiêu quay người đi vào phòng ngủ "Màu đen là được rồi"
Đinh Dĩ Nam thở phào, không biết có phải Hoắc Chấp Tiêu có bất mãn gì với lễ trao giải Lam Điểm không. Cậu theo sau hắn tiến vào phòng thay đồ, lấy ra một chiếc cà vạt màu đen đủ tiêu chuẩn.
Không lâu sau, Hoắc Chấp Tiêu đã mặc xong áo sơ mi, nhưng cổ áo lại dựng thẳng, mang phong thái nghiễm nhiên chờ hầu hạ.
Đinh Dĩ Nam tự giác tới trước người Hoắc Chấp Tiêu, đem cà vạt trong tay vòng qua cổ hắn.
Thật ra Hoắc Chấp Tiêu cũng không phải không tự thắt được cà vạt, hắn chỉ muốn xem Đinh Dĩ Nam có thắt cho hắn không mà thôi. Đinh Dĩ Nam thắt cà vạt tiêu chuẩn hình tam giác, vừa vặn phù hợp với tỉ lệ vàng.
"Bạn gái cậu cũng sẽ thắt cà vạt cho cậu sao?" Hoắc Chấp Tiêu hạ cổ áo, tuỳ ý hỏi một câu.
"Tôi không biết." Đinh Dĩ Nam đáp "Cũng không cần thiết"
"Được rồi"
Bị Hoắc Chấp Tiêu tuỳ tiện hỏi, Đinh Dĩ Nam đột nhiên phát hiện ra một vấn đề, cậu hình như chưa từng thắt cà vạt cho bạn trai của cậu.
~~~~~
Tỷ lệ vàng: Trong toán học và nghệ thuật, hai đại lượng được gọi là có tỷ số vàng hay tỷ lệ vàng nếu tỷ số giữa tổng của các đại lượng đó với đại lượng lớn hơn bằng tỷ số giữa đại lượng lớn hơn với đại lượng nhỏ hơn. Tỷ lệ vàng thường được ký hiệu bằng ký tự phi trong bảng chữ cái Hy Lạp nhằm tưởng nhớ đến Phidias, nhà điêu khắc đã xây dựng nên đền Parthenon.
Nôm na mấy bạn tình của anh công sở hữu cơ thể có tỉ lệ hoàn hảo giống mấy bức tượng điêu khắc ở thời kỳ Phục Hưng đó các bạn.
Queen of the Night Aria: https://www.youtube.com/watch?v=YuBeBjqKSGQ bài này nghe cũng hay lắm á, nhưng dùng để làm nhạc chuông báo thức thì cũng rất...