U Linh Boss

Chương 27: Đấu ẩu




(Thượng)
Lâu rồi mới gặp được kẻ có mắt không tròng
* Đấu ẩu: Đánh nhau
Loners là quán bar nổi tiếng nhất trong Thập Tam Liên trấn.
Ông chủ ở đây là Huyết tộc đời thứ năm, khách hàng với xuất thân cao quý hay không sẽ quyết định thái độ tiếp khách của lão. Từ trước đến giờ, mấy chuyện gây lộn phát sinh ở đây chưa đến năm mươi vụ —— bốn mươi chín vụ đương nhiên không thể tính là năm mươi vụ được. Đối với một quán bar lâu đời có bề dày lịch sử hơn ngàn năm mà nói, đây tuyệt đối không phải là một kỷ lục dễ dàng.
Bất quá thông qua bốn mươi chín vụ ẩu đả kia, ông chủ ở đây đã luyện được một đôi hoả nhãn kim tinh. Loại khách hàng nào sẽ gây chuyện, loại khách nào an phận, lão chỉ cần liếc mắt một cái là nhìn ra ngay.
Tỷ như, hiện tại hai vị khách mới bước vào kia là đại diện tiêu biểu cho hai loại khách nói trên.
Một người nhìn qua kiệt ngạo bất tuân, cho dù hắn ăn mặc nghiêm trang, cử chỉ tao nhã, trên người vẫn tản ra một loại khí tức – chọc phải ta là chết không đất chôn.
Mà người còn lại vô luận là khí chất hay bề ngoài đều mang theo hơi thở nhu hòa, tựa như nói ‘Ta là cừu nhỏ nè, khi dễ cũng không sao’.
Nhìn hai người bọn họ thong thả bước lại gần quầy bar, mũi lão nhảy giật giật. Lão ngửi thấy trên người ‘kẻ gây rối’ mùi máu của Huyết tộc đời thứ sáu. Nhưng mùi này không phải tiết ra từ thân thể hắn, hình như xuất phát từ trong gói hành lý hắn mang theo thì phải? Độ thính của mũi lão ở Huyết tộc giới này phải xếp số một số hai, lão chắc chắn phán đoán của lão chẳng sai bao giờ.
“Hai vị cần gọi gì?” Cứ việc trong lòng kinh nghi, nhưng vẻ mặt của lão vẫn rất trấn định. Quán bar mở cửa từ lâu, việc lạ trên đời gặp cũng không ít, chuyện gì nên để ý, chuyện gì mắt nhắm mắt mở qua lão đương nhiên biết rõ.
“Nước trái cây.” ‘Kẻ gây rối’ thản nhiên nói.
Ông chủ chớp chớp mắt nhìn, “Màu đỏ hả?”
Màu đỏ đang nói đến chính là máu.
‘Cừu nhỏ’ bên cạnh ‘kẻ gây rối’ nhíu hai hàng lông mày, hiển nhiên là ngửi thấy mùi máu tươi nồng nặc trên người ông chủ, sắc mặt lúc trắng lúc xanh.
Ông chủ vô tội tự dưng phải hứng chịu cái nhìn bom đạn từ ‘kẻ gây rối’ kia.
“Sữa được không?” Lão mỉm cười tự đưa ra lối thoát cho mình.
‘Kẻ gây rối’ và ‘cừu nhỏ’ đương nhiên là Baal và Vương Tiểu Minh.
Tuy rằng Vương Tiểu Minh trước khi tiến vào đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng chỉ số ô nhiễm không khí bên trong quán so với tưởng tượng của cậu còn cao hơn rất nhiều. Cho dù có bịt kín cái mũi, cậu vẫn có thể cảm giác được mùi máu tươi thông qua lỗ chân lông ào ạt xông vào khắp người mình. Mà cái này chưa phải là chuyện đáng sợ nhất đâu, kinh khủng hơn chính là bên tai cậu hiện giờ ong ong một thứ âm nhạc trầm thấp quỉ dị, cộng thêm tiếng trêu đùa ngả ngớn của vài gã quỷ hút máu khác. Tay bận bịt mũi cho nên chẳng còn cách nào có thể che kín tai lại.
“Có muốn vào trong không gian của ta không?” Baal thấy bộ dạng cậu lờ đờ, nhịn không được hỏi.
“Không cần.” Vương Tiểu Minh nhanh chóng lắc đầu, sau đó thấp giọng nói, “Edwin nói rồi, năng lực trong từng lĩnh vực khác nhau là đặc trưng của thiên sứ và đọa thiên sứ. Nếu ngươi sử dụng không gian sẽ bị người khác phát hiện ra thân phận mất.”
Baal nhướng mày. Hắn thật ra chẳng quan tâm đến việc có bị lộ thân phận đọa thiên sứ hay không, hắn chỉ lo sau khi bị phát hiện rồi sẽ không còn cách nào vào được Huyết Dạ Sơn. Nghĩ đến đây, hắn đương nhiên vô cùng bức xúc với sức mạnh đặc thù của Huyết Dạ Sơn.
Ông chủ rất nhanh đã bưng ra hai ly sữa.
Cái ly đặt trước mặt Vương Tiểu Minh ánh lên chút màu xanh lá.
“Là vị bạc hà ấy mà.” Đáp lại ánh mắt nghi hoặc của cậu, ông chủ cười tủm tỉm giải thích.
Vương Tiểu Minh nhẹ nhàng húp một ngụm, nhất thời cảm thấy cả người đều thoải mái hẳn ra, ngay cả mùi máu tươi ồ ạt xông vào mũi cũng không thấy khó chịu như trước nữa.
Baal thấy cậu uống ngon lành, thuận tay đẩy cái ly trước mặt mình qua.
Vương Tiểu Minh ngạc nhiên, “Ngươi không uống sao?”
“Ngươi tưởng ta sẽ thích uống ba cái thứ linh tinh này sao?” Baal không tức giận nói.
Cánh cửa sau lưng họ lại mở ra.
Lần này vào quán là một đám người, mỗi người đều mặc một cái quần bò nhìn không khác nhau là mấy, trên đùi hay đầu gối mỗi chỗ rách ra một ít, làn da trắng thấp thoáng bên trong, mặc trên mình áo khoác da hoặc áo jeans, tóc thì nhuộm xanh đỏ tím vàng đủ loại màu sau đó dùng keo xịt bày ra tùm lum tạo hình, đại bác, hình lập phương, lốc xoáy… Căn bản thì họ có thể lôi mấy bộ tóc đó xuống làm vũ khí cũng được.
Sự xuất hiện của đám người đó nhanh chóng được chào đón bằng một màn vỗ tay nhiệt tình từ các vị khách khác.
Tiếng huýt sáo liên tục vang lên.
Ông chủ nhỏ giọng giải thích cho Vương Tiểu Minh: “Bọn họ là một ban nhạc đình đám ở đây.”
“Hóa ra là ngôi sao a.” Vương Tiểu Minh bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Baal cảnh giới nhìn chằm chằm ông chủ. Nhiệt độ của máu trong người Huyết tộc sẽ quyết định nên độ nhiệt tình đãi khách của chúng, nhìn kiểu gì cũng thấy lão già này nhiệt tình quá đáng.
Đáp lại cái nhìn chòng chọc của hắn, ông chủ ung dung cười nói: “Ta chỉ muốn làm tròn bổn phận của một nhân viên phục vụ thôi.” Lão lôi ra một cuốn sổ nhỏ, đặt lên quầy bar, “Đây là thứ ta đã mang về từ nhân giới, tiêu chuẩn lễ nghi của nhân viên phục vụ tại khách sạn năm sao cao cấp. Ta vẫn đang cố gắng học hỏi.”
Vương Tiểu Minh liếc mắt nhìn sơ, cảm thấy phù hiệu trên cuốn sổ nhỏ kia thật quen mắt, nghĩ nghĩ một hồi, đột nhiên nhớ ra, đây chẳng phải là phù hiệu của tửu *** nơi Tony – anh họ cậu đang làm sao?
“…”
Ông chủ lại vội vã cất cuốn sổ nhỏ đi, “Cho nên tin ta đi, ta chỉ đơn giản là phục vụ một cách chu đáo hết mức có thể, về bí mật của khách hàng a, ta chẳng tò mò đâu.”
Baal nheo mắt, “Ngươi biết cái gì?”
Ông chủ mỉm cười nói: “Ta chỉ biết những chuyện mà khách hàng muốn ta biết thôi.”
Baal đánh giá hắn, tựa hồ đang xem xét độ tin cậy trong lời nói của lão. Hồi lâu, hắn thu hồi ánh mắt.
Ông chủ nhẹ nhàng thở ra. Căn cứ vào những kinh nghiệm đi trước của lão, biểu tình của khách hàng như vậy kỳ thật đang ám chỉ đôi bên đã đạt thành kí kết ngầm, ít nhất quả bom ‘gây rối’ này sẽ không gây chuyện trong quán của lão.
Vương Tiểu Minh đột nhiên hiếu kỳ hỏi: “Vì sao bọn họ nói chuyện ta đều hiểu được nhỉ?” Thạch Phi Hiệp nói chuyện cậu hiểu là chuyện đương nhiên, nhưng mà tại sao Gin, Reyton, Isfel, thậm chí ngay cả Edwin nói cậu vẫn hiểu được?
“Bởi vì chúng ta vẫn cứ thế mà nói.” Baal trả lời.
“…” Vương Tiểu Minh lúng ta lúng túng nói, “Tiếng Trung? Tại sao a?” Cậu vẫn nghĩ đọa thiên sứ, thiên sứ hay quỷ hút máu đều thuộc văn hóa phương Tây kia mà, cho nên dù thế nào cũng chẳng đến lượt tiếng Trung đâu.
Ông chủ đột nhiên xen miệng vào: “Nghe nói, bởi vì trên đời có một thứ bánh chỉ biết dùng tiếng Trung để viết văn thôi.”
“A?” Vương Tiểu Minh trợn mắt há hốc mồm nhìn lão. Những lời lão ta vừa nói nhất định không phải tiếng Trung, tiếng Trung không có những tổ hợp ngôn từ kỳ quái như vậy.
“Cái này quan trọng lắm hả?” Baal nhướn mày.
“… Ta chỉ thuận miệng hỏi một chút.” Dù sao nghe hiểu được thì tốt rồi. Vương Tiểu Minh cũng tự nhiên tiếp nhận hiện trạng này.
Một thành viên trong ban nhạc, mặc cái quần bò rách be bét vỗ rầm một cái lên mặt quầy làm cậu giật mình.
Baal ánh mắt lạnh băng.
Ông chủ vội vàng hoà giải hỏi: “Xin hỏi ngài cần gọi gì?”
“Máu tươi nhất. Phải tinh khiết một trăm phần trăm.” Gã thành viên ban nhạc quay đầu lại nhìn Vương Tiểu Minh, đôi mắt màu xanh nhạt lóe lên một tia quỉ dị.
Baal vươn tay kéo Vương Tiểu Minh vào trong ngực, sát khí tràn ngập không hề kiềm chế phóng ra từ mắt hắn.
“Đồ uống của ngài đây!” Lần này ông chủ xuất hiện càng nhanh hơn, đặt một ly máu đỏ tươi sóng sánh trước mặt gã thành viên ban nhạc.
Lúc này gã mới chậm rãi thu hồi ánh mắt đối đầu với Baal, nhẹ nhàng hít hà một chút rồi nói: “Đây là máu gà à?”
Ông chủ vội vàng phản bác: “Là máu vịt.”
“…” Thành viên ban nhạc chán ghét nhíu mày, “Không có máu người sao?”
Ông chủ thở dài nói: “Từ sau khi ra luật bảo vệ nhân loại, số lượng huyết nô giảm mạnh, hơn nữa lượng máu lấy từ từng huyết nô mỗi tháng cũng có giới hạn. Thêm vào đó nhân loại đề cao ý thức nhân quyền, người tự nguyện bán máu cũng ngày một ít đi.”
Ánh mắt của gã chuyển một đường từ ly máu sang thẳng người Vương Tiểu Minh, nụ cười điềm nhiên nói: “Nơi này chẳng phải có sẵn rồi sao?”

Tim ông chủ lập tức nhảy dựng lên.
Chẳng lẽ vụ đánh nhau thứ năm mươi sẽ phát sinh trong hôm nay sao?
Có lẽ do sát khí trên người Baal rất kinh khủng, những vị khách khác trong quán bar nhanh chóng nhận ra sự bất thường ở đây, những thành viên khác trong ban nhạc cũng túm tụm lại.
Ông chủ từ chối không được, rốt cục nói: “Ta có hai bình máu người vô cùng trân quý, bất quá giá cả có hơi…”
“Giá cả không thành vấn đề.” Chỉ cần nghe thấy có máu người, sắc mặt của gã thành viên ban nhạc cũng dịu hẳn xuống.
“Giá cả không thành vấn đề, còn sống để uống hay không mới là vấn đề.” Baal cắt ngang lời gã. Hắn đã lâu rồi mới gặp một kẻ khiến hắn muốn phanh thây như thế!
Nguyên bản không khí khẩn trương đã dịu đi đôi chút lại nhất thời lại rơi vào căng thẳng.
Ông chủ cơ hồ phải thở dài, “Nếu các ngươi đồng ý đánh nhau ở ngoài, ta sẽ tặng cho một ly máu tươi làm chiến lợi phẩm.” Lão thực sự ghét dọn dẹp lắm nha, ngoài việc phải tạm ngừng kinh doanh lão còn ghét cả mấy âm thanh rầm rầm bịch bịch nữa. Nên biết là nhà lão nằm ngay sau quán bar a.
Baal nói: “Ta không thích uống máu người.”
“…” Ông chủ nói, “Vậy hai ly sữa mới nãy miễn phí luôn.”
“Thành giao.” Baal đứng lên.
Vương Tiểu Minh đột nhiên giữ chặt hắn, ghé sát tai hắn nhỏ giọng hỏi: “Ngoài không gian ra ngươi còn có thể dùng phép thuật gì nữa?” Từ khi biết hắn tới nay, cậu tựa hồ chỉ thấy hắn đem người ta quăng tới quăng lui. Cậu lúc này thực sự rất lo cho Baal chỉ có thể xài một phép mà hiện tại chẳng thể dùng đến.
Baal nghe cậu hỏi đơ người ra.
“Hơn nữa ngươi lại không thể xòe cánh ra.” Vương Tiểu Minh càng thêm lo lắng, “Thôi bỏ qua đi ha?”
Thì thầm to nhỏ như thế lại làm thành viên ban nhạc tưởng là hai người đang sợ hãi, không khỏi cười khẩy: “Nếu muốn xin lỗi, nhất định nên làm liền đi. Chứ lát nữa, còn sống để giải thích hay không mới là vấn đề đó.”
Mấy thành viên khác bắt đầu nhộn nhạo theo.
Những vị khách còn lại đều ngỏng cổ giương mắt chờ coi kịch vui. Tuy rằng bọn họ ngửi được mùi vị trên người Baal là của Huyết tộc đời thứ sáu —— kỳ thật lại là máu của Hạng Văn Kiệt đem theo trong hành trang của Baal, nhưng mấy gã thành viên ban nhạc kia đều thuộc đời thứ sáu, hơn nữa mùi vị rất nồng đậm. Vô luận nhìn từ góc độ nào, Baal thua là cái chắc —— đương nhiên, bọn họ không thể nhìn đến góc độ của một đọa thiên sứ.
Vương Tiểu Minh nắm chặt lấy tay áo Baal. Cậu biết, lấy tính cách của Baal tuyệt đối đến chết cũng không thèm giải thích, nhưng còn với cậu, giải thích hay xin lỗi cũng chẳng khó khăn đến thế. Rắc rối bây giờ là làm thế nào thuyết phục Baal và mấy gã Huyết tộc kia đồng ý để cậu ra mặt thay hắn giải thích.
Cậu đang phiền não, chợt nghe Baal cũng nói ra phiền não của hắn, “Ta đột nhiên phát hiện…”
Vương Tiểu Minh quay lại nhìn hắn.
“Ta biết cũng nhiều lắm.” Baal bắt đầu xòe tay đếm, “Nhưng mà lựa chọn nên làm thế nào cũng mệt mỏi ghê nha.”
Thành viên ban nhạc và mấy vị khách hóng chuyện khác bắt đầu ríu rít kéo nhau đổ ra đường.
Baal và Vương Tiểu Minh cũng đang định cất bước, đã thấy đám người mới nãy lại như thủy triều ào ào đổ về.
“Sao thế?” Một gã thành viên trong ban nhạc khó hiểu hỏi.
“Daniel đến đó.” Bạn hắn hưng phấn trả lời.
Vẻ mặt của mấy gã đó bỗng biến đổi, khuôn mặt kích động đỏ bừng bừng, không nói hai lời liền nháo nhào bổ ra cửa.
Vì thế, nguyên bản hai kẻ đang ở trung tâm cơn bão là Baal và Vương Tiểu Minh quang minh chính đại bị gạt sang một bên như thế.
“…”


(trung)


Lâu rồi mới gặp được kẻ có mắt không tròng
Người chen chúc ngoài cửa chật ních, sau đó từ từ lùi về phía sau, cuối cùng lại tự động dạt sang hai bên đường. Vì thế, Baal và Vương Tiểu Minh bỗng dưng thành ra đứng giữa trung tâm.
“Này, chúng ta nhường một chút đi?” Vương Tiểu Minh lén lút lôi kéo tay Baal. Từ nhỏ đến lớn, số lần cậu bị người ta chú mục như vậy chỉ đếm trên đầu ngón tay, hơn nữa mấy lần đó đều do sự xui xẻo của cậu gây nên thảm án, nhớ lại ký ức không vui cộng thêm hàng chục con mắt như lửa thiêu xung quanh khiến cậu chỉ hận không kiếm được cái hố nhảy xuống.
Baal nhướng mày, “Nhường?” Y cư nhiên bảo hắn nhường đường cho một con dơi què quoặt có mắt không tròng kia?
Vương Tiểu Minh nhìn thấy lửa giận tích tụ ngùn ngụt trên mặt hắn, lập tức nhận ra đề nghị vừa rồi của mình đã phản tác dụng, vội sửa lời: “Dẫn ta đi toilet được không?”
Baal khóe miệng giật giật, “Ngươi nghĩ ta sẽ bị lừa bởi cái lý do thối nát này sao?” Đặc biệt lúc này mới chỉ là thời gian giằng co và tạm hoãn.
Vương Tiểu Minh do dự một chút, đột nhiên ôm bụng ngồi xổm xuống đất, đau khổ kêu lên: “Đau quá, đau chết mất, ta phải đi toilet.”

Trên đầu Baal đầy hắc tuyến. Cho dù có diễn trò cũng phải vắt óc suy nghĩ một tí chứ? Loại trình độ nghiệp dư như này nhà nhà người người đều làm được.
Đột nhiên có tiếng vỗ tay vang lên.
Baal sửng sốt.
Diễn kiểu đấy cũng có người vỗ tay? Cảm nhận nghệ thuật của Huyết tộc thật sự quá rẻ tiền rồi đi.
Nhưng hắn cũng rất nhanh phát hiện màn vỗ tay vừa rồi không phải dành cho Vương Tiểu Minh.
Một thân ảnh cao to xuất hiện trong màn vỗ tay, tao nhã đứng ngay cửa.
Ngọn nến hai bên cửa le lói, ánh sáng rọi lên ngũ quan sắc sảo trên khuôn mặt không thể tuấn mỹ hơn kia, làm cho dung mạo của y có chút thần bí khiến người khác càng muốn khám phá.
“Daniel!”
Trong đám người không biết kẻ nào vừa thốt ra, lập tức sau đó là một tràng hoan hô muốn bài sơn đảo hải.
Daniel chậm rãi bước vào, mỗi một bước đi, mỗi một cử chỉ cũng giống như ngũ quan của y, không thể chê vào đâu được, phong độ mà tao nhã.
Xuất phát từ thói quen bình phẩm ngôi sao từ đầu tới chân của nhân loại, Vương Tiểu Minh đứng dậy, ghé vào tai Baal rủ rỉ rù rì: “Ta cảm thấy Isfel vẫn đẹp hơn á.”

Hai hàng lông mày của Baal nhăn thành một cục, “Isfel mà đẹp hả?” Cái tên trên mặt vạn năm chỉ có một biểu tình duy nhất kia có cái khỉ gì mà đẹp? Ngoại trừ chim cánh cụt và Thạch Phi Hiệp ra còn ai có khả năng thích nổi tảng băng đó? (có em có em :”>) “Ta lại thấy tên trước mặt này nhìn thuận mắt hơn một chút.” So sánh giữa thứ không thích và thứ không biết quả thật là ngớ ngẩn.
Vương Tiểu Minh: “…”
Bước chân của Daniel dừng trước mặt Baal và Vương Tiểu Minh, hàng mi cong vút của y tạo thành một bóng râm nhạt nhạt nơi mắt, vừa vặn với vẻ bí ẩn trên mặt y, càng khiến cho y thêm cuốn hút, “Các ngươi vừa mới nói, ai đẹp hơn ai cơ?”
“…” Baal và Vương Tiểu Minh sửng sốt.
Daniel vì duy trì phong độ tao nhã, động tác cắn răng mím lợi cũng phải làm trong bí mật, “Các ngươi vừa mới nói ai đẹp hơn ta cơ?” (1 cháu tự kỉ xuất hiện =__=)
Baal trả lời: “Một tên hỗn đản nào đó.”
Vương Tiểu Minh: “…” Baal nhất định là vì không muốn thân phận bại lộ cho nên mới không nói ra tên Isfel, tuyệt đối không phải vì cảm xúc cá nhân. Trong lòng cậu âm thầm tìm lý do thuyết phục để giải thích cho hành vi của Baal.
Trên trán Daniel rõ ràng mới nhảy dựng lên một cái gân xanh, bất quá rất nhanh đã đè nén lại, “Tên hỗn đản đó tên là gì?”
Vương Tiểu Minh hiếu kỳ hỏi: “Sao anh cứ nhất định phải biết tên người ta làm gì?”
Một gã thành viên của ban nhạc lúc nãy nhảy ra nói: “Daniel đại nhân là đệ nhất mỹ nam ở Huyết tộc giới ngoài Cain đại nhân ra! Căn bản không đời nào có một tên Huyết tộc khác đẹp hơn đâu. Nhìn khắp cửu giới, cũng chỉ có mỹ mạo nổi tiếng của Tinh Linh vương Omedetto may ra mới sánh bằng.”
Mấy tên Huyết tộc khác trong quán bar cũng rầm rì phụ họa theo.
Vương Tiểu Minh nói: “Ngoài trừ Cain ra, vậy là xếp thứ hai rồi.”
Gân xanh trên trán Daniel thiếu chút nữa lại nhảy dựng lên.
Thành viên ban nhạc ấp úng nói: “Cain đại nhân không tính.” Dung mạo của Cain chỉ có nhị đại và tam đại nhìn thấy.

Fan một khi đã quá cuồng, thị lực và chỉ số thông minh hoàn toàn tỉ lệ nghịch với nhau.
Vương Tiểu Minh – người không bao giờ tham gia tám chuyện về các ngôi sao thần tượng với người khác, cho tới bây giờ mới thật sự hiểu được.
Daniel vẫn chấp nhất với Isfel – gã kình địch chưa từng gặp mặt, “Ngươi mới nãy mới nói I gì đẹp hơn?”
Vương Tiểu Minh linh quang chợt lóe nói: “Anh ta là nhân loại, anh chưa từng nghe thấy đâu.”
“Nhân loại?” Daniel nhìn cậu từ trên xuống dưới, “Nhân giới làm gì có sinh vật nào đẹp?”
“…” Tuy rằng Vương Tiểu Minh trước giờ là người yêu hòa bình, nhưng ngay sau khi nghe xong câu này, cậu bỗng dưng sinh ra một cỗ xúc động chỉ muốn vung nắm đấm.
So với xúc động trong lòng cậu, Baal còn trực tiếp hơn. Hắn giơ ngón tay chỉ vào mặt gã thành viên ban nhạc lúc trước, “Vừa rồi ta còn đang định đánh hắn, bất quá, bây giờ ta quyết định sẽ giải quyết ngươi trước.” Ngón tay hắn rời khỏi người gã thành viên ban nhạc chỉ thẳng vào mũi y.
Daniel ngẩn người, “Cái gì?”
Baal đột nhiên ra tay, trực tiếp đánh y bay thẳng ra ngoài.
Bởi tốc độ ra tay của hắn nhanh như chớp, cho nên ngay cả khi hắn đã thu tay về, toàn bộ quán bar vẫn không kịp phản ứng.
“Thế đó.” Hắn thản nhiên trả lời vấn đề mới rồi của y.

Quán bar im ắng tưởng chừng kim rơi cũng nghe thấy.
Daniel ôm bụng ngồi dưới đất, trên mặt lộ ra vẻ hoang mang không tin nổi, giống như còn chưa kịp hoàn hồn sau cú đả kích này.
Những tên Huyết tộc khác tựa hồ cũng bị hành động bất thình lình này làm cho tê liệt hết.
“Ngươi, ngươi đánh ta?” Daniel nghẹn họng nhìn hắn trân trối.
Baal nhún vai nói: “Nếu ngươi muốn phủ nhận, ta cũng không ngại.”
Daniel đột nhiên nhảy dựng lên, phẫn nộ quát: “Ai cho ngươi dám đánh ta?!”
Những gã Huyết tộc khác đồng loạt gật đầu.
Baal nhíu mày hỏi: “Này có gì mà khó hiểu đâu?”
Ông chủ vươn đầu, ghé sát vào hắn, dùng thanh âm cực thấp nói: “Y là đời thứ tư của gia tộc Toreador đó, là một thần tượng cực nổi bên Mật đảng a.”
Baal gật gật đầu, sau đó quay lại, “Cho nên?”
“… Không có gì.” Ông chủ chậm rãi rụt cổ về như cũ.
Daniel đang hoảng loạn, lửa giận càng thêm bừng bừng.
Một đám huyết tộc đứng xung quanh đều trố mắt ra nhìn. Huyết tộc bình thường gặp xung đột đều tự mình giải quyết, trừ phi đối phương cấp bậc thấp hơn so với mình, như vậy nếu muốn giữ thân phận cao quý sẽ phái ra một Huyết tộc cấp thấp hơn bên phe mình.
Tình huống trước mắt này hẳn nhiên là sẽ áp dụng cách xử lý như vậy.
Daniel khẽ khụt khịt mũi, “McCorvey đời thứ sáu?”
Các Huyết tộc khác giật mình.
Ngoại trừ gia tộc điên McCorvey kia ra làm gì có ai dám khiêu khích một trưởng bối trên cấp mình như vậy —— đã thế lại còn là Huyết tộc đời thứ tư gần với tam đại nữa chứ?
Baal đột nhiên cảm thấy cái đuôi ‘đời thứ sáu’ dính đằng sau thật khó chịu.
Vương Tiểu Minh cân nhắc tình hình bốn phía, cười gượng hoà giải: “Hắn không phải cố ý đâu.”

Tất cả mọi con mắt đều dừng lại trên mặt cậu, tựa hồ không hiểu sao đã tới tình cảnh như này rồi mà cậu còn có thể… Không, là còn mặt mũi nào mà dám nói ra như vậy.
Da mặt Vương Tiểu Minh trước mọi ánh mắt soi mói liền đỏ ửng.
Daniel chậm rãi mở miệng nói: “Gia tộc McCorvey không phải ở nhân giới thì chỉ ở U Ám Thành, rất ít khi giao thiệp với Thập Tam Liên trấn.”
Baal ngạo mạn nói: “Ta thích thì sẽ đến thôi.”
Daniel nói: “Nơi đây là địa bàn của gia tộc Toreador.”
Vương Tiểu Minh giật mình nói: “Chẳng trách sao ở chỗ này có nhiều người sùng bái anh như vậy.”
“…” Gân xanh trên trán Daniel rốt cục nhịn không nổi đã nhảy dựng rõ ràng, “Y là huyết nô của ngươi sao?”
Ánh mắt mang theo mùi nguy hiểm của Baal nheo lại, “Đúng thì sao?”
“Quan hệ của các ngươi không tồi nhỉ.” Daniel cười ẩn ẩn một loại ý khác, “Rất hiếm có Huyết tộc nào lại quan hệ tốt với huyết nô đến thế.”
Vương Tiểu Minh gãi gãi đầu nói: “Chúng ta bình thường rất quan tâm đến việc giao lưu tình cảm.”
“Giao lưu tình cảm?” Baal cúi đầu, cười càng thêm ý vị thâm trường so với Daniel.
Daniel bị quẳng sang một bên lại càng giận sôi người, ngữ khí lạnh băng, trực tiếp hạ chiến thư: “Ngươi đang đại diện cho gia tộc McCorvey khiêu khích gia tộc Toreador sao?”
McCorvey và Toreador đều thuộc Mật đảng. Edwin lúc trước cấp cho Baal chút nhân tình đại khái không nghĩ là chút nhân tình này lại gây ra xung đột giữa các Huyết tộc trong Mật đảng. Bất quá McCorvey quan hệ đồng minh ở trong Mật đảng không bằng Toreador, cho nên song phương nếu thật sự khai chiến, Toreador càng chiếm thượng phong. Đây cũng là nguyên nhân khiến Daniel tự tin công khai trực tiếp chuyện này.
Vương Tiểu Minh vừa nghe đã hiểu trong những lời này ẩn chứa bão táp. Cậu sợ Baal lại nhất thời xúc động, thật sự sẽ gây phiền toái lớn cho Edwin, vội vàng kéo kéo tay áo của Baal nói: “Không phải. Chúng ta chỉ là… Ưm, giỡn chơi thôi.”
Trên khuôn mặt Daniel ngoại trừ ‘phấn khích’ ra quả thật không thể tìm thấy từ nào khác để hình dung, “Giỡn chơi?” Y nhả ra hai từ này thật chậm thật chậm, chừng ấy thời gian cũng đủ để Vương Tiểu Minh phản bác.
Thế nhưng Vương Tiểu Minh chẳng những không phản bác, lại còn rất kiên định gật gật đầu.
Baal đột nhiên nói: “Trả lời tốt lắm.” Hiếm khi Vương Tiểu Minh nói ra một đáp án làm hắn vừa lòng.

Vương Tiểu Minh rất nghiêm túc kiểm điểm lại bản thân, có phải cậu lại chữa lợn lành thành lợn què rồi không.
“Được lắm. Ta rất thích giỡn chơi a.” Biểu tình trên mặt Daniel hoàn toàn không còn phủ lớp mặt nạ thần bí như lúc đầu nữa, hiện tại trên mặt y khắc sâu ý muốn cùng đối phương hảo hảo chơi một trận! “Các ngươi muốn chơi kiểu gì đây?” Tay y chậm rãi xoa xoa chỗ hồi nãy bị nắm đấm của Baal thụi cho một cú, đau đớn nơi bụng không ngừng kích thích ý chí chiến đấu của y.
Baal nhếch mép, đang tính mở miệng đã bị Vương Tiểu Minh một đường cắt ngang: “Chơi tú lơ khơ đi!”

Daniel nhíu mày hỏi: “Cái gì?”
“Đánh tranh thắng thua được chứ?” Vương Tiểu Minh cố gắng duy trì khuôn mặt tươi cười.
Môi Baal giật giật, lại chậm rãi khép lại.
“Tranh thắng thua?” Vẻ mặt Daniel lộ ra vẻ nghi hoặc.
Vương Tiểu Minh chần chừ nói: “Hay anh thích chơi bài Tây hơn?”
Daniel chậm rãi ngẩng đầu, “Đây là mấy trò nhân loại khoái chơi hả?”
Vương Tiểu Minh nghĩ nghĩ, rốt cục đã hiểu vì sao y lại hỏi như thế, “Anh không biết hả? Không sao, tôi dạy cho, bắt đầu cũng dễ chơi thôi mà.”
“Không cần.” Daniel quay lại nhìn Baal, “Nếu là Huyết tộc, chúng ta hãy dùng phương thức của Huyết tộc để giải quyết chuyện này.”
“Phương thức của Huyết tộc?” Baal nhíu mày, trong đầu kìm lòng không được hiện lên cảnh tượng hai con dơi bay lòng vòng rồi lao vô cắn xé nhau túi bụi. “…”
Daniel từng chữ gằng giọng nói: “Chúng ta chơi Liệt huyết kì.”

Baal và Vương Tiểu Minh hai mặt nhìn nhau.
Daniel cười lạnh hỏi: “Ngươi không biết chơi sao?”
Vương Tiểu Minh sợ Baal sẽ bị vạch trần thân phận, vội vàng nói: “Ai nói không.”
“Không sao, ta dạy ngươi, bắt đầu cũng dễ chơi thôi mà.” Daniel trả lại toàn bộ câu nói ban nãy cho Vương Tiểu Minh.
Vương Tiểu Minh áy náy nói: “Cái kia, bởi vì tôi có hơi chậm tiêu cho nên…”
“Ta có chơi với ngươi đâu.” Daniel ngoắc ngoắc ông chủ.
Ông chủ là người vô cùng hiểu ý, lập tức xách trong quầy bar ra một cái hòm.


(hạ)


Lâu rồi mới gặp được kẻ có mắt không tròng
Nhìn theo góc độ của Vương Tiểu Minh mà nói, đây là một cái hòm làm từ… than, một cục đen xì, loằng ngoằng những đường hoa văn xen kẽ nhau, trên nắp có khắc hình một con dơi, hai mắt lóe lên màu đỏ quỷ dị.
“Có máu chảy ra kìa.” Vương Tiểu Minh giật mình chỉ vào vệt máu tươi còn dính trên con dơi.
“Ớ, thiệt ngại quá, dính phải thôi.” Ông chủ đặt chén rượu xuống, rút ra một cái khăn sạch chùi vệt máu đi, sau đó tiện tay bôi lên miệng mình, “Máu vịt tươi như vậy bỏ sót thật phí phạm. Vì lỡ pha thêm thuốc giữ tươi nên giờ không thể làm tiết canh được rồi.”
Baal và đám người kia: “…”
Vương Tiểu Minh kinh ngạc nói, “Huyết tộc cũng có tiết canh sao?”
Ông chủ cười nói: “Món gì có liên quan đến máu đều trở thành món ăn yêu thích ở Huyết tộc giới.”
Daniel thấy hai người bọn họ càng nói càng lạc đề, nhịn không được tự mình giật lấy cái hộp, mở nắp ra nói: “Chúng ta bắt đầu luôn đi.”
Vương Tiểu Minh tò mò nhìn y lấy ra một cái hộp nhỏ hơn từ cái cái hòm đen xì đó.
Mấy gã Huyết tộc khác thấy thế lập tức xúm lại quanh bàn.
Daniel đặt hòm lên mặt bàn, sau đó lôi ra một tệp giấy được xếp rất nhỏ, từ từ mở từng lớp ra.
Sau khi mở xong lớp cuối cùng, rốt cục trải ra một tấm bạt vuông lớn ước chừng mỗi cạnh dài đến hơn một mét. Tấm bạt trắng tinh và bóng loáng, phản chiếu trên đó là ánh nến le lói và những vẻ mặt khác nhau của mọi người xung quanh.
Vương Tiểu Minh khẩn trương. Loại cờ này rõ ràng đã vượt quá khả năng lý giải của cậu.
Bàn tay của Daniel đặt lên tấm bạt.
Tấm bạt giống như màn hình TV, lập tức sáng trưng, những mô hình không gian ba chiều hư ảo bỗng dưng xuất hiện lơ lửng trên tấm bạt, nhưng hình ảnh cực kỳ lộn xộn, không ngừng xoay tới xoay lui.
Vương Tiểu Minh chăm chú quan sát, nhận ra một vài thứ trong số những hình ảnh đó, đáy biển, sa mạc, sao trời, rồi thì vô số cầu vượt trên đường cao tốc…
“Ngươi chọn cái nào?” Daniel cười dài nhìn Baal, trong mắt tràn đầy đắc ý. Y không cần khoe ra ai cũng hiểu đây là sở trường của y.
Baal căn bản không hiểu y đang nói cái gì, lạnh nhạt bảo: “Sao cũng được.”
“Vậy sa mạc đi.” Daniel thả tay xuống, chỉ thấy mô hình hiện lên là một vùng cát vàng trải dài lơ lửng trên không. Từng hạt cát chảy trên sườn dốc xuống, trông vô cùng sống động.
Chỉ nhìn thôi Vương Tiểu Minh cũng đã thấy trên mặt giống như có từng đợt gió khô nóng thổi vào.
Ngươi có thắng nổi không đó?
Cậu dùng ánh mắt hỏi Baal.
Baal bĩu môi.

Vậy là không rồi.
Vương Tiểu Minh khẩn trương nuốt một ngụm nước miếng, bên tai đột nhiên vang lên giọng đọc diễn cảm nhịp nhàng của thầy giáo dạy ngữ văn cấp hai ——
“Xuất sư vị tiệp thân tiên tử, trường sử anh hùng lệ mãn khâm…“
Hiện tại ngẫm lại mới biết, thơ cổ không phải dùng để giáo dục con người mà chỉ để oán hận thế sự, niềm vui dào dạt sớm nở tối tàn… Cậu miễn cưỡng nhớ đến tiếng pháo giòn giã đêm giao thừa. Nhưng nhìn vào sắc mặt của Daniel, chỉ e là cậu không rảnh để tưởng nhớ giao thừa nữa rồi, giờ chỉ nghĩ đến mỗi tương lai mai này của hai người bọn họ.
Daniel nhấc một ngón tay, hơi ngoắc ngoắc, một con dơi đột nhiên vọt ra từ trên không, đập cánh bay đến ngón tay y, “Cờ của ngươi đâu?”

Vương Tiểu Minh kinh ngạc hỏi: “Con dơi chính là quân cờ hả?”
Daniel lật nắp hộp Liệt Huyết kì lên cho cậu coi, “Chứ ngươi tưởng sao?”
Vương Tiểu Minh bất động, ánh mắt lại nhanh như chớp nhìn về phía Baal. Đọa thiên sứ liệu có thể triệu hồi được con dơi không? Nếu thật sự không thể chắc cũng gọi đươc chim ưng ha? Cánh giống nhau chắc là sẽ cảm ứng được nhau chứ nhỉ?
Cậu im lặng thầm cầu nguyện.
Nếu Baal mà biết được suy nghĩ của cậu, động tác vươn tay ra nhất định sẽ không nhàn nhã ung dung như vậy.
Tất cả mọi người đều im lặng nhìn hắn.
Dơi cũng chia ra cấp cao và cấp thấp. Huyết tộc cấp cao cũng chưa chắc sẽ triệu hồi ra một con dơi cấp cao hơn so với con dơi mà Huyết tộc cấp thấp triệu hồi, tuy rằng tình huống này rất ít gặp, nhưng không phải là chưa từng xảy ra.
Bọn họ thấy Baal kiêu ngạo như vậy, nhịn không được nảy sinh hoài nghi.
Nhưng hành động kế tiếp của Baal lại làm bọn họ mở rộng tầm mắt —— cho dù tầm mắt không vượt ra khỏi phạm vi quán bar.
Bởi vì hắn trực tiếp giật lấy con dơi đang đậu trên ngón tay của Daniel, “Ta sẽ xài cái này.”
Daniel: “…”
Vương Tiểu Minh cùng bọn Huyết tộc khác: “…”
Con dơi bị hắn chụp trong tay sợ hãi vỗ cánh không ngừng, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể cắn phập vào tay hắn.
Baal không vui nhíu mày, bàn tay siết chặt hơn.
Không biết có phải do cảm nhận được sức mạnh của hắn và tình hình hiện tại của mình hay không, con dơi liền an phận.
Daniel trải qua một trận tim đập loạn xạ, đột nhiên nở nụ cười, “Xem ra ngươi đâu phải mù tịt Liệt Huyết kì.”. Ngôn Tình Tổng Tài
Baal bất động thanh sắc nhìn y.
“Đúng vậy, bình thường một con dơi mạnh hơn đương nhiên sẽ làm đảo lộn thế cuộc. Được rồi, để ngươi tâm phục khẩu phục, ta cũng đành cho ngươi mượn nó.” Daniel cho rằng hành động cướp dơi của Baal là do hắn yếu thế. Y lại ngoắc ngón tay, triệu hồi ra con dơi thứ hai, “Bất quá không phải là con dơi thuộc về mình, làm sao có thể sử dụng thành thạo để thuận buồm xuôi gió được.” Y mỉm cười, ý vị thâm trường.
“Một thứ đã không có giá trị lợi dụng thì cũng không tất yếu phải tồn tại.” Ánh mắt Baal liếc nhìn con dơi trong tay.
Con dơi run rẩy.
Nguyên lai một con dơi cấp cao có thể nghe hiểu được những gì hắn nói. Baal hơi ngạc nhiên.
Daniel thuận tay đặt con dơi lên một góc gần với mình nhất, “Ngươi định bắt đầu ở đâu?”
Baal quan sát kỹ mấy đồi cát vàng trên bàn cờ, im lặng xoay bàn cờ một vòng, sau đó vươn tay đẩy con dơi của Daniel ra chỗ khác rồi đặt con dơi trong tay mình lên đó.
“…” Daniel cố gắng nuốt cục tức đã vọt lên tận yết hầu xuống bụng. Y là Huyết tộc đời thứ tư của gia tộc Toreador cao quý, tuyệt đối không nên so đo với một gã Huyết tộc của gia tộc điên McCorvey —— mà cho dù có so đo cũng không phải dùng vũ lực mà là dùng trí tuệ và đẳng cấp vượt trội của mình để đè bẹp hắn!
Y nhẹ nhàng nhắm mắt lại, mùi thuốc súng từ từ tan biến, trên người y giờ đây tràn ngập tự tin và ý chí chiến đấu.
Y đặt con dơi vào góc đối diện, sau đó lấy từ trong hòm ra một cục xúc xắc bằng gỗ cũng trắng bóng như bàn cờ, “Ngươi đi trước hay là ta đi trước đây?”
Baal nói: “Ngươi đi trước đi.”
Daniel cảm thấy có hơi ngoài ý muốn. Y nguyên bản còn tưởng Baal sẽ không khách khí giành thế chủ động, “Ngươi có thật là biết chơi không đấy?” Trò này là một trong những nghi thức nhập môn của mỗi Huyết tộc.
“Đợi ngươi thua xong sẽ thấy rõ kẻ nào không biết chơi.” Giọng Baal lạnh lùng nói, trong đầu bắt đầu nghĩ ra mọi thủ đoạn gian lận.
Daniel đương nhiên không thể đọc được suy nghĩ trong đầu Baal, cho nên y vô cùng nghiêm túc giơ cục xúc xắc ra, tiếp theo khẽ lắc tay một cái.
Cục xúc xắc rời khỏi tay y nhưng không rớt xuống mà lơ lửng trên không rồi tự xoay rất nhanh. Trong lúc quay, những con số tròn tròn dẹt dẹt đảo qua đảo lại không ngừng.
Đại khái xoay tít được khoảng mười giây, xúc xắc rốt cục chậm lại, từng con số thay đổi đều có thể nhìn thấy rõ ràng.
32109… Dừng lại.
Vương Tiểu Minh và Baal đều nhìn Daniel.
Daniel mỉm cười chứng tỏ 9 là một con số không tệ.
Con dơi trước mặt y tự động vỗ cánh bay về phía trước rồi lại đứng bất động như cũ.
Bọn Huyết tộc đứng xung quanh đồng thời thở ra, sau đó cố tình vỗ tay thật to.
Vương Tiểu Minh và Baal hai mặt nhìn nhau.
Con dơi biết bay không phải là chuyện vô cùng bình thường sao? Có cái gì hay ho để mà vỗ tay chứ?
Daniel làm ra tư thế mời, ánh mắt nhìn chằm chằm vào mặt Baal, “Tới lượt ngươi đó.”
Baal giơ năm ngón tay chụp lấy cục xúc xắc, cũng lắc tay xoay tròn nó.
Xúc xắc vừa xoay, bọn người bên cạnh tự dưng hét lớn, “0 0 0…”
Vương Tiểu Minh bắt đầu hiểu ra luật của trò chơi. Chẳng lẽ loại cờ gọi là Liệt Huyết kì này kì thật là để con dơi bay trong không gian ba chiều và… về đích sớm nhất?!
Xúc xắc dừng lại, trên mặt lóe lên số 2.
Vì thế tất cả ánh mắt đều tập trung vào con dơi vô tội còn đang nửa tỉnh nửa mê trước mặt Baal.
“Hạ cờ mau.” Daniel thấy hắn bất động thật lâu, nhịn không được vội thúc giục.
Baal cúi đầu nhìn con dơi, chậm rãi vươn tay…
Rõ ràng là một động tác rất đơn giản lại làm cho tất cả mọi người trong quán bar tim muốn ngừng đập.
Ngón tay Baal chỉ về phía trước, vừa vặn chọc vào mông con dơi (anh có sở thik chọc mông dơi à, giờ thì em đã hiểu =w=).
Con dơi đột nhiên bị kích thích, vội vã đập cánh, phóng vèo một đường về phía trước.

Daniel không nói gì vươn tay chụp lấy nó, sau đó nói với Baal: “Nó bay quá đà rồi.”
Baal nhíu mày nói: “Ngươi dạy kiểu gì thế?”
“…” Daniel thả con dơi về lại điểm xuất phát, sau đó lạnh nhạt chê cười: “Đây là kết cục của những kẻ không biết lượng sức.” Con dơi có chủ, trừ phi cấp bậc của đối phương cao hơn so với chủ nhân của nó hoặc là con dơi bị chủ bỏ rơi, bằng không căn bản nó sẽ chẳng đời nào nghe theo lời chỉ huy của kẻ khác. Y sở dĩ trơ mắt nhìn Baal cướp lấy con dơi chính là muốn chờ giây phút ngượng chín mặt của hắn!
Ánh mắt Baal hơi nheo lại.
Vương Tiểu Minh nhìn trái nhìn phải, cười gượng nói: “Trò này quan trọng là xoay xúc xắc, cái khác không trọng yếu.”
Daniel hình như nghĩ tới cái gì đó, tủm tỉm cười nói: “Vậy để chúng ta nhìn xem ngươi xoay ra con số thế nào.”
Nói xong, con dơi trước mặt Baal liền vỗ cánh bay về trước một đoạn ngắn.
Chỉ thấy cát vàng phía dưới nó bỗng dưng phụt lên như suối trào. Rõ ràng chỉ là ảo ảnh lại chôn vùi toàn thân con dơi trong cát vàng.
“Xem ra kỹ thuật xoay xúc xắc cũng chỉ đến thế mà thôi. Chưa gì đã tự giẫm trúng bẫy.” Lên tiếng chính là thành viên của ban nhạc.
“Tiếp đi!” Sự hiếu thắng Baal bị đả kích rất nặng. Tuy nhiên, Vương Tiểu Minh biết rõ, hắn kích động như vậy chẳng qua là do bắt đầu nghiện trò này thôi.
Daniel nói: “Trước khi trò chơi chấm dứt, chúng ta có nên đặt cược một chút không nhỉ?”
Baal ngẩng đầu.
“Đương nhiên, nếu ngươi không dám thì…” Khóe miệng Daniel lạnh lùng nhếch lên, “Lập tức biến thành con dơi làm nô lệ cho ta ba ngày, chuyện ngươi đánh ta sẽ được tha thứ.” Cư nhiên dám đánh y! Y nhất định sẽ khiến hắn trả giá thật thảm khốc!
Baal hừ lạnh nói: “Đặt cược cái gì?”
“Người thua… sẽ thề mãi mãi trung thành với người thắng.” Đôi mắt trong xanh như nước của Daniel dày đặc hàn ý.
Hai hàng lông mày Baal khẽ nhăn lại, “Giữ ngươi có ích lợi gì không ?”
“…” Đây là vì hắn đang sợ hãi, bởi vì quá sợ cho nên không ngừng dùng ngôn từ khiêu khích để che dấu. Daniel từ tận đáy lòng đang cố gắng lý giải hành vi hống hách của hắn. Y ngoài cười trong không cười nói: “Nếu ngươi không dám, có thể lựa chọn điều kiện ban nãy a.”
Vương Tiểu Minh biết là chuyện lớn không ổn rồi, nhỏ giọng hỏi: “Chúng tôi có thể chọn cái khác được không?”
“Có thể.” Trong tay Daniel đột nhiên xuất hiện một thanh kiếm dài bằng bạc, hình dạng rất giống như loại kiếm mà quý tộc Châu Âu hay dùng để quyết đấu, Vương Tiểu Minh từng thấy trong phim Zorro có cầm một thanh như thế. Bất quá cái chuôi kiếm của y đang cầm vô cùng tinh xảo, vòng bọc xung quanh phần tiếp giáp giữa chuôi kiếm và thân kiếm được chạm trổ các hạt kim cương và ruby xen lẫn nhau, phát ra ánh sáng lấp lánh.
Bọn Huyết tộc khác khiếp sợ dạt ra xa.
“Đây là thanh kiếm mà Toreador dùng để trừng trị kẻ địch.” Daniel khẽ vung kiếm, chỉ thẳng vào Baal, thản nhiên nói, “Ngươi cảm thấy ngươi nhận nổi nó không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.