Vân Hi bước từng bước khó khăn về phía căn phòng nằm dãy lầu thứ nhất.
Nơi này thường khi vẫn là phòng ngủ chính của ông, từ ngày cô rời đi đến nay những đồ vật tưởng chừng như chưa từng bị xáo trộn, vị trí vẫn nguyên vị.
Đập vào mắt cô là khung ảnh đại gia đình ngày nào...
Trong hình, nụ cười của bà nội dịu dàng phúc hậu làm sao, ông nội cùng ba là người điềm tĩnh và rất ít khi cười. Kể cả lúc chụp hình lưu niệm cũng thế. Còn có, mẹ của cô luôn nở nụ cười như hoa rất là vô tư...
Trong ảnh không có cô và anh trai Thiếu Sinh.
Điều này không quá bất ngờ, ngày đó cô và anh còn chưa có chào đời đâu. Nhìn sơ qua cũng đoán được, ông nội nghĩ bản thân mình sắp gần đất xa trời nên mới muốn ôn lại kỷ niệm đẹp đẽ thời niên thiếu cùng con trai con dâu và người vợ quá cố.
Cô lại tiến thêm vài bước, lúc này người trên giường tựa hồ đôi mắt vẫn nhắm nhưng miệng lại mấp máy, trách khẽ: “Chị Hân, tôi đã bảo chị đừng lên quấy rầy tôi kia mà. Tôi đây có phải đã già nên không còn tiếng nói trong cái nhà này nữa phải không?”
Vân Hi kìm nén không để mình rơi nước mắt, người ông khỏe mạnh năm năm về trước của cô đây sao? Giọng nói của ông khàn khàn đặc biệt khó nghe, nó làm cô rất muốn nhào đến ôm lấy ông như ngày nào.
“Không đâu ạ. Dì Hân không dám quấy rầy ông nội, là cháu gái Vân Hi về đây ạ.”
Cô nhìn thấy lúc này ông mở hẳn đôi mắt đục ngầu nhìn cô, như để chứng minh rằng những gì ông nhìn thấy trước mắt đều là sự thật.
Ông mừng rỡ nói, giọng pha lẫn đôi chút nghẹn ngào khó thành lời: “Tiểu Hi, con đã về....con đã về thật sự sao? Bao nhiêu năm qua đi như vậy, ông nội còn tưởng sẽ không thể gặp lại cháu gái yêu quý của ông rồi. Tiểu Hi, Tiểu Hi...”
Vân Hi cũng chạy nhanh đến bên giường, nắm lấy đôi bàn tay chai sần với những dấu vết của năm tháng để lại trên người ông. Một giọt nước mắt nóng hổi lẳng lặng rơi xuống, nhòe ướt mu bàn tay ông.
Cô vẫn không thể nói lời nào.
Mãi đến một lúc lâu sau đó, cô mới ngẩng mặt, lau đi những giọt lệ trên khóe mi, mở lời: “Ông nội, năm năm trước Vân Hi thật sự không có thì giờ rảnh rang nào hết nên không thể về thăm ông. Cháu thật bất hiếu, ông hãy trách cháu đi ạ.”
Ông nội lắc đầu: “Tiểu Hi, năm năm đó xem như là món quà ông nội dành cho con. Những người ông nội bố trí bảo vệ con luôn theo sát con 24/24. Cũng là để cho ba mẹ con được an lòng. Bọn họ hoàn toàn không muốn con gặp chuyện bất trắc. Sự việc năm đó, con cũng đừng giận ba của con nữa, nó có nỗi khổ tâm riêng... khụ..khụ..”
Có vẻ do nói chuyện mất quá nhiều sức lực nên vẫn chưa hết ý muốn nói ông đã ho khan hai tiếng liền, gương mặt già nua tái đi mấy phần.
Những năm gần đây, nhất cử nhất động của Vân Hi luôn được ông nội giám sát rất chặt chẻ. Mặc dù đội đặc nhiệm của hình cảnh FBI đã luôn phái người đảm bảo an toàn của cô. Nhưng sự việc ba năm trước cô bị tên biến thái bật nhất nước Mỹ - Thomas Harris bắt cóc làm con tin ông của rõ như lòng bàn tay sao?Không ổn rồi, vậy lần này cô về đây ông nội nhất định sẽ ngăn cản không cho cô tiếp tục công việc phân tích tâm lý học tội phạm.
Cô mơ hồ hỏi: “Ông nội, chuyện ba năm trước. Tên sát thủ biến thái Thomas Harris ông cũng đã biết hết rồi sao ạ?”
Ông nội xoa xoa đầu cô, cười nói: “Ông nội đương nhiên rõ sự tình. Nhưng ông nội sẽ không ngăn cản nếu như con chấp nhận đem kiến thức cùng kinh nghiệm năm năm thực tập trong FBI ở Mỹ về Trung Quốc làm việc cho quốc gia chúng ta.”
Vân Hi ngẩng người: “Ông à, chuyện này có khả năng sao? Cháu không thể vào đội cảnh sát của Trung Quốc được đâu ông nội. Cháu chưa từng học qua ngành này.”
“Cháu không nhất thiết phải tham gia vào đội cảnh sát Trung Quốc. Đội cảnh sát của tỉnh Giang Tô chúng ta đang rất cần người ở trường phái thực lực như cháu đấy, Tiểu Hi.”
Vân Hi cũng không có ý định từ chối, cô đã xin nghỉ việc ở đội hình cảnh FBI trước khi trở về Trung Quốc. Và, thời hạn nghỉ phép kéo dài ba năm...
Do cô đã làm việc không ngừng nghỉ ba năm nhằm lùng bắt được tên sát nhân máu lạnh giết người hàng loạt để thõa mãn dụng vọng thối nát của hắn - Thomas Harris. Cũng vì bắt hắn mà cô suýt nữa mất cả mạng sống. Cũng may cô khôn khéo mới thoát khỏi bàn tay ghê tởm nhuốm đầy máu tươi của hắn.
Thomas là một tên tội phạm nguy hiểm thuộc diện tìm kiếm ưu tiên số một của hình cảnh FBI lúc bấy giờ. Vân Hi là học trò ưu tú của thầy Bret - giáo sư khoa tâm lý học tội phạm đại học Howard nên lẽ đương nhiên là cô được cử đi điều tra phá án, thực hiện việc cần làm là phác họa chân dung tội phạm một cách nhanh gọn để phục vụ cho công cuộc lùng bắt đối tượng.
Nghĩ đến lời đề nghị của ông nội, Vân Hi không khỏi có chút bân khuâng, cô cảm thấy hơi nao núng.
Suy cho cùng, thân phận và địa vị của Vân Hi ở trong đội hình cảnh FBI là tương đối đặc thù. Về nước rồi, cũng không tránh khỏi có nhiều người trong ngành nhận ra cô, như vậy hẳn sẽ có một sự xa cách rất lớn đây.
Ông nội vẫn mỉm cười thư thái, ý định của ông đương nhiên Vân Hi không thể thấu tường tận. Ông trước nay luôn để mắt đến một người cảnh sát ưu tú, tài hoa của Cục cảnh sát hình sự tỉnh Giang Tô. Ông luôn cảm thấy cậu ta là một chàng trai trẻ kiệt xuất đặc biệt có năng lực cùng tài phá án như thần.
Ông nhìn trúng cậu từ rất lâu rồi, lúc đó là những ngày tháng cậu ta vừa chuyển đến tỉnh nhỏ này công tác. Song song với việc nhìn trúng là điều tra thân thế gia đình của cậu. Ông lại một phen kinh hỉ.
Nếu lần này để Vân Hi vào Cục cảnh sát làm việc, nhất định sẽ là quyết định sáng suốt nhất cuộc đời này của ông. Nghĩ thế, nên ông từ tốn cất giọng: “Tiểu Hi à, ông biết bắt con chọn giữa Cục cảnh sát tỉnh Giang Tô với đội hình cảnh nổi tiếng FBI là một điều rất khó khăn. Nhưng tấm thân già này của ta không biết còn sống được bao lâu nữa. Ta không muốn để con ở nơi tha hương chịu cực khổ và nguy hiểm. Tiểu Hi, con về đây làm đi. Ông nội biết ngành nghề của con nhất định là một phần tử đặc biệt trong đội hình sự ở Cục cảnh sát.”Vân Hi hoàn toàn sửng sờ trước những lời của ông, tâm ý của ông cô đương nhiên hiểu thấu. Tuổi của ông cũng không còn khỏe mạnh nữa, ông muốn cô ở gần bên ông. Như thế làm sao cô nỡ lòng từ chối ý nguyện của ông cơ chứ.
Vân Hi gật đầu: “Cháu sẽ ở lại đây, công việc cháu yêu thích cũng sẽ được tiếp tục ở nơi này.”
Ông nội cũng gật gù, mỉm cười thỏa mãn.
Đêm tĩnh lặng.
Vân Hi nằm ở nhà của mình, ngủ tại căn phòng đã năm năm cô chưa lần nào cảm nhận qua. Thứ cảm giác này, quả thật rất ấm áp.
Cũng tại nơi này, trên chiếc giường này. Anh hai đã ôm lấy cô, an ủi cô những lúc cô buồn. Người anh đó, hôm nay đã ôm cô thật chặt. Khoảng cách tựa như không còn xa nữa...
Sáng hôm sau,. Truyện Thám Hiểm
Thời tiết hôm nay có vẻ không được tốt cho lắm, buổi sớm nhưng đến một tia nắng ban mai cũng không có nốt. Bầu trời chỉ toàn những mảng mây xám xịt âm u khiến cho lòng người ủ dột, không vui.
Cô mỉm cười với mẹ: “Mẹ à, chúng ta ra ngoài mua chút đồ được không? Tiểu Hi vừa về đây, còn muốn thăm thú những nơi gần nhà mình.”
Bà Cảnh ban đầu là giật mình kinh hãi, sau đó là ôn hòa mềm mỏng cười trêu: “Vân Hi của mẹ lớn thật rồi. Được thôi, con muốn đi mẹ sẽ cùng đi với con. Chị Lâm, chuẩn bị xe.” vừa dứt lời, mẹ cô liền nhanh chóng bước lên nhà trên, chuẩn bị thay đổi quần áo.
Vân Hi cười ngoác miệng, mẹ cô thật thẳng tính.
Mẹ cô sở hữu chiếc xe Audi màu đỏ hạng sang, tuy đứng trên phương diện ăn chơi mà nói thì chiếc xe này không đáng là bao. Nhưng theo như cô thấy, mẹ mình mà chạy hẳn là cao quý hơn nhiều so với những người phụ nữ khác.
Có một người mẹ thông thạo nhiều thứ như bà Cảnh, Vân Hi cảm thấy rất tự hào.
Bà Cảnh đã thay xong quần áo, chiếc Audi cũng đã chờ sẵn ngoài cổng, còn Vân Hi vẫn đứng ngây ngốc nghĩ về mẹ cô cùng chiếc xe hơi sang trọng thể hiện đẳng cấp.
“Đại tiểu thư, phu nhân đang chờ cô bên ngoài.”
Tiếng nói của chị Lâm làm ngắt ngang mạch suy nghĩ của Vân Hi. Cô bất giác hồi thần, liền chạy đến phía chiếc xe đỗ ngoài cổng lớn Cảnh gia.
Khu chợ Lưu Viên nằm gần trung tâm thành phố, cách Tô Châu cũng không xa lắm là điểm đến được bà Cảnh chọn lựa dẫn con gái đi tham quan, mua sắm.
Vân Hi vừa đặt chân xuống xe, đập vào mắt cô là những hình ảnh chất phác, giản dị của những người bán rau, bán cá ở chợ. Khung cảnh thật sự rất đẹp, làm cho cô mê đắm trong chốc lát.
Âm thanh ồn ào phía đằng trước như khơi dậy tính tò mò trong cô, cô nhanh chân rảo bước đến nơi xảy ra chuyện náo nhiệt nhất khu chợ buổi sớm.
Nhìn thấy người đàn ông trung niên đau đớn quằn quại trên đất miệng không ngừng lẩm bẩm những câu chữ rời rạc như là, “Văn Nghĩa của tôi... Văn Nghĩa đi đâu rồi, Văn Nghĩa... Văn Nghĩa...“. Lòng của Vân Hi chợt dấy lên một dự cảm không lành, người tên Văn Nghĩa có lẽ đã xảy ra chuyện gì rồi.
Cô ngồi xổm xuống bên cạnh người đàn ông trung niên, nhỏ giọng hỏi: “Chú à, chú sao lại ngồi ở đây khóc lóc? Có thể cho cháu biết đã có chuyện gì xảy ra không ạ?”
Người đàn ông trung niên ngẩng đầu, ánh mắt của ông thoát ra vẻ kinh ngạc: “Vân Hi, là cháu phải không? Đúng, đúng là cháu rồi.”
Vân Hi cũng kinh ngạc không kém, người này chẳng phải chú Văn sao? Năm năm trước chú ấy cũng bán rau ở chợ Lưu Viên này. Bởi vì ngày còn nhỏ cô vẫn thường theo mẹ đến đây mua rau của chú nên cô không cảm thấy xa lạ, cũng rất khó quên mỗi khi nghĩ về mẹ.
“Chú Văn. Nhưng chú tại sao lại ngồi đây khóc thảm thương như thế này? Văn Nghĩa, em ấy làm sao vậy chú?” Vân Hi nhớ ra chú Văn, đương nhiên người mà chú gọi là Văn Nghĩa cô cũng không cảm thấy xa lạ. Đây là đứa con trai của chú.
“Vân Hi, chú nghe nói cháu học ngành tâm lý tội phạm ở Mỹ, cháu hãy cứu con trai của chú đi. Nó đã mất tích từ hôm qua đến nay, chưa mất tích 48 giờ đồng hồ cảnh sát sẽ không lập án bắt cóc. Chú thật sự rất xót ruột. Vân Hi, cầu xin cháu hãy giúp chú, cầu xin cháu.”
Vân Hi nhíu mày thật chặt, bắt cóc trẻ em?
Trước nay trong thành phố Giang Châu xảy ra rất nhiều vụ án mất tích ly kỳ. Người mất tích không giới hạn độ tuổi, bất kể cả nam lẫn nữ, già trẻ gì cũng bị mất tích. Hiện tại số người mất tích đã lên đến 30 người trong vòng ba tháng trở lại đây.
Hồ sơ này đêm qua Vân Hi đã xem qua rất kỹ, chân dung tội phạm cô cũng không thể phác họa được. Bởi vì khi tìm được thi thể nạn nhân mới có kết luận chính xác về chân dung của hung thủ.
Mất tích một cách kỳ lạ, dường như bốc hơi khỏi trái đất vậy.
Vân Hi như chợt nhớ ra một chi tiết rất quan trọng, cô vội trấn an chú Văn: “Chú Văn, chú yên tâm. Cháu nhất định sẽ tìm được Văn Nghĩa về cho chú, hãy yên tâm.”
Chú Văn xúc động đến rơi lệ, bàn tay nắm tay Vân Hi run lên: “Cảm ơn cháu, cảm ơn cháu. Vân Hi...”