Quản gia khi nghe Cố Duật gọi điện liền thông báo cho bác sĩ, đến khi ông mở cửa phòng ngủ, ông hoảng hốt đến mức suýt nữa đã ngất xỉu.
Trên giường Lộ Khiết máu me đầy mình, tóc vì mồ hôi đã ướt đẫm, áo dính đầy máu, chân cô được còng hai sợi dây xích nặng nề, dưới đất còn có cả roi da, trời ơi thiếu gia đã làm gì phu nhân thế này?
" Phu, phu nhân "
Quản gia sợ hãi lắp bắp, ông vừa coi trọng phu nhân vừa xem cô như con gái mình, nhìn cô thảm hại thế này lòng tự khắc cũng co rút.
Đến khi người hầu đưa bác sĩ đến, cả hai đều hoảng hốt nhìn hoàn cảnh bên trong phòng ngủ.
" Mau đến đây cứu phu nhân, còn cô giúp tôi dọn dẹp mỗi thứ "
Quản gia tuy ban đầu có hoảng hốt nhưng giờ đã bình tĩnh lại được, ông phân phó cho bác sĩ và người làm, cả ba cùng hành động làm việc.
Sáng hôm sau.
" Ưm "
Cơn đau rát từ da thịt truyền đến khiến Lộ Khiết tỉnh dậy, ánh sáng len lỏi sau rèm cửa sổ, nhưng bên trong căn phòng vẫn một mảnh u ám.
" Phu nhân tỉnh rồi sao? "
Quản gia vừa thấy cô mở mắt liền hỏi, cả buổi tối hôm qua cô phát sốt vì bị nhiễm trùng vết thương đều do vết thương quá nặng, ông đã báo cho thiếu gia, nhưng chỉ đổi lại một câu lạnh lụng vô tình.
" Không được phép tháo dây xích dưới chân cô ta ra, trừ khi thay đồ, còn lại nếu tôi không thấy sợi dây xích các người cũng không cần ở Cố gia nữa "
Ông bên cạnh thiếu gia khi anh còn nhỏ cho đến khi lớn lên, ông đều nhìn thấy từng bước chân anh đi, ông cũng biết khi trưởng thành thiếu gia sẽ là người máu lạnh vô tình vì từ lúc 7 tuổi anh đã mất cả ba lẫn mẹ, từ lúc đó anh không còn cười nữa. Nhưng ông không nghĩ thiếu gia lại tàn nhẫn đến mức này, hành hạ phu nhân người không ra người ma không ra ma.
" Quản... gia "
Lộ Khiết kéo quản gia ra khỏi đống suy nghĩ, cổ họng khô khốc vì tối hôm qua phải gào thét, vết thương đau rát khiến cô khó chịu nhíu mày.
" Phu nhân cô khát nước sao? Để tôi lấy nước cho cô uống, cô đừng đọng đậy kẻo lại đụng phải vết thương "
Vừa nói vừa với tay lấy ly nước ngay đầu tủ bên cạnh đưa cho cô uống, Lộ Khiết vừa mới nhích thân lại cảm thấy đôi chân nặng nề, cô nhìn xuống thấy hai sợi dây xích không khỏi hốt hoảng, anh ta hành hạ cô chưa đủ sao? Giờ còn có ý định còng hai chân cô lại chả khác gì tù nhân của anh ta.
" Phu nhân, cô đừng nhìn hai sợi dây xích đó nữa, cô ăn chút gì đi, bác sĩ đã dặn cô cần bồi bổ, vết thương của cô rất nặng đó "
Quản gia biết cô đang nghĩ gì, nhưng lời thiếu gia đã nói ông không thể cải lại được. . Đam Mỹ Trọng Sinh
" Quản gia, tháo hai sợi dây xích ra giúp con được không? Nhìn chúng thật ghê tởm "
Lộ Khiết đưa ánh mắt vô hồn nhìn quản gia, hai sợ dây xích kia nhìn thật ghê tởm đáng sợ, còng nó lên chân cô chả khác nào muốn cầm tù cô cả đời.
" Không được phu nhân, thiếu gia đã dặn nếu không thấy hai sợi dây xích trên chân cô thì tôi cùng người hầu không cần ở Cố gia nữa "
Quản gia thở dài đáp, ánh mắt chứa đầy áy náy, ông nhìn đã đủ biết hai sợi dây xích này chúng đáng sợ thế nào, " cầm tù " đây là hai chữ ông lóe trong đầu, bất giác ông rùng mình, lại càng lạnh sống lưng.
Ánh mắt Lộ Khiết giờ đây đã thần thờ, đôi mắt vô hồn nhìn chằm chằm hai sợi dây xích miệng lẩm bẩm.
" Tên ác quỷ tàn nhẫn "