Trân Thú Viên, trên một khối đất cao gần đó.
Ba người Vân Nhạc môn, Thường Hiên, Mục Tuyết Tình, Nam Cung Lễ đều ngồi xếp bằng cùng một chỗ.
- Kỳ quái, Trần sư đệ đột nhiên rời đi, chẳng lẽ lại không có chút động tâm nào đối với lợi ích của Trân Thú Viên sao?
Nam Cung Lễ khó hiểu lên tiếng.
Mới đây không lâu, Trần Vũ chỉ kịp chào mọi người một tiếng, liền vội vàng tách ra rời đi.
- Trước khi đi, Trần sư đệ đã truyền âm nói với ta, trong vòng một canh giờ nếu hắn không xuất hiện thì chúng ta có thể tự hành động. Hơn nữa, hắn bảo chúng ta không nên ôm hy vọng quá lớn đối với Trân Thú Viên này.
Thường Hiên lộ vẻ quái dị, nói.
Nghe vậy, Nam Cung Lễ và Mục Tuyết Tình cũng có chút suy tư.
Trần Vũ vội vàng rời đi, nhất định là đã phát hiện được gì đó.
Không lâu sau, cách không xa chợt truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ, mơ hồ nhìn thấy vài đạo thân ảnh đi tới.
- Dường như có sư huynh đệ đồng môn.
Thường Hiên cầm một tấm lệnh bài trong tay, ba người ngược lại càng cảnh giác hơn.
Rất nhanh, vài tên đệ tử Vân Nhạc môn xuất hiện, người dẫn đầu là một nam tử mặc y phục xa hoa cao quý.
Chính là Thất hoàng tử Hoàng Phủ Lâm.
- Hoàng Phủ sư huynh.
Ba người Thường Hiên vội đứng dậy chào hỏi.
Luận tư chất tu vi, Hoàng Phủ Lâm có thể đứng đầu trong danh sách đệ tử chân truyền, tu vi đã đạt đến Luyện Tạng kỳ đỉnh phong.
Hơn nữa, vận khí của hắn cũng không tệ, năm này vừa vặn 20 tuổi, có thể tiến vào Huyết Táng Thiên Viên.
- Thường sư đệ và Mục sư muội cũng ở đây sao...
Hoàng Phủ Lâm mừng rỡ nói.
Từ sau khi tiến nhập Huyết Táng Thiên Viên, hắn căn bản đều cụp đuôi làm người.
Lúc trước, Trần Vũ cướp đi U Thủy Mặc Liên, bị Tên Hề Ác Ma tiến hành vây quét đuổi giết, Hoàng Phủ Lâm không xuất thủ tương trợ, kết quả còn bị liên lụy, khiến một nữ đệ tử chết thảm.
Nhìn thấy đệ tử chân truyền mạnh mẽ như Thường Hiên ở đây, trong lòng Hoàng Phủ Lâm không khỏi giật mình.
Lúc này, hai đệ tử chân truyền Luyện Tạng hậu kỳ hội hợp, nhân số đạt tới sáu, bảy người, đội ngũ lập tức trở nên mạnh mẽ.
- A? Trần sư đệ đã xuất hiện? Thường sư đệ muốn kiếm lợi ích từ Trân Thú Viên?
Trò chuyện một lúc, Hoàng Phủ Lâm chợt lộ vẻ kỳ quái.
- Thế nào? Hoàng Phủ sư huynh dường như có chút hiểu rõ về Trân Thú Viên này sao?
Nam Cung Lễ lập tức nhìn ra manh mối.
- Không sai.
Hoàng Phủ Lâm nghiêm túc nói: . Ngôn Tình Ngược
- Ta khuyên các vị nên từ bỏ vọng tưởng này đi. Những trân cầm Cổ Thú cường đại sẽ không tùy tiện ký kết khế ước linh sủng với chúng ta đâu.
Nghe vậy, ba người Thường Hiên đều thoáng biến sắc.
- Hoàng Thất chúng ta có nghe được chút tin đồn về Huyết Táng Thiên Viên này, nên cũng hiểu rõ nhất định. Nhất là vị tiền bối đã ký kết khế ước linh sủng với Cổ Thú cách đây 300, 400 năm trước, cũng có chút nguồn gốc với Hoàng Thất chúng ta.
Hoàng Phủ Lâm nói.
- Trong này có bí ẩn gì?
Nam Cung Lễ không khỏi bị khơi dậy hứng thú.
- Đầu tiên, phải hiểu một thường thức: “ký kết khế ước linh sủng” bình thường là lấy nhân loại làm chủ, linh sủng là phụ thuộc. Đây vốn là khế ước bất bình đẳng.
Hoàng Phủ Lâm thoáng ngừng lại.
Ba người Thường Hiên đều gật đầu.
Một khi ký kết khế ước này, sự sống còn của linh sủng sẽ nằm trong một ý niệm của nhân loại.
Đây là một loại khế ước nô dịch.
Thử nghĩ xem: Cổ Thú cường đại huyết thống cổ lão, linh trí không tầm thường, sao có thể hạ mình ký kết loại khế ước như vậy với nhân loại, còn để sự sống còn của mình nằm trong tay người khác?
- 300, 400 năm trước, vị tiền bối may mắn gặp một Cổ Thú tu vi rơi xuống Quy Nguyên cảnh. Nhưng hai người ký kết không phải là khế ước linh sủng bình thường, mà là một loại khế ước bình đẳng.
Hoàng Phủ Lâm chậm rãi vạch trần bí mật này.
- Ta từng nghe người khác nhắc đến loại khế ước này, giữa hai bên đều bị ràng buộc bởi khế ước, nhưng không phân biệt chủ nô. Một khi một trong hai người bỏ mình thì khế ước cũng sẽ tự động giải trừ.
Nam Cung Lễ gật đầu.
Nếu đổi lại là khế ước linh sủng bình thường, một khi chủ nhân chết đi, linh sủng cũng sẽ bị liên lụy theo.
- Theo hoàng tộc ta phân tích được: Cổ Thú ký kết khế ước với vị tiền bối kia là nhằm lợi dụng loại quan hệ khế ước đặc thù này để rời khỏi Huyết Táng Thiên Viên. Cuối cùng, tiền bối kia bỏ mạng rất có thể là bởi vì tại thời khắc mấu chốt, Cổ Thú kia không ra tay, thậm chí còn mưu tính hãm hại để bản thân thu được tự do triệt để.
Nói xong lời cuối cùng, sắc mặt của Hoàng Phủ Lâm đã trở nên lạnh lẽo.
Biết được bí mật này, ba người Thường Hiên cũng không nhịn được mà hít vào một ngụm khí lạnh.
Người thanh niên trong truyền thuyết còn nghĩ rằng mình may mắn, cuối cùng lại bị một Cổ Thú cường đại lợi dụng.
Nghĩ lại thì việc này cũng rất hợp lẽ thường.
Những Cổ Thú cường đại có trí tuệ không kém, sau có thể dễ dàng làm nô bộc, thần phục một nhân loại như giun dế?
Chuyện như vậy chỉ xuất hiện trong sử ký anh hùng của trẻ em mà thôi.
...
Nửa canh giờ sau...
Tại trung tâm lâm viên, trước một tòa đại điện tàn phá.
Một thiếu nữ ôn nhu dịu dàng, điềm tĩnh tuyệt mỹ như tiên tử chậm rãi đi tới.
Tòa đại điện này cũng có cấm chế trận pháp cố thủ. Bất đồng là kiến trúc này bị một bức màn sáng huyết sắc có họa tiết màu bạc bao phủ.
- Chính là nơi này rồi.
Thiếu nữ tuyệt mỹ quan sát tòa đại điện, lại nhìn khắp bốn phía, xác định không còn thân ảnh nào khác.
Nếu đệ tử của Vân Nhạc môn ở đây, nhất định có thể nhận ra thiếu nữ này.
Thiếu nữ xinh đẹp tuyệt luân này chính là Thu Hinh Nhi, người trước kia đã phản bội Vân Nhạc môn.
- Phá!
Thu Hinh Nhi vung tay một cái, trên lòng bàn tay xuất hiện một tấm huyết phù họa tiết bạc kỳ quái, dán lên đại điện trước mặt.
Ô...ô...ô...n...g
Huyết phù bắn ra một tia huyết quang, bổ ra một cái lỗ thủng rộng ba thước, cao ba thước trên màn sáng cấm chế huyết sắc.
Một khắc sau đó, Thu Hinh Nhi đã tiến nhập bên trong màn sáng, thân hình rất nhanh đã lẻn vào một tòa đại điện cổ lão bị tàn phá.
Ô...ô...ô...n...g
Màn sáng có họa tiết bạc cấp tốc khép lại với tốc độ mắt thường có thể thấy được, chỉ trong thời gian hai ba nhịp hô hấp đã hồi phục như cũ.
Sau khi Thu Hinh Nhi tiến nhập đại điện không lâu...
Vù...
Một nam tử dáng vẻ lôi thôi đeo bảo kiếm thiết mộc đột nhiên hiện thân.
- Chậc chậc, quả là tiểu mỹ nhân cực phẩm, dường như còn nắm giữ bí mật không nhỏ.
Lữ Tam Thông cười một tiếng quái dị.
Lúc đầu ở Ẩn Hồ Hội, sau khi nhìn thấy dung mạo của Thu Hinh Nhi, hắn liền nhớ mãi không quên.
Nhưng tiếc rằng, về sau Thu Hinh Nhi phản bội ba tông, gia nhập trận doanh của Cốt Ma Cung, ngược lại càng khó hạ thủ hơn.
Mà lần này, sau khi tiến vào Huyết Táng Thiên Viên, Lữ Tam Thông liền không cố kỵ gì nữa.
Bản thân hắn có một loại thủ đoạn tà dị, đó là ngửi mùi hương nữ nhân, lần này vừa vặn phát hiện Thu Hinh Nhi lạc đàn ở gần đây.
- Nói không chừng lần này cả sắc cả tài đều có thể chiếm được.
Lữ Tam Thông lộ vẻ hưng phấn, đưa mắt quan sát tòa đại điện tàn phá trước mắt.
Thân là cháu trai của “Lữ Thiết Tổ”, kiến thức của hắn tất nhiên không thấp.
Tòa đại điện này, bất kể vị trí hay bố cục, nhất là trận pháp cấm chế, đều không phải chuyện đùa.
Thoáng trầm ngâm giây lát, Lữ Tam Thông cắn răng quyết định đánh cược một trận, lấy ra một tấm ngọc phù hình kiếm màu cam rực rỡ.
- Đi!
Theo vị trí lỗ thủng mà Thu Hinh Nhi vừa bổ ra, ngọc phù hình kiếm trong tay Lữ Tam Thông cũng chém tới đó.
Ô...ô...ô...n...g
Một tia kiếm quang màu cam sắc bén chói mắt như dải lụa chém lên màn sáng huyết sắc họa tiết bạc trước mặt, uy năng cường đại trực tiếp chém huyết mạc thành một đạo vết rách rộng hai thước, cao nửa trượng.
Uy năng của một kích này gần như sánh ngang Hóa Khí Tiên Thiên.
Vù...
Thân hình Lữ Tam Thông nhoáng lên, theo đó tiến nhập tòa đại điện tàn phá.
Thế nhưng, Lữ Tam Thông lại không phát hiện sau lưng hắn, cách ngoài 20 trượng có một tiểu côn trùng màu bạc đang ẩn nấp.
Không đến mười nhịp hô hấp sau.
Một thiếu niên cao lớn xuất hiện trước tòa đại điện cổ lão, đưa mắt nhìn màn sáng huyết sắc trước mặt.
- Đi!
Trần Vũ vung tay một cái, để Ngân Nguyệt Trùng Vương từ dưới lòng đất tiến lên, tiếp cận tòa đại điện tàn phá.
Kết quả hắn phát hiện màn sáng trận pháp huyết sắc kia thậm chí bao phủ cả lòng đất, hiển nhiên người bố trí trận pháp cấm chế sẽ không lưu lại lỗ hổng cấp thấp như vậy.
Vù...
Ngân Nguyệt Trùng Vương từ dưới lòng đất chui lên, tiến vào trong tay áo của Trần Vũ.
Từ sau khi ăn no huyết nhục Xà Vương Hóa Khí cảnh, khí tức của Ngân Nguyệt Trùng Vương cũng đạt tới đỉnh phong, chỉ cách Hóa Khí Hậu Thiên một bước nhỏ nữa mà thôi.
- Tòa đại điện này...
Trần Vũ lộ vẻ trầm tư, trong mắt lóe lên một tia không cam lòng.
Hắn tất nhiên cũng có thể nhìn ra được tòa đại điện này bất phàm.
Những khu vực trọng yếu khác, tối đa chỉ có một tầng cấm chế Huyết đạo, mà nơi này còn gia tăng một tầng cấm chế càng mạnh mẽ hơn.
Kỳ phù trong tay Thu Hinh Nhi dường như vừa vặn nhằm vào loại cấm chế này.
Ngọc phù trong tay Lữ Tam Thông bộc phát uy lực gần như sánh ngang Hóa Khí Tiên Thiên, thông qua phương thức mạnh mẽ phá vỡ mới miễn cưỡng phá được màn sáng huyết sắc.
Tất nhiên, tạo thành tình huống như vậy cũng là bởi vì thời gian đã quá xa xưa, phần lớn cấm chế trong lâm viên đã đánh mất tám chín phần uy lực.
Thế nhưng Trần Vũ lại không có bối cảnh như hai người, không thể lấy ra được đạo cụ cường đại tương tự.
Thịch thịch thịch... thịch thịch thịch...
Trái tim của Trần Vũ tiến nhập loại tiết tấu nhảy lên cực kỳ thong thả, cảm ứng màn sáng huyết sắc họa tiết bạc trước mắt, cố gắng tìm kiếm sơ hở trong đó.
Một màn tiếp theo lập tức khiến Trần Vũ giật mình vạn phần.
Vù...
Trái tim thần bí của hắn nhảy lên, họa tiết bạc trên màn sáng huyết sắc mơ hồ xuất hiện một trận xao động hỗn loạn, kèm theo đó là một tia chấn động nhàn nhạt.
Giác quan của Trần Vũ lập tức bắt được một tầng họa tiết màu bạc.
Cảm ứng này không chỉ dễ dàng mà còn cường liệt gấp mười lần sóng năng lượng Huyết đạo.
Thậm chí, lúc tâm thần của Trần Vũ dung hợp với trái tim thần bí, còn mơ hồ cảm nhận được một tia cảm giác thân thiết nhàn nhạt, tương tự với lực lượng không minh huyền diệu ẩn chứa trong viên cầu kim loại.
Thịch thịch thịch...
Trần Vũ thôi động trái tim, phát hiện họa tiết bạc trên màn sáng huyết sắc càng trở nên xao động, thậm chí dần tiêu tán, không chịu sự khống chế của trận pháp.
Trái tim thần bí dường như có một loại lực lượng không minh huyền diệu có thể quấy nhiễu màn sáng huyết sắc này.
- Thật kỳ lạ.
Trần Vũ mừng rỡ, lớn mật tiếp cận màn sáng huyết sắc, đồng thời khống chế trái tim thần bí quấy nhiễu luồng lực lượng của họa tiết màu bạc trên màn sáng huyết sắc.
Ô...ô...ô...n...g
Sau khi tận lực quấy nhiễu, đoàn họa tiết màu bạc trên màn sáng huyết sắc bỗng nhiên tán loạn, ngay cả màn sáng huyết sắc cũng sinh ra phản ứng dây chuyền.
Chỉ trong chớp mắt, trận pháp cấm chế xung quanh đã sinh ra một lỗ thủng trí mạng, tầng tầng gián đoạn.
Phá!
Trần Vũ cách không vung ra một quyền, quyền kình sát ảnh hình thái mãng xà mang theo tiếng rít như sấm sét đánh tới.
Màn sáng huyết sắc mờ nhạt đến mức tận cùng lập tức bị một quyền đánh xuyên, hiện ra một cái lỗ thủng.
Lỗ thủng này mặc dù không lớn bằng của hai người trước, nhưng cũng không ảnh hưởng Trần Vũ tiến vào trong đó.
Rắc rắc...
Xương cốt toàn thân Trần Vũ vang lên một trận thanh âm răng rắc giòn giã, toàn thân thu nhỏ đi một vòng, chui vào trong màn sáng huyết sắc.
Lúc lỗ thủng trên màn sáng huyết sắc từ từ khép lại thì Trần Vũ đã lặng lẽ tiến nhập đại điện.
Trong đại điện là một khu vực huyết quang u ám, bốn phía vách tường khảm nạm một vài viên Dạ Minh Châu huyết sắc.
Ầm... Ầm...
Bỗng nhiên, thanh âm giao chiến từ sâu trong đại điện truyền đến.
- Lữ Tam Thông... Không ngờ ngươi theo dõi đến tận đây, vậy thì hôm nay tuyệt đối không thể thả ngươi ra ngoài được rồi.
Thanh âm nữ tử mang theo hàn ý truyền đến.
Trần Vũ thất kinh, vội vàng phái côn trùng tiến lên trước tìm hiểu.
Sâu bên trong đại điện có một bức tượng cao tới mười trượng, bức tượng khắc họa dung mạo một nữ tử mặc huyết bào hoa sen, phong hoa tuyệt đại (*), thần vận mang theo một tia ý lạnh nhìn xuống thế gian.
(*) xinh đẹp rạng rỡ
Trước pho tượng là một đôi nam nữ đang đánh nhau kịch liệt.
Thu Hinh Nhi tay cầm tinh kiếm huyết sắc chém ra một đạo kiếm ảnh huyết sắc, uy thế khủng bố, uy lực tiếp cận Hóa Khí Hậu Thiên.
Ngay cả với thực lực của Lữ Tam Thông cũng mơ hồ bị áp chế, chỉ có thể dựa vào ưu thế tốc độ thân pháp, chật vật đỡ đòn.