Vô Củ

Chương 37: Quất




“Nhị ca? Nhị ca tỉnh?”
Ngô Củ mơ mơ màng màng tỉnh lại, cảm giác toàn thân vô lực, đặc biệt là cổ tay cánh tay cùng bả vai nhức mỏi muốn mạng người. Thời điểm mở mắt còn có chút mê mang, cảm giác đôi mắt cũng không mở ra được, dường như mắt đã sưng lên.
Ngô Củ mê mang chậm rãi nhìn quét một vòng bốn phía.
Căn phòng này so với phòng mình lớn hơn rất nhiều, cơ hồ nhìn không thấy hết. Giường cũng lớn hơn rất nhiều lần.
Ngô Củ nghĩ như vậy, tầm mắt liền quét tới người ngồi bên cạnh giường. Ngô Củ vừa thấy, tức khắc trong lòng “thịch” liền giống như bị đạp một cái.
Bởi vì người ngồi ở bên giường không phải ai khác, mà là Tề Hầu.
Tề Hầu cũng không có mặc trường bào, tóc cũng không gọn gàng, không mang ngọc quan.
Không, nói đúng ra trường bào màu đen cùng ngọc quan để bên cạnh, cũng xếp ngay ngắn đặt chỉnh tề ở một bên. Mà Tề Hầu mặc một thân áo lót màu trắng, đang ngồi ở bên giường nhìn chính mình!
Một đầu tóc đen rối tung rũ xuống dưới, còn không có chải chuốt, phảng phất vừa mới dậy. Ánh mắt dị thường bình đạm, nhưng trong ánh mắt còn một ít ý cười không che giấu.
Ngô Củ nhìn Tề Hầu, trong lòng “thịch” một cái. Khi ý thức chậm rãi thu hồi, phảng phất đứt phim, ý thức như thủy triều ùa tới, cơ hồ đầu muốn nổ.
Ngô Củ đêm qua đến dự gia yến, bởi vì uống nhiều rượu nên muốn đi ra ngoài. Rồi lại gặp Văn Khương, hơn nữa Văn Khương tựa hồ có chuẩn bị mới đến. Lúc ấy Ngô Củ liền cảm thấy kỳ quái, sau đó cảm giác càng ngày càng khó chịu lợi hại. Ngô Củ biết mình khẳng định là mắc mưu rồi.
Vì cũng không phải duy nhất mình uống rượu. Tề Hầu cũng có ngồi bên cạnh một chút, cũng dùng chung món ăn. Nhưng chỉ có mình có việc, Tề Hầu cũng không có chuyện này.
Sau khi Ngô Củ thoát khỏi Văn Khương, vốn định đem thứ kia nhổ ra, nhưng phun lại phun không ra. Ở ngay lúc này gặp Tề Hầu. Tề Hầu vẻ mặt nổi giận đùng đùng đi tới, cũng không biết vì chuyện gì.
Tề Hầu nhìn thấy Ngô Củ, nổi giận đùng đùng. Đầu tiên là kinh ngạc, ngay sau đó biến thành phẫn nộ lạnh nhạt. Khi đó trong đầu Ngô Củ kêu loạn, lại không hiểu Tề Hầu, cũng không biết hắn lạnh nhạt cái gì, hoặc là tức giận cái gì.
Tề Hầu mang Ngô Củ đi về tẩm điện, còn đuổi tự nhân cùng cung nữ ra ngoài, ánh mắt nhìn chằm chằm Ngô Củ, phảng phất là một con hổ rình mồi, đã ngửi thấy được mùi máu tươi.
Ngô Củ bị hắn nhìn chằm chằm đến cảm giác muốn bốc cháy, không biết như thế nào, dị thường xấu hổ và giận dữ.
Sự việc sau đó càng làm Ngô Củ thể nghiệm cái gì gọi là “xấu hổ và giận dữ”.
Tề Hầu đem mình mang đi, Ngô Củ vốn là muốn cảm tạ hắn. Dù sao nếu Ngô Củ ở bên ngoài xấu mặt, thật là mất hết thể diện.
Nhưng mà Tề Hầu đem người mang về, ngồi ở bên cạnh giường, vẫn là vẻ mặt lạnh lùng, nhàn nhạt nói:
“Nhị ca mau giải quyết đi.”
Ngô Củ khi đó bản thân ý thức không rõ ràng lắm, như đã phát sốt cao, mơ hồ nghe thấy hắn nói đã muốn hỏng mất.
Mau giải quyết cái gì?
Ngô Củ nhìn chằm chằm Tề Hầu. Tề Hầu nhìn chằm chằm Ngô Củ. Tề Hầu cười một tiếng, nói:
“Nhị ca du tẩu hái hoa, không phải cả cái này cũng sẽ không biết?”
Ngô Củ lúc ấy có điểm ngốc, Tề Hầu lại nói:
“Nếu Cô đi ra ngoài tìm người cho ngươi cũng không phải không thể. Bất quá không tránh khỏi có người để lộ lời không tốt, hỏng danh dự nhị ca, vẫn là nhị ca tự giải quyết đi.”
Ngô Củ cũng muốn tự giải quyết, nhưng thật sự quá xấu hổ và tức giận. Tề Hầu vẫn luôn ngồi ở bên giường, cũng không đi ra. Ánh mắt kia nhàn nhạt như muốn nhìn toàn bộ quá trình Ngô Củ tự mình giải quyết.
Ngô Củ đã không rõ ràng lắm lúc ấy mình có biểu tình gì, chỉ muốn chút nước lạnh để hạ nhiệt. Tề Hầu liền nhàn nhạt cười nói:
“Khó mà làm được, nhị ca thân thể yếu đuối, không thể ngâm nước lạnh, sẽ ôm bệnh.”
Ngô Củ hoàn toàn đã không lời để nói, bởi vì cảm thấy Tề Hầu muốn xem mình xấu mặt. Nhưng cũng không có biện pháp, chuyện sau đó Ngô Củ không quá nhớ rõ. Có lẽ đã sốt cao đến hồ đồ, chỉ là nhớ rõ đôi mắt Tề Hầu gắt gao nhìn chằm chằm chính mình, phảng phất như con hổ rình mồi……
Ngô Củ mê mang nhìn Tề Hầu, ánh mắt càng ngày càng rõ ràng, càng ngày càng thanh tỉnh. Ngay sau đó “phựt”, từ có chút trắng bệch gương mặt trở nên đỏ thẳm.
Tề Hầu thật ra thực thản nhiên, động tác cũng thực tự nhiên, không có gọi tự nhân, chỉ là tự mình đi qua, cầm lấy một cái áo choàng màu đen tròng lên trên người mình, cười nói:
“Canh giờ không còn sớm, Cô trong chốc lát còn phải vào triều, chẳng lẽ nhị ca muốn lười giường. Hay là…… mệt không dậy nổi?”
Ngô Củ trên mặt càng đỏ, cơ hồ có thể thấy máu, cúi đầu thở hổn hển.
Khi bình ổn một chút xấu hổ và giận dữ, Ngô Củ vội vàng từ trên giường đứng dậy, cũng vội vàng phủ thêm y phục. Nhưng khi nâng y phục lên, Ngô Củ liền trợn tròn mắt. Nhăn nheo bèo nhèo không nói, mặt trên thật sự có cái gì.
Ngô Củ trong nháy mắt thật là không biết làm như thế nào cho phải.
Tề Hầu khó được nhìn thấy bộ dáng chinh lăng của Công tử Củ, đem một kiện xiêm y ném ở trên mặt đối phương, nói:
“Mặc của Cô đi.”
Ngô Củ nhanh tiếp được, may mắn không phải một kiện xiêm y màu đen, thế nhưng là một kiện màu tím.
Thì ra Tề Hầu thật sự thích màu tím……
Ngô Củ vội vàng đem xiêm y phủ thêm. Phủ thêm rồi tức khắc choáng váng. Dù biết Tề Hầu thân hình cao lớn, nhưng chưa bao giờ trực tiếp so sánh, hiện giờ phủ thêm xiêm y của Tề Hầu, cả người liền choáng váng.
Tề Hầu dáng người thế nhưng rất cao to. Ngô Củ cơ hồ giống trẻ nhỏ trộm mặc đồ người lớn. Dài không nói, còn có chút thùng thình. Độ rộng này phảng phất có thể đem Ngô Củ bọc thêm một vòng nữa……
Tề Hầu thấy Công tử Củ phủ thêm xiêm y, bản thân muốn trêu chọc hai câu. Hắn quay đầu nhìn lại, liền nhìn thấy Công tử Củ luống cuống tay chân thắt đai lưng. Đai lưng quấn một vòng lại một vòng. Thật sự không nhịn xuống được, Tề Hầu lập tức liền “ha ha” cười. Tiếng cười còn rất là sang sảng.
Ngô Củ đang co quắp cột đai lưng, kết quả liền nghe được tiếng cười to, ngẩng đầu thấy biểu tình của Tề Hầu kia thật là làm người ta không chỗ dung thân. Ngô Củ vội vàng lại cúi đầu, nhanh chỉnh tốt xiêm y. Tề Hầu lại là cười không dứt.
Cũng không biết Tề Hầu là làm sao vậy. Có lẽ là thấy cả đêm mình mất thể diện, cho nên tính tình đã từ lạnh nhạt đến đáng sợ, trở nên đặc biệt hòa nhã, cười rộ lên căn bản dừng không được!?
Ngô Củ sửa sang lại xong, vội vàng cúi đầu nói:
“Đa tạ Quân thượng có ân cứu mạng.”
Tề Hầu cười tủm tỉm nhìn Ngô Củ. Ngô Củ đầu tóc có chút tán loạn, ngọc quan còn ở trên đầu. Mà Tề Hầu thì không, hiển nhiên hôm qua thời điểm đi ngủ đã tháo xuống, bằng không ngọc quan đã bị hủy đi. Hiện tại là tóc dài xõa trên vai.
Tuy rằng Tề Hầu diện mạo sắc bén, thậm chí có chút bưu hãn, nhìn phi thường uy nghiêm. Nhưng thả tóc thế nhưng có một loại ảo giác “mỹ nhân”, mà mỹ nhân này dáng người đích xác rất cao lớn.
Tóc dài có chút che lấp một phần gương mặt của Tề Hầu, cũng che khuất hai con mắt sắc bén, trở nên nhu hòa rất nhiều.
Hắn hơi hơi cúi người, vừa cười vừa nhẹ nhàng vén tóc Ngô Củ ra sau tai, thấp giọng nói:
“Nhị ca không cần khách khí, rốt cuộc đêm qua Cô đã xem đến thực tận hứng. Nhị ca biểu diễn có thể so với Văn Khương, còn muốn xuất sắc hơn Vệ cơ. Thật sự không thể một lời mà nói hết.”
Ngô Củ cơ hồ nghe thấy khớp xương bàn tay siết chặt kêu “rắc rắc”, trong lòng yên lặng niệm ba lần “Không thể phát tác, không thể phát tác, không thể phát tác”. Dù gì Tề Hầu cũng là Quân thượng, còn nữa Tề Hầu thật sự là “ân nhân cứu mạng”. Nếu cùng Văn Khương có quan hệ không minh bạch, ngày sau dây dưa càng nhiều, còn phải bị kiềm chế.
Chỉ là Tề Hầu tính tình cũng thật sự ác liệt, giúp người lại không giúp cho trót, còn muốn bớt thời giờ xem người làm trò cười, xem toàn bộ hành trình.
Ngô Củ vội vàng nói:
“Quân thượng nói đùa.”
Tề Hầu cười nói:
“Không nói nữa, nhị ca mệt nhọc, mau trở về nghỉ đi, Cô phải đi thượng triều.”
Ngô Củ chắp tay hành lễ nói:
“Tạ ơn Quân thượng, Củ cáo lui.”
Tề Hầu cười vẫy vẫy tay, ý bảo Ngô Củ có thể đi rồi. Ngô Củ lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, vội vàng hướng ngoài điện thối lui. Khi thời điểm Ngô Củ sắp rời khỏi cửa điện, Tề Hầu đột nhiên nói:
“A, đúng rồi.”
Da đầu Ngô Củ lại tê rần, vội vàng đứng yên, chắp tay nói:
“Quân thượng thỉnh phân phó.”
Tề Hầu cười tủm tỉm cong khóe miệng, ngón trỏ nhẹ nhàng điểm cằm, phảng phất như tự hỏi, cười nói:
“Không, cũng không có gì quan trọng. Chỉ là muốn nói cho nhị ca biết nhị ca mặc xiêm y này cũng không tệ lắm, không cần trả lại.”
“……”
Ngô Củ trong nháy mắt có chút nghiến răng nghiến lợi, cắn răng nói:
“Tạ ơn Quân thượng, Củ cáo lui.”
Tề Hầu lại phất phất tay, tựa hồ tâm tình không tồi. Ngô Củ thấy Tề Hầu thật sự không có việc gì phân phó, nhanh chạy trốn ra khỏi tẩm điện.
Hôm qua Tề Hầu phân phó chung quanh tẩm điện không được có người. Tự nhân cùng cung nữ còn tưởng rằng Tề Hầu mang về một mỹ nhân. Hôm qua Tề Hầu ôm về một người che thực kín mít, bất quá dáng người mỹ nhân thon thả tinh tế, thật là loại Tề Hầu thích.
Tự nhân cùng cung nữ bị đuổi đi, cũng không ai dám ở ngoài tẩm điện, tất cả đều đi nghỉ ngơi. Sáng sớm hôm nay còn chưa có trở lại.
Ngô Củ bước chân thực mau, nhanh chóng về phòng mình, trong đầu đều là lung tung rối loạn. Ánh mắt Tề Hầu khi đó vứt khỏi đầu không được. Ngô Củ đời này, hơn nữa đời trước cũng chưa từng gặp qua ánh mắt như vậy. Tề Hầu nhìn thật sự……
“Công tử?!”
Ngô Củ đi đến chỗ bị mất mặt hôm qua, bỗng nhiên nghe thấy ai gọi, sợ tới mức giật mình, ngẩng đầu đã thấy Tử Thanh vẻ mặt nôn nóng nhìn mình. Tử Thanh lập tức chạy đến đón, nói:
“Công tử, ngài tối hôm qua đi nơi nào? Sao cũng tìm không thấy. Thiệu sư phó cùng Quản sư phó tìm Công tử cả đêm!”
Ngô Củ ho khan một tiếng, nói:
“Không có gì, hôm qua uống nhiều, trực tiếp ở thiên điện ngủ.”
Tử Thanh có chút hồ nghi, kỳ quái nói:
“Công tử, xiêm y sao thay đổi?”
Ngô Củ cúi đầu nhìn.
Tuy rằng đều là sắc tím, nhưng hôm qua là màu đỏ ánh tím, mà hôm nay là thuần màu tím. Hoa văn cũng không phải là không giống nhau sao?
Ngô Củ suýt nữa nói lắp.
“Hôm qua xiêm y dính rượu nên thay đổi.”
Khi nói, còn cảm giác cánh tay cổ tay cùng bả vai nhức mỏi dị thường. Dù sao đêm qua mình lao động một buổi tối. Tề Hầu xem một buổi tối. Vừa nhớ tới không nhức mỏi mới là lạ đó.
Ngô Củ sợ Tử Thanh hỏi lại, vội vàng nói:
“Ta có chút mệt mỏi, đi ngủ một lát.”
Tử Thanh nghe nói Công tử uống nhiều, khẳng định say rượu đau đầu, vội vàng nói:
“Như vậy, Công tử mau về phòng. Công tử ngủ trước, Tử Thanh đi nấu cho ngài chút canh giải rượu.”
Ngô Củ lung tung gật gật đầu. Tử Thanh liền đưa Ngô Củ về phòng, trải giường lấy chăn đàng hoàng, lúc này mới lui đi ra ngoài, đóng lại cửa phòng, nhanh chóng đi.
Ngô Củ thở phào nhẹ nhõm, nhanh đem xiêm y màu tím cởi xuống ném ở một bên, lúc này mới cảm giác thoải mái một ít.
Bởi vì Ngô Củ thật sự mệt mỏi, thân thể vốn không tốt, tuy rằng hôm qua không tắm nước lạnh, nhưng lao động cũng tương đối hao phí thể lực. Nằm lên giường, nháy mắt cảm giác mình muốn ngủ, cũng không phải đơn giản ngủ, quả thực là hôn mê.
Một lúc sau.
“Công tử thế nào?”
“Không có gì, chỉ là uống say.”
“May mắn không có gì, suýt nữa hù chết chúng ta.”
“Công tử nói là uống nhiều, tan tiệc trực tiếp ở thiên điện ngủ.”
“Kỳ quái, ta cùng nhị ca cũng đi thiên điện tìm, sao tìm không thấy người?”
“Cái này Tử Thanh không biết.”
Ngô Củ mơ hồ nghe thấy có người đang nói chuyện, nhưng là quá mệt mỏi không tỉnh lại.
Ngô Củ nghĩ thầm.
Hôm qua mình ngủ ở trong tẩm cung Tề Hầu, là “long sàng”, có người tìm được thì rất kỳ quái đi!
Ngô Củ lại ngủ trong chốc lát, thẳng đến bụng có chút đói, lúc này mới bị đói làm tỉnh. Ngủ một giấc dài, cảm giác thể lực cũng đã trở lại một ít. Tuy rằng cánh tay vẫn cứ nhức mỏi vô cùng, nhưng so ra không vô lực.
Ngô Củ ngồi dậy, Tử Thanh liền nói:
“Công tử tỉnh? Dùng bữa sao?”
Ngô Củ hồ nghi nhìn nhìn sắc trời, nói:
“Khi nào rồi?”
Tử Thanh cười một tiếng, nói.
“Công tử, đã hoàng hôn.”
Ngô Củ hoảng sợ, còn tưởng rằng hôm nay là trời đầy mây, cho nên sắc trời tối tăm, không nghĩ tới thế nhưng đã là hoàng hôn, ngủ lâu như vậy.
Tử Thanh hầu hạ Ngô Củ mặc quần áo, nói:
“Công tử, mới vừa rồi thời điểm ngài ngủ, Thiệu sư phó cùng Quản sư phó tới một lần, nhìn thấy Công tử mới yên tâm đi trở về.”
Ngô Củ nghĩ thầm.
Thì ra không phải nằm mơ. Quả nhiên là Thiệu sư phó cùng Quản sư phó nói chuyện!
Ngô Củ gật gật đầu, chờ rửa mặt chải đầu mặc chỉnh tề, mới đến bên cạnh dùng bữa. Ngô Củ cũng không biết là đồ ăn sáng, cơm trưa hay là dùng bữa tối, vừa ăn tròng mắt vừa chuyển động, tốc độ còn rất nhanh.
Tử Thanh ở một bên hầu hạ, kỳ quái nói:
“Công tử, ngài suy nghĩ cái gì?”
Ngô Củ nhàn nhạt nói:
“Cũng không nghĩ cái gì.”
Tử Thanh lại nói:
“Mỗi lần Công tử lộ ra biểu tình này, Tử Thanh cảm thấy có ai sắp gặp tai ương.”
Ngô Củ liếc mắt nhìn Tử Thanh một cái, cười nói:
“Đúng không? Vậy thật sự là người hiểu ta, Tử Thanh nhỉ.”
Tử Thanh được khích lệ, nhưng không một chút cao hứng, ngược lại phía sau lưng nổi lên da gà, cảm thấy biểu tình này của Công tử thật sự quái quái, có điểm không rét mà run.
Ngô Củ ăn cơm, Tử Thanh nói:
“Công tử dùng chậm một chút, cẩn thận đau bụng.”
“Dùng bữa xong, ta có chuyện quan trọng muốn đi làm.”
Nói xong, đem chén đũa buông xuống, sau đó dùng khăn lau miệng cùng tay, lúc này Ngô Củ mới đứng lên, nói:
“Đi thôi.”
Tử Thanh vội vàng hỏi.
“Công tử, đi chỗ nào a?”
Ngô Củ dừng một chút, híp mắt cười nói:
“Tất nhiên là ra cửa tìm tai ương.”
Tử Thanh hoảng sợ, thật sự không hiểu đây là có ý tứ gì, nhưng vẫn chạy nhanh theo sau.
Ngô Củ hôm qua xem như ăn bồ hòn. Tuy rằng Văn Khương không có nhặt được dưa lạc, nhưng dưa bị Tề Hầu nhặt phân nửa. Thật sự làm Ngô Củ mất hết thể diện. Dựa vào tính cách Ngô Củ sao có thể không đòi bồi thường thiệt hại.
Tử Thanh không rõ Công tử Củ muốn làm gì, đành phải đi theo. Kết quả thế nhưng đi tới ngự thiện phòng. Tử Thanh kỳ quái hỏi.
“Công tử, đây…… đây là?”
Ngô Củ không nói chuyện, chỉ là cười tủm tỉm nói:
“Tử Thanh, đi xem diễn chưa?”
“Diễn?”
Niên đại này chưa có hát tuồng, cũng không có kinh kịch. Khi quý tộc mở tiệc, đặc biệt là quốc quân, đều có tấu nhạc ca vũ, thú vui này liền gọi chung là “diễn”.
Ngô Củ nói:
“Hôm nay để ngươi xem một vở diễn.”
Ngô Củ càng nói, Tử Thanh càng thấy kỳ quái.
Ngô Củ hôm nay bỏ đi áo tím, lại mặc màu trắng, bộ dạng không dính bụi trần, bên hông đeo ngọc đôn Tề Hầu tặng, bước nhanh đi vào ngự thiện phòng.
Bởi vì lập tức phải dùng bữa tối, người ở ngự thiện phòng thập phần bận rộn. Toàn bộ ngự thiện phòng cực lớn, ngoài thiện phu, người phụ vụ linh tinh vụn vặt lên đến cả ngàn người.
Ngô Củ đời trước có nghiên cứu ăn uống, cũng đã từng đọc được về ngự thiện phòng thời cổ đại. Từ Chu triều ẩm thực bắt đầu phát triển, đã dần dần hiện ra xu thế cường thịnh. Tuy rằng thời này sức người sức của cùng các loại nguyên liệu nấu ăn đều chưa hoàn thiện, nhưng cũng không giống rất nhiều người tưởng tượng “khốn khổ cùng thất vọng”. Quý tộc vẫn có biện pháp hưởng thụ, hơn nữa là bình dân áo vải rất khó tưởng tượng hưởng thụ xa hoa lãng phí.<HunhHn786>
Cung điện cùng ngự thiện phòng của Tề quốc cũng không tính xa xỉ, mà đã có nhiều người như vậy. Cũng phân chia bộ phận phi thường rõ ràng, lớn lớn bé bé phòng san sát nối tiếp nhau.
Ngô Củ vừa đi vào, không hẹn mà đám người bận rộn đột nhiên liền cùng dừng động tác, tất cả đều quay đầu nhìn về phía Ngô Củ.
Thiện phu đẳng cấp thấp tuy rằng cũng ở trong cung, nhưng chỉ có mấy thiện phu đẳng cấp cao mới có thể nhìn thấy quý tộc. Những người đó cả đời cũng không thể cùng quý tộc chạm mặt. Theo lý mà nói, người ở thiện phòng không có biết mặt Công tử Củ vì Công tử Củ chính là quý tộc. Nhưng kỳ thật Công tử Củ đã làm thiện phu một thời gian, nên tất cả người ở ngự thiện phòng đều nghe nói qua đại danh.
Ngô Củ vừa đi vào, tất cả mọi người đều dừng lại, liếc mắt lại đây, ngay sau đó có người nhanh chóng quỳ xuống, hành đại lễ nói:
“Tiểu thần bái kiến Công tử Củ.”
Một người quỳ xuống, rất rất nhiều thiện phu cùng quỳ xuống. Người đã gặp qua, chưa thấy qua hết thảy đều quỳ xuống hành lễ. Từ trên nhìn xuống cảm giác thật sự rất có kích thích ham muốn quyền lực trong lòng người ta.
Ngô Củ cười nói:
“Không cần giữ lễ tiết. Ta hôm nay tới kỳ thật là tìm người, các ngươi cứ làm việc đi.”
Thượng sĩ ở thiện phòng tác oai tác quái, vừa nghe nói Công tử Củ tới, vội vàng chạy ra té ngã lộn nhào, vẻ mặt nịnh nọt cười nói:
“Công tử hôm nay đại giá, không biết là chuyện gì?”
Thượng sĩ dẫn Ngô Củ hướng vào trong. Ngô Củ chỉ là cười nói:
“Cũng không có chuyện gì, chỉ là bái phỏng một vị cố nhân.”
Thượng sĩ vừa nghe, tức khắc cảm giác da đều nổi gai óc. Vì cái gì nói như vậy? Bởi vì Đông Quách Nha đã từng là một cố nhân a. Cái gọi là một người đắc đạo gà chó lên trời. Tuy rằng niên đại này còn chưa có câu vừa nói, nhưng gà chó thật sự có thể thăng thiên. Thiện phu Củ thăng thành Đại Hành Nhân, sau đó Đông Quách Nha đã đem thiện phu Thượng sĩ hung hăng đánh một trận.
Thiện phu Thượng sĩ lòng dạ hẹp hòi, hiện giờ còn nhớ rõ, vừa giận vừa sợ, cũng không dám nói, chỉ là run run nói:
“Không…… Không biết vị cố nhân kia là người phương nào? Tiểu thần cũng có thể hỗ trợ tìm một chút.”
Ngô Củ tươi cười. Nụ cười thế nhưng có vài phần ăn chơi trác táng, nói:
“Không dối gạt Thượng sĩ, là một Nữ Tửu. Ta nhớ rõ… nàng nơi cổ có nốt ruồi, dáng người thon thả, bộ mặt dễ nhìn, nhưng thật không biết nàng gọi là gì.”
Thiện phu Thượng sĩ vừa nghe, tức khắc nhẹ nhàng thở ra, vui vẻ lên.
Nữ Tửu? Vậy chẳng phải là tìm vui sao?
Thiện phòng đích xác có rất nhiều Nữ Tửu cùng một ít nữ quan. Nữ quan tồn tại kỳ thật hơn phân nửa là để mua vui cho quý tộc.
Ngô Củ nói hàm hồ ái muội, cái gì mà nốt ruồi còn thon thả, Thượng sĩ nghĩ một chút liền sẽ hiểu sai ý, vội vàng nói:
“Dạ dạ dạ, tiểu thần liền đi giúp Công tử tìm người này. Ngài yên tâm yên tâm, nhất định tìm được, dù không biết tên, nhưng đặc thù rõ ràng như thế. Thỉnh Công tử di giá, uống ly rượu, lập tức có thể tìm được nữ quan này.”
Ngô Củ cười nói:
“Vậy thật là làm phiền Thượng sĩ.”
“Không dám nhận, không dám nhận!”
Thượng sĩ liên tục xua tay, có chút thụ sủng nhược kinh, nói:
“Thỉnh! Thỉnh! Công tử thỉnh!”
Tử Thanh càng nghe càng hồ nghi.
Công tử Củ chẳng lẽ là tới nơi này… phiêu kỹ? Chuyện này không có khả năng. Dù sao Công tử là diễn…… ít nhất từ Thời Thủy đã bắt đầu diễn, đã thay hình đổi dạng, đại triệt hiểu chuyện. Sao tới thiện phòng tìm nữ nhân?
Ngô Củ đương nhiên không phải tới tìm nữ nhân, là tới tìm kẻ thù. Hôm qua trong buổi tiệc, mỗi cái bàn đều có một Nữ Tửu chuyên môn rót rượu. Bởi vì buổi tiệc cho người địa vị rất cao, Nữ Tửu dung mạo tư thái cũng phi thường xuất sắc, đều là trong trăm mới chọn được một. Ngô Củ tuy rằng cũng không phải coi trọng Nữ Tửu kia, nhưng nhiều ít cũng có chút quan sát. Hiện giờ là thời điểm dùng, có thể nói ra một ít.
Ngô Củ theo Thượng sĩ đi vào phòng nghỉ ngơi. Đây là phòng dành cho người có uy tín danh dự lớn mới được nghỉ ngơi, bố trí tuy rằng không tính hoa lệ, nhưng cũng rất là thoải mái.
Thượng sĩ mời Ngô Củ ngồi xuống, cười nói:
“Công tử đợi một chút, tiểu thần liền đi tìm người cho Công tử, xin đợi một chút, đợi một chút.”
Thượng sĩ nói xong liền chạy đi. Ngô Củ cười tủm tỉm ngồi ở trên ghế dựa. Thực mau liền có mấy thiện phu lại đây dâng trà, còn có một ít điểm tâm cho Ngô Củ hưởng dụng.
Ngô Củ vừa mới ăn cơm, cũng không đói bụng, liền cười tủm tỉm ngồi chờ. Tử Thanh càng nhìn càng cảm thấy không rét mà run, liền yên lặng cúi đầu, chỉ sợ lửa đốt tới trên người mình.
Thực mau thiện phu Thượng sĩ đã trở lại, dẫn theo năm nữ quan, cười ha hả khom người nói:
“Công tử, năm nữ tử này đều là Nữ Tửu, vừa vặn trên cổ đều có nốt ruồi. Phiền Công tử nhận diện người nào là người Công tử muốn tìm. Ha ha… Nếu là... nếu là... Công tử muốn tìm hết, vậy cũng không sao.”
Ngô Củ vừa nghe thì biết thiện phu Thượng sĩ đem mình trở thành hạng người thấy sắc nảy lòng tham. Bất quá như vậy cũng tốt, Ngô Củ cũng không để ý, chỉ là chậm rãi từ đứng lên.
Ngô Củ muốn đứng lên, Tử Thanh còn không có tới kịp đỡ, thiện phu Thượng sĩ đã thò qua tới. Hắn đặc biệt ân cần, phảng phất cảm thấy lần này Công tử Củ tới tìm nữ nhân, kỳ thật chính là trợ lực giúp mình thăng chức nhanh.
Thiện phu Thượng sĩ cười nói:
“Công tử chậm một chút, ngài xem từ từ.”
Ngô Củ mỉm cười, phảng phất giống Công tử tìm vui đi qua.
Tổng cộng năm nữ tử, xếp thành một hàng, tất cả đều cúi đầu, bộ dạng nũng nịu, tựa hồ có chút e lệ. Dù sao cũng là Công tử tới chọn người, các nàng đều chưa có gặp được chuyện tốt như vậy đâu.
Ngô Củ cười cười đi qua, từng bước từng bước cẩn thận xem. Khi đi một lượt vòng trở lại đến nữ tử thứ hai đếm ngược, cúi đầu nhìn kỹ, ngay sau đó cười nói:
“Vị giai nhân này cớ gì run? Ta là người đáng sợ như vậy sao?”
Nữ Tửu bị Ngô Củ nói, sợ tới mức run càng lợi hại hơn. Vừa mới bắt đầu run còn không có bị người khác phát hiện, chỉ là không tránh được Ngô Củ quan sát. Hiện giờ mấy Nữ Tửu bên cạnh đều phát hiện nàng run. Bởi vì Nữ Tửu kia run đến đánh vào Nữ Tửu bên cạnh, vẻ mặt muốn ngất xỉu, giống như đã phát bệnh gì.
Thiện phu Thượng sĩ thấy Nữ Tửu kia vẻ mặt bộ dáng giống như Công tử Củ có thể ăn thịt nàng, vội vàng nói:
“Công tử, ngài đừng nóng giận. Sao có người đui mù như thế. Nàng chọc ngài không vui, ta đuổi nàng đi.”
Thiện phu Thượng sĩ nói, Ngô Củ ngăn hắn, cười nói:
“Không, không, ta muốn tìm giai nhân, đó là nàng.”
Nàng kia tựa hồ sợ lợi hại, bỗng nhiên run rẩy, theo run rẩy trên trán lăn xuống mồ hôi “ào ào”. Người khác đều kỳ quái nhìn Nữ Tửu kia.
Nữ Tửu tựa hồ chịu không được áp lực, cũng chịu không được Ngô Củ cười tủm tỉm nhìn chăm chú.
“Bịch!”
Nàng trực tiếp quỳ xuống, đập đầu xuống đất khóc lóc nói:
“Công tử! Công tử tha mạng a! Tiện thiếp cũng là bị ép buộc! Công tử tha cho tiện thiếp! Tha mạng a!”
Những người khác giật nảy mình. Bốn Nữ Tửu còn lại vội vàng thối lui.
Nữ Tửu liều mạng vừa khóc. Thiện phu Thượng sĩ giờ mới cảm thấy thì ra trong mắt kia ý cười lóe ra tia lạnh lẽo, cũng không phải nhu tình đưa tình, tức khắc phía sau lưng lạnh ngắt, vội vàng nói:
“Là Nữ Tửu này chọc giận Công tử. Tiểu thần liền giúp Công tử hết giận……”
Thiện phu Thượng sĩ nâng tay muốn đánh, Ngô Củ vội vàng ngăn lại, cười nói:
“Đừng đánh, đừng đánh, đường đột với giai nhân.”
Thiện phu Thượng sĩ trong lúc nhất thời lại có chút không rõ.
Chẳng lẽ là Công tử muốn bá chiếm Nữ Tửu, Nữ Tửu không muốn?
Nhưng nghĩ lại cũng không đúng. Bởi vì Nữ Tửu ở trong cung địa vị thật sự quá thấp, so với gia súc còn không bằng. Các nàng là nô lệ, có Công tử coi trọng, Nữ Tửu còn có thể không thuận theo, còn không vô cùng cao hứng sao? Tuyệt đối sẽ không khóc đến thảm như vậy.
Nhóm Nữ Tửu đều bị dọa, một đám không biết cái gì, sắc mặt trắng bệch nhìn Nữ Tửu quỳ xuống đất khóc rống.
Ngô Củ lại là xua xua tay, cười nói:
“Được rồi. Ta tìm được giai nhân muốn tìm rồi, người khác có thể tránh. Đã làm phiền Thượng sĩ.”
Thượng sĩ vừa nghe "tránh”, vội vàng cười ha hả nói:
“Không có việc gì, không có việc gì, vì Công tử phân ưu, là tiểu thần vinh hạnh. Vậy tiểu thần lui xuống.”
Thiện phu thượng sĩ mang theo nhóm Nữ Tửu lui xuống, chỉ lưu lại Nữ Tửu khóc lóc. Tử Thanh vừa thấy, cũng muốn lui xuống. Ngô Củ quay đầu lại nhìn hắn một cái, nói:
“Ngươi đi đâu?”
Tử Thanh hoảng sợ, lắp bắp nói:
“Công… Công tử… Tử Thanh không tránh sao?”
Ngô Củ vừa nghe, tức khắc đau đầu, nói:
“Công tử của nhà ngươi là thấy sắc nảy lòng tham sao?”
Tử Thanh bị hỏi như vậy, thật sự khó xử. Nói phải cũng không tốt, không phải cũng không tốt. Nếu là trước đây, Công tử thật sự thấy sắc nảy lòng tham, là tay chơi già dặn du tẩu bụi hoa. Bất quá từ khi bại ở Thời Thủy, hộc máu ngất đi, tỉnh lại Công tử triệt để hiểu chuyện. Cho nên Tử Thanh thật sự nói không được……
Ngô Củ thấy hắn nói lắp, ngay sau đó mới lắc lắc đầu, biểu tình phi thường đông cứng, tức khắc có chút bất đắc dĩ, liền không nói nữa, quay đầu nói với Nữ Tửu quỳ trên mặt đất khóc.
“Khóc cái gì? Ta còn chưa nói cái gì, ngươi kêu ta tha cho ngươi thế nào?”
Tử Thanh vừa nghe Công tử Củ nói, tức khắc cảm giác không đành lòng nghe nữa. Công tử phảng phất là ác bá đùa giỡn dân nữ đàng hoàng, hắn nhanh cúi đầu khoanh tay, làm bộ không nghe thấy không phát hiện.
Nữ Tửu khóc lóc nói:
“Công tử, tha cho tiện thiếp đi! Tiện thiếp thật sự…… cũng là bị bất đắc dĩ!”
“Hả?”
Ngô Củ nhướng mày, cười tủm tỉm trên cao nhìn xuống, nói:
“Vừa lúc, Công tử ta thích nghe người khác kể khổ. Vậy ngươi nói ngươi là bị ép buộc bất đắc dĩ như thế nào?”
Nữ Tửu sửng sốt, ngay sau đó sắc mặt trắng bệch nói:
“Không... không… Tiện thiếp không phải bị ép buộc, đều là tiện thiếp làm. Cầu Công tử nghiêm trị. Công tử tạm tha cho tiện thiếp đi, tha cho……”
Nữ Tửu khóc đặc biệt thê thảm. Tử Thanh trong nháy mắt không đành lòng nghe. Hắn vừa nghe âm thanh này, liền phảng phất nghĩ tới khi mình còn bé, còn có lúc đầu hầu hạ Công tử bị đòn roi.
Ngô Củ xoa xoa huyệt Thái Dương. Hôm qua uống rượu quá nhiều, lại mắc mưu, hôm nay vừa nghe tiếng khóc tức khắc đầu óc phát trướng, trướng đến đau, vội vàng phất tay nói:
“Thôi đừng khóc. Công tử ta cũng là người thích cái đẹp. Ngươi là giai nhân, sao có thể không thương tiếc. Thật sự không thể nhẫn tâm. Nếu ngươi nói ra ai sai sử ngươi bỏ đồ vật vào rượu, ta liền tha cho ngươi.”
Tử Thanh vừa nghe, đầy kinh ngạc.
Thế nhưng còn có chuyện như vậy, dù biết hôm qua Công tử không có trở về, khẳng định là xảy ra chuyện.
Nữ Tửu sắc mặt trắng bệch nói:
“Cầu công tử tha cho tiện thiếp, tha cho tiện thiếp! Tha tiện cho thiếp đi!”
Nữ Tửu phảng phất là xương cứng, lật đi lật lại chỉ nói một câu tha mạng, hoặc liền nói là chính mình nhất thời hồ đồ.
Ngô Củ cười tủm tỉm, nói:
“Ta biết. Ngươi tất nhiên không phải nhất thời hồ đồ. Bởi vì loại đồ vật này, thân là một nữ quan, ngươi không có. Đây khẳng định là người cao quý mới có, đúng không?”
Nữ Tửu sắc mặt lại thay đổi, cứng đờ nói:
“Công tử, tiện thiếp không thể nói. Tiện thiếp không nói, nhiều lắm bị Công tử đánh chết. Nếu tiện thiếp thật sự nói... người nọ…… người nọ chỉ sợ có ngàn loại phương pháp làm tiện thiếp đi tìm chết.”
Ngô Củ cười ha hả một tiếng, chậm rãi ngồi xổm xuống nhìn thẳng Nữ Tửu quỳ gối. Thấy Nữ Tửu sợ hãi gục đầu xuống, Ngô Củ duỗi tay nâng cằm Nữ Tửu lên, cười nói:
“Vậy ngươi sai rồi. Biện pháp Công tử ta dùng tra tấn người cũng không phải là chết đơn giản như vậy, mà là…… đau đớn muốn chết.”
Nữ Tửu bị bắt ngẩng đầu lên, đối diện ánh mắt đạm nhiên bỗng rùng mình. Trong nháy mắt, Tử Thanh phía sau cũng rùng mình. Dù gì cái khẩu khí này Tử Thanh cũng đã lĩnh giáo qua.
Nữ Tửu sợ tới mức mặt cứng đờ, run rẩy run rẩy càng thêm lợi hại, nói: . Truyện Hệ Thống
“Công…… Công tử……”
Ngô Củ đột nhiên quăng tay áo, đứng dậy, lạnh lùng nói:
“Thôi, ngươi không muốn nói, vậy cũng không cần nói. Đối đãi giai nhân, ta cũng không miễn cưỡng. Như vậy đi… gần đây ta nghe nói có người dùng lưỡi mỹ nhân ngâm rượu. Rượu rất lưu hương. Ta thấy ngươi giữ lưỡi cũng vô dụng, lật đi lật lại chỉ một câu, nghe phiền chán. Tử Thanh……”
Tử Thanh vội vàng lên tiếng. Ngô Củ lạnh lùng nói:
“Gọi người tới, cắt lưỡi!”
“A”
Nữ Tửu hét to một tiếng, suýt nữa té xỉu trên mặt đất. Tử Thanh không dám làm trái, vội vàng đi ra ngoài gọi người. Thiện phu Thượng sĩ chạy nhanh tới. Vừa nghe là Nữ Tửu chọc giận Công tử Củ, Công tử Củ muốn cho người cắt lưỡi Nữ Tửu, thiện phu Thượng sĩ vội vàng gọi đi ra gọi hai đồ tể cầm dao mổ tới.
Nữ Tửu vừa thấy dao, tức khắc bị dọa quỳ rạp trên mặt đất, toàn thân đều là mồ hôi.
Hai đồ tể kéo Nữ Tửu lên, dao nhỏ liền hướng miệng nàng. Ngô Củ nhàn nhạt ngồi ở một bên, cười nói:
“Công tử ta thích người có nhan sắc. Ngươi nếu thành thật nghe lời, ta liền tha cho ngươi, cũng bảo đảm ngươi không có việc gì. Nếu chấp mê bất ngộ, ta đây cũng chỉ có thể dùng lưỡi ngươi ngâm rượu.”
Nữ Tửu cả người run rẩy, mồ hôi ròng ròng, vội vàng nghẹn ngào hô to:
“Tha mạng! Tha cho ta! Ta nói! Ta nói!! Là Công tử Nguyên!! Là Nhị công tử!”
Trong lòng Ngô Củ âm thầm lắp bắp kinh hãi. Còn tưởng rằng là Văn Khương bày mưu đặt kế, đang muốn thông qua Nữ Tửu bắt lấy nhược điểm của Văn Khương, cũng dễ uy hiếp Văn Khương thuyết phục Lỗ Công, từ Lỗ quốc nghênh đón Chu Công chúa. Không nghĩ tới lại ngoài ý muốn bắt một con cá trong nước đục?
Ngô Củ nheo nheo mắt, nói:
“Công tử Nguyên?”
Nữ Tửu run rẩy hàm răng trên dưới đánh vào nhau lộp cộp, nói:
“Là... Là Công tử Nguyên! Tiện thiếp nói là thật, cầu Công tử tha cho ta!”
Ngô Củ gõ gõ ngón tay ở trên mặt bàn, phát ra âm thanh “cộc cộc”, nói:
“Thực hay, xem ra có thu hoạch ngoài ý muốn.”
Ngô Củ nói xong, chỉ huy Thượng sĩ trói Nữ Tửu lại, sau đó gọi tới hai thị vệ, liền rời đi.
Cứ như vậy, mọi người ở ngự thiện phòng đều hai mặt nhìn nhau.
Thì ra Công tử Củ không phải tới tuyển mỹ nhân?
Ngô Củ cho người bắt lấy Nữ Tửu, đem ra khỏi ngự thiện phòng. Có thể nói là oan gia ngõ hẹp, còn chưa đi mấy bước liền gặp Công tử Nguyên.
Kỳ thật cũng không phải ngẫu nhiên gặp được, trên đời nào có chuyện trùng hợp như thế.
Bởi vì Công tử Nguyên hôm qua làm chuyện trái với lương tâm, hơn nữa thời điểm đi bắt gian cũng không có nhìn thấy Công tử Củ, liền biết chuyện của Văn Khương cùng Công tử Củ không thành. Sự tình không thành, nếu bị người bán đứng, vậy thật sự không có lời. Cho nên Công tử Nguyên trái lo phải nghĩ cảm thấy không an tâm, cố ý đến thiện phòng đem Nữ Tửu kia diệt khẩu.
Không nghĩ mới đi đến một nửa, liền thấy được Công tử Củ. Trừ Công tử Củ, thế nhưng còn có Nữ Tửu bị trói gô. Công tử Nguyên nhìn thấy Nữ Tửu kia liền luống cuống, lại tự trấn định nói:
“A, nhị bá, làm cái gì vậy?”
Ngô Củ nhàn nhạt cười nói:
“Làm cái gì? Tất nhiên là đi tìm Nhị công tử.”
Công tử Nguyên trong lòng thấp thỏm bất an, sắc mặt cũng thay đổi, kinh hoảng nói:
“Tìm ta? Ta không nhớ rõ cùng nhị bá có cái gì muốn nói.”
Ngô Củ cười nói:
“Cũng không phải ta có chuyện muốn nói, là Nữ Tửu này có chuyện phải nói.”
Ở một nơi khác.
Tề Hầu hôm nay tâm tình không tồi, nhưng rốt cuộc vì cái gì không tồi, ai cũng không biết. Thời điểm thượng triều Tề Hầu vẫn luôn cười tủm tỉm. Nụ cười này khiến quan viên trong lòng tê dại. Không biết rốt cuộc cười thật hay là cười lạnh.
Hạ triều dùng cơm trưa, Tề Hầu ở Chính Sự Đường cùng các lão thần thương nghị một ít đại sự. Hiện giờ đại sự đơn giản chính là nghênh đón Chu Công chúa.
Chính là Văn Khương còn chưa có thu phục được. Hôm nay sáng sớm, Cao Hề đã đi thuyết phục Văn Khương phu nhân. Kết quả Văn Khương phu nhân say rượu, còn chưa dậy, cũng không gặp được. Cao Hề giữa trưa lại đi một chuyến, Văn Khương phu nhân vẫn chưa dậy.
Cao Hề cũng là lão thần, tâm tư rất sâu, tự nhiên biết Văn Khương phu nhân không muốn quản chuyện này.
Rốt cuộc lời này phải nói hai đầu. Tuy rằng Văn Khương là người Tề quốc, nhưng con trai Văn Khương là quốc quân Lỗ quốc. Văn Khương cần cân nhắc lợi và hại hai phía. Mà lợi và hại này đối với nàng thật sự quá xa vời.
Bởi vì chuyện của Chư Nhi, Văn Khương đắc tội Tề quốc, cũng đắc tội Lỗ quốc, đến nay không dám về Lỗ quốc. Tuy rằng rất nhiều chính sự của Lỗ Công đều dựa vào tài hoa của Văn Khương. Nhưng Văn Khương cũng biết hiện tại Tề Lỗ đang căng thẳng, không dễ làm người trung gian. Bởi vậy Văn Khương tuy rằng trở về Lâm Tri Thành nhưng cái gì cũng không nghĩ quản.
Cao Hề hai lần bị nghẹn, cũng là người cao ngạo, sắc mặt liền không tốt. Mọi người ở Chính Sự Đường giằng co, suy nghĩ nên phái ai đi thuyết phục Văn Khương phu nhân.
Ngay lúc này, đột nhiên một tự nhân vào tới, vẻ mặt đổ mồ hôi quỳ xuống, nói:
“Quân thượng, có đại sự xảy ra. Thiếu Vệ cơ thỉnh Quân thượng dời bước đến ngự hoa viên, nói là Công tử Củ muốn tạo phản!”
Tề Hầu vừa nghe, tức khắc nhăn mày. <HunhHn786> Nghe xong, hắn thật đúng là không tin.
Công tử Củ muốn ở trong ngự hoa viên của Cô tạo phản? Vậy tất nhiên là chưa tỉnh ngủ!
Tề Hầu nói:
“Rốt cuộc chuyện ra sao?”
Tự nhân nói:
“Tiểu thần…… tiểu thần cũng không biết cụ thể ra sao, chỉ là nghe nói Công tử Củ ở trong ngự hoa viên bắt được Nhị công tử, sai người quất Nhị công tử đưa tới Thiếu Vệ cơ tức giận. Thiếu Vệ cơ lúc này thỉnh Quân thượng qua đó làm chủ.”
Tề Hầu tức khắc có chút đau đầu.
Quất?
Nếu không nghe lầm, thật là cái từ này. Nhìn thấy cả lão thần cũng có vẻ mặt kinh ngạc, Tề Hầu thấy thật sự không có nghe lầm.
Tề Hầu duỗi tay xoa xoa thái dương, cũng không biết nhị ca tốt của hắn lại đang làm cái gì, phất tay áo nói:
“Đi xem.”
Không chỉ là tự nhân cung nữ đi theo, ngay cả lão thần như Cao Hề, Quốc Ý Trọng, Bào Thúc Nha cũng đi theo xem rốt cuộc là chuyện gì.
Mọi người vừa đi vào trong ngự hoa viên, liền nghe được Thiếu Vệ cơ kêu khóc nói:
“Ngươi… Ngươi là tiện nhân! Dám đánh con ta! Con ta chính là trữ quân Tề quốc tương lai. Công tử Củ, ngươi thật to gan! Ngươi…”
Nàng nói còn chưa xong, liền nghe một tiếng hừ lạnh, ngay sau đó một người áo đen chậm rãi từ nơi xa đi tới. Tề Hầu vẻ mặt lạnh lùng, nhưng lại mỉm cười, nói:
“Ai là trữ quân Tề Quốc tương lai, Cô như thế nào không biết?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.