[☆Càng sợ càng vui]
Mặc dù ngòi bút đã tự động dời đi, nhưng để cho an toàn Vân Lạc vẫn tiễn bút tiên đi, "Bút tiên bút tiên làm phiền bạn quá, nếu đã đi rồi, mời dời bút khỏi mặt giấy."
Đọc ba lần rồi lại đợi một lát, thấy cái lạnh quanh người đã không còn cô mới đặt bút xuống.
Cùng lúc đó, ba người còn lại thì bận việc bù đầu.
Tư Đồ tìm kiếm ở ngăn kéo cột ba dòng hai phía bên trái, Qua Đăng tìm kiếm ở ngăn kéo cột một dòng năm phía trước mặt, Tiêu Tiêu Mộ Vũ thì tìm kiếm phía bên dưới bục giảng.
Ba người nhanh chóng tìm ra manh mối.
Tư Đồ nói, "Hoa chẳng phải, sương càng không, nửa đêm đến, bình minh đi." [1]
Qua Đăng cau mày, lặp lại manh mối nhiều lần, "Càng sợ càng vui."
Tiêu Tiêu Mộ Vũ thì nhìn chằm chằm dưới bục giảng, nhìn vào điểm mù, lấy ra một chiếc chìa khóa.
Vân Lạc, "......"
Tìm thấy chìa khóa rồi thì thôi đi, hai ông thần kia làm cái trò gì mà cứ nói đi nói lại mấy câu chẳng ra sao hoài vậy?!
Qua Đăng rất bất lực, "Manh mối viết vậy đó."
Vân Lạc lại gần nhìn thử. Đúng thật là những câu họ nói đều là manh mối.
"Hoa chẳng phải, sương càng không, nửa đêm đến, bình minh đi. Đây là bài thơ thời Đường của Bạch Cư Dị." Tư Đồ tập trung suy nghĩ.
"Nghĩa là hoa nhưng chẳng phải hoa, sương mù chẳng phải sương mù. Nửa đêm đã đến, hừng đông đã qua."
"Nếu nhớ không lầm thì khi vào phó bản hệ thống đã nhắc nhở một câu, trăng trong nước, hoa trong gương. Cẩn thận nghĩ lại, hai câu này cũng khá gần nghĩa."
"Lúc mới vào phó bản, dòng chữ to và đỏ như máu cũng có viết, lo lắng, căng thẳng, tức giận, uể oải, sợ hãi...... Đến đây nào, hãy cố gắng giãy giụa trong vực sâu đau khổ." Qua Đăng không biểu lộ cảm xúc gì, "Nếu nói vậy thì người chơi càng sợ thì BOSS sẽ càng vui? Không lẽ BOSS phó bản có tâm lý biến thái?"
Tiêu Tiêu Mộ Vũ âm thầm gật đầu tán thành, nghe có lý quá đi chứ! BOSS phó bản không biến thái thì ai biến thái?
Qua Đăng, "......"
Thằng này đang nghiêm túc hả? Hay là giả vờ nghiêm túc để chọc ghẹo anh ta?
Vào lúc mấu chốt, Vân Lạc ra mặt hoà giải, "Có lẽ đây là manh mối thật nhưng lại cố ý đánh lạc hướng chúng ta. Kệ nó đi, mở cửa thử xem được không trước đã."
Tiêu Tiêu Mộ Vũ nghe lời bước lên.
"Cành cạch" một tiếng, ổ khóa đã được mở.
Vân Lạc lâm vào suy tư, "Còn hai cơ hội nữa đừng lãng phí."
Tiêu Tiêu Mộ Vũ vờ như không sao cả đứng sang một bên nhưng lòng thì đang nghĩ, tìm được nhắc nhở ở trạm số 1 rồi mà, hỏi gì nữa?
Đột nhiên, cậu phát hiện ánh mắt của anh họ đang lẳng lặng đặt trên người mình.
Tiêu Tiêu Mộ Vũ, "......"
Tự nhiên lại có một loại cảm giác được gọi là bị ba kiểm tra bài tập về nhà.
Cậu khổ tâm suy nghĩ, lát sau liền dò hỏi, "Tiếp theo chúng ta nên đặt câu hỏi về những manh mối được giấu kín ở những trạm tiếp theo phải không nhỉ?"
Âm cuối nhỏ dần, chứng tỏ khi nói không hề có tự tin.
Tư Đồ hơi gật đầu, ánh mắt ẩn chứa một tia khen ngợi. Sau đó, anh trầm giọng nói, "Thực ra, nếu tư duy nhanh nhẹn thì vượt ải không phải là chuyện khó."
"Tổng cộng có bốn trạm kiểm soát, bốn lần cơ hội. Chỉ cần người chơi hỏi được tất cả manh mối của bốn trạm thì có thể dễ dàng kết thúc trò chơi."
"Tiếc là lúc đầu người chơi không có ý hợp tác cho lắm; người sẵn lòng hợp tác thì không chắc sẽ nghĩ ra được chiến lược như vừa rồi; người muốn đạt đánh giá A thì có lẽ sẽ không nói thật."
Qua Đăng đột nhiên cười. Liếc nhìn Tư Đồ một cách sâu xa, lời nói mang theo ý thăm dò, "Nếu vậy thì bạn thuộc loại nào trong mấy loại vừa nêu?"
Tư Đồ nhàn nhạt nhìn lại, "Vừa nghĩ ra được chiến lược."
"Không phải cố ý giấu giếm?" Qua Đăng hỏi tới, giọng điệu đầy thăm dò.
Vẻ mặt Tư Đồ lạnh nhạt, hỏi lại, "Nếu dễ dàng nghĩ ra được chiến lược như vậy thì tại sao bạn lại không nghĩ ra?"
Qua Đăng nghẹn lời.
Tư Đồ nói không sai. Sau khi được nhắc nhở, anh ta lập tức tỉnh ngộ, thì ra vẫn còn loại hành động này. Chỉ là không vạch trần trước mà thôi, anh ta thơ thẩn thật lâu.
Qua Đăng gật đầu chấp nhận, "Bạn nói có lý."
Mặt khác, anh ta âm thầm sợ hãi. Vốn tưởng đồng đội đều là người yếu kém, luôn sợ bị họ kéo chân, lúc này mới biết đồng đội đi cùng phó bản không hề đơn giản tẹo nào.
Không chỉ Tư Đồ có tư duy nhanh nhẹn, mà cách thức đặt vấn đề của Vân Lạc còn rất cao minh, một câu hỏi mà có thể tìm được tất cả manh mối ở trạm kiểm soát 1! Nói thật, câu hỏi cô đặt ra không phức tạp. Nhưng trước đó không một người chơi nào nghĩ đến cả.
Nếu đối mặt với hoàn cảnh tương tự, có người sẽ nhanh chóng nghĩ ra cách thức tinh tế, có người chỉ có thể đi từng bước để giải quyết vấn đề theo cách tầm thường, đây chính là chênh lệch!
Còn nữa......
Tầm mắt Qua Đăng âm thầm đảo về phía Tiêu Tiêu Mộ Vũ. Vân Lạc và Tư Đồ đều bộc lộ sự sắc bén và lợi hại ra bên ngoài. Tiêu Tiêu Mộ Vũ lại không nói chuyện nhiều, bị ép thì mới gắng gượng nói vài câu, giả vờ hệt như một tay mơ. Nên đề phòng loại người âm thầm che giấu thực lực bản thân này hơn so với hai người kia!
Tiêu Tiêu Mộ Vũ bị nhìn chằm chằm dựng hết cả tóc gáy, nhịn không được chửi thầm.
# Sao, kiếp này chưa thấy học sinh dốt à #
# Tôi tự hào tôi là học sinh dốt #
# Có sự trợ giúp của học sinh dốt thì vẻ ngoài của học sinh xuất sắc mới càng thêm chói lóa, anh hiểu không anh hiểu không anh hiểu không #
# Ông đây dốt, nhưng người thân và bạn bè đều xuất sắc! Có bản lĩnh thì anh so tài với họ đi #
# Không bì lại Vân Lạc và Tư Đồ nên tìm lại tự tin trên người đứa dốt đặc cán mai như tôi thì có đáng mặt đàn ông không #
# Có bản lĩnh thì so tiền nè, chắc chắn sẽ đè chết anh #
Tưởng tượng ra viễn cảnh như vậy, Tiêu Tiêu Mộ Vũ hất mặt lên cao, nét mặt còn mang theo vài phần ngạo nghễ.
Thấy thế, Qua Đăng càng thêm chắc chắn Tiêu Tiêu Mộ Vũ là nai vàng ngơ ngác dẫm chết bác thợ săn [2], thế là càng chăm chú quan sát nhất cử nhất động của cậu hơn.
Cách đó không xa, Vân Lạc nhỏ giọng nhắc nhở, "Vượt được bốn trạm kiểm soát chắc chỉ nhận được đánh giá B, tốt hơn là nên hỏi hết manh mối của trạm thứ hai. Gom hết manh mối có lẽ sẽ thoát khỏi trường học được, nhiều khi còn được đánh giá A nữa."
Tư Đồ hơi gật đầu, "Tôi cũng nghĩ như vậy. Nếu chỉ được đánh giá B thì chắc không kiếm được đạo cụ."
Tạm dừng một lát, Vân Lạc rũ mi mắt, cố ý hỏi thử, "Bạn có nghĩ quỷ sẽ trà trộn trong người chơi không?"
Vẻ mặt Tư Đồ bình tĩnh, nghiêm túc phân tích, "Theo lý mà nói thì ba chúng ta là một đội, nếu nghi ngờ thì chỉ có Qua Đăng. Nhưng anh ta là người đầu tiên nhắc đến vấn đề quỷ trà trộn, còn đề phòng rất cao, không giống NPC."
"Vậy nên, nếu nội bộ có quỷ thì chỉ có thể là một trong ba người chúng ta đã bị đánh tráo."
"Từ khi vào phó bản cho đến nay, bạn luôn tích cực phân tích, cũng tận lực cho thấy lập trường của một người chơi. Vậy nên mình không hề giấu giếm, biết gì sẽ nói đó. Nếu nội bộ có quỷ thật thì có thể là Tiêu Tiêu Mộ Vũ."
"Bạn nghi ngờ em mình?" Vân Lạc tò mò hỏi. Nếu cảm thấy không có vấn đề gì thì phải nói là nội bộ không có quỷ mới đúng chớ.
Tư Đồ nghiêm mặt nói, "Sau khi vào phó bản, Tiêu Tiêu Mộ Vũ lanh trí hơn hẳn thường ngày, hơi đáng nghi."
Vân Lạc, "......"
Hóa ra thông minh quá cũng là một loại tội lỗi à?
"Tiếp tục quan sát thêm. Nếu là NPC thì sớm muộn cũng lộ ra sơ hở." Tư Đồ không thèm để ý nói, "Ba người đều nhìn chằm chằm nó, không dậy nổi sóng gió gì đâu."
Thương lượng xong, Tư Đồ ngồi vào vị trí, bắt đầu thỉnh bút tiên, "Bút tiên bút tiên, bạn là tôi kiếp trước, tôi là bạn kiếp này, nếu muốn cùng tục duyên, mời vẽ vòng trên giấy."
Sau khi đọc ba lần, bút lông vẽ ra vòng tròn.
Dựa theo những gì đã bàn bạc, Tư Đồ trầm giọng nói, "Xin hãy nói cho tôi biết tất cả manh mối giấu kín ở trạm kiếm soát số 2."
Bút lông run lẩy bẩy, lâm vào trạng thái tôi không nghe tôi không thấy tôi không biết. Sau đó không chịu nhúc nhích, tựa như bị điếc ngang sương, lại giống giả vờ giãy chết.
Tư Đồ kiên nhẫn lặp lại một lần rồi lại một lần.
Ba lần không phản ứng, tiếp tục đọc năm lần, đến tận lần thứ bảy thì bút tiên buông xuôi. Nó run rẩy chuyển động trên mặt giất, hệt như người già gần đất xa trời.
"Bậc", "Thứ", "Hai", "Thềm", "Lan", "Can".
"Gốc", "Cây", "Cổ", "Thụ", "Trăm", "Tuổi".
"Bụi", "Cỏ", "Xanh".
Viết xong chữ cuối cùng, bút tiên chờ không nỗi tự động di chuyển ra khỏi trang giấy.
"Bút tiên bút tiên làm phiền bạn quá, nếu đã đi rồi, mời dời bút khỏi mặt giấy." Đọc xong ba lần, Tư Đồ để bút xuống, đứng lên, "Manh mối trạm số hai đã có, chắc là vườn hoa."
Vân Lạc độc thân vui tánh tỏ vẻ, "Biết được manh mối là được, nó là gì thì mặc kệ."
Sau đó nói với Tiêu Tiêu Mộ Vũ, "Tới lượt bạn."
"Biết rồi." Tiêu Tiêu Mộ Vũ trả lời, ngồi vào vị trí, học theo mọi người thỉnh bút tiên, "Bút tiên bút tiên, bạn là tôi kiếp trước, tôi là bạn kiếp này, nếu muốn cùng tục duyên, mời vẽ vòng trên giấy."
Qua Đăng nhìn chằm chằm Tiêu Tiêu Mộ Vũ, ánh mắt hơi lóe sáng. Không hổ là phó bản khó, tìm manh mối cũng không hề dễ dàng. Đèn trong lớp mờ ảo, trên ngăn kéo có khắc manh mối. Nếu người chơi sơ suất thì rất dễ lướt qua.
Quan trọng hơn là người chơi không biết mỗi một trạm có bao nhiêu manh mối, không biết mình có bỏ sót hay đã tìm đủ chưa. Nhưng sau khi hỏi bút tiên thì lòng liền vững tin.
Manh mối của trạm kiểm soát 1, 2, 3 sắp đến tay, vượt ải là điều dễ như trở bàn tay. Bởi vậy có thể thấy, cách đặt câu hỏi rất hay, có thể hạ thấp độ khó phó bản xuống rất nhiều.
Qua Đăng suy nghĩ rất nhiều, lúc này, trên tờ giấy trắng đã xuất hiện một vòng tròn. ngôn tình tổng tài
Thần hồn Tiêu Tiêu Mộ Vũ chấn động, tiếp tục nói, "Xin hãy nói cho tôi biết tất cả manh mối giấu kín ở trạm kiếm soát số 3."
Nghe vậy, bút lông run rẩy mạnh mẽ.
Tiêu Tiêu Mộ Vũ dựa theo kinh nghiệm của những người đi trước, kiên nhẫn lặp đi lặp lại câu hỏi.
Biên độ chấn động của bút lông ngày càng lớn, cuối cùng múa bút một cách quay cuồng, "Cút!"
Tiêu Tiêu Mộ Vũ, "......"
Sao ai nó cũng trả lời mà đến lượt cậu thì nó bảo cút? Đừng khi dễ người ta vậy chứ.
"Rắc ——" Thân bút đột nhiên xuất hiện một lỗ hổng.
Lớp học lập tức nổi lên một trận gió rét lạnh, như muốn hút người vào trong.
"Gì vậy?" Vân Lạc cau mày.
"Không hay rồi." Tư Đồ nhăn mày, quyết đoán nói, "Tiêu Tiêu Mộ Vũ nhanh tiễn bút tiên đi!"
Tiêu Tiêu Mộ Vũ cuống cuồng đọc thần chú, "Bút tiên bút tiên làm phiền bạn quá, nếu đã đi rồi, mời dời bút khỏi mặt giấy."
Nhưng cậu đọc liên tục ba lần mà ngòi bút vẫn nằm yên trên mặt giấy. Ngược lại, thân bút lại hiện lên thêm vài văn tự, giống như nó có thể nổ tung bất cứ lúc nào.
Tiêu Tiêu Mộ Vũ sững sờ tại chỗ, tim đập liên hồi, không biết phải làm sao.
Ánh sáng trong lớp học càng thêm tối, gió lạnh từng cơn thấu xương, cũng lạnh cả tim gan.
"Tiếp tục đọc!" Qua Đăng hét lớn, "Nhất định phải tiễn bút tiên đi!"
Thỉnh bút tiên mà không tiễn đi là điều tối kỵ, ai biết có kích hoạt Cờ Tử Vong không?
Hai tay Tiêu Tiêu Mộ Vũ run run, giọng nói cung run rẩy, căng da đầu tiếp tục đọc thầm, "Bút tiên bút tiên làm phiền bạn quá, nếu đã đi rồi, mời dời bút khỏi mặt giấy."
Đọc đến lần thứ bảy, bút lông chia năm xẻ bảy, vỡ thành từng mảnh rơi xuống bàn. Tuy nhiên, vẫn chưa tiễn được bút tiên đi.
Tác giả có lời muốn nói:
Tiêu Tiêu Mộ Vũ ( vẻ mặt tang thương): Bút tiên mệt mỏi nhiều rồi sao còn không đi?
Bút tiên: Mệt cái cù loi, càng trả lời càng hăng đây này!!!
**
Bút tiên: Đầu năm nay, người chơi hung tàn đến nỗi một cây bút mà nó cũng không buông tha...... Nhỏ yếu, đáng thương, bất lực
Vân Lạc ( hợp tình hợp lý): Tôi là bạn của kiếp này mà!
Bút tiên: Chim cút! Tôi không thể nào là cô của kiếp này được!
=====
Léandre: Ta thật sự đau lòng cho Tiêu Tiêu Mộ Vũ, thông minh cũng không được mà dốt đặc cũng không xong. Mạn phép cho ta cười vào nổi đau của cậu ha ha ha ha ha ha ha......
[1] Nguyên văn: 花非花, 雾非雾,夜半来, 天明去
Hán - Việt: Hoa phi hoa, vụ phi vụ, dạ bán lai, thiên minh khứ.
Dịch nghĩa: Là hoa mà chẳng phải hoa, sương mù chẳng phải sương mù, nửa đêm đến, bình minh đi.
[2]Nguyên văn: Giả heo ăn thịt hổ