Vô Hạn Cầu Sinh

Chương 79: Mê Cung [1]




☆[Ký ức của cá vàng chỉ có bảy giây]
Hoạ Bì tương đương với Thẻ Bài Thân Phận và có thể đánh chết mọi người trong phó bản. Nhưng số lượng có hạn vì thứ nhất là sinh tâm ma, thứ hai là có thể sẽ bị Bát Phương Thiên Hỏa Phù ám sát.
Đạo sĩ còn lại là một Thẻ Bài Thân Phận khác. Đầu tiên hắn ta cần tốn nữa tiếng để bày trận, sau đó là đưa bùa cho người chơi. Nếu mỗi người chơi có một lá bùa thì Hoạ Bì sẽ liên tục tìm nhầm đối tượng còn hắn ta thì có thể thuận lợi phản kích.
Bốn người chơi thuộc trận doanh thứ ba. Dù Hoạ Bì thành công đánh chết đạo sĩ hay là đạo sĩ trả thù được Hoạ Bì thì sau khi mọi chuyện kết thúc người sống sót đều có thể rời khỏi phó bản. Nhưng nếu đạo sĩ thắng thì cần có ba người hy sinh, tỉ lệ sống sót tương đối thấp.
Vậy nên manh mối đã viết rõ "Nguy hiểm đến từ xung quanh bạn."
Hàm nghĩa của nó không phải là Hoạ Bì ẩn nấp trong năm người chơi mà là trong năm người chơi có một NPC đang trà trộn, hơn nữa còn không mang ý tốt.
Đến tận đây Vân Lạc cuối cùng cũng hiểu vì sao đạo sĩ luôn tìm đủ mọi cách xúi giục, khuyến khích người khác trừ yêu với hắn ta. Thì ra là do một mình hắn ta không trị được nên cần tìm gấp một tấm khiên.
Sau khi liên kết manh mối lại với nhau, cuối cùng cả người Vân Lạc cũng thoải mái.
Nhìn thời gian, phát hiện vừa qua tám giờ, cô ra khỏi khoang trò chơi để mua gói trọn đêm sau đó mới tiếp tục.
Sau khi chọn phó bản thường, một giọng nam trầm ấm vang lên bên tai "Ký ức của cá vàng chỉ có bảy giây."
Giây tiếp theo, Vân Lạc hóa thành tia sáng trắng và biến mất.
**
Chớp chớp mắt, Vân Lạc phát hiện mình đang đứng ở điểm xuất phát của mê cung. Phía trước là con đường chia thành hai hướng rộng mở, một hướng bên trái, một hướng bên phải, không biết đường thông là hướng nào.
Bên cạnh có ba người chơi nam, tên nhân vật và cấp bậc lần lượt là ——
Lưỡi Hái Tử Vong - nam, cấp 4, giá trị sinh mệnh 400.
Ảo Ảnh Tiêu Tan - nam, cấp 5, giá trị sinh mệnh 500.
Trời Cao - nam, cấp 5, giá trị sinh mệnh 500.
Nhớ lại câu nhắc nhở khi vừa tiến vào phó bản "Ký ức của cá vàng chỉ có bảy giây." Cô lập tức cảm thấy rất không ổn, lòng nặng trĩu.
Dòng chữ to, đỏ như máu xuất hiện trước mắt người chơi【Tôi là ai, tôi đang ở đâu, tôi đang làm gì?】
【Điều kiện vượt ải: Trong 50 tuyến đường chỉ có một tuyến thẳng đến điểm cuối. Chạy ra khỏi mê cung trong vòng 120 phút.】
【Trò chơi chính thức bắt đầu.】
50 tuyến đường! 120 phút! Sắc mặt Vân Lạc càng thêm khó coi.
Lúc này, Ảo Ảnh Tiêu Tan không nói hai lời dẫn đầu đi nhanh về hướng con đường phía bên trái.
Ánh mắt Trời Cao lập loè, lát sau cũng không nói gì mà đi về hướng bên trái.
"Hợp tác đi!" Vân Lạc và Lưỡi Hái Tử Vong gần như đồng thanh.
Vừa cất lời cả hai đều sửng sốt. Nhận thấy đối phương có tâm tư giống mình nên không khỏi âm thầm thở phào một hơi. Nếu đã hợp tác đương nhiên phải cùng bàn bạc.
Vân Lạc mở lời trước "50 tuyến đường, đi tới đi lui tương đối mất thời gian. Nếu muốn vượt ải trong vòng 120 phút, hoặc là hợp tác hoặc là vận may phải lớn lắm."
"Tôi cũng nghĩ vậy" Lưỡi Hái Tử Vong gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc "Ngoài ra chúng ta phải để ý đến câu nhắc nhở trước khi vào phó bản. Ký ức của cá vàng chỉ có bảy giây, không lẽ ký ức của người chơi cũng......"
"Mình cũng đang lo vấn đề này." Vân Lạc nặng nề thở dài.
Trò chuyện qua loa vài câu, hai người liền chọn đi về hướng bên phải, vừa đi vừa bàn đối sách.
Một phút sau, phía trước lại xuất hiện một ngã ba. Một đường hướng trái, một đường hướng phải, không biết đường nào thông.
Khác lúc đầu ở chỗ là trước ngã ba có một cái bàn đá, trên đó có hai cây bút và sáu tờ giấy.
Hai người mỗi người cầm một cây bút và ba tờ giấy định tách ra tại đây.
Vân Lạc gợi ý trước "Nếu đi vào đường cụt, khi trở lại thì nhớ đánh dấu X lên vách tường ngay lối rẽ đó để làm dấu."
"Tôi biết rồi." Lưỡi Hái Tử Vong hơi hơi gật đầu, cũng mở miệng gợi ý "Để đề phòng có chuyện xảy ra, nên ghi chép manh mối quan trọng lại."
"Đã biết." Vân Lạc dứt khoát đồng ý.
Sau đó, hai người lần lượt ngồi xuống ghi lại vấn đề "Thứ nhất, người chơi tại màn phó bản này có thể sẽ bị mất ký ức, ghi lại việc quan trọng để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào xảy ra."
"Thứ hai, Vân Lạc và Lưỡi Hái Tử Vong quyết định hợp tác, phân công nhau dò đường. Tại ngã ba, đánh dấu O lên tuyến đường lựa chọn, không đi qua không đánh dấu. Nếu đi vào đường cụt, sau khi quay lại phải đánh dấu X lên vách tường của đường cụt đó."
"Thứ ba, nếu không tìm được lối ra, hai người có hẹn khoảng 55-65 phút đổ lại quay về điểm xuất phát để đi về hướng bên trái tìm đường."
"Nội dung trên đều tự bản thân viết, sự thật có thể tin."
Viết xong, Vân Lạc cảm thấy hành vi của mình thật trẻ trâu. Lỡ nhắc nhở không phải ý như vậy thì việc này sẽ như một trò cười......
"Chia ra hành động thôi, tự mình cẩn thận." Nói xong, Lưỡi Hái Tử Vong vẽ dấu O lên tường, không chút do dự đi về bên trái.
Vân Lạc cũng đánh dấu và đi về phía bên phải.
Một phút sau, cô lại gặp ngã ba thứ ba.
Vân Lạc không nghĩ ngợi gì, tiếp tục chọn bên phải.
Lại một phút sau, đi đến cuối đường thì cô phát hiện ba mặt đều là vách tường —— thực hiển nhiên cô đã chọn đường cụt.
Vân Lạc nhanh chóng lấy giấy bút ra ghi lại "Thứ tư, sau bốn lần lựa chọn đã gặp đường cụt. Trong 50 tuyến đường chỉ có một tuyến thông. Thời hạn 120 phút, một chặng một phút, đi tới đi lui hai phút."
Ngẫm lại vẫn không yên tâm, cô lại viết dòng thứ năm, ghi dòng chữ to đỏ như máu xuất hiện trước khi phó bản bắt đầu lại. Sau đó nhanh chóng quay lại ngã ba đánh dấu X lên vách tường của hướng đường cụt.
Lúc này, thời gian phó bản vừa vặn bảy phút.
Trước mắt Vân Lạc tối sầm, chợt mất đi ý thức.
......
Hoa mắt qua đi, Vân Lạc phát hiện mình bị bao quanh bởi những bức tường màu trắng. Khác hoàn toàn với những màn cô thường chơi, bên cạnh cũng không có người chơi khác.
Phía trước là một ngã ba, một bên trái, một bên phải, phía sau còn có một con đường, không biết ba con đường này dẫn đến đâu. Vách tường màu trắng bên phải có một dấu X, không rõ mang ý nghĩa gì.
Hình thức phó bản là nhiều người chơi, lúc nào cũng từ ba đến tám người, hệ thống tự lập đội nên không thể chỉ có một người chơi được, không lẽ hệ thống cố tình tách mọi người ra? Chỉ chốc lát mà Vân Lạc đã suy nghĩ rất nhiều.
Đợi đến khi tầm mắt chếch nhìn về phía bên phải thì cô không khỏi ngơ ngẩn —— rõ ràng cảm giác chỉ vừa mới vào phó bản nhưng thời gian lại trôi qua tám phút rồi.
Lúc này, cô cảm nhận được trên tay đang cầm giấy và bút, cầm lòng không đậu mà nhìn xem nội dung trên đó.
"Thứ nhất, người chơi tại màn phó bản này có thể sẽ bị mất ký ức, ghi lại việc quan trọng để chuẩn bị cho bất cứ tình huống xảy ra."
"Thứ hai, Vân Lạc và Lưỡi Hái Tử Vong quyết định hợp tác, phân công nhau dò đường. Tại ngã ba, đánh dâu O lên tuyến đường lựa chọn, không đi qua không đánh dấu. Nếu đi vào đường cụt, sau khi quay lại phải đánh dấu X lên vách tường của tuyến đường cụt đó."
"Thứ ba, nếu không tìm được lối ra, hai người có hẹn khoảng 55-65 phút đổ lại trở lại điểm xuất phát để đi về hướng bên trái tìm đường."
"Nội dung trên đều tự bản thân viết, sự thật có thể tin."
"Thứ tư, sau bốn lần lựa chọn đã gặp đường cụt. Trong 50 tuyến đường chỉ có một tuyến thông. Thời hạn 120 phút, một chặng một phút, đi tới đi lui hai phút."
"Thứ năm, trước khi trò chơi bắt đầu có nhắc nhở ký ức cá vàng chỉ có bảy giây. Dòng chữ to đỏ như máu có nhắc nhở tôi là ai, tôi đang làm gì, tôi đang ở đâu?"
Xem xong lòng Vân Lạc sợ hãi, khó có được chút hoảng loạn này.
Nếu không có tờ giấy này sợ là lòng cô sẽ dâng lên thắc mắc "tôi là ai, tôi đang làm gì, tôi đang ở đâu".
Mặc dù có giấy ghi chú nhưng cô cũng chẳng thấy ổn áp chỗ nào...... Nhưng, ít nhất có đầu mối còn hơn không!
Tại phó bản này, trí nhớ không đáng tin cậy, thứ duy nhất có thể tin chỉ có dòng chữ tự tay viết.
Vân Lạc nghĩ nghĩ, lập tức ghi lại "Thứ sáu, đoán chừng ký ức của người chơi chỉ có bảy phút."
"Thứ bảy, giấy ghi chú không thể rời khỏi người, tốt nhất lúc nào cũng phải cầm trong tay."
Ngòi bút chạm vào trang giấy phát ra tiếng sàn sạt, cô thầm nghĩ trong lòng trước mặt là ngã ba, sau lưng còn có một con đường hấp dẫn người chơi. May mà cô ghi lại rõ ràng, vừa xem là hiểu ngay.
Quét mắt nhìn thời gian, nhận thấy đã nắm rõ đại khái tình huống và ghi chép xong cũng gần hết ba phút. Vân Lạc không dám kéo dài thời gian, tiếp tục dò đường.
**
Thoáng cái thời gian trong phó bản đã qua sáu phút, Lưỡi Hái Tử Vong hơi bất an. Anh ấy đánh dấu xong thì đứng trước ngã ba, lẳng lặng chờ đợi phút thứ bảy kết thúc.
Căn cứ theo suy đoán, cứ cách bảy phút người chơi sẽ giống như cá vàng mất đi ký ức. Anh ấy muốn dùng một hai phút để kiểm tra giả thuyết của phó bản.
60 giây thoáng chốc lướt qua. Đột nhiên, anh ấy cảm thấy trước mắt tối sầm, ngay sau đó mất đi ý thức.
......
Phút thứ tám, Lưỡi Hái Tử Vong chậm rãi mở mắt ra đánh giá hoàn cảnh. Xung quanh bao phủ bởi lớp tường trắng, phía trước là ngã ba, một lối bên trái, một lối bên phải và một con đường phía sau lưng.
Sau khi nhìn quanh bốn phía anh ấy rất kinh ngạc, ấy vậy mà bên cạnh không có người chơi nào khác?
Khóe mắt thoáng nhìn góc trên bên phải, tầm mắt lập tức khóa mục tiêu —— trò chơi đã bắt đầu tám phút, sao anh ấy không có ấn tượng gì hết vậy?
Quá kỳ lạ! Rột cuộc thì chuyện gì đã xảy ra?
Lưỡi Hái Tử Vong lại lần nữa đánh giá hoàn cảnh xung quanh hy vọng tìm ra dấu vết để lại. Lúc này, rốt cuộc anh ấy cũng phát hiện vách tường bên phải ngã ba bị đánh dấu X.
X là sao?
Lưỡi Hái Tử Vong bắt đầu phân tích. Không lẽ đường này không thông? Nhưng ai là người để lại dấu hiệu này?
Mình hả? Hoàn toàn không có ấn tượng. Hơn nữa dấu X quá đơn giản, có phải do mình đánh dấu hay không không thể phân biệt được......
Hay là hệ thống? Nếu vậy thì đây là ám chỉ hay cố ý đánh lừa?
Lưỡi Hái Tử Vong cảm thấy mình phải tự đi một chuyến mới có thể xác nhận được.
Vì thế anh cất bước định vừa đi vừa phân tích thêm.
Một phút sau, phía cuối con đường là ba mặt của vách tường, rõ ràng là một con đường cụt. Lúc này Lưỡi Hái Tử Vong mới yên lòng. Nhưng lâu sau, anh ấy lại cau mày vì manh mối quá ít......
Từ từ! Nếu dấu X là do anh ấy để lại thì chắc chắn anh ấy có bút!
Lưỡi Hái Tử Vong như bừng tỉnh khỏi cơn mộng, nhanh chóng kiểm tra túi. Kết quả anh ấy phát hiện trong túi không những có bút mà còn có một tờ giấy được ghi chữ trên đó.
Nhìn kỹ thì trên đó có viết "Thứ nhất,......"
"Thứ hai,......"
"Thứ ba,......"
"Nội dung trên......"
"Vân Lạc là ai?" Lưỡi Hái Tử Vong nhớ lại nhưng cố thể nào cũng không nhớ ra. Nhưng dòng chữ trên giấy chắc chắn là của mình, thời gian của phó bản cũng đủ chứng minh không phải anh ấy vừa mới tiến vào trò chơi.
Nghĩ vậy, Lưỡi Hái Tử Vong không khỏi bổ sung vào giấy "Thứ tư, ký ức của cá vàng chỉ có bảy giây, có thể ký ức của người chơi chỉ có bảy phút (suy đoán)"
"Thứ năm, giấy ghi chú không được bỏ vào túi cần phải cầm trong tay.". Ngôn Tình Xuyên Không
"Thứ sáu, sau khi mất trí nhớ phải tốn chút thời gian nắm rõ tình hình trước mắt. Quan trọng nhất là phải đọc nhanh ghi chú và phải tự mình hiểu rõ tình hình."
"Thứ bảy, đây có thể là trò chơi may rủi và phải thoát khỏi mê cung trong thời gian quy định (suy đoán) nhưng hiện tại đã không nhớ được thời gian yêu cầu là bao nhiêu. Trong vòng 55-65 phút đổ lại khi quay về điểm xuất phát có lẽ có thể hỏi Vân Lạc thử."
Viết xong, thời gian đã đến phút thứ mười hai.
Lưỡi Hái Tử Vong không dám chậm trễ thêm, vội vàng đi về một hướng khác.
=====

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.