Vô Năng Vi Phượng

Chương 22:




Hoa Ninh tươi cười rời đi, Tiêu Mộc Phi một mình đi vào trong trướng. Quân Phi Hoàng vẫn chưa tỉnh, thoạt nhìn lại thoải mái hơn nhiều, ít nhất đã nằm bình tĩnh. Buông thuốc an thần, Tiêu Mộc Phi ngồi bên mép giường, đột nhiên không hiểu vì sao chuyện lại biến thành như vậy?
Hắn chỉ là…… Đang muốn vì tâm tình chính mình giải thích, lại đột nhiên thấy mắt Quân Phi Hoàng thoáng giật giật, hắn vội vàng tiến lên kêu: “Ái khanh, ái khanh!”
Quân Phi Hoàng mở hai mắt, trông thấy hắn lập tức đứng dậy một tay giữ chặt cổ áo gần ngay trước mắt kia, tay kia nắm chặt thành quyền, lại run rẩy không hạ thủ.
Tiêu Mộc Phi đầu tiên là hai mắt nhắm nghiền, bộ dáng ung dung hy sinh, nhưng thật sự đợi quá lâu, lại thủy chung không có đau đớn như tưởng tượng, hắn lại mở mắt ra. “Ngươi khách khí cái gì?”
“Thần thiếp không phải khách khí, là không còn khí lực.” Nói xong, y buông tay, đẩy Tiêu Mộc Phi liền muốn đứng dậy, Tiêu Mộc Phi vội vàng mang y đè lại giường.
“Ngươi không thể đứng dậy.”
“Vương gia còn muốn đem ta ném vào trong rương?”
Tiêu Mộc Phi một mặt giữ không để y đứng dậy, một mặt nói: “Ta sẽ không, lần này là lỗi của ta, không bao giờ có lần sau.”
Quân Phi Hoàng nhắm mắt, không nói thêm, Tiêu Mộc Phi lẳng lặng nhìn y, lo lắng hồi lâu mới thân thủ dò xét độ nóng trán y, Quân Phi Hoàng xoay người liền bỏ qua tay hắn, hắn cũng không sinh khí, lại vỗ vỗ Quân Phi Hoàng. “Ái khanh, uống thuốc.”
“Không uống.”
Tiêu Mộc Phi nhìn bát thuốc an thần kia, chỉ cảm thấy người này hiện tại cũng có thể sinh khí rồi, nghĩ đến không uống cũng không trở ngại gì.”Không uống coi như xong.”
Quân Phi Hoàng duy trì tư thế, không để ý đến hắn. Ngón tay Tiêu Mộc Phi tại mép giường gõ nửa ngày, cuối cùng nhịn không được mở miệng. “Ái khanh, bổn vương đều xin lỗi, ngươi cũng đừng tức giận.”
Căn bản không nghe thấy nói xin lỗi cái gì! Quân Phi Hoàng buồn bực nửa ngày, mới không bình tĩnh nói: “Vương gia thế nào muốn đi Tiềm Thành?”
“Tiềm Thành nhiều nguy hiểm ──”
Quân Phi Hoàng lật người, cắt đứt lời hắn chưa nói xong. “Vương gia đã biết nguy hiểm, vì sao còn kiên trì mạo hiểm?”
“Ta……” Nhìn mắt y lóe sáng, Tiêu Mộc Phi đột nhiên không biết nên nói sao, nghĩ nửa ngày mới trả lời: “Bổn vương võ công so với ngươi cao hơn, kinh nghiệm tác chiến so với ngươi nhiều hơn, loại chuyện nguy hiểm này đương nhiên phải là bổn vương đến.”
Quân Phi Hoàng cười lạnh cãi lại. “Vương gia liền như thế có tự tin sẽ thắng ta?”
Thấy y cười, Tiêu Mộc Phi cũng cười. “Sao vậy, nghe lời ngươi nói ngược lại rất muốn lập tức cùng bổn vương phân cao thấp? Ngươi bệnh, bổn vương thắng không anh hùng.”
“Cũng không biết là ai làm hại?”
Tiêu Mộc Phi giơ hai tay lên. “Là bổn vương, có thể đi?”
“Dường như rất đắc ý.”
Tiêu Mộc Phi chỉ cười, thấy hắn cười ngây ngô không ngừng, Quân Phi Hoàng không khỏi kỳ quái. “Vương gia cười cái gì?”
“Ngươi không tức giận, bổn vương dĩ nhiên là cười.”
“Ai nói ta không tức giận!”
“Ngươi khi sinh khí sẽ tự xưng thần thiếp.” Quân Phi Hoàng không ngờ tới hắn sẽ nói thẳng ra, chỉ quay đầu đi không để ý tới, Tiêu Mộc Phi cười tiến lên phía trước. “Còn tức giận? Kia để ngươi đánh một quyền, đánh nơi này.”
Thấy hắn còn chỉ chỉ gò má, Quân Phi Hoàng thật vung quyền rồi lại buông. “Vương gia trên mặt bị thương, thần thiếp khó hướng mọi người nói rõ.”
Tiêu Mộc Phi phốc xích một tiếng bật cười. “Vậy ngươi đánh vào nơi người khác không nhìn thấy là được, bổn vương thoát xiêm y cho ngươi đánh.”
Quân Phi Hoàng trừng hướng Tiêu Mộc Phi, người sau vẫn là dáng vẻ lưu manh như vậy cười, y cảm thấy phiền não, đứng dậy liền muốn đi. “Thần thiếp nghỉ ngơi đủ rồi, nên trở về giám sát việc đào đường.”
“Hảo hảo hảo, đừng tức giận. Lúc nào đến phiên ngươi đi? Thương Lược bọn họ đã sớm đi.” Tiêu Mộc Phi bề bộn đem y kéo về trên giường. “Bổn vương không cùng ngươi tranh cãi chính là, ta vẫn làm chủ tướng của ta, ngươi đi Tiềm Thành.”
Quân Phi Hoàng giãy tay hắn, cũng không nằm xuống, an vị trên giường cùng hắn mắt to trừng mắt nhỏ, Tiêu Mộc Phi thấy bộ dáng y không khỏi bật cười, hoàng hậu tương lai thế nào coi hắn như lang mà đề phòng, cái này còn thể thống gì? Có điều hắn sợ Quân Phi Hoàng nháo đòi đi, cũng không dám nói. Chỉ cảm thấy nên cầm gương đồng đến xem xem, nói không chính xác hành quân mỏi mệt mấy ngày này, gương mặt tuấn tú của hắn đã trải qua nhiều đau thương, nếu không tại sao các mỹ nhân khác trông thấy hắn đều là xu chi nhược vụ (chạy theo như vịt), chỉ có Quân Phi Hoàng này tránh so với ai cũng xa hơn.
Thấy Tiêu Mộc Phi tự sờ mặt không biết nghĩ gì, Quân Phi Hoàng hồ nghi hô một tiếng. “Vương gia?”
Tiêu Mộc Phi hoàn hồn, thấy trong mắt Quân Phi Hoàng ánh lên khuôn mặt tuấn tú vô cùng của hắn, không khỏi lại càng tới gần một chút, Quân Phi Hoàng bề bộn lui về sau, Tiêu Mộc Phi lại đè lại hắn. “Ái khanh.”
“Ân?”
“Tóm lại ngươi phải cẩn thận, bổn vương biết rõ ngươi gấp cái gì, không phải là nhanh chóng nắm giữ Tác Thành liền tiến công Lương Quốc, so với Đoan vương sớm một bước vào kinh sao?” Hắn so với ai khác đều rõ ràng, Đoan vương nếu như tiến kinh trước là biến số có thể phát sinh, nhưng…… “Cũng bất quá chính là đánh lâu một chút thôi.”
“Đánh nhiều hơn một ngày, dân chúng liền khổ hơn một ngày.”. Truyện Sủng
“Kia để Đoan vương làm hoàng đế có thể rồi.”
“Không thể!”
Thấy y kiên trì, liền mắt đều trợn tròn, Tiêu Mộc Phi nhịn không được cười lắc đầu, lại duỗi tay vuốt lên nếp nhăn giữa lông mày của y, hắn động tác đột nhiên, Quân Phi Hoàng cũng đã quên trốn, chỉ sững sờ thấy hắn mi nhãn ôn nhu mang ý cười, cảm thấy tim đập vừa nhanh lên.
“Ngươi đã tỉnh lại, bổn vương đáp ứng ngươi, đánh Lương Quốc nhanh một chút là được.”
Quân Phi Hoàng kéo tay hắn xuống, quay đầu chỗ khác, Tiêu Mộc Phi lại nhạy cảm trông thấy hắn tai y dưới mái tóc đen hơi hơi hồng. “Lương Quốc mới không dễ đối phó như vậy.”
“Ngô quốc bên kia Đoan vương khó đối phó hơn.”
Nghe thấy Ngô quốc, Quân Phi Hoàng lập tức quay mặt lại, phi thường đứng đắn cùng hắn thảo luận địa hình Ngô quốc cùng Lương Quốc, cũng phân tích kỹ càng chiến lực lẫn nhau, liền ngay cả Đoan vương có khả năng chọn lựa chiến lược nào cũng đều nhất nhất đưa ra, Tiêu Mộc Phi mặc dù nghe nghiêm túc, đáy lòng còn là phi thường khẳng định chính mình hẳn là đi lấy gương đồng xem xem một lúc mới đúng, đây là đầu tiên có người ở trên giường của hắn cùng hắn nghiêm túc thảo luận công sự……
Ngày kế Quân Phi Hoàng đã xuống giường, đêm qua nói đến mệt mỏi liền dựa vào gối của Tiêu Mộc Phi thiếp đi, có thể nói một đêm ngủ ngon, Tiêu Mộc Phi lại là vành mắt thâm đen, ngáp liên tục, lấy gương chiếu soi hơn nửa đêm.
Địa đạo mười ngày sau hoàn thành, một đêm này tại Tiềm Thành liên tục mưa phùn, ngồi trên ngựa Tiêu Mộc Phi cầm lấy kiếm, đáy lòng còn vang lên dặn dò của Cố Hiểu Khanh, nói là nương nương phân phó muốn hắn bình tâm tĩnh khí, không được xúc động làm việc. Hắn cười, tay lại giơ lên cao nâng kiếm, trống trận theo động tác hắn mà vang vọng đêm tối, mũi kiếm hắn tiền chỉ, một câu giết, chiến hỏa liền nâng!
Bốn vạn đại Tác Thành quân ra hết, Tiêu Mộc Phi vẻn vẹn ba vạn tinh binh anh dũng chống cự, hắn trong lòng biết chính mình lần này phát động chỉ ý giam chân không cầu thắng, cuối cùng dẫn quân giả vờ bại trận rút lui, phó tướng Tác Thành quả nhiên trúng kế, bốn vạn binh sĩ truy kích mà đến, đạp loạn hết thảy kế hoạch, Đỗ Thương Lược lại tức thời lãnh binh hồi mã gấp rút tiếp viện, tựa như sớm có đoán trước tự tin nhất tiếu với thượng Tiêu Mộc Phi trên ngựa.
Tiêu Mộc Phi cười, thủ hạ giết được càng cuồng!
Cố Hiểu Khanh trên sơn cương phía tây thành bất đắc dĩ thở dài, thế nhưng nhịn không được nở nụ cười, hắn sớm biết dụng ý Tiêu Mộc Phi bức hắn đổi tối nay vây thành, không kiên trì bất quá là vì giờ khắc này. Quân kỳ giương lên, mọi người đẩy rơi các tảng đá lớn, tiếng vang thạch rơi ầm ầm, rung chuyển đại địa.
Trong hỗn loạn, Quân Phi Hoàng độc dẫn một ngàn tử sĩ theo địa đạo mới đào đột nhập Tác Thành, trong đêm tối bí mật đi. Rõ ràng nghe thấy tiếng giết rung trời ngoài thành, Quân Phi Hoàng cũng không kinh hoảng, ra lệnh một tiếng, một ngàn người phân thành hai đội, một đội thẳng hướng phủ thái thú mà đi, y cùng một đội nhân mã khác giết mở đường máu, chạy thẳng đến cửa thành.
Một đêm này, mưa không ngừng, trong ngoài Tác Thành máu chảy thành sông. Mặt trời vừa mọc, trong ánh sáng nhạt mới thấy diễm hồng uốn lượn.
Khi địch nhân cuối cùng ngã xuống, Tiêu Mộc Phi rũ kiếm, mưa phùn tẩy đi vết máu trên thân kiếm, hắn thở gấp nhìn về nơi xa, mưa đã tạnh trong nháy mắt kia, cửa thành chậm rãi mở ra, hắn trông thấy một người đứng lên đỉnh thành, trường kiếm trong tay lẳng lặng phản xạ ánh sáng mặt trời chiếu xuống, rồi sau đó giơ lên, một kiếm chặt đứt soái kỳ Tác Thành!
Kỳ thật khoảng cách rất xa, nhưng Tiêu Mộc Phi chính là biết rõ, đó là Quân Phi Hoàng, hoàng hậu của hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.