Vào giây phút Tôn Hạc Niên đối mặt với Diệp Tri Thu, rốt cuộc cũng đã hiểu lần này mình phải đối mặt với một đối thủ như thế nào.
Diệp Tri Thu đứng tại chỗ, lại giống như một thanh kiếm sắc chưa ra khỏi vỏ, lộ ra sát khí sắc bén, khí thế kinh người.
Không có chút sơ hở nào ư? Vì sao lại không có chút sơ hở nào?
Tôn Hạc Niên nhíu mày, trong phút chốc cũng không dám tùy tiện ra tay, bởi vì biểu hiện của Diệp Tri Thu không hề có kẽ hở nào cả.
Điều này khiến Tôn Hạc Niên có một loại ảo giác, chỉ cần mình tùy tiện ra tay, chỉ sợ sẽ rơi vào bị động.
Ngươi bất động, ta không động Hai người đứng trên lôi đài, vòng thứ nhất tiến hành so đấu khí thế. "Tình huống gì thế này? Sao lại không có một ai ra tay vậy?"
"Đậu má, ta còn tưởng rằng có trò hay để xem, sao bây giờ lại giống như hai người gỗ, ai động một cái là thất bại sao?"
"Cũng quá nhàm chán đi? Rốt cuộc là bọn họ có đánh hay không?” "Các ngươi có thể xem hiểu bọn họ đang có ý gì không?"
"Nếu như ta không đoán sai, hai người bây giờ đang tiến hành so đấu khí thế, có lẽ hai người đều không biểu hiện ra sơ hở, ai cũng không dám tùy tiện ra tay đi".
"Không ra tay thì sao có thể có sơ hở được? Phải xông lên đánh mới gọi là đã nghiền".
"Đó là mãng phu, hoặc là dưới tình huống thực lực nghiền ép mới có thể làm được".
"Có ý gì? Hai người bọn họ không phân có thực lực sàn sàn nhau ư? Diệp Tri Thu mạnh như vậy à?”
Ai cũng không biết lúc này hai người kia đang nghĩ như thế nào, những người quen biết Tôn Hạc Niên không hiểu, người quen biết Diệp Tri Thu cũng không hiểu.
Chỉ có Trần Trường An nhìn ra được Diệp Tri Thu làm như vậy rốt cuộc có mục đích gì.
Thăm dò!
Diệp Tri Thu muốn thăm dò ra giới hạn của Tôn Hạc Niên ở nơi nào, tên nhóc này muốn một tiếng hót lên làm kinh người, chỉ có một biện pháp tốt nhất!
"Cười ư?"
"Sao Diệp Tri Thu lại đột nhiên cười?". Truyện mới cập nhật
Diệp Tri Thu đột nhiên cười một tiếng, làm cho tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả người, ngay cả Tôn Hạc Niên cũng có một loại dự cảm không tốt.
"Hóa ra giới hạn của ngươi ở chỗ này".
Nghe thấy lời đó, Tôn Hạc Niên lập tức biến sắc, không tốt, tên nhóc này muốn ra tay rồi.
Một giây sau, một kiếm ý ngập trời bộc phát ra từ trong cơ thể Diệp Tri Thu.
Cảm nhận được kiếm ý của Diệp Tri Thu, trong lòng tất cả mọi người đều chấn động.
"Không tốt, kiếm của ta không thể khống chế được". "Móa nó, tại sao tên nhóc này lại có thể có kiếm ý mạnh như vậy!"
"Hắn ta mới bao nhiêu tuổi, không chỉ lĩnh ngộ được kiếm ý, kiếm ý còn mạnh mẽ như thế?"
Vào giây phút Diệp Tri Thu bộc phát ra kiếm ý, mọi người ở đây, phàm là người đeo bảo kiếm đều cảm giác bảo kiếm trong tay muốn ra khỏi vỏ, không ít người đều dùng hết toàn lực áp chế, mới tránh khỏi việc bảo kiếm bay ra khỏi vỏ.
"Vậy mà ngộ tính thiên phú của hắn ta lại nghịch thiên như thế”.
Lúc này đám người Lục Mạnh Nhiên cũng sáng mắt lên, nhìn chằm chằm Diệp Tri Thu giống như phát hiện ra một khối ngọc thô.
Đối mặt với kiếm ý của Diệp Tri Thu, Tôn Hạc Niên phát hiện vậy mà thực lực của mình lại phải chịu áp chế cực lớn.
Trong lòng Tôn Hạc Niên biết không ổn, đang chuẩn bị ra tay, lại phát hiện Diệp Tri Thu đã biến mất không thấy gì nữa ở trước mặt mình.
Một giây sau, Tôn Hạc Niên cảm giác được vậy mà thân thể của mình lại chậm rãi bay lên, cảnh tượng trước mắt cũng thay đổi thành bầu trời xanh thăm thẳm.
Xảy ra chuyện gì?
Vì cái gì...
Đây là nghi vấn cuối cùng xuất hiện trong đầu Tôn Hạc Niên, nhưng câu hỏi này vừa mới xuất hiện, Tôn Hạc Niên cũng đã đồng thời mất đi ý thức, rơi xuống
lôi đài hôn mê bất tỉnh.
"Rốt cuộc vừa rồi đã xảy ra chuyện gì? Sao ta lại không thấy được chuyện gì xảy ra, Tôn Hạc Niên đã bay xuống lôi đài rồi?"
"Móa nó, Diệp Tri Thu là muốn nghịch thiên sao? Tôn Hạc Niên là đệ tử thân truyền của tông chủ Thanh Vân Tông, còn có tu vi Thần Thông Cảnh tầng tám, thế mà lại bị Diệp Tri Thu dùng một kiếm đánh bại?"
"Một kiếm đánh bại? Vừa rồi Diệp Tri Thu có xuất kiếm sao?”
"Dù sao ta không nhìn thấy, các ngươi ai thấy được?"