Trong thư phòng, một già một trẻ nói chuyện tới vui vẻ, giống như hoàn toàn quên mất lần trước cũng vì chuyện của Tạ Phi mà tạo ra tranh chấp không hề nhỏ. dù thế nào thì La Khanh cũng là cháu ngoại do một tay Tần Chính giáo dục nên. Trên miệng chửi anh, nhưng kì thực trong lòng lại rất xem trọng anh. Hai người nói đủ các loại chuyện, từ đánh cờ sang quân đội chính trị, Tạ Phi không hiểu mấy thứ này cho lắm, cho nên liền ngoan ngoãn ngồi im làm thính giả.
Rất nhanh đã tới thời gian ăn tối, nhiều năm nay chân của Tần Chính không được tốt, La Khanh liền có ý đỡ ông đi xuống. Ông cụ già rồi mà không chịu nhận mình già, đập mạnh quải trượng xuống đất nói,
"Ta còn chưa già đâu, còn có thể đi được."
La Khanh cười cười, đỡ hờ cánh tay Tần Chính, không có thực sự dùng sức để Tần Chính khó chịu, nhưng vẫn đủ để làm dáng,
"Đúng, ông ngoại, ông càng già càng dẻo dai, là chúng con quản chuyện không đâu, ngài coi như thỏa mãn lòng thành của con đi."
Tần Chính liếc một cái nhưng cũng không nói gì, lúc này Tạ Phi tiến về phía trước, đứng ở bên còn lại của Tần Chính,
"Ông ngoại, cháu đỡ ông."
Tạ Phi lúc này đúng là đang căng cứng da đầu tiến lên, vừa rồi La Khanh nháy mắt với cậu, vậy nên Tạ Phi rất thức thời tiến lên thể hiện lòng hiếu thảo. Ánh mắt Tần Chính nhìn qua, Tạ Phi có thể cảm nhận được sự đánh giá bên trong đó, trong lòng cậu lại đặc biệt căng thẳng. Ánh mắt của ông cụ sắc bén, uy nghiêm, đường nhìn đánh giá đó hiển nhiên không chút lưu tình, trực tiếp ép thẳng tới chỗ Tạ Phi. Nếu đổi thành cô gái khác có lẽ đã bị ông cụ nhìn tới luống cuống tay chân.
Nhưng Tạ Phi từ đầu tới cuối đều là bộ dáng khiêm tốn, hiền lành, làm cho Tần Chính có chút kinh ngạc, thằng nhỏ này định lực rất khá. Mà Tạ Phi cũng không có đưa ánh mắt cầu cứu về phía La Khanh, coi như có lòng kiên định, biểu hiện vừa rồi trong thư phòng cũng coi như thông qua. Ông cụ còn đang nghĩ, chợt nghe thấy La Khanh ở bên cạnh nói một câu:
"Ông ngoại, chúng ta đi xuống thôi."
Thằng chết dẫm này, mới có chút xíu như vậy đã đau lòng cho người ta rồi? Ông lại chẳng ăn mất vợ mày.
"Đi thôi." Tần Chính rốt cuộc cũng chịu thu hồi ánh mắt, nhàn nhạt nói một câu, sau đó liền tự mình đi xuống lầu.
Thấy vậy, La Khanh nhìn về phía Tạ Phi chớp chớp mắt, trộm véo nhẹ lòng bàn tay cậu, lại mang theo cậu đuổi theo. Tạ Phi âm thầm thở phào một hơi, vừa rồi thực là......lòng bàn tay đều ướt đẫm mồ hôi rồi.
Những người ở dưới nhà vẫn đang tụ tập thành nhóm nói chuyện mà chưa có ngồi vào bàn. Lúc này thấy có người từ trên lầu đi xuống, liền kinh ngạc ngẩng lên, thấy ông cụ Tần Chính cùng hai người mỗi người một bên đi xuống cùng ông cụ. Một người là La Khanh, người còn lại tất nhiên là dâu nam của anh ta.
Nhìn tư thế kia mà xem, lẽ nào ông cụ gật đầu đồng ý rồi?
Quần chúng mỗi người một suy nghĩ, Tần Chính không quan tâm, ăn cơm liền ăn cơm, đâu ra nhiều tâm địa gian xảo như vậy. Nhà họ Tần trong đời này của ông cũng chỉ còn lại một mình ông, những anh chị em khác đều ra đi vì bệnh tật, hoặc năm đó không may chết trên chiến trường, con cháu ở lại đa số đều do ông chăm nom, giờ ông đã già rồi, đám cháu chắt này mỗi năm đều tập trung lại về đây thăm ông. Có điều ông già kiên cường Tần Chính lại không ham mấy cái này, có thể trở về hiếu kính ông thì ông vui mừng, không nhớ thì cũng thôi. Nói cho cùng cũng chỉ có La Khanh tên nhóc chết tiệt này mà dám quên mất ông ông liền lập tức đánh gãy chân nó.
Lúc này mọi người đều tụ tập đầy đủ, Tần Chính hài lòng quét một vòng, nghĩ đến hai đứa trốn đi nước ngoài du lịch, trong lòng thầm nghĩ: Hai cái đứa này càng ngày càng không ra gì, còn không bằng ai đó kia......tên Tạ Phi nhỉ, tên nhóc đó còn biết đường tới đây đâu.
Đáng thương cho ba La mẹ La đang ở nước ngoài tự dưng đánh một cái hắt xì rõ to, có điều không sao cả, tất đều có con trai nhà mình xông về phía trước rồi. Đẻ con trai đúng là tốt.
Lúc ăn cơm La Khanh tự mình ngồi bên cạnh Tần Chính, đó vẫn luôn là ghế chuyên dụng của anh, ngay cả ba anh hay mẹ anh đều không tranh được. Bên cạnh anh tất nhiên là Tạ Phi, bên cạnh Tạ Phi là một cậu nhóc con khoảng mười tuổi hơn, vẫn luôn ngẩng đầu chớp a chớp mắt nhìn Tạ Phi, giường như rất có hứng thú với cậu.
Đều sắp qua năm mới rồi, người lại đông, mọi người cũng không còn để ý nhiều như thường ngày, lời nói trên bàn cơm cũng nhiều hơn. Ngay cả Tần Chính cũng uống thêm chút rượu, nói vài chuyện vui với mấy chú bác của La Khanh. Mọi người nói đến là vui vẻ, quên luôn cả chuyện dâu nam Tạ Phi còn treo trong lòng vừa nãy. Tạ Phi vui vẻ tới nhẹ nhàng tự tại, chỉ là cậu nhóc con bên cạnh hiển nhiên rất có hứng thú với cậu nha, suốt cả quá trình đều nghiêng đầu qua nhìn cậu. Tám mươi phần trăm thời gian trong đó thì trong tay, trong miệng đều nhét đầy thức ăn, mẹ cậu nhóc ở bên cạnh có kéo cũng không kéo lại được, ánh mắt vẫn cứ dính chặt trên người Tạ Phi.......với trong bát của cậu.
"Chú ơi, tại sao chú nhỏ cứ luôn gắp đồ ăn cho chú mà không gắp cho Đồng Đồng?"
Ách......thì ra là ghen tỵ tranh sủng đây mà? Tạ Phi nghẹn họng, nhìn cái bát chưa từng trống không của mình, này cậu biết giải thích như thế nào đây?
"Cái này......" Tạ Phi cạn lời, mà câu nói của cậu nhóc đã thành công thu hút ánh mắt của mọi người lại đây. Đúng lúc, La Khanh vừa gắp một đũa thịt để vào bắt cậu,
"Ăn thịt đi, gần đây em lại gầy đi rồi, nhân dịp ăn tết này phải bồi bổ cho tốt."
Anh nhất định là cố ý đi!
Tạ Phi nhìn La Khanh, La Khanh cười càng thêm dịu dàng. Mọi người thoáng chốc đều im lặng không phát ra bất cứ âm thanh nào, nhìn hai tên đàn ông cao lớn bên đó khoe ân ái, lần đầu tiên thấy có chuyện như vậy nữa. Tần Chính coi như hiểu rõ phong cách làm việc của cháu ngoại trai nhà mình, nhưng có ra sao cũng là giống của nhà mình, cũng không còn cách nào chỉ có thể nhận. Có điều cũng không nên quá phận, ho khan một tiếng biểu thị chuyện dừng tại đây.
Sau đó La Khanh lại gắp thêm một đũa thịt, hiếu thuận đặt vào bát của Tần Chính,
"Ông ngoại cũng ăn đi ạ, cháu không quên mất ông đâu mà."
"Cháu, cái tên nhóc này."
Tần Chính bị La Khanh chọc tức tới quen luôn rồi, có tức cũng là tức trong vui sướng. Thôi vậy, cũng chính là cháu ngoại của Tần Chính ông, nếu không đổi thành người khác sao có được lòng dạ thản nhiên như thế.
Vậy nên ông cụ Tần không chút biểu cảm gắp miếng thịt cho vào trong miệng, vừa ngẩng đầu liền thoáng thấy Tạ Phi cũng đang ăn miếng thịt vừa nãy La Khanh gắp cho cậu.
La Khanh dịu dàng vuốt tóc Tạ Phi,
"Cũng thực ăn ý."
Nghe thấy câu nói này, Tạ Phi suýt chút nữa thì bị miếng thịt nghẹn chết. Sau đó lại đỏ bừng cả mặt liếc mắt trừng La Khanh một cái, đang ở trên bàn ăn đó, đừng có động tay động chân, sợ người khác không nhìn ra sao.
Tạ Phi ngượng ngùng một hồi, hình như ánh mắt nhìn cậu của mọi người đều không đúng lắm. Mà đúng lúc này, cậu nhóc con cả miệng bóng loáng dầu kia lại bắt đầu dội bom.
"Chú ơi......" nhóc con bưng bát của mình lên, khuôn mặt ai oán nhìn về phía Tạ Phi, nghĩa sao tự hiểu.
Tạ Phi thuận thế gắp một chút thức ăn vào bát của cậu nhóc. Đợi cậu nhóc rốt cuộc nở nụ cười thỏa mãn rồi mới thầm nghĩ trong lòng: mi yên tâm đi, tình hữu nghị cách mạng vẫn còn đó, chú sẽ vĩnh viễn nhớ tới ân tình của mi.
Có thêm đoạn nhạc đệm của nhóc con, chủ đề cũng thuận thế bị dẫn đi. May mắn mấy vị người nhà của La Khanh cũng không có ai thuộc kiểu thích đau mắt hột, mặc dù không có thể hiện sự nhiệt tình với Tạ Phi, nhưng cũng không cố ý gây chuyện, đặc biệt là sau khi nhìn thấy trạng thái của Tạ Phi cùng La Khanh khi ở với Tần Chính, những chủ đề tính âm thầm nhắc về Tạ Phi cũng rất nhanh thì kết thúc, bữa cơm này coi như vui vẻ hoàn thành.
Tất nhiên, sau lưng thì người ta muốn nói sao thì nói, dù là La Khanh cũng không quản tới, mà cũng chẳng thèm quản.
Sau bữa cơm tối, dần dần có người xin phép ra về trước. Mọi người chào tạm biệt nhau, lúc chào tạm biệt La Khanh có đến quá nửa số người vẫn là cố ý xem nhẹ sự tồn tại của Tạ Phi. Còn có người tiếc hận nói vốn định giới thiệu đối tượng cho La Khanh quen biết, Tạ Phi chỉ cười cười, không để ở trong lòng.
Huống hồ cả quá trình La Khanh đều nắm chặt tay cậu, cứ một lúc lại khẽ thì thầm bên tai cậu mấy câu, làm hại Tạ Phi luôn có cảm giác bản thân làm việc xấu sợ bị người khác phát hiện vậy, muốn để ý cũng không có thời gian mà để ý.
Đến cuối cùng là anh họ La Khanh, cùng vợ anh đang ôm lấy nhóc con kia đi tới, nhóc con nhiệt tình bổ nhào vào trong lòng Tạ Phi ôm cậu một hồi, dùng âm thanh mềm mại đáng yêu gọi một tiếng chú, còn hồn nhiên nấc cụt một cái nữa.
Nhóc con mi đúng là phúc tinh của chú. Tạ Phi vốn không có tình cảm đặc biệt gì với trẻ con, nhưng hôm nay coi như khó có được một lần tình yêu thương lan tràn, nụ cười trên mặt đều tươi lên rất nhiều. Quả nhiên, nhân gian tự có chân tình a.
Sau khi tiễn hết từng người một, La Khanh cười tươi vuốt eo Tạ Phi một cái hỏi:
"Có mệt không?"
Tạ Phi lắc đầu, tối nay trải qua còn dễ dàng hơn so với tưởng tượng của cậu. Lúc này hai người đang đứng ở ngoài đình viện, hưởng thụ không khí yên tĩnh hiếm có. Bỗng Tạ Phi cảm thấy mũi mình có chút lạnh, giơ tay lên sờ mấy cái, chỉ thấy ngón tay ươn ướt.
"Tuyết rơi rồi?" Tạ Phi kinh ngạc nói.
"Đúng vậy, tuyết rơi rồi."
La Khanh ôm eo Tạ Phi từ phía sau, đem cậu ôm vào trong ngực,
"Phu nhân có thích nhìn tuyết rơi không?"
Tạ Phi gật đầu, một tay phủ lên bàn tay đang ôm cậu của La Khanh,
"Rất thích, chính là có chút lạnh."
"Không sao cả, anh có thể làm lò sưởi hình người cho em."
"Vậy nhỡ bữa nào anh không có ở đây thì biết làm sao?"
"Sẽ không." La Khanh dịu dàng nói, nhưng Tạ Phi lại có thể cảm nhận được sự chân thành trong đó,
"Sẽ không có ngày đó."
Tạ Phi không nói thêm gì nữa, chỉ lặng lẽ xoay người đem đầu dụi nhẹ trên vai La Khanh, ừm......thật ấm áp.
Tạ Chính đợi lâu không thấy người quay lại, thầm nghĩ chắc không phải hai thằng oắt con này cũng theo chân người ta bỏ về luôn rồi chứ, nghĩ vậy ông liền đứng lên đi ra ngoài tìm người. Vừa ra tới cửa liền thấy hai người đang ôm nhau đứng dưới tuyết, cảnh tượng này dĩ nhiên có thể đẹp đến thế.
Tần Chính xem thật lâu mới lắc đầu không phát ra âm thanh nào làm phiền đến hai người họ. Lúc xoay người tiến vào trong phòng, trong đầu không không khỏi nghĩ tới người chiến hữu già nằm chết trong lòng ông năm đó. Nói là chiến hữu già, đáng tiếc chỉ có một mình mình già đi, đến nay đã gần đất xa trời, mà người đó......thì vinh viễn sống với tuổi 25 nhỉ.
Đêm tuyết ngày hôm đó, ở nơi ngàn dặm xa xôi, Tô Lê ôm lấy ông chủ Ninh nhà cậu kêu anh cùng về nhà với mình.
Ngôn Nguyệt Bạch vẫn đang khổ sở tiến từng bước trong hành trình đánh giá con rể tại nhà Phong hạc cô nương mà Kê đản quân thì theo chân bà điên nhà anh ta đọ rượu cả đêm, Yêu nghiệt khán tiện và Văn tử tuyệt sát ở bên cạnh xem tin tức, Thiên địa kiếp hồi với thằng bạn nối khố của anh ta đang hẹn gặp mặt giải quyết tại chỗ. Tất cả mọi việc hình như đều đang dần dần phát triển theo hướng tích cực.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
2. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời
3. Kẹo Sữa Bò
4. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
=====================================
À, nguyện người vĩnh cửu, ngàn dặm như đêm này.
Người dịch: Hana_Nguyen