Hắn từ trước tới nay trong lòng chỉ nhớ thương duy nhất một người con này, có được cô không khỏi dâng lên cảm giác thập phần sung sướng.
Hắn cấm dục đợi cô suốt 5 năm, bao nhiêu đêm mộng tinh tưởng tượng đến thân thể xinh đẹp này. Hiện thực được hòa làm một với cô, cảm giác này kỳ diệu hơn nghìn lần so với trong mơ.
Hoa viên mềm ướt, tuyệt vời không từ ngữ nào miêu tả nổi, vừa tiết nước vừa mút chặt hắn dụ hoặc, làm hắn không ngừng tăng thêm lực độ đâm vào.
Phía sau mông bị va chạm mãnh liệt như mưa rền gió dữ, Lưu Ly chới với đứng không vững nữa, điên cuồng khóc kêu. Dị vật liên tục dập vào trong làm cô tê ngứa, nơi sâu nhất bên trong nóng rực lên, nước tuôn xối xả.
Cô lại ra sức giãy giụa, thế nhưng cũng là phí công sức, người đàn ông phía sau quá cường hãn, sức lực mạnh mẽ dễ dàng có thể nắm giữ được cô.
"Ân ân a...bỏ...ta...ra...đa...u..."
Hắn dùng sức như nghiền nát hoa viên nhỏ bé, rồi lại đột ngột dừng lại, đem Lưu Ly nằm ngửa ra giường, chỉnh hai chân cô rộng ra, thuận cho hắn tiến vào.
Lưu Ly chỉ có thể nằm yên thừa nhận thân thể hắn hòa nhập, đến khi cô khóc lóc đứt quãng, hắn càng thêm hung ác. Hông vận động nhanh hơn, còn hai tay đưa lên nắm lấy đôi tuyết nhũ đang đong đưa, không chút lưu tình kẹp niết khiến cô tê đau nước mắt loạn lạc thi nhau rơi xuống, đóa hoa nhỏ phía dưới hợp lực hút lấy bó trụ dị vật sát nhập.
"A! A! Đau, quá! Buông ra!"
Mặc kệ cô kêu như thế nào, Lãnh Hoàng đều không dừng tay, mang theo ý vị làm nhục xâm phạm cô, không nghĩ tới hắn đã thật sự bị cô thuần phục, tâm hồn đã sớm treo trên người cô gái này.
Hắn vừa mới đâm vào trong liền bị tứ phía thịt non hút chặt, càng hưởng thụ điên cuồng đâm vào nơi mẫn cảm sâu nhất, làm cô cảm thấy khoái cảm, nửa muốn từ chối nửa lại khát cầu.
Trước ngực xóc nảy đến đau theo mỗi cú đâm vào, tốc độ càng ngày càng nhiệt trầm luân.
Lưu Ly điên cuồng khóc kêu, cực lực giãy giụa, nhưng dị vật thô trụ hoàn toàn đã nhập vào người cô, như cộng sinh hung hãn lấp đầy lỗ trống bên trong.
Bởi vì vận động quá mạnh mà hạ thân hắn va đập lên mông của cô, kết hợp với xuân thuỷ chảy ra tạo thành âm thanh khiến người khác nghe được phải đỏ mặt, âm thanh của dục vọng vang khắp phòng.
Mỗi cú đâm vào đều lút cán sâu tận hoa tâm, Lưu Ly không cam lòng co rút, khóc kêu dồn dập, tứ chi bất giác lại mềm nhũn ra.
"Sao thế, Tiểu Ly sướng run rồi à?
Quả thật là d.âm mà....
Nói cho ta biết, của ta khiến em sung sướng lắm phải không?". Ngôn Tình Sủng
"Nói!"
Lãnh Hoàng thô suyễn yêu cầu, dị vật to lớn đang cọ xát bên trong liền mau chóng trướng thêm một vòng. Hoa viên ướt át linh động co chặt, hắn lại đổi tư thế từ đằng sau hành hạ cô, thỉnh thoảng còn đánh lên mông Lưu Ly một cái, quả thực hơi đau và nhục nhã, nhưng cô lại nảy sinh ra cảm giác sung sướng mới lạ.
Cô vẫn run rẩy cắn môi, nắm chặt hai tay chịu đựng, theo bản năng của thân thể nổi lên khoái cảm vô thức nâng mông lên đón từng cú nhấp đâm vào, chậm chạp trả lời hắn.
"Đau quá...ngươi...mau ra đi!
Dừng lại đi! Bụng ta... không ổn a..."
Lưu Ly đang ở tư thế quỳ bò, cánh mông cong cong tách ra cho hắn đâm vào. Thậm chí chỉ cần cúi đầu liền thấy ở trên bụng nhỏ nhô lên hình trị thô dài do hắn cắm vào quá sâu. Cô không khống chế nổi cái miệng nhỏ kiều nhuận chỉ liên tục kêu theo từng nhịp hắn thúc vào trong.
Hắn đâm vào được mấy chục phát thì cô quá kích thích, bụng nhỏ co giật liên tục, bên trong thịt non ngày càng mạnh mẽ co bóp hút chặt lấy dị vật.
Lãnh Hoàng không nhịn được sung sướng mà thô suyễn gầm nhẹ, dị vật hung hăng đâm vào nguyên cây nhấn một cái cực mạnh.
"Ah~"
Hai người đều đạt tới cực khoái đồng thời phát ra thanh âm rên la. Toàn thân áp lực rung liên tục, khoảnh khắc tinh hoa nồng đặc bắn vào trong, cảm giác sung sướng từ trước tới giờ chưa từng có.
Lưu Ly xụi lơ người xuống giường, kiều mông miễn cưỡng đẩy cao kề sát hông của người đàn ông.
Hắn dùng tay vuốt ve cánh mông sưng đỏ của cô, từ phía sau đè ép cô xuống thấp. Hắn thở dốc dồn dập, mồ hôi từ khắp người nhỏ xuống thân thể cô ướt bóng, giọng nói nhiễm dục thô trầm dò hỏi.
"Bé ngoan, có thích không?
Kẻ phế nhân kia làm sao có thể thỏa mãn em được như ta?"
Khoái cảm như sóng triều mê sảng đến tận óc khiến Lưu Ly hình dung không ra. Cô mơ hồ trải qua cảm giác này, khiến cô run rẩy, nghe không rõ được âm thanh của hắn.
"Uyên, A Hoàng, A Hoàng...anh..."
Cô hồ mê loạn ngữ gọi, từ anh chính miệng cô vô thức nói ra lại không kịp nhớ, không kịp phản ứng. Toàn thân bị mất sức làm cô mệt mỏi, chỉ còn lại tiếng khóc mềm mại mê người.
Lãnh Hoàng liền nâng cổ cô quay lại, cúi sát người sau lưng ngậm lấy đôi môi hồng diễm, từ nhẹ nhàng đến mạnh bạo mút mát, gấp đến mức nước miếng của cô không kịp nuốt xuống, tràn đầy ra khoé miệng.
Địa phương sâu kín nhất còn tràn đầy xuân thuỷ, hắn cứ giữ nguyên dị vật cắm trong dây dưa làm cả người cô phát ngứa.
"Ưm ~ khụ khụ!"
"Đầu lưỡi Tiểu Ly vừa mềm vừa thơm, sau này ta sẽ cho em ăn nhiều nhé?"
Thiếu nữ trải qua cao trào bị hắn ôm vào trong ngực, mẫn cảm cùng sợ hãi của cô đều bị hắn áp chế, đầu lưỡi bị hút đau. Lưu Ly có chút thanh tỉnh, cánh tay mềm như ngó sen bủn rủn nâng lên đẩy đầu hắn đang ghé sát vai cô ra.
"Ta còn đang ở bên trong Tiểu Ly đấy, trải qua như vậy rồi còn không nghe lời?
Ngoan! Ta sẽ nhẹ nhàng với em, biết không?"
Hắn nhất quán đem mưu kế cùng thái độ mềm mỏng ra dụ dỗ cô, dị vật to trướng mài vào bụng nhỏ đau xót, thiếu chút nữa bức cô ra nước.
Cô lại khóc, hắn có chút không đành lòng ôm cô trong ngực, hoảng hốt đem thứ thô lớn kia thong thả rút ra, không muốn làm cô khó chịu.
Trong phòng kín chỉ còn lại thiếu nữ mềm mại bất lực khóc thút thít cùng thanh âm ôn nhu nhỏ nhẹ của người đàn ông.
"Lãnh Hoàng ta trong lòng chỉ có Tiểu Ly, chính là người mà ta ngày đêm thương nhớ.
Cô gái thích ăn nho ngọt, thích váy thêu hoa lệ, thích đánh đàn, thích trồng hoa tử đằng để dụ bướm.
Những thứ em thích, ta sẽ cho em, dù cho em có căm ghét ta cũng được, miễn là có thể ở lại bên ta."
Một tầng mồ hôi mỏng trên trán, khuôn mặt Lưu Ly đỏ bừng, hắn ôm cô sát trước ngực, đặt lên trán một nụ hôn.